Edit: Cải Trắng
Nguyễn Tinh Trầm ngủ một giấc đến lúc tỉnh dậy đã là sáng sớm hôm sau.
Rèm che kín đến mức một tia nắng cũng chẳng lọt vào trong. Cô nằm im trên giường, nhắm chặt hai mắt nhưng không hề thấy buồn ngủ. Trước kia, ở một mình một nhà, cô luôn gặp ác mộng. Có đôi khi, nửa đêm cô sẽ bị dọa cho thức giấc, phải uống thuốc mới có thể tiếp tục đi vào giấc ngủ.
Nhưng ở chỗ Cố Húc, lần nào cô cũng ngủ đến tận bình minh, không gặp ác mộng, không giật mình tỉnh giấc. Dậy rồi, cô cảm thấy cả cơ thể rất khoan khoái.
Đây là trải nghiệm hiếm có nhất cô đạt được trong mười năm nay.
Hiếm khi được ỷ lại vào giường, Nguyễn Tinh Trầm ôm gối lăn mấy vòng mới mở điện thoại xem giờ. Thấy điện thoại hiển thị thời gian là 9 giờ 30, cô xoa mặt, cuối cùng cũng chịu đứng lên. Cô dẫm chân lên đôi dép bông màu trắng, cả người nhẹ tênh như bước trên mây. Đầu tiên, cô gấp chăn gối lại gọn gàng rồi mới đi ra kéo rèm.
Vốn cô tưởng bên ngoài trời trong xanh thoáng đãng.
Nhưng ngay khoảnh khắc thấy khung cảnh bên ngoài.
Cô sửng sốt.
Chẳng biết tuyết đã rơi từ bao giờ, trong vườn đọng hẳn một lớp tuyết dày. Dù là tán cây hay bồn hoa đều có tuyết đọng lại. Đã thế, tuyết còn không ngừng rơi, rất nhiều, cứ như lông ngỗng bay xuống.
Nguyễn Tinh Trầm đến thành phố A đã mười năm.
Mười năm nay, cô chưa từng gặp trận tuyết nào như vậy.
Thật ra, mấy năm trước cũng từng gặp nhưng độ dày nhỏ hơn một chút, chỉ rơi chốc lát là ngừng.
Đây vẫn là lần đầu tiên trong vòng mười năm trở lại đây, cô đón một trận tuyết lớn. Tuyết trắng xóa như hô biến cả thành phố thành vương quốc băng tuyết.
Nguyễn Tinh Trầm rất thích tuyết, từ nhỏ đã thích. Vì vậy, khi thấy tuyết rơi bên ngoài, cô mặc thêm áo khoác rồi chạy ra.
Cửa mở ra đúng lúc cửa đối diện cũng mở. Cố Húc mặc một bộ quần áo ở nhà màu xám, đi ra bắt gặp gương mặt kích động xen lẫn hưng phấn của Nguyễn Tinh Trầm liền nhướng mày: “Sao thế? Vui lắm sao?”
“Thầy Cố, bên ngoài tuyết rơi rồi.”
Nguyễn Tinh Trầm thấy anh, lập tức chia sẻ niềm vui của bản thân.
Cô cười rộ lên rất đẹp. Có điều, ngày thường cô chỉ cười nhẹ, cùng lắm thì khi đứng trước mặt Cố Húc, nó có xen chút ngại ngùng.
Hiếm khi Cố Húc được thấy cô bộc lộ cảm xúc không chút che giấu.
Không bị kìm nén cũng không che giấu, chỉ có niềm vui vô tận. Dường như, niềm vui cô có thể lây lan nên tâm trạng Cố Húc tốt hơn hẳn. Đôi mắt phượng híp lại, cất giấu ý cười, giọng anh trầm thấp dịu dàng: “Muốn đi ngắm tuyết?”
Nguyễn Tinh Trầm gật đầu.
Thấy cô vui vẻ, Cố Húc không cản: “Em muốn đi cứ đi đi. Tôi liên lạc với dì giúp việc rồi, chốc nữa bà ấy sẽ mang đồ ăn sáng qua.” Nói xong, anh nhìn thoáng qua quần áo Nguyễn Tinh Trầm đang mặc. Tuy áo lông vũ rất dày nhưng không che phần cổ. Ở trong nhà thì không sao chứ ra ngoài sẽ bị lạnh.
Anh nhíu mày: “Em chờ chút.”
Dứt câu, Cố Húc quay người vào phòng.
Không lâu sau, anh quay lại cùng găng tay và khăn quàng cổ. Anh vừa đeo lên giúp cô vừa nhỏ giọng dặn dò: “Thích tuyết cũng không được làm bản thân bị cảm lạnh. Hôm nay trời rất lạnh, nếu bị cảm thì không phải cứ uống thuốc là xong đâu.”
Khăn choàng lông dê vừa bao kín cổ, Nguyễn Tinh Trầm đã cảm nhận được sự ấm áp nó đem tới.
Sự kích động của cô dần được thể bằng vẻ sửng sốt. Cô ngẩng đầu, ngơ ngác nhìn Cố Húc, trông như đã choáng váng.
Trên cổ không chỉ có sự ấm áp từ khăn choàng mà còn có nhiệt độ đầu ngón tay Cố Húc lưu lại. Anh cúi đầu giúp cô sửa sang lại khăn quàng cổ, động tác vừa cẩn thận lại nghiêm túc, hàng lông mi rủ xuống vừa dài vừa hơi cong như hai phiến quạt hương bồ.
Tim Nguyễn Tinh Trầm bỗng đập rộn ràng trong nháy mắt.
Mới đầu, nó chỉ thay đổi với biên độ rất nhỏ, sau thì càng lúc càng nhanh. Thậm chí, cô còn sinh ra ảo giác Cố Húc nghe được tiếng tim mình đập.
Mắt thấy Cố Húc sắp đeo găng tay giúp mình, mặt Nguyễn Tinh Trầm đỏ bừng. Đột nhiên, cô lui về sau mấy bước, cố gắng kiềm lại cảm xúc của mình, cúi đầu nói nhỏ: “Để, để em tự làm.”
Cố Húc nhìn cô, không nói gì, chỉ duỗi tay đưa găng qua.
Nguyễn Tinh Trầm đeo găng xong, vội vàng nói một tiếng cảm ơn với anh rồi chạy thẳng xuống dưới tầng. Chạy được một khoảng xa rồi cô mới đưa tay ấn vào ngực mình, ngay vị trí tim. Có vẻ nơi đó cũng cảm nhận được sự bồn chồn nên từ tay đến tim cô đều thấy tê tê.
Trên cổ như còn giữ lại độ ấm nơi ngón tay Cố Húc.
Nguyễn Tinh Trầm không tự chủ được mà chỉnh trang lại khăn quàng cổ. Chẳng biết là cô đang muốn gạt đi cảm giác nôn nao kia hay mang sự ấm áp đó giấu vĩnh viễn nữa.
Cố Húc nhìn theo bóng dáng cô đã chạy ra xa. Mặc dù cách một khoảng, nhưng anh vẫn nhận ra được sự hoảng hốt, lúng túng của cô. Anh cứ đứng ở đó, mỉm cười chứ không xuống ngay. Đợi đến khi không thấy cô trong tầm mắt nữa, mới chầm chậm đi xuống tầng.
**
Nghịch tuyết xong là đến bữa sáng.
Maggie gọi điện thoại đến: “Tinh Trầm, bốn giờ chiều nay buổi phỏng vấn của em bắt đầu. Đến lúc đó, tài xế sẽ qua đón em. Nội dung buổi phỏng vấn chị cũng gửi đến điện thoại em rồi đấy.” Nói xong, cô ấy lại hỏi thêm: “Thật sự không cần phái thêm một trợ lý đến chỗ em?”
Cố Húc cũng gọi điện thoại trong phòng khách, hình như là trò chuyện cùng người nhà.
Nguyễn Tinh Trầm ngồi trên ghế sofa ôm Bình An, nói chuyện với Maggie: “Không cần, em một mình vẫn ổn.” Mấy ngày trước vừa rời khỏi đoàn làm phim cô đã cho Lâm Hạ nghỉ, để cô nàng về nhà ăn tết nên công việc mấy ngày nay đều do một mình cô xử lý.
Thật ra, cô thấy rất bình thường. Mấy năm nay cô toàn làm thế.
Hơn nữa, công việc mấy ngày này không quá phiền phức. Một buổi phỏng vấn thêm một buổi chụp hình, không cần chạy tới chạy lui, mình cô vẫn ổn.
Maggie thấy cô không chịu cũng không nói thêm, chỉ dặn dò: “Được rồi. Nếu có chuyện gì em cứ liên lạc với chị, mấy ngày nay chị ở thành phố A.” Vừa dứt câu, cô ấy nghe được tiếng mèo kêu nên tạm dừng động tác cúp máy, nghi hoặc hỏi thêm: “Em nuôi mèo?”
“Hả?”
Nguyễn Tinh Trầm thoáng ngạc nhiên chút rồi đáp: “Không, em đang ở nhà bạn.”
Nghe đến đây, Maggie im lặng vài giây mới nói: “Tinh Trầm, công ty không cấm nghệ sĩ không được yêu đương, nhưng em mà yêu nhớ báo trước cho chị một tiếng. Chị cần phải làm chút chuẩn bị.” Tuy Nguyễn Tinh Trầm đang nổi nhưng mấy năm nay toàn dùng tác phẩm để nói chuyện, không bán mặt.
Vì vậy, dù có yêu đương thật cũng không quá ảnh hưởng. Có điều, cái cần chuẩn bị vẫn nên chuẩn bị.
Nguyễn Tinh Trầm nghe mà sắc mặt ửng hồng, giọng nói nhẹ nhàng hơn: “Chị Chu, em không yêu.” Sợ cô ấy không tin, cô thấp giọng bổ sung thêm một câu: “Bạn em là nữ, nhà ở thành phố A. Hôm qua bọn em đón tết cùng nhau.”
Cố Húc cúp điện thoại đi tới đúng lúc nghe thấy câu đó.
Nữ?
Chậc.
Anh thế mà lại không biết mình đã đổi cả giới tính.
Bình An vừa thấy anh đã nhảy ra khỏi lòng Nguyễn Tinh Trầm, kêu meo meo, làm cô cũng chú ý đến. Chẳng biết Cố Húc qua đây từ lúc nào nữa. Anh ôm Bình An vào trong lòng, ngón tay thon dài vuốt ve nó, ánh mắt lại chăm chú nhìn cô, nét mặt cười như không cười.
Sắc mặt vốn dĩ đã ửng hồng nay lại đỏ bừng.
Cứ như đang làm chuyện xấu.
Nguyễn Tinh Trầm quay mặt đi, nói với Maggie ở đầu kia điện thoại một câu: “Chị Chu, bên em có chút việc, em cúp trước đây.” Nói xong, không đợi đối phương kịp nói, cô đã cúp điện thoại.
“Nữ à?”
Cố Húc thấy cô cúp điện thoại liền bâng quơ hỏi một câu.
Nguyễn Tinh Trầm nghe mà ngại, ngẩng đầu quan sát anh, cẩn thận nói: “Em, em sợ chị Chu nghĩ nhiều nên mới nói vậy. Thầy Cố, anh đừng tức giận.”
Cố Húc không hề tức giận.
Nói thật, nếu anh tức giận vì mấy chuyện này thì hẳn đã bị cô chọc cho tức chết. Anh không nói thêm nữa, khom lưng đặt Bình An xuống đất, nhìn đồng hồ rồi nói với cô: “Không còn sớm nữa, để tôi đưa em về.” Từ chỗ anh đến nơi cô ở khá xa, mà hôm nay trời còn có tuyết rơi, chắc hẳn đi tốn thời gian hơn bình thường nhiều.
“Hả?”
“Thầy Cố, anh định đưa em về à?” Nguyễn Tinh Trầm hỏi. Thấy anh gật đầu xác nhận, cô vội nói: “Không cần, em gọi xe đến đón là được.”
“Chỗ tôi gọi xe khó lắm.”
Cố Húc cười với cô, nói: “Hay em muốn gọi tài xế của mình đến đây?”
Nguyễn Tinh Trầm không ngờ ở đây lại khó gọi xe, bảo tài xế qua đây đón cũng không ổn, sẽ rất khó giấu được công ty. Thế nên, sau vài giây do dự, cô nói với Cố Húc: “Vậy làm phiền thầy Cố rồi.”
“Không phiền.”
“Hôm nay tôi chẳng có việc gì cả.” Cố Húc vừa nói vừa đưa khăn quàng lẫn găng tay qua: “Bên ngoài lạnh lắm, em đeo đi.”
Nguyễn Tinh Trầm không từ chối.
Và trong thâm tâm thì nghĩ lần sau sẽ tranh thủ đến trung tâm thương mại xem thử, mua trả Cố Húc một bộ.
**
Buổi phỏng vấn Nguyễn Tinh Trầm nhận hôm nay là kiểu talk show.
Talk show đã duy trì được rất nhiều năm, lượng người xem cao, không phải nghệ sĩ đang nổi sẽ không mời. Cho nên, Nguyễn Tinh Trầm lấy thái độ hết sức nghiêm túc với buổi phỏng vấn này. Lúc cô tới, tổ chương trình đang điều chỉnh máy móc, cô được người dẫn đến phòng trang điểm.
Trợ lý đưa cho cô vài câu hỏi chút nữa sẽ nhắc tới để cô xem qua xem có gì kiêng dè không. Nếu có, đoạn ấy sẽ cắt bỏ.
Nguyễn Tinh Trầm cười nói “cảm ơn”.
Sau đó, cô ngồi xuống trước bàn trang điểm, vừa để chuyên viên trang điểm hóa trang, vừa xem câu hỏi.
Chuyên viên trang điểm thấy sắc mặc cô ôn hòa, bên miệng luôn duy trì nụ cười mỉm thì đánh bạo tán gẫu vài câu. Nói một hồi nói tới cả khăn quàng cổ và găng tay Nguyễn Tinh Trầm đặt ở bên cạnh: “Mắt nhìn của chị Nguyễn tốt ghê. Găng tay với khăn quàng cổ này là sản phẩm của một nhãn hiệu nổi tiếng bên Pháp đấy, người bình thường không mua nổi đâu.”
“Đồ của chị còn là hàng giới hạn số lượng cơ. Tôi nhớ là trên thế giới chỉ có ba cái thôi.”
Nguyễn Tinh Trầm không biết chuyện này. Tuy đã vào giới giải trí được ba năm nhưng cô không quá am hiểu về thời trang. Bình thường, công ty bảo cô mặc thế nào thì mặc thế đó. Cho nên vừa nghe tới đây, cô hơi kinh ngạc, ngẩng đầu hỏi chuyên viên trang điểm: “Cái này đắt lắm hả?”
Cô cứ tưởng đây chỉ găng tay, khăn quàng cổ bình thường.
Xong xuôi, chuyên viên trang điểm mới buông cây cọ ra, cầm di động lướt: “Để tôi cho chị xem.” Mở trang web nhãn hàng ra rồi chỉ vào hình khăn quàng trong đó nói: “Mấy cái này là hàng bình thường. Cái của chị không ghi giá bên ngoài nhưng tôi đoán cũng là loại bảy chữ số.”
Bảy, bảy con số?
Nguyễn Tinh Trầm bất ngờ tới không thốt nổi thành câu, ngẩn ngơ nhìn găng tay với khăn quàng cổ bị mình tùy ý để vào một chỗ trên bàn. Thế mà cô còn nghĩ đến việc mua một bộ giống y như Cố Húc đấy. Với số tiền hiện tại cô tiết kiệm được, đừng nói là một bộ, một cái cũng không mua nổi.
Dáng vẻ của cô làm chuyên viên trang điểm nổi hứng nhiều chuyện.
Vừa nhìn biết ngay găng tay với khăn quàng cổ kiểu nam. Không lẽ đây là đồ của bạn trai chị Nguyễn? Nhưng chuyên viên trang điểm cô đây rất có đạo đức nghề nghiệp, việc không nên hỏi nhiều sẽ không hỏi đến.
Vì vậy, cô mỉm cười: “Chị Nguyễn, sắp đến giờ rồi, chị có thể qua đó.”
Nguyễn Tinh Trầm hoảng hốt gật đầu.
Vừa bước chân ra ngoài, chuông điện thoại cô đã vang lên. Màn hình hiển thị là Thẩm Tinh Hà gọi tới.
Thẩm Tinh Hà gọi đến vào thời gian này làm Nguyễn Tinh Trầm thấy hơi lạ nhưng vẫn nhận cuộc gọi: “Alo?”
“Tinh Trầm, hôm nay em vẫn làm việc à?” Bên kia điện thoại vang lên giọng nói ôn hòa của Thẩm Tinh Hà. Giọng anh ta trước nay là thế, luôn làm người khác có cảm giác như được tắm trong gió xuân: “Mẹ anh có làm một ít đồ ăn em thích. Nếu em đang ở thành phố A, anh mang qua cho em nhé?”
“Không cần đâu.”
“Hôm nay em có một buổi phỏng vấn, chờ xong việc chắc cũng phải hơn tám giờ tối rồi.”
“Tinh Trầm.” Thẩm Tinh Trầm gọi tên cô bằng giọng điệu bất đắc dĩ: “Anh cứ tưởng, chúng ta vẫn có thể làm bạn.”
“Nếu em còn để ý đến lời tỏ tình năm đó thì anh xin lỗi.”
Nghe vậy, Nguyễn Tinh Trầm chẳng biết nói gì hơn.
Cô với Thẩm Tinh Hà và Tô Mạt quen nhau năm lớp mười. So với những người khác, tình cảm giữa ba người rất sâu đậm. Có điều, lời tỏ tình năm đó luôn làm cô vô thức tránh né Thẩm Tinh Hà, mặc dù ngoài miệng không nói gì.
Sau một hồi im lặng, cô nhẹ giọng nói chuyện với anh ta: “Em đang ở đài truyền hình trên đường Văn Nhất Trung. Khoảng tám giờ em mới xong việc.”
Thẩm Tinh Hà biết cô đã đồng ý, giọng điệu xen chút ý cười: “Được, lát nữa anh sẽ đợi em trước cửa đài truyền hình.”
Nguyễn Tinh Trầm không từ chối nữa, chỉ đáp một tiếng xem như đồng ý rồi nói thêm với Thẩm Tinh Hà: “Thay em cảm ơn cô Lý nhé. Có thời gian rảnh, em sẽ tới thăm cô ấy.”
“Bà ấy mà biết chắc rất vui.”
Thẩm Tinh Hà nghe loáng thoáng đầu bên kia có người gọi cô là biết cô còn bận nên không quấy rầy thêm, chỉ bảo: “Em cứ bận đi.” Rồi cúp máy.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...