Một tuần trước khi thi tốt nghiệp, Mie được trở về nước để hoàn thành quá trình học ở đây. Giữ đúng lời hẹn cũ, ngay khi vừa rời khỏi sân bay, Mie lặng lẽ bảo tài xế đưa thẳng nó đến trường học chứ không trở về nhà.
Một mình tản bộ trong sân trường khi mọi người vẫn còn đang chăm chú trong giờ học, con bé tung tăng dạo bước qua các dãy lớp, một vài người bạn cũ giật mình nhận ra, nhưng nó chỉ khẽ cười rồi vội lướt qua.
Đôi bàn chân bé nhỏ ngập ngừng dừng lại ở lớp 12A8, nơi có Ben và Cheer đang chăm chú học bài. Đứng nấp ở bên ngoài, nó nheo mắt nhìn thằng Ben qua song cửa sắt, tim khẽ thắt lại… Đã lâu lắm rồi!
Gương mặt lâu ngày thiếu vắng tình yêu thương, không ai chăm sóc, trông Ben tiều tụy đi nhiều. Nhận ra mái tóc hàn quốc dài qua gáy của hắn đã bị tém ngắn đi phần nào, Mie khẽ bật cười, chắc cô hiệu phó bắt cắt!
Sự xuất hiện của đứa con gái vừa lạ vừa quen bên ngoài hành lang khiến một vài bạn mất tập trung, Ben cũng theo đó mà tò mò ngoái ra cửa sổ nhìn…
Bốn mắt chạm nhau…
Tim cùng một nhịp đập!!!
…….
- Vợ vừa mới về à? Anh Ryan đã biết chưa?- Nắm chặt bàn tay con bé đi dung dẳng dung dẻ trên con phố trải dài nắng hạ, Ben cảm thấy lòng ngập tràn hạnh phúc.
- Chắc là biết rồi! Bố mẹ vợ có gọi điện báo mà!- Vẫn như thói quen cũ, Mie đổi ngược vị trí hai bàn tay, nó muốn là người nắm, nó luôn thích làm người chủ động.
- Thế vợ không sợ à?
- Sợ gì?
- Sợ anh ấy bắt về?
- Có chồng ở đây! Vợ chẳng sợ gì hết!
Mie nói vậy, nhưng Ben biết rằng con bé không nghĩ vậy. Sự nguy hiểm của Ryan, hai đứa còn lạ gì?
Nhưng mặc kệ, lâu lắm rồi không gặp, phải chơi hết mình cái đã!
……………..
Đó là một tuần thật hạnh phúc, hai đứa gần như cùng nhau làm tất cả mọi việc, Ben đến nhà riêng của Mie để ở chung. Một tuần cuối trước khi thi, bởi vốn là một học sinh giỏi, không quá khó để kèm cặp Ben, Mie liên tục rủ hắn tới thư viện, làm đủ trò ngốc nghếch… vô tình lại trở thành hai kẻ “mắc dịch” phá bĩnh mọi người.
Hai đứa cùng nhau đi chợ, Mie nấu cơm, Ben rửa bát, rồi lại cùng xem phim, đọc báo, thi thoảng chuyện đó cũng diễn ra một cách hết sức tự nhiên… Thời gian xa nhau khiến Mie luôn nhớ đến những lúc hai đứa nồng nàn, sự thèm khát khiến con bé không còn thấy dè dặt nữa rồi. Vậy là cuối cùng lần đầu tiên của người con gái hắn yêu đã thuộc về tay Ben. Tất nhiên, Ben hoàn toàn nâng niu chứ không hề có ý định chiếm đoạt rồi từ bỏ.
Mặc dù vậy, hắn vẫn luôn có một điều canh cánh trong lòng…
Hơn một tuần kể từ khi Mie về nước rồi, Ryan tại sao vẫn không thấy xuất hiện? Không thấy phá bĩnh hai đứa nó như mọi lần?
Chẳng phải chính anh ta là kẻ ngăn cản?
Anh ta phản đối hai đứa kịch liệt lắm cơ mà?
….
Nỗi lo lắng của Ben cuối cùng cũng có lời giải đáp.
Một ngày trước khi đón Mie trở về nước, Ryan đã xuất hiện. Anh lặng lẽ gọi cho Ben, yêu cầu ra ngoài gặp. Ben không nói cho Mie biết, sợ con bé bất an.
Ngồi trước mặt con người đầy sát khí ấy, khuôn mặt lúc nào cũng lạnh như tiền, không biểu cảm. Ben tự hỏi :”Vậy lúc nào thì hắn ta cười?”.
“Hắn ta” chỉ cười khi thấy gia đình hạnh phúc. Mà gia đình đối với hắn- chính là đứa em gái bé nhỏ.
Hơn một tuần Mie trở về nước, Ryan cố tình không xuất hiện. Anh để mặc cho con bé được thoải mái với Ben, lặng lẽ theo dõi cuộc sống của nó. Lần đầu tiên anh nhận ra nó như một con chim non bé nhỏ, thỏa sức tung cánh cười đùa khi đi bên cạnh “cậu con trai” mang thân xác con gái kia…
Nghịch lí…
Thật đúng là nghịch lí…
Ben là bạn thân của Cheer, là người mà Mie yêu, đối với anh, hẳn cũng không phải kẻ xa lạ. Chỉ có điều, họ luôn đối đầu… Bởi Ryan nghĩ điều đó không tốt cho tương lai của con bé và thanh danh của gia đình anh.
Đã nhiều đêm anh suy nghĩ…
Rút cục hạnh phúc là gì?
Có phải thứ Ryan đang cố tình bắt Mie phải gồng mình gánh chịu sau tất cả những gì mà họ hàng phỉ báng?…
Ném con bé đi một nơi thật xa, bắt sống cùng với một người bác không thân thiết. Đó không phải là sự lựa chọn tốt nhất!
Nụ cười hồn nhiên của con bé- đó mới là sự lựa chọn tốt nhất!
Bởi vậy anh hoàn toàn không xuất hiện, cho đến khi tự tìm thấy câu trả lời của riêng mình.
Vì thế nên hôm nay anh đến đây để gặp Ben, hỏi cho rõ ràng tình cảm của hắn với em gái mình.
Câu trả lời của Ben không phải là một câu trả lời hoàn hảo. Ben thậm chí còn không suy nghĩ chín chắn được bằng Cheer, nhưng… anh biết hắn thật lòng!
Thôi được! Tuổi trẻ thật nông nổi.
Cứ để cho bọn chúng nông nổi hết tuổi trẻ đi…
Rồi về già sẽ phải lặng lẽ đạp xích lô…
Anh nghĩ thế, và quyết định hoàn toàn thả tự do cho em gái trong những ngày cuối cùng ở lại Hà Nội.
……..
Mười lăm ngày ngọt ngào cuối cùng đã kết thúc. Sau khi thi tốt nghiệp xong, theo như đúng lịch, Mie lại phải trở về nước. Ngày cuối cùng gặp nhau, Ben vẫn tỏ ra bình thản.
Tại sao? Vì chuyện này hắn đã hoàn toàn chuẩn bị trước tâm lý. Yêu xa, tuy khó, nhưng nếu cố gắng thì chắc là vẫn duy trì được. Hắn tin vào bản thân, tin vào Mie.
……………….
Nhìn chiếc máy bay màu trắng muốt đã cất cánh phi thẳng lên bầu trời, hòa vào những tầng mây xanh kia… là Mie trong đó. Ben khẽ mỉm cười.
Rồi một ngày nào đó, con bé sẽ trở lại thôi!
Đứng lặng nhìn như thế một lúc rõ lâu, cố gắng ngước mắt lên trời, tuyệt đối không để cho hai dòng lệ trực trào tuôn xuống. Khẽ cúi mặt, dường như có cái gì trong suốt vừa lặng lẽ rơi… Ben vội vàng lấy tay quệt ngang qua mặt, rồi lại lấy hơi thật mạnh, thở hắt ra. Quyến luyến đến đây là quá đủ, hắn chầm chậm đi ra bên ngoài sân bay, gọi lấy một chiếc taxi để trở về nhà. Đã hơn hai tuần rồi Ben không trở về nhà, tự dưng hắn thấy nhớ gia đình vô cùng…
- Cho tôi về đường XX phố YY…- Ben bình thản nói với ông tài xế như thế.
Ngay khi chiếc xe vừa chuẩn bị xuất phát, bỗng, có một ai đó đột ngột gõ mạnh vào tấm cửa kính màu trắng đục khiến Ben phải bực mình hạ cửa sổ xuống. Hiện ra ngay sau đó là khuôn mặt hớt hải của một cô gái, mái bằng, tóc đen nhánh, nở một nụ cười thật tươi, làn da trắng mịn đang lấm tấm mồ hôi. Hình như cô ta vừa chạy rất vội vàng tới đây.
- Taxi này… Cho tôi đi nhờ được chứ?
…….
Ngồi trong chiếc ô tô có cửa kính màu đen nhưng trong suốt, Ryan lặng lẽ nhìn ra ngoài, thấy bóng cô em gái đã khuất hẳn vào trong chiếc taxi đang chở Ben đi. Không biết rằng sau này chúng nó sẽ làm như thế nào để tránh khỏi những trận thiên tai do bố mẹ mình sớm muộn cũng giáng xuống nữa. Nhưng anh nghĩ rằng, nếu có thể, nếu vẫn nằm trong khả năng của mình, anh sẽ cố gắng giúp hai đứa nó tránh khỏi những tổn thương nhiều nhất có thể… như lần này vậy!
Tuổi trẻ đôi khi vẫn cần những phút giây nông nổi…
Trải nghiệm tình yêu…
Vấp ngã, đau đớn với những vết thương mới rồi lại lành…
Khi tự mình học được cách đứng dậy ta sẽ trưởng thành hơn…
Ít nhiều, anh muốn cho hai đứa sẽ được tự trải nghiệm những điều này…
Chiếc ô tô màu đen bóng bẩy khẽ xoay vô lăng, lạnh lùng phóng vút đi trong một chiều hè rực nắng…
…………..
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...