Các học viên vội vàng quay mặt sang hướng khác, không đành lòng tiếp tục nhìn tình cảnh đang diễn ra.
Triệu Nghi nhếch môi nhìn phản ứng của mọi người. Cô bước chậm rãi đến bàn ăn của 2 học viên nam nữ, nhẹ nhàng nghiêng đầu, ngón tay thon dài hướng thẳng vào gương mặt họ, từ tốn nâng cao, ra lệnh cho họ đứng dậy.
Hai người vội vàng đứng dậy, cầm khay thức ăn định bước đi hướng khác.
Pặc…
Chiếc khay bạc trên tay nữ sinh bị một bàn tay trắng muốt chặn lại. Triệu Nghi xoay đầu, gõ gõ lên khay thức ăn từng nhịp đều đặn.
Nữ sinh kia thức thời, nhanh chóng buông khay bạc trên tay ra, đặt nó vào lòng bàn tay Trệu Nghi. Hài lòng cười, Triệu Nghi đưa tay vào túi áo, lấy ra một chiếc thẻ mạ bạc sáng loáng, ném nó vào người nữ sinh kia rồi tiếp nhận khay thức ăn.
Nữ sinh vội vàng đón lấy, dưới ánh mặt trời, dòng chữ trên chiếc thẻ càng thêm nổi bật.
“THẺ HỘI VIÊN ẨM THỰC HỌC VIỆN FREEDOM SKY”Nữ sinh sững sờ, vui mừng gật đầu cảm tạ rồi nhanh chóng kéo bạn sang chỗ khác.
Ngắm nhìn chiếc khay thức ăn trong tay, Triệu Nghi ngẩng đầu nhìn Vãn Thanh Lam không còn chút sức sống, không nói gì chỉ cười nhạt, bước chân thong dung di chuyển nhẹ nhàng đến bên Thanh Lam.
Từ trên cao nhìn xuống, cô cao sang như một nữ vương tràn ngập quý khí, ban phát ánh mắt xuống cô nữ sinh bé nhỏ dưới chân mình.
_Đói không?
Hạ thấp gương mặt đối diện Vãn Thanh Lam, Triệu Nghi cất tiếng hỏi, ngữ âm nhạt như nước lọc.
Vãn Thanh Lam im lặng không đáp, chỉ chăm chú nhìn một cách nhập tâm vào khay spaghetti sốt trứng và kim chi bò, bụng reo òng ọc, cô đã không có gì trong bụng từ sáng, tối qua thức khuya cũng chỉ ăn qua loa, hiển nhiên là đã đói cồn cào không chịu nổi, nhưng làm sao cô có thể mở miệng van nài người đã sỉ nhục mình thê thảm như vậy?
Triệu Nghi giống như nhìn thấu dòng suy nghĩ hỗn loạn trong đầu Thanh Lam, trầm thấp cười một tiếng. Cô cầm lấy chiếc nĩa, nhẹ nhàng thả nó xuống khay mì sốt, xoắn nhẹ rồi nhấc lên sợi mỳ vàng óng, cho nó vào miệng Thanh Lam.
Thanh Lam sững sờ, hương vị nước sốt đậm đà ngập tràn trong khoang miệng khiến cô như được tái sinh, không kiềm được nuốt chúng xuống. Sợi mỳ dai giòn như gợi lên một cảm giác cay cay nơi đầu lưỡi, quả thực tuyệt diệu không thể tả.
Triệu Nghi cười nhẹ.
_Ngon không?
Thanh Lam vô thức gật đầu, ánh mắt ngời lên một niềm hi vọng.
Triệu Nghi đảo mắt nhìn khay thức ăn trong tay, cười càng lúc càng sâu.
_Muốn ăn lắm à?
Thanh Lam gật đầu, cô thực sự vô cùng muốn nó.
Oh!
Triệu Nghi nâng tay, đem khay thức ăn lại trước mặt Thanh Lam, đáy mắt loé lên một tia kì dị.
Trong ánh nhìn mong đợi của Thanh Lam, chiếc khay bạc bất chợt bị đẩy cao lên, sau đó lật ngược xuống, đống thức ăn liền như mưa rơi xuống hết trên người cô.
Thanh Lam bàng hoàng nhìn chiếc áo đồng phục và sơ mi vì nhiễm sốt mà nhìn không ra màu sắc. Trên tóc, trên vai, trên cổ áo, trên chân váy,…Nước sốt đỏ tươi lăn dài thành từng dòng, chậm rãi, đọng xuống đất từng giọt, từng giọt…Đống mỳ sợi vương vãi đầy trên tóc, lòng thòng xuống một cách rối loạn, màu nâu khói chín tới nhàn nhạt của bò tươi văng tung toé trên đất, sắc xanh lá mát rượi của kim chi rũ rượi trên người, vì thấm sốt mà dính chặt vào váy áoThanh Lam. Vốn đã chật vật, bây giờ nhìn Thanh Lam còn thảm hơn cả trò hề, cực kỳ chói mắt.
_Haha…Hahaha…
Một toán học viên bước xuống từ trên lầu, nhìn thấy tình cảnh thảm hại của Thanh Lam thì không kiềm được mà bật cười ra tiếng. Học viên nam đứng dựa lưng vào tường, nhếch môi cười khinh miệt, một số không chịu được thì ôm miệng cười lớn. Các học viên nữ khoanh tay trước ngực, đôi môi tràn ra những tiếng cười chế nhạo. Trái với ánh nhìn tránh tránh né của mọi người bên dưới , đám quý tộc nam thanh nữ tú trên lầu lại hào hứng ôm thái độ xem trò vui.
Triệu Nghi lắng tai nghe những tràng cười khinh miệt không ngừng phát ra, đồng tử xinh đẹp từng giây từng phút không hề rời khỏi Thanh Lam đang chết lặng, môi thoáng qua một nụ cười. Cô kéo tay áo lôi ra một tấm biển màu vàng chói mắt, dán mạnh nó lên mặt Thanh Lam.
Nhìn thấy dòng chữ đen tuyền nổi bật dưới nền giấy, các học viên trên lầu ôm bụng cười đến chảy cả nước mắt. Những học viên dưới lầu chỉ yên lặng, muốn tỏ vẻ lạnh nhạt cũng không làm được nữa, chỉ có thể trơ mắt xót thương cho Vãn Thanh Lam đã hoàn toàn mất hết danh dự.
Thanh Lam thân mình cứng đờ như một pho tượng đá. Cô khó nhọc nâng lên cánh tay nhiễm đầy nước sốt, chật vật lôi thứ dính trên trán mình xuống. Vừa đọc dòng chữ hiện lên trên đó, cô tức giận đến run người, mặt chuyển từ trắng sang xanh, cuối cùng là xám nghoét như tro tàn.
“I WAS SCRAP! WARNING!” Chói loá đến nhoà cả mắt.
(Tôi là sắt vụn! Xin cảnh báo)
Vãn Thanh Lam dùng hết sức bình sinh, vò tờ giấy đến nhàu nát, thiếu điều xé tan nó ra thành trăm mảnh.
Lúc này Triệu Nghi đang thong thả cúi người đeo vào đôi giày mới cất trong tủ chuyên dụng vừa sai người mang đến. Cô từ tốn rút chiếc khăn tay lụa mềm mại trong túi áo đồng phục, chà lau sạch sẽ từng ngón tay thon dài. Song thuận tay ném cả chiếc khăn cùng đôi giày mới mua lúc chiều qua vào trong thùng rác cách đó không xa.
Hành động này, thể hiện sự khinh miệt một cách trắng trợn và triệt để…!
Thanh Lam vô lực gục người xuống sàn ngay sau khi hai học viên nam buông mình ra. Mềm yếu và vô lực, mặc cho những người có địa vị xã hội cao hơn khi dễ, bị cuộc đời đen tối đầy cạm bẫy này vùi dập dưới lòng bàn chân.
Triệu Nghi mỉm cười, nói với đám nam sinh đứng sau lưng mình nãy giờ.
_Tiếp tục trò chơi vô vị này, dù sao chúng ta cũng rất nhàm chán! Không cần ngăn chặn tin tức hôm nay, mặc kệ dư luận, nó cũng không ảnh hưởng gì đến chúng ta! Nhưng cũng đừng làm quá, để cho bạn học đáng yêu này bị dồn đến chân tường mà tức giận chuyển trường thì các người không yên với tôi đâu, nghe rõ chưa?
Triệu Nghi ném ánh mắt sắc lạnh cho đám học viên quý tộc đang vui sướng hả hê trên lầu, gằn từng tiếng. Khí thế vương giả bức người không ngừng tản mát ra khiến những ý nghĩ không phục trong lòng họ nhanh chóng bị kiềm hãm mà ngoan ngoãn lắng xuống. Tất cả mọi người có mặt trong canteen đều yên lặng, không nói gì.
Triệu Nghi nhìn phản ứng của mọi người, khẽ gật đầu hài lòng. Đồng tử xinh đẹp thoáng qua chiếc đồng hồ treo tường chính giữa đại sảnh, mỉm cười cất tiếng.
_Được rồi, về lớp nhanh đi, trò vui kết thúc rồi! Tôi không đủ kiên nhẫn mà lập lại nó lần thứ hai đâu nhé!
Mọi người thức thời, nhanh chóng đứng dậy thu dọn bát đĩa để vào khu dọn rửa, lần lượt nối đuôi nhau đi ra ngoài. Cũng chẳng còn điều hay để xem, đám học viên quý tộc cũng bước nhanh xuống lầu, ra khỏi nhà ăn, rảo bước về dãy học của mình.
Người cũng đã đi hết. Đám nam sinh đứng sau lưng cũng thôi đeo bộ dáng lẳng lặng phục tùng như khi nãy mà bắt đầu choàng vai Triệu Nghi lảm nhảm.
_Haiz, hảo bằng hữu(bạn tốt) à, lần này đùa hơi dai rồi đấy nhé, khoá miệng ngoan ngoãn nãy giờ mình bức xúc chết đi được!
Nam sinh đứng đầu khoác vai Triệu Nghi cực kỳ thân thiết, gọi là Thiên Vũ, miệng không ngừng cằn nhằn trách móc.
_Vũ nói đúng đấy, cậu xem, doạ con nhà người ta chạy mất dép hết rồi kìa, còn cô gái bị cậu đem là trò cười lúc nãy có khi hồn vía tan nát hết rồi đấy!
Một người khác tên Lâm Duy tựa lưng vào tường, nhíu mày nhìn Triệu Nghi đang bị đám bạn vây lấy, cao giọng đáp.
_Đúng rồi, Duy và Vũ lúc nãy giúp cậu bắt ép con người ta chắc đang đau lòng muốn chết đấy!
Triệu Nghi nghe thế, khẽ cười lạnh, đau lòng? Bảo hai tên sát gái ngày ngày trêu hoa ghẹo nguyệt(ý chỉ những kẻ phong lưu)này đau lòng vì một nữ học viên thấp hèn?Thật nực cười, nói Trái Đất này sắp diệt vong còn đáng tin hơn.
Liếc nhìn vẻ mặt khinh bỉ của Triệu Nghi, Thiên Vũ chỉ cười cười, nói tiếp.
_Này Phong, cậu làm ơn kéo cái bộ mặt chết người này xuống có được không, còn dùng khăn lụa, uốn tóc cầu kỳ nữa chứ! Làm ơn, lần sau nếu muốn diễn trò thì hảo hán một chút, nhìn bộ dáng cậu bây giờ bọn mình thật sự chỉ muốn lăn ra đất mà ói…!!!
Thật sự không thể không nói dung mạo của “Triệu Nghi” vô cùng xuất sắc, yêu mị kiều diễm…Nhưng…Nếu dùng những cụm từ này để hình dung một nam nhân đầu đội trời, chân đạp đất thì thiên a…Hắn bảo đảm Phong sẽ không ngần ngại mà băm vằm hắn ra để ăn tươi nuốt sống…!
Aiz! Ai chứ tên ác ma thần kinh “không ổn định” này thì chắc chắn ác mộng của hắn sẽ thành hiện thực ngay tức khắc…!
Nhìn bộ dạng lấm la lấm lét này của Thiên Vũ, bốn nam sinh còn lại không nhịn được mà bật cười ra tiếng. Triệu Nghi cau mày, cũng phải, tại sao mình lại phải đeo cái bộ dáng yểu điệu khó coi này chứ, thực sự phải bội phục sức chịu đựng dẻo dai của mình cả buổi sáng.
Nghĩ là làm, không một chút do dự, chiếc mặt nạ bị một bàn tay mạnh mẽ kéo xuống.
Ánh dương dù có rực rỡ đến đâu cũng không thể ngăn được vầng hào quang nhiếp phách toả ra từ gương mặt ấy.
Lớp mặt nạ mỏng như cánh ve dần tróc ra như bong bóng xà phòng. Bộ đồ hoá trang trượt xuống đất, để lộ mái tóc nâu café bồng bềnh trong gió. Đồng tử thâm thuý tựa đáy vực sâu thẳm dưới lòng đại dương, mang sắc lục trầm huyền bí của rừng đêm, tản mát ra hơi thở âm lãnh cô độc bức người. Cánh mũi cao ngất, bạc môi khẽ nhếch quỷ dị khó lường, gương mặt tuấn mỹ siêu phàm như một tác phẩm tâm đắc nhất của thượng đế. Quanh thân lườn lờ một cỗ khí chất vương giả, bễ nghễ thiên hạ, tràn ngập hàn khí sát phạt khiến người ta không nhịn được mà lạnh run cả người.
Năm thiếu niên bên cạnh cố gắng kiềm nén cảm giác rợn người, đảo mắt nhìn người con trai âm lãnh tà mị kia, không nói nên lời.
Bất chợt, đáy mắt lục trầm thâm thuý nhè nhẹ gợn sóng, bạc môi mỏng vẽ nên một đường cong kỳ dị, liếc mắt nhìn năm thiếu niên trước mặt. Đồng tử ánh lên uy quyền mãnh liệt tuyệt đối.
Năm người đưa mắt nhìn nhau, không dám do dự gật đầu, nhanh chóng rảo bước ra khỏi nhà ăn.
Trong không gian tĩnh lặng, gió thổi qua, bên tai như nghe rõ cả những phiêu âm thanh thoát trong veo.
Chàng trai khẽ nghiêng người tựa vào tường, nụ cười quỷ dị vẫn còn vương trên môi, lạnh nhạt cất tiếng.
_Trên đó nóng lắm đấy, chi bằng xuống đây hạ nhiệt đi!
Sau câu nói của anh, song trụ gác nhà ăn hơi khẽ rung lên. Chàng trai chỉ cảm thấy một luồng gió mát nhẹ thoáng qua ngang mặt. Vài giây sau, một bóng hình mềm mại phiêu dật không một tiếng động khẽ xuất hiện trước mặt.
Suối tóc xanh màu ngọc bích thuần khiết nhẹ phiêu bồng trong gió, đồng tử xanh lam như một biển nước sâu thẳm không một cơn sóng gợn, cánh môi mỏng manh nhàn nhạt vẽ nên một nụ cười ý vị thâm trường…
Đáy võng mạc lục trầm khẽ ánh lên một tia kinh diễm, nét cười khó lường vẫn thuỷ chung đọng lại trên môi.
Trong không gian tĩnh lặng, hai thân ảnh đối diện nhau, lẳng lặng đứng, như hoạ nên một bức tranh hoàn mỹ xa lạ khó diễn tả thành lời…
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...