Cái đó…sao có thể chứ?
Lý Cẩm Nhiên bàng hoàng lùi ra sau vài bước, không thể tin cất tiếng hỏi.
Cánh môi mềm cong nhẹ, Tịnh Khiết Anh khẽ nở một nụ cười thiên thần, thế nhưng ý cười không đạt đến đáy mắt.
_Đừng dùng khả năng nghiệp dư tệ hại đó của cô mà theo dõi tôi, thật điên rồ! Nếu không cái giá cô phải trả…Cô tuyệt đối không ngờ được đâu!...
Ngữ âm rét lạnh của Khiết Anh khiến Cẩm Nhiên đứng sững người. Kể cả khi cô ấy bước qua như một làn gió…
Khiết Anh mở cửa xe, ngồi vào chiếc Audi đen bóng đang dần chuyển bánh, đạp mạnh chân ga. Chiếc Audi liền như một con báo đêm phóng vút đi.
_Tôi…chỉ là vì… lo lắng cho cậu thôi mà…
Vô lực ngã xuống đường, Lý Cẩm Nhiên thì thào, nhắm nghiền đồng tử.
Cậu thực sự không hiểu sao???...
Tịnh Khiết Anh?...
Hôm nay…là một ngày không dài!...
***
Nắng ban mai bắt đầu tràn về, bao quanh ngôi biệt thự sang trọng cổ kính ở ngoại ô.
Những tia nắng ấm áp tinh khôi hắt lên vòm cửa sổ long lanh sáng choang những vệt sắc vàng óng, chiếu rọi những đồ vật im lìm bên trong như vẫn còn say giấc nồng.
…
Hành lang tầng ba dài và sâu hun hút. Màn rèm đều bị buông xuống, che kín mọi ngóc nghách ánh sáng có thể tràn vào. Nếu không nhìn đồng hồ chắc sẽ chẳng ai mà đoán được đây là đêm hay ngày.
Trên tầng có mười phòng, tất cả đều đã bị khoá bởi một loại khoá đặc biệt. Riêng một cánh cửa căn phòng cuối cùng là có dấu hiệu bị khoá trái.
…
Tịnh Khiết Anh đứng trước tấm gương ở một góc trong phòng, biểu tình thuỷ chung vẫn một bộ vô cảm. Suối tóc xanh ngọc bích xoăn nhẹ không gió mà bay. Con ngươi xanh lam trong suốt như một biển nước phẳng lặng không gợn sóng, lãnh đạm và hờ hững. Rèm mi cong dài như cánh bướm dập dờn chẳng buồn lay động. Cánh mũi yêu kiều, xinh đẹp đoan trang. Nước da trắng ngần mềm mịn như mây, thanh khiết như sương sớm. Làn môi mềm kiều diễm ướt át tựa cánh hoa nở rộ trong nước, mị hoặc nhân tâm. Dung mạo đẹp như thiên sứ làm người khác điên cuồng, đất trời lâm vào ảm đạm không ánh sáng. Hàn khí dày đặc vây quanh cô đã khiến cho lứa tuổi mười sáu như hoa như mộng không còn non nớt mà thay vào đó là sự nghiêm túc, chững chạc của một người trưởng thành.
Ngón tay thon dài trắng muốt cuối cùng cũng dừng hẳn động tác khi thấy dây nơ trên cổ áo đã được chỉnh sửa ngay ngắn, Tịnh Khiết Anh nghiêng người lấy cặp đeo vào. Ngay sau đó lập tức mở cửa đi ra ngoài.
***
Chiếc limo sang trọng đỗ xịch trước cổng học viện danh giá Freedom Sky. Tuy gần đó cũng có không ít những chiếc xe đắt tiền lui tới chở các cô cậu học trò quý tộc đén trường, nhưng cỗ khí chất cao quý trời sinh từ nó phát ra khiến mọi thứ xung quanh như bị lu mờ.
Nhưng nói đúng hơn, nó xuất phát từ vị chủ nhân tiên sinh đang ngự toạ bên trong…
Năm ngón tay thon dài nhịp nhịp lên thành cửa một nhạc điệu vô hình, Tịnh Khiết Anh theo thói quen tựa người ra sau ghế, đồng tử có phần mệt mỏi khép hờ.
Tuy không thể ngủ cả đêm đã không còn xa lạ với cô, nhưng Khiết Anh không phải là người mình đồng da sắt. Cô vẫn biết mệt mỏi sau vô số những đêm dài thức trắng đếm từng canh giờ lặng lẽ trôi qua. Từ đó đến giờ, không dễ gì cô có được một giấc ngủ ngon, nếu không phải thiếp đi ít phút thì cũng là nằm ngốc cả đêm. Đống thuốc ngủ, thuốc an thần bày la liệt trong mấy tủ thuốc y tế ở nhà cũng không cải thiện được gì nhiều ngoài việc duy trì trạng thái mơ màng của cô được không quá nửa tiếng. Cô không nhớ rõ bản thân đã lật tung biết bao nhiêu đại lý thuốc tây để đổi thuốc, vì việc sử dụng chúng quá liều đã khiến nó mất đi tác dụng vốn có.
Nhưng cô không biết mình có thể làm được thêm điều gì sau khi đã làm cho nệm giường rối tung hết cả lên chỉ vì sự trằn trọc vô vị. Cô chỉ biết mình cần thuốc an thần, thậm chí là một liều lượng lớn. và việc đó đã xảy ra mỗi đêm như một quy luật tự nhiên. Không ngủ được, uống thuốc. Tầm nửa tiếng sau thức giấc, lại uống thuốc. Mười lăm phút tỉnh dậy, tiếp tục uống thuốc, uống thuốc…Nhưng cuối cùng vẫn thức trắng cả đêm.
Khiết Anh không biết mình có phải là người bình thường không(Hình như không phải)nhưng sức đề kháng của cô rất tốt. Tuy sử dụng nhiều liều thuốc an thần như vậy nhưng ngoài mệt mỏi và không ngủ được thì sức khoẻ của cô vẫn rất ổn, chưa từng ngất xỉu hay xảy ra bất cứ tác dụng phụ nào. Nhiều khi muốn ngất cũng rất khó khăn. Nhưng nếu ngất đi rồi thì thật tốt. Như vậy sẽ không phải đêm nào cũng thấy trong đầu hiện lên cảnh tượng đáng hận đó.
Đồng tử xanh lam chợt mở ra sau khi kết thúc mạch suy nghĩ mông lung. Khiết Anh đảo mắt nhìn chiếc đồng hồ bạc khảm sapphire, năm phút. Đã năm phút trôi qua. Tịnh Khiết Anh, mày đang thất thần vì điều gì? Mày trở nên đa sầu đa cảm như vậy từ khi nào?...
Thật vô dụng!
Cô cười tự giễu, tầm mắt như có như không rơi ra ngoài cửa xe. Nụ cười trên môi bỗng cong lên một độ cung khác, khó lường và lạnh lẽo, cứ như vậy càng lúc càng sâu…
***
_Tiểu Linh! Nghe nói điểm thi vào trường của cậu cao lắm phải không? Chúc mừng cậu, cố gắng duy trì nha!
Trên hành lang gấp khúc bước vào dãy học TSC, cũng tức là dãy học lấy điểm sàn cao nhất, có ba cô gái cùng sóng vai bước đi. Người cất tiếng là Đinh Tuý Hồng. Mái tóc nhuộm highlight rực rỡ xoã dài trên vai, da trắng nõn, đôi mắt linh động loé lên một tia sáng kì dị.
_Ưm…cái đó…mình chỉ cố hết sức…
Cô gái đi ở giữa ngượng ngùng nói, gò má vì vậy mà ửng hồng. Mái tóc nhuộm màu cam nhạt đáng yêu buộc cao lên.Đồng tử đen láy hữu thần, cánh mũi cao ngất, làn môi căng mọng quyến rũ hơi mím lại.
Nghe vậy, cô gái đi bên cạnh cười lạnh một tiếng, đôi mắt lấp lánh ánh sáng khinh miệt.
_Hừ! Cũng không phải nguời đứng đầu bảng! Có cần kiêu căng như vậy không?
Cô gái được gọi là Tiểu Linh sững người, cắn môi ái ngại, không nói gì.
_Hình Hoan! Bản thân không đạt được vinh quang “của” người ta thì cậu có tư cách gì mà lên tiếng chê bai?
Đinh Tuý Hồng nhíu mày, trong mắt xẹt qua một tia khinh thường, như bức bình mà đứng ra biện hộ thay Cao Ngạc Linh. Nhưng không chú ý tới, cô ta không dùng ngôn từ so sánh, lại đặc biệt nhấn mạnh từ “của”.
Tiểu Linh không biết không có nghĩa là Hình Hoan không nhìn thấy điều kì dị trong mắt Đinh Tuý Hồng. Lấy danh nghĩa “anh hùng hảo hán thấy bức bình liền ra tay tương trợ” bênh vực? Cũng phải nhìn xem người đứng trước mặt mình là ai chứ?
Hình Hoan không chút nể nang nở một nụ cười miệt thị lạnh lẽo. Cô dừng hẳn bước chân, đảo mắt nhìn trực diện hai người trước mặt tựa như họ chỉ là một trò hề.
_Nực cười thật đấy! Đinh Tuý Hồng, cậu đừng có mèo khen mèo dài đuôi,thật ấu trĩ! Đến cả sự đố kỵ của bản thân còn không dám thừa nhận mà còn có dũng khí làm anh hùng hảo hán?Tôi khinh!
Cơ thể Đinh Tuý Hồng bỗng cứng đơ như tượng, cô ta lúng túng.
_Cậu…Cậu…Hồ đồ…Tiểu Linh…Đừng tin lời cậu ta!
Hình Hoan nhếch môi, không nói gì thêm. Cô xoay người bước tiếp, không chút đoái hoài đến hai người phía sau.
…
_Tiểu Linh…
Hình Hoan vừa đi khuất, Đinh Tuý Hồng ái ngại nhìn Cao Ngạc Linh, nhẹ giọng.
Vốn thất thần sau câu nói của Hình Hoan, Ngạc Linh nghe bạn gọi mới hồi phục tâm trí.
_Không sao, mình không để ý đâu mà!...
Nghe vậy, Đinh Tuý Hồng thầm thở phào nhẹ nhõm. Nhưng cô ta không biết bên cạnh, đôi mắt đen láy của Cao Ngạc Linh chợt ánh lên một tia sáng kì dị.
_Thôi, chúng ta vào lớp đi! Không khéo trống điểm giờ thì khổ!
Cô ta kéo tay Ngạc Linh, vừa nói vừa rảo bước đi về hướng cửa lớp.
Cao Ngạc Linh nhìn chằm chằm vào bàn tay trắng nõn của bạn, tia kì dị trong đáy mắt càng lúc càng lộ rõ.
Lớp 10TSC2
Họ vừa vào lớp cũng lúc là trống điểm vào tiết. Cao Ngạc Linh buông tay bạn trở về vị trí của mình, lấy sách vở chuyên môn soạn sẵn lên bàn.
Đinh Tuý Hồng hơi ngạc nhiên. Cô ta nhìn dáng vẻ chăm chú đọc sách của Cao Ngạc Linh, mím môi rồi quay về chỗ.
Cô ta vừa đi khỏi hai dãy bàn, người vốn chăm chú vào cuốn sách Toán chậm rãi ngẩng mặt lên. Ngạc Linh đóng sách lại, quay sang hướng Đinh Tuý Hồng đang ngồi nghịch điện thoại, ánh mắt sắc bén nhanh chóng rời đi.
Năm phút sau, một cô giáo trẻ tuổi bước vào lớp. Sau màn giới thiệu ngắn gọn, cả lớp nhanh chóng ổn định để bước vào tiết học đầu tiên.
Thời gian yên ắng trôi qua…
…RENG…
_Các em trở về ôn tập lý thuyết kỹ càng, đầu năm bài tập không nhiều, tôi mong các em đừng làm tôi thất vọng. Tiết học hôm nay kết thúc. Hẹn gặp lại vào hai ngày sau!
_Vâng ạ!
Nghe lời dặn dò nghiêm nghị của cô, cả lớp đồng thanh đáp lại, tư thế nghiêm trang chào cô ra khỏi lớp.
Cô hài lòng gật đầu, nhanh chóng đẩy cửa lớp bước ra ngoài.
Bóng cô vừa khuất hẳn, cả lớp liển rơi vào trạng thái thả lỏng. Cao Ngạc Linh nhẹ nhàng tắt phần mềm Toán học, rồi gấp sách vở cất vào cặp, lấy tiếp sách vở của một bộ môn khác. Không khó để nhìn ra cô ta là một hình mẫu học sinh ngoan ngoãn thực thụ.
_Tiếc thật đấy, người đỗ điểm cao nhất lại không vào lớp chúng ta! Cái lớp 10TSC1 dựa vào cái gì mà được vinh hạnh như vậy chứ! Thiên a, ông thật bất công!!!
Vừa mở sách đọc chưa được nửa trang, Cao Ngạc Linh đã bị tiếng kêu than vãn của cô bạn tên Hàm Ngữ bàn kế bên làm cho giật mình.
_Ân, thật không hiểu cái lớp đó dậm phải vận phúc liệt tổ liệt tông gì!!!
_Ta kháo!
_.........
Cùng lúc nghe nhiều người phát tiết, Cao Ngạc Linh hơi nhíu mày. Hiển nhiên cô ta chỉ quan tâm tới cụm từ “người đỗ điểm cao nhất” nào đó.
_Ưm…Xin lỗi bạn đồng học này, nếu không phiền có thể cho mình hỏi chuyện gì đang xảy ra không?
Nở một nụ cười rạng rỡ như hoa, Cao Ngạc Linh nhẹ giọng hỏi Hàm Ngữ.
Hàm Ngữ cũng không thấy có điều gì phải giấu giếm, lập tức trả lời.
_Là người đứng đầu bảng tân sinh, đỗ vào trường với số điểm tuyệt đối ấy mà! Mình và mọi người chỉ bức xú vì sao cậu ấy không vào lớp ta mà lại vào cái lớp 10TSC1 chết tiệt đó thôi!...
Càng nghe, gương mặt xinh đẹp của Cao Ngạc Linh càng lúc càng biến sắc. Với sự trợ giúp đắc lực của giáo sư mà kết quả cô đỗ vào trường so với điểm tuyệt đối còn cách năm điểm. Cô vốn cho là như vậy đã quá cao, thật không ngờ…Khi nghe Hình Hoan nói kháy cô đã nghi hoặc…Thì ra là thực sự có người vào trường đã phá kỷ lục 97 điểm…
_Vậy…cậu có biết…người đó là ai không?
Hít vào một hơi thật sâu, Cao Ngạc Linh cố điều chỉnh sắc mặt, nhẹ nhàng hỏi Hàm Ngữ một lần nữa.
_Dĩ nhiên! Mình điều tra kỹ lắm rồi! Là nữ nha, cô ấy có một cái tên rất đẹp! Ừm…là…Tịnh Khiết Anh!...Đúng rồi đó!
Hàm Ngữ tay chống cằm suy nghĩ, đôi mắt đen láy láp lánh như đèn pha.
_Cái gì???
Trái với dự liệu của cô, Cao Ngạc Linh vừa nghe xong đã quát lên một tiếng, vội vã lắc lư hai vai của Hàm Ngữ.
_Thật không, có thật là tên đó không?
_Ơ…thật…
Hàm Ngữ ngơ ngác trả lời, nhưng lại thành công khiến đồng tử của Linh trừng lớn, cô vô lực buông thõng hai tay, ngồi phịch xuống ghế.
Thật sự…là người đó ư?
Tịnh Khiết Anh?
…Cái tên này, dù có hoá thành tro cô cũng không thể quên được!!!
Tịnh Khiết Anh…
Tịnh Khiết Anh…
Tịnh Khiết Anh…
Tịnh… Khiết… Anh…!
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...