Crush Có Chút Bất Lương


Buổi tối, Hạ Bối rời khỏi nhà để đi dạo phố cuối năm.

Cô ghé vào mấy quán đồ ăn vặt ven đường.

Trong lòng có chút khó chịu, vừa mới gặp anh lúc sáng mà bây giờ cô lại nhớ anh rồi.

Hạ Bối buồn bã, chỉ nghĩ đến chuyện phải xa anh tận mấy ngày thật sự là một khủng hoảng của cô mà…
“Hạ Bối?”
“…” Hạ Bối quay đầu lại nhìn, khuôn miệng khẽ cười: “Viên Hạo? Lâu rồi không gặp.

Cậu vẫn khỏe chứ?”
Viên Hạo vui vẻ nhìn Hạ Bối: “Vẫn ổn.

Cậu về khi nào vậy?”
“Mới về sáng nay.

Còn cậu?”
“Mình về trước cậu một ngày.” Anh nhìn đồ ăn trên tay cô, khẽ cười: “Đang ăn bánh cá sao?”
Hạ Bối gật đầu: “Cậu ăn không? Mình khao ha?”
“Sao mình nỡ để cậu khao? Để mình trả tiền cho.”
Hạ Bối không nói gì, chỉ cười cười cho qua chuyện.


Viên Hạo xưa nay tính tình rất ga lăng, nếu một mực tranh giành hạng mục này thì cậu ấy sẽ hờn dỗi cô mất!
Viên Hạo mua một vài túi đồ ăn vặt cho Hạ Bối, cùng cô đi đến bờ hồ nói chuyện.
“Lạc Anh năm nay không về nước sao?”
Hạ Bối gật đầu: “Gia đình cậu ấy định cư ở nước ngoài nên không biết khi nào mới về nước.”
“Dạo này việc học cậu thế nào?”
“Vẫn ổn.

Mình đăng ký học vượt nên chắc tầm năm sau có thể ra trường.”
“Nhanh vậy sao?” Viên Hạo cười trừ: “Cậu và người đó vẫn ổn chứ?”
“…” Hạ Bối trầm ngâm vài giây: “Sao cậu lại hỏi vậy?”
“… Thấy cậu hạnh phúc, lòng mình thật sự không ổn.”
“H… Hả?” Cậu ấy đang nói điên nói khùng gì vậy?
Viên Hạo ngửa mặt lên trời, giọng nói có chút buồn bã: “Thật sự rất bất công! Tại sao mình theo đuổi cậu ngần ấy năm lại không thể nào sánh bằng một người cậu chỉ mới vừa quen biết?”
“…”
Anh nhìn Hạ Bối: “Bộ mình xấu trai sao? Hay là mình không tốt? Tại sao mình bỏ ra hơn mười năm theo đuôi lại không thể có được trái tim của cậu vậy?”
Cô nhìn Viên Hạo, khuôn mặt tỏ ra bối rối: “Sao, sao lại nói đến chuyện này? Cậu và mình đều là những người có người yêu cả rồi mà…”
“Người yêu?” Anh cười nhạt: “Mình có sao? Sao mình lại không biết nhỉ?”
“…” Hạ Bối khó hiểu: “Lần đó gặp cậu ở Lạc Hà, rõ ràng mình nhìn thấy cậu khá thân mật với cô gái kia.

Tưởng đó là người yêu cậu.”
“Thúy An? Đó là em họ mình?”
Hạ Bối à cho qua chuyện.

Cô bắt đầu cảm thấy ngại, bầu không khí này thật là khó chịu.
“Cũng trễ rồi.

Mình đưa cậu về ha?”
“À, ừm…”
Viên Hạo đưa Hạ Bối về nhà.

Đứng trước của nhà mình, Hạ Bối có chút ngại.
“Viên Hạo, chuyện hôm nay cứ coi như chưa từng xảy ra đi.

Mình không muốn tình bạn chúng ta sứt mẻ.”
Viên Hạo gật đầu: “Ừ, nên vậy.

Hạ Bối… Mình…”
“Sao?”
“Mình…” Anh gãi gãi đầu: “Mình có thể ôm cậu không? Cái ôm tạm biệt mối tình đơn phương…”
Cô im lặng hồi lâu, cuối cùng cũng gật đầu đồng ý.


Một cái ôm hẳn sẽ không sao đâu nhỉ?
Viên Hạo mỉm cười ôm chầm lấy Hạ Bối.

Một cái ôm thật chặt, một cảm xúc dâng trào.

Anh khẽ vuốt mái tóc của cô, giọng nói dịu dàng và ấm áp: “Tạm biệt cậu, người con gái tớ thương thầm suốt mấy năm nay!”

Hạ Bối nằm trên giường ngủ, đầu óc lại nhớ về chuyện lúc nãy.

Nghĩ không ra Viên Hạo vẫn còn có cảm tình với mình.
Chuông điện thoại cô vang lên, Hạ Bối nhìn dòng chữ hiện trên màn hình, vui vẻ bắt máy: “Em nghe đây!”
“Hạ Bối của anh đang làm gì vậy?”
“Chuẩn bị ngủ.

Anh có ăn cơm đúng bữa không vậy?”
Mộ Triết bật cười: “Anh đâu phải con nít lên ba? Chuyện cơ bản như vậy anh cũng tự biết mà?”
“Vậy mà ai kia lúc trước đòi em đút ăn như trẻ nhỏ nhỉ?” Hạ Bối bĩu môi.
“Ai nhỉ? Ai mà không có miếng liêm sỉ vậy nhỉ?” Anh thu hồi lại giọng điệu đùa giỡn: “Anh nhớ Hạ Bối quá! Nhớ em đến phát điên rồi…”
“…” Hạ Bối buồn bã: “Em cũng nhớ anh…”
“Thật sự muốn bay đến Bạch Sa để gặp em lúc này.”
“Em cũng muốn gặp anh.”
Mộ Triết im lặng hồi lâu, anh thở dài: “Năm sau em có thể ra trường rồi phải không?”
“Dạ, có chuyện gì không?”
“Tốt nghiệp xong mình kết hôn đi.”
“Sao anh vội vàng quá vậy?”
“Không vội đâu.


Anh đợi không được nữa.

Chỉ cần ba mẹ em đồng ý, anh liền đem em về nhà.”
“Nếu như… Nếu như ba mẹ em không chịu…”
“…” Anh cười trừ: “Sao dạo này em cứ hỏi anh về vấn đề này vậy? Nếu ba mẹ em không chịu gả em thì chúng ta bỏ trốn.

Được không?”
Cô bật cười: “Được, chỉ cần có anh, em đi đâu cũng được!”
“Được rồi, em ngủ đi.

Trễ rồi.

Ngủ ngon!”
“Dạ, anh ngủ ngon!”

Mộ Triết vắt tay lên trán, khẽ thở dài.

Chuyện mà Hạ Bối lo sợ một thì anh lo sợ tận mười.

Vừa rồi Hạ Sáng Dương gọi điện thoại cho anh, nói rằng mẹ Hạ vô tình nhìn thấy cảnh Hạ Bối bị Viên Hạo ôm trước cửa nhà, bà rất vui và mong muốn Viên Hạo trở thành con rể của mình.
Anh không sợ sự nghiệp anh không có, thứ anh sợ chính là cái mác “con trai của kẻ phạm tội”.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận