Hạ Sáng Dương cúp máy, trong lòng thầm vui mừng vài phần, em gái anh cuối cùng cũng tìm đúng người để gửi gắm phần đời còn lại rồi.
An Sơ Hạ đi ra từ nhà tắm, nhìn thấy Hạ Sáng Dương vừa kết thúc cuộc gọi liền đi lại ôm anh: “Anh vừa gọi cho Mộ Triết à?”
“Ừm, anh hỏi cậu ta chuyện công ty.”
“Chuyện chi nhánh gì đó hả?” Cô bất ngờ: “Anh ấy đã xin giấy phép thành lập chi nhánh rồi à?”
Hạ Sáng Dương ôm lấy An Sơ Hạ, luồng tay vào váy ngủ của cô: “Ai cho em gọi cậu ta là anh vậy? Cậu ta là em rể của em mà?”
“…” An Sơ Hạ lấy bàn tay hư hỏng của anh ra khỏi váy mình, nhẹ giọng nhắc khéo: “Anh ấy lớn tuổi thì phải gọi anh cho phải phép chứ? Có mỗi chuyện xưng hô mà anh cũng ghen tuông được sao?”
“Ừ, anh hay ghen lắm!” Nói rồi anh đè cô xuống giường, mau chóng hôn tới tấp vào môi cô.
Đã lâu rồi anh chưa được vào bên trong cô, lần gần nhất thì cũng đã qua hơn cả tháng rồi.
An Sơ Hạ bị anh hôn tới tấp nhất thời không phản kháng lại được.
Dạo gần đây cơ thể cô rất lạ, ăn uống không ngon miệng, lại còn hay buồn ngủ…
“Đau, đau…” Hạ Sáng Dương nhanh chóng rời khỏi môi cô, bàng hoàng lên tiếng: “An Sơ Hạ, sao em lại cắn anh? Bộ anh làm gì khiến em giận rồi à?”
“Sáng Dương… Em, em trễ kinh gần một tháng rồi.”
“Trễ kinh?” Anh nhíu mày: “Không lẽ em mắc bệnh phụ khoa?”
“…” Mặt mày An Sơ Hạ đen kịt, sao anh có thể nghĩ ra được cái suy nghĩ nông cạn như thế này nhỉ?
Hạ Sáng Dương nhìn thấy vẻ mặt bất cần đời của cô, trong lòng liền nhảy dựng lên.
Không lẽ là thật? Cô mắc bệnh phụ khoa thật sao?
“An Sơ Hạ, đừng nói em…”
Cô tức giận đánh vào người anh, lớn giọng mắng: “Cái đầu anh nghĩ gì kỳ cục quá vậy? Sao anh không nghĩ em trễ kinh vì mang thai? Tại sao lại nghĩ đến bệnh phụ khoa vậy? Anh có coi em là bác sĩ nữa không hả?”
Hạ Sáng Dương bị cô mắng đến ngớ người, trong đầu chỉ nhớ mỗi hai từ mang thai.
Anh nhìn cô, giọng nói nửa tin nửa ngờ: “Mang, mang thai? Sơ Hạ, em nói em mang thai rồi?”
“Em chỉ đoán mò thôi.
Dạo này…”
Hạ Sáng Dương chen ngang: “Sao lại đoán mò? Em là bác sĩ sao có thể đoán mò?”
“Chuyện đó làm sao biết được? Em là bác sĩ khoa nội chứ có phải bác sĩ khoa sản đâu.”
“…” Hạ Sáng Dương nóng lòng, nhanh chóng hối thúc cô: “Em mau chóng mặc đồ vào đi.
Anh chở em đi bệnh viện.”
–
Hạ Bối tỉnh dậy lúc trời trở về chiều, cơ thể cũng hồi phục không ít sức lực.
Cô vươn người, nhanh chóng rời khỏi giường.
Mộ Triết ngồi làm việc ở phòng khách, bên tai truyền đến tiếng mở cửa, anh ngẩng mặt lên nhìn.
Nhìn thấy bộ dạng lười nhác của Hạ Bối, khuôn miệng anh khẽ cười: “Em dậy rồi sao?”
“Dạ.” Hạ Bối đi lại chỗ anh, ngang nhiên gối đầu lên đùi anh: “Anh đang làm việc sao?”
“Ừ, đang chuẩn bị tài liệu để ngày mai họp.”
Hạ Bối không nói gì chỉ gật đầu đáp lại, đôi mắt nhắm hờ.
Anh cúi đầu hôn lên trán cô, nhỏ giọng hỏi: “Em thích đơn giản hay phức tạp?”
“Anh thật sự không biết sao?”
“Không, anh thừa biết em thích đơn giản.”
Cô nhìn anh: “Vậy sao lại hỏi em?”
“Anh thích hỏi.”
“…” Hạ Bối chả thèm quan tâm anh nữa, cô cọ mũi mình vào bụng anh, ngửi mùi thơm mát lạnh trên cơ thể anh.
Vẫn là mùi hương cũ, mùi hương thơm mát xen lẫn mùi thuốc lá dịu nhẹ
“Độ tầm tuần sau anh đi công tác ở Hà Nam.”
Đi công tác?
“Anh đi trong bao lâu?”
“Tầm một tuần.”
Cô ngồi bật dậy: “Một, một tuần?”
Anh gật đầu: “Dự án lần này khá quan trọng, một tuần là đã dự tính nhanh nhất có thể rồi.”
“Dạ…”
“Em đói chưa?”
Hạ Bối lắc đầu, anh đi công tác tận một tuần… Vậy tuần tới cô phải làm sao?
“Anh…”
Chuông điện thoại vang lên, đôi lông mày anh nhíu lại.
Hạ Sáng Dương lại gọi cho anh làm gì?
“Có chuyện gì nữa à?”
“Có thai rồi.
Sơ Hạ có thai rồi!”
Mộ Triết tỏ vẻ bực bội, vợ cậu ta có thai thì liên quan gì đến anh?
“Rồi sao nữa?” Anh lạnh nhạt hỏi.
Hạ Sáng Dương vui vẻ: “Tôi sắp được làm ba rồi.
Mộ Triết, tôi lên chức ba rồi.”
“Ờ, chúc mừng!” Anh nhanh tay tắt máy, tránh cho đối phương lên tiếng khoe khoang.
Hạ Sáng Dương vậy mà đã lên chức làm cha rồi.
Hạ Bối nhìn sắc mặt khó chịu của anh, nhanh chóng lên tiếng hỏi: “Bộ có chuyện gì sao?”
“Không, là tên điên gọi.” Anh nhìn cô, trong đầu vội lóe lên sáng kiến không tồi: “Hạ Bối, em chỉ còn vài tháng nữa là tốt nghiệp.
Chi bằng chúng ta nhân cơ hội đó làm một đứa đi.”
Hạ Bối nhíu mày: “Một đứa?”
“Ừ, bây giờ em mà mang thai thì vừa kịp sinh con vào mùa xuân năm sau.”
“Hả?” Cô khó hiểu: “Nhưng sao anh lại đề cập đến chuyện con cái? Em còn chưa tốt nghiệp đại học mà?”
Anh đương nhiên là vì ghen tỵ chuyện Hạ Sáng Dương lên chức ba rồi.
Cậu ta yêu đương sau anh, thậm chí còn quan hệ không bằng anh… Nhưng tại sao cậu ta lại có con trước anh?
“Hạ Bối, có con mau đi em.
Con gái tên Mộ Tuyết Vân, con trai tên Mộ Đức.”
“…” Hạ Bối cạn lời, anh còn đặt tên sẵn cho con luôn rồi sao?
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...