Crush Có Chút Bất Lương


Sau khi ăn uống xong xuôi thì cũng đã hơn 9 giờ rưỡi tối, Hạ Sáng Dương lái xe chở Lý Đồng về nhà.

Trên đường, cả ba người không ai nói với nhau tiếng nào cho đến khi khuôn miệng xinh đẹp của Hạ Bối phát ra vài tiếng rên rỉ.
“Bị sao vậy?” Hạ Sáng Dương nhìn em gái qua gương chiếu trong xe hỏi.
“Đau bụng…” Hạ Bối cong người, mệt mỏi nói.

Có lẽ vừa rồi cô đã uống quá nhiều nước đá chăng?
Hạ Sáng Dương nhíu mày: “Đừng nói vừa rồi mày lén anh ăn vụng thịt bò nha?”
“K… Không có…”
Mộ Triết ngồi bên cạnh Hạ Bối, tỉ mỉ quan sát cô, không lẽ là đau bụng ngày đó sao?
“Em ấy tới kì.” Anh nhìn sang Hạ Sáng Dương nói: “Chắc lúc nãy uống nhiều nước đá nên mới bị đau.”
Hạ Sáng Dương: “…”
Hạ Bối đỏ mặt, chuyện đáng xấu hổ này sao cứ từ miệng anh ấy mà thốt ra vậy?
“Ờ… ừm… Làm sao để hết đau?” Hạ Sáng Dương bối rối hỏi.

Năm anh đi học xa nha thì Hạ Bối cũng chỉ mới đầu năm cấp 2, mấy năm học đại học cũng không hay thường xuyên về nhà nên cũng chả để tâm đến sự phát triển cơ thể của Hạ Bối.

Anh không nghĩ cô nhóc này lại lớn như vậy rồi.
“Mẹ thường nấu trà gừng cho em uống, cũng hay dặn em không được uống nước lạnh quá nhiều, còn bảo em phải chườm túi ấm lên bụng.”
“Ừm.” Hạ Sáng Dương thở dài.

Hôm nay mẹ lại tăng ca nên không về nhà, ba thì lại đi tỉnh công tác.

Thật xui xẻo mà!
Mộ Triết nhìn vẻ mặt đau đớn của Hạ Bối, trong lòng có chút khó chịu, anh kéo Hạ Bối tựa vào người mình, đưa tay đặt lên bụng cô nhóc, nhẹ nhàng xoa bóp.

“Này, cậu làm trò gì vậy?” Hạ Sáng Dương tức giận hỏi.
“Nghe nói làm như vậy sẽ đỡ đau hơn.”
“…” Sáng Dương nhìn anh có chút bất lực: “Nhưng cũng không cần cậu xoa bụng em gái mình.”
“Em gái cậu cũng là em gái tôi.

Cậu không đành lòng nhìn em ấy đau, tôi cũng vậy.” Anh dịu dàng nhìn Hạ Bối: “Đã đỡ hơn chưa?”
“…” Hạ Bối cúi đầu, khẽ ừ đáp trả.

Dù anh không giúp cô đỡ đau hơn nhưng cô lại không muốn từ chối lòng tốt của anh ấy.

Khuôn mặt Hạ Bối đỏ bừng đến mang tai, lần đầu tiên cô và anh ấy gần gũi như thế này.

Nhưng tiếc rằng… Tiếc rằng anh ấy chỉ xem Hạ Bối là em gái!

Về đến nhà, Hạ Bối cực nhọc đi lên phòng, cô nhanh chóng lấy đồ đi vào nhà tắm.

Cô ngâm mình vào bồn nước ấm, cơ thể cũng dịu lại hơn.

Đầu óc Hạ Bối lại nhớ về cảnh tượng lúc nãy, cô đưa tay chạm lên vùng bụng mình, hơi ấm của anh vẫn còn ở đây.

Khóe môi khẽ cong lên sau vài giây lập tức thu hồi lại.

Mi mắt Hạ Bối rũ xuống, trái tim nặng nề hệt như bị ai đó đánh vào.
“Chỉ là em gái thôi sao?”
Hạ Bối cầm máy sấy lên sấy khô tóc, khuôn mặt buồn rười rượi.

Cũng đúng, anh ấy lớn hơn cô tận 10 tuổi, lớn như vậy sao lại có thể thích một cô nhóc hỉ mũi còn chưa sạch như cô được.
“Tiểu Hạ Bối, em ngủ chưa?”
Là anh ấy?
“Cửa… Cửa không khoá.

Anh vào đi!”
Mộ Triết mở cửa đi vào phòng, quả nhiên là căn phòng của thiếu nữ đang lớn, màu sắc cũng sặc sỡ quá rồi.
Anh đặt ly trà gừng lên bàn học Hạ Bối, nhẹ giọng: “Nhân lúc còn nóng, em uống đi cho đỡ đau bụng.

Anh có pha thêm chút mật ong, không sợ khó uống đâu.”
“…” Hạ Bối cầm ly trà gừng lên uống.

Quả nhiên không khó uống thật.

Ngày trước mẹ Hạ pha trà gừng đều không bỏ mật ong vào hại cô có ác cảm với trà gừng nên dù có đau đến mấy cũng không muốn uống thứ nước đáng sợ đó.
“Có khó uống không?”
Hạ Bối lắc đầu: “Không ạ.”
Mộ Triết đưa mắt nhìn xuống cánh tay Hạ Bối, không mặn không nhạt nhắc nhở: “Ráng bôi thuốc cho nhanh lành vết thương.


Anh không muốn trong buổi lễ tốt nghiệp phải chụp hình với nhóc con bị thương đâu.”
“…” Hạ Bối nhìn anh: “Khi nào anh Mộ Triết tốt nghiệp ạ?”
“Tầm tháng 10 năm nay.”
“Chúng ta thật sự chỉ được ở bên nhau vỏn vẹn vài tháng nữa thôi sao?” Hạ Bối cuối đầu, nhẹ giọng hỏi.
Mộ Triết bật cười, đưa tay xoa đầu Hạ Bối: “Hạ Bối thích anh đến vậy sao?”
“…” Trái tim Hạ Bối đập mạnh.

Anh ấy biết tình cảm của cô rồi ư?
“Anh cũng rất thích Tiểu Hạ Bối.

Có một cô em gái học bá lại còn rất đáng yêu như này quả là niềm vinh hạnh của anh.

Yên tâm, đợi đến khi em tốt nghiệp cấp 3, anh sẽ cố gắng đến Bạch Sa chúc mừng em.”
Trái tim bé nhỏ của Hạ Bối đau nhói, hệt như một vết cứa đầu đời của một cô gái 15 tuổi vậy.

Khó chịu đến muốn khóc!
“Em mệt, em muốn nghỉ ngơi.

Anh ra ngoài đi!” Hạ Bối quay người đi về hướng giường ngủ.
“Ờ…” Mộ Triết khó hiểu.

Cô nhóc đó làm sao vậy?
Bên tai truyền đến tiếng đóng cửa, Hạ Bối lúc này mới mềm lòng ra hơn, cô úp mặt vô gối khóc lóc.

Không hiểu vì sao lúc này cô đã không còn cảm nhận được cơn đau từ vùng bụng nữa, chỉ cảm thấy trong lòng còn khó chịu hơn nơi đó gấp mấy lần.

Sáng hôm nay là ngày chủ nhật nên Hạ Bối được quyền ngủ dậy muộn.

Cô ngủ nướng đến tận 9 giờ mới chịu dậy, sau khi vệ sinh cá nhận xong xuôi, Hạ Bối đi xuống nhà.

Hôm nay nhà Hạ Bối có vẻ khá đầy đủ thành viên, ngoại bị ba Hạ đang đi công tác ra thì ai cũng đều nghỉ ở nhà.
“Bối Bối? Tay con bị làm sao vậy?” Mẹ Hạ nhìn thấy cánh tay bị thương của con gái liền bất ngờ hỏi thăm.
Hạ Bối cười trừ: “Hôm qua không cẩn thận bị té…” Nhìn thấy khuôn mặt chuẩn bị khóc của mẹ, Hạ Bối liền khẩn trương: “Không sao đâu.


Vài tuần sẽ hết ngay thôi…”
Mẹ Hạ cầm lấy tay con gái, đau lòng nhắc nhỏ: “Về sau đừng để bị thương nữa.

Lần nào con bị thương mẹ cũng đều sợ hãi.”
Hạ Bối cười cười trấn an mẹ vài câu.

Cô đi vào bếp lấy bánh mì để ăn, lại bắt gặp Mộ Triết cùng Hạ Sáng Dương đang dùng bữa ở đó.

Hạ Bối nhanh chóng tránh né ánh mắt của anh, cô sợ nhìn anh hồi lâu sẽ bị anh hớp hồn mất.
Mộ Triết khẽ nhíu mày, nhóc con đó đang cố tình tránh né anh? Nhưng anh đã làm gì sai sao?
“Nghe nói hôm nay em đi test IELTS à?” Hạ Sáng Dương hỏi.
“Vâng.

Anh rảnh thì chở em đến trung tâm giùm ha?”
“Ừm, một lát anh có hẹn đi chơi bóng rổ.

Cũng gần chỗ em học.”
Hạ Bối gật đầu, cầm miếng bánh mì đi thẳng lên lầu.

Mộ Triết khó chịu, kể từ ngày quen biết Hạ Bối, đây là lần đầu tiên cô nhóc này tránh mặt anh.
“Cậu có số điện thoại của Hạ Bối không?”
Hạ Sáng Dương nhíu mày: “Em gái của tôi sao tôi lại không có được?”
“Cho mình xin đi.” Anh nói thêm: “Tiện thể cho mình xin tài khoản Facebook của em ấy đi.”


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui