Cứ Để Ký Ức Ngủ Quên

Tại một góc hành lang vắng lặng, một nữ sinh xinh đẹp bê trên tay một chồng sách dày cộp. đám học viên quý tộc thì đời nào vác mặt đi làm những chuyện mất danh dự thế này? Vậy nên Bingo! Cô nàng này là một học sinh bình dân đang thực thi nghĩa vụ nga~!
Tần Ninh Diên khệ nệ vác chồng sách đi qua dãy thư viện, vừa định rẽ vào thì bỗng dưng một cánh tay đưa ra kéo mạnh cơ thể đang mang vật nặng của cô vào một góc khuất.
***
Tần Ninh Diên nặng nề mở mắt, quang cảnh xung quanh lờ mờ ánh vào đôi mắt đen láy. Những kệ gỗ đựng đầy chai lọ, tủ kính đặt đầy dung dịch xanh đỏ, những chiếc bàn dài bằng cẩm thạch được xếp đầy xung quanh căn phòng, rất rõ ràng, đây là phòng thực hành hoá học.
_Tỉnh rồi à?
Ngữ âm sắc bén bông đùa nhẹ nhàng vang lên từ trước mặt, Tần Ninh Diên chống tay đứng dậy, lại phát hiện đang có một thứ gì đó áp mạnh lên lưng khiến cô không tài nào đứng dậy nổi.
_Nằm yên! Thật làm bẩn giày của ta!
Tần Ninh Diên nghe được ngữ âm kia trở nên bén nhọn khác thường liền cảm thấy quen thuộc, cô giật bắn người, không biết sức lực từ đâu mà bật người ngồi dậy.
_Giang…Giang Tuệ tiểu thư?...
_A…Vẫn còn nhận ra sao…_Lâm Giang Tuệ cười gằn, cô hơi hạ tầm mắt nhìn xuống đôi giày trên chân lại bị một đứa tiện dân thẳng tay hất khỏi lưng! Hảo, chỉ một kẻ học viên hèn mọn lại dám chính thức đối đầu với cô, quả thật là chán sống mà!(Vãi cả lý lẽ của lũ con nhà giàu).
Tần Ninh Diên người run lên mãnh liệt, không kịp suy nghĩ gì thêm đã xoay người chạy ra cửa. Cứu với, cô chỉ muốn thoát khỏi đây, cái kết đắc tôi với học viên quý tộc, Vãn Thanh Lam đã là một minh chứng sống điển hình. Chạy đi, chỉ cần chạy ra khỏi đây, cô sẽ được an toàn.
_Còn nghĩ đến bỏ trốn nữa cơ đấy!...
Lâm Giang Tuệ ánh mắt lạnh lẽo, gằn giọng, nụ cười đay nghiến trên cánh môi đỏ mọng như khiến tâm người đối diện rơi vào hầm băng, chỉ biết vô lực giãy dụa.
Cô với tay cầm lên một lọ dung dịch trên chiếc kệ gỗ bên cạnh, nâng cao tay phóng vút đi về hướng Tần Ninh Diên sắp chạy ra khỏi cửa!
Bùng!
Aaaaaa! Khoảng bàn ghế chắn trước mặt bị lọ dung dich làm cho nổ tung. Tần Ninh Diên thét lên đầy khiếp đảm rồi cuộn người ngồi sụp xuống.

Khói lan toả mù mịt, tiếng động chói tai khiến Lâm Giang Tuệ nhíu mày, liếc mắt nhìn người bên cạnh.
_Lâm tiểu thư! Cậu cứ yên tâm, mọi người đều đã về hết, nơi đây bây giờ là thiên hạ của cậu!
Tiêu Ái nhẹ nhàng nở nụ cười đắc ý, khe khẽ nói với nữ sinh cao ngạo đang ngồi bên.
Câu nói này vào trong tai Lâm Giang Tuệ vô cùng êm tai, cô hài lòng gật đầu. Nhưng với Tần Ninh Diên thì lại giống như âm vực tử thần, khiến cô hoàn toàn rơi vào vực sâu vạn trượng.
_Thế nào? Nghe tin này cậu có vui mừng không, Tiểu_Diên, vì giờ này thì sẽ chẳng có ai đến can thiệp vào cuộc vui của chúng ta cả…!
Thanh âm sắc lạnh nguy hiểm kia khiến Tiểu Diên trong miệng cô thở từng ngụm cũng cảm thấy khó nhọc. Cô cực lực van xin, thanh âm run rẩy và mềm mỏng.
_Giang,…Giang Tuệ tiểu thư, cậu tha cho tôi đi, tôi hứa từ nay sẽ hoàn toàn thành một người câm điếc, không dám xen vào chuyện của cậu, có được không?
_Ha…_Lâm Giang Tuệ cười gằn_Người câm, điếc? Tôi nào tàn nhẫn thế? Là bạn, là bạn cả mà, nga? Chúng ta cứ thong thả mà hàn huyên ôn lại chuyện cũ, ok?
Tần Ninh Diên lạnh run người, vậy là thực sự không tha thứ cho cô sao, Thiên ơi, chỉ vì một phút khờ dại, xen vào chuyện bao đồng mà giờ cô phải…
_Không đồng ý sao?
Âm vực nâng cao và rét lạnh mười phần.
_Không,…không phải…
_Thế thì được rồi…_Lâm Giang Tuệ cười rạng rỡ, vỗ tay_Nào mọi người, không thấy “bạn tôi” đứng nãy giờ đã mỏi chân sao, mau mang ghế lại đây mời “khách quý” ngồi đi chứ?
_Ân!
Đám nữ sinh vâng dạ, mỉm cười âm hiểm lui về phía sau bưng cái gọi là ghế tới. Vừa trông thấy “diện mạo” của chiếc ghế, Tần Ninh Diên hoàn toàn hoá đá!
_Được rồi, ngồi đi!

Lâm Giang Tuệ thong thả tựa người vào thành ghế, cười lạnh liên tục, nhẹ nhàng cất giọng.
Ma sát mạnh viền mắt đã đỏ hoe, Tần Ninh Diên nhìn xuống thau nước đá lớn cao bằng một chiếc ghế dựa, cắn răng ngồi xuống!
Tùm!
Thân ảnh cao gầy vừa hạ người xuống liền ngồi phịch xuống đáy thau, nước đá không ngừng tan ra khiến cơ thể cô trở nên đông cứng.
Hahahahaha!
Lâm Giang Tuệ cùng đám nữ sinh quý tộc che miệng cười lớn, thích thú nhìn Tần Ninh Diễn cả người ướt sũng đang run lên bần bật.
_Ấy, cái ghế “lỏng” tếể này làm sao mà ngồi được? …
Tần Ninh Diên vui mừng nhìn Lâm Giang Tuệ đang che miệng thốt lên, như vậy nghĩa là mình không phải ngồi cái này nữa?
Nhưng rất nhanh sau đó, cô liền tỉnh mộng! Và nhận ra…Bản thân đã quá ảo tưởng…!
Cô ngồi giữa đáy thau nước, đá lạnh từng xô từng xô một đổ ập xuống, ướt cả cơ thể lẫn tâm hồn cô…
Có phải…Cô đã sai khi nghĩ rằng Fredom Sky là một thiên đường?
Rằng mình có thể hoà nhập vào môi trường xa lạ này và kết giao với nhiều bạn tốt?

Nước đá đã đầy tràn…
Lâm Giang Tuệ nhếch môi, cô đưa tay lướt qua những lọ dung dịch trên kệ, hỏi với giọng điệu rất vui vẻ.

_Thế nào Tiểu_Diên? Cậu có hài lòng không? Mình đã bỏ công sức rất nhiều mới có thể chuẩn bị được chừng này đồ chơi cho cậu đó nha! Cậu nhất định không được phụ công sức của mình mà phải chơi cho bằng hết đó! À còn nữa, nhân tiện “hảo tâm” nhắc nhở cậu, cái mình ném làm quà gặp mặt cho cậu vừa nãy là nhẹ nhàng nhất đấy, vì vậy nên cậu phải chọn lựa cho thật kỹ nha, xem thử cái nào là món mình nên bồi cậu tiếp theo?...
Tần Ninh Diên sắc mặt xám nghoét như tro tàn, cô giật mình, sơ ý hất tay làm chao nghiêng một chiếc lọ trong suốt hình tam giác.
_A, Tiểu_Diên, thì ra cậu thích loại này sao? Hảo hảo, để mình bồi cậu thật tốt nha…
Không!
Tần Ninh Diên đứng phắt dậy làm nước văng tung toé, làm ướt cả một mảng váy đồng phục Lâm Giang Tuệ đang mặc.
_A, quà nhập cuộc của cậu đây sao, thật kích_thích quá đi!...
Lâm Giang Tuệ tối sầm mặt, nhẹ nhàng từ trên ghế đứng dậy, đôi chân thon dài cất bước chậm rãi đến bên Ninh Diên.
_Không…Có ai không, ai cứu tôi với!
Tần Ninh Diên lùi lại phía sau, luôn miệng thất thanh, ông trời ơi, xin người hãy cứu lấy con đi, con xin hứa sẽ không bao giờ quản chuyện người khác nữa…
_Aiya! Tiểu_Diên, hảo đau lòng nha, tôi đâu có làm gì cậu mà như nai con gặp thú dữ thế?...Chúng ta chỉ đang chơi một trò chơi thôi, đã bắt đầu rồi thì tất sẽ kết thúc!
_Tôi không dám nữa dâu, chỉ do Hạ Dĩnh là bạn tôi, nên tôi mới lỡ lời làm cậu phật ý, tôi vốn cũng không cố ý tố cáo thầy giám thị để cậu bị phạt dọn vệ sinh hai tuần, hay cậu cứ để đấy tôi làm cho được không?
Tần Ninh Diên hốt hoảng xoay mặt tránh đi ánh nhìn sắc lẻm như dao của Giang Tuệ tiểu thư, luôn miệng giải thích.
Lâm Giang Tuệ không quan tâm, chiếc bình thuỷ tinh tam giác đựng thứ chất lỏng trong suốt trên tay cô dần chao nghiêng và…
_Đủ rồi đấy Lâm Giang Tuệ!
Hình Hoan bước vào quát lớn khiến mọi người trong phòng sững sờ. Lâm Giang Tuệ cười cười, quay đầu ném cho Tiêu Ái một ánh nhìn lạnh băng thấu xương khiến cô ta cả người run rẩy, sống lưng lạnh toát. Cô đứng thẳng người dậy, tặc lưỡi cất tiếng bông đùa.
_Aiya, Hình nữ hiệp, cậu cứ như âm hồn bất tán ấy nhỉ, sao cứ thích xen vào chuyện riêng của người khác thế? Cậu không thấy tôi và Tiểu_Diên đang tâm sự à?
_Tâm sự em gái cậu!_Hình Hoan gằn giọng nhìn nụ cười vô hại trên môi người đối diện, cố kiềm chế cảm xúc muốn đi lên xé nát nụ cười đó.
_Này, cái ánh mắt ăn tươi nuốt sống ấy của cậu thật khiến tôi sợ hãi đó Hình nữ hiệp…!

_Mau thả Tần Ninh Diên ra, nếu không tên cậu sẽ được ưu tiên có trong danh sách đen của Hội Đồng Kỷ Luật.
_Chậc, nói chuyện thôi mà…_Lâm Giang Tuệ tặc lưỡi xoa trán_Có cần phải đao quang kiếm ảnh thế không, còn nữa, cậu không thấy cậu ta vẫn bình thường sao…? Gì mà hăng quá vậy, Uỷ Viên đáng kính?
_Tôi lập lại một lần nữa, thả cậu ấy ra, sự việc này tôi không dễ dàng bỏ qua cho cậu đâu!
_Aiz…_Lâm Giang Tuệ ngẩng mặt lên trời thở dài_Thật khiến người khác đau lòng mà!
Tần Ninh Diên vẫn không thể tin nỗi mình vừa thoát nạn, nhưng cái lọ đó…
_Ném cái thứ chết người trên tay cậu xuống ngay!
Hình Hoan lạnh giọng, gằn từng tiếng.
_Ôi thật là, cả cái quyền tự do chơi đồ chơi của người ta mà cũng cấm cản…_Cô hạ chiếc bình trên tay xuống sát mặt Tần Ninh Diên đang hoảng sợ hét lớn.
Aaaaaaaaaaaaa!
Dòng nước mát tí tách chảy dài trên mặt, Tần Ninh Diên ngơ ngác ngẩng đầu nhìn đám nữ sinh và Hình Hoan đang sững người.
Lâm Giang Tuệ cười cười, thanh âm bông đùa ngả ngớn lại lạnh lẽo bén nhọn.
_Thế nào Hình nữ hiệp, cậu đang muốn đi tố cáo rằng tôi giúp bạn học rửa mặt sao, ôi, cái tội nghiệt thật lớn lao mà!...
_Cậu…!_Hình Hoan giận run người.
Ném cho cô một nụ cười thách thức, Lâm Giang Tuệ khẽ vẫy tay, đám nữ sinh liền ngoan ngoãn đi theo cô rời khỏi phòng.
Vừa đặt chân đến ngưỡng cửa, cô bất chợt xoay đầu, ngữ âm nhàn nhạt đầy vẻ giễu cợt.
_À, bạn tốt này, mấy cái đồ chơi trên kệ đều là rượu hoa quả đấy, thưởng thức vui vẻ nhé, Phế Vật!
Tiếng cười khanh khách cực kỳ êm tai khẽ cất lên từ làn môi đỏ mọng, Lâm Giang Tuệ nhẹ nhàng cất bước bỏ đi!
Cuộc vui còn dài mà, tất cả,…chỉ là sự khởi đầu thôi!


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui