Crush Có Chút Bất Lương


“Người này với con rất quan trọng, cô ấy là người mà Mộ Triết con muốn dùng cả đời để chăm sóc.”
Đáy lòng Hạ Bối hạnh phúc đến tột cùng.

Tay cô cầm chặt tay anh hơn.

Cô nhìn vào mấy khung ảnh treo trên tường, khuôn miệng mỉm cười: “Cháu chào bà, chào hai bác, cháu tên Hạ Bối- là người yêu của Mộ Triết!” Cô ngừng lại, nhìn sang anh, khẽ cười: “Từ nay về sau, cháu sẽ không để cho anh ấy phải một mình cô đơn nữa.”
“Hạ Bối, em có lạnh không?”
“Có, hơi hơi lạnh…”
Mộ Triết dùng sức bế cô lên.

Hướng thẳng vào phòng ngủ của mình.
“Anh, anh làm gì vậy? Sao lại đột nhiên bế em?” Hạ Bối đỏ mặt.

Tuy quen biết anh đã lâu nhưng đây là lần đầu tiên anh ấy bế cô.

Ngại, có một chút ngại…
Mộ Triết đặt cô xuống giường, anh đè lên người cô, giọng nói bỡn cợt: “Cọ nhiệt thân thể rất tốt cho việc sưởi ấm.

Hạ Bối có muốn cùng anh trải nghiệm thử không?”
“…”

“Em không nói tức là đồng ý?”
Hạ Bối vội lên tiếng: “K- Khoan đã… Vừa mới tới nơi, anh không biết mệt sao?”
“Không vào trong em, anh mới mệt!”
Lời nói vừa dứt, anh cúi đầu hôn lên môi Hạ Bối.

Đôi môi mềm tràn đầy vị ngọt này làm anh càng hôn càng phát nghiện.
“Cái người này…” Hạ Bối đẩy anh ra.

Chỉnh đốn lại quần áo: “Anh vừa phải thôi.

Tiện nghi của em, sao anh cứ chiếm hoài vậy?”
Mộ Triết đè Hạ Bối xuống giường, giữ chặt hai tay cô lại: “Sao Hạ Bối lại có thể giữ vững tâm trí đến vậy nhỉ? Lần nào anh gặp em đều muốn đem em khảm sâu vào cơ thể.”
“…” Anh nói mà không biết ngượng miệng ư?
Anh đặt chân mình vào giữa hai chân cô, cúi đầu hôn nhẹ lên môi cô.

Giọng nói vài phần nỉ non: “Lần trước mơ hồ quá, anh còn không nhớ chúng ta có quan hệ.

Lần này Hạ Bối giúp anh khơi gợi lại cảm giác nha? Được không?”
“Anh nói mà không biết ngượng sao?” Hạ Bối đỏ mặt: “Anh, anh ăn sạch người ta rồi mà còn dám nói là mơ hồ?”
Anh khẽ cười: “Em nghĩ anh biết ngượng sao? Không phải em bảo anh là cái đồ mặt dày, vô liêm sỉ, đồ không biết xấu hổ hả?”
“…” Hạ Bối cạn lời, cô thật sự không cãi lại miệng anh.

Sao anh lại đi chọn ngành IT thay vì chọn ngành luật sư nhỉ?
Mộ Triết dụi đầu vào ngực cô, giọng nói có chút nũng nịu: “Hạ Bối, đi mà… Em nỡ lòng nào để anh chịu đựng bức rức sao?”
“Cái người này, anh có thể nào nghiêm túc lên được không?”
“Anh vẫn luôn nghiêm túc mà?” Mộ Triết cởi áo Hạ Bối ra, anh nhẹ nhàng hôn lên làn da trắng noãn của Hạ Bối.
Hạ Bối đẩy đầu anh ra, giọng nói có chút tức giận: “Sao anh hư thế? Em đã bảo là không rồi mà? Lần trước đau chết đi được!”
“Lần đó là lần đầu, lần đầu ai cũng sẽ đau mà…”
“Nhưng anh không có!” Hạ Bối nhanh chóng phản bác.
“…” Mộ Triết mặt mày tối sầm lại.

Ai nói anh không đau? Anh bị cô siết đến mức thiếu điều muốn mất nửa cái giới tính mà cô lại bảo rằng anh không đau?
Anh nhìn Hạ Bối, kiên nhẫn dụ dỗ: “Lần này sẽ không đau đâu.

Anh hứa với Hạ Bối, sẽ cố gắng nhẹ nhàng hết mức có thể.

Hạ Bối, chiều anh lần này đi mà…”

“…” Hạ Bối nghe thấy lời nài nỉ của anh, trong lòng có chút mủi lòng.

Cô đỏ mặt, lí nhí nói: “Một, một lần này nữa thôi nha?”
Lông mày anh dãn ra, khuôn mặt hài lòng nhìn Hạ Bối: “Ừm, anh hứa sẽ sửa ấm cho Hạ Bối.”
Anh cúi đầu, hôn lên môi Hạ Bối.

Vẫn như mọi lần, nụ hôn của anh chỉ có mãnh liệt hơn chứ không có kém.

Bàn tay hư hỏng của anh giúp Hạ Bối cởi đồ ra.

Hạ Bối nhất thời không thích ứng được với cái lạnh, cô thoáng rùng mình.

Mộ Triết với tay bật máy sưởi lên, nhiệt độ trong phòng nhanh chóng được cân bằng lại.

Anh tiếp tục công việc, hư hỏng hôn lên từng tấc da thịt của cô.
“Anh vào ha?”
“…” Cô đưa tay che mặt lại, giọng nói có chút ngượng ngùng: “Sao miệng mồm anh hư hỏng thế?”
“Thường ngày anh ngoan lắm… Nhưng lại không hiểu sao khi gặp Hạ Bối, anh lại trở nên hư hỏng vô cùng.”
“…”
Khóe môi Mộ Triết khẽ nhếch, anh dùng tay mình khống chế tay Hạ Bối: “Hạ Bối xinh gái như vậy cần gì phải che lại?”
“Cái đồ lưu manh!”
“Sau này Hạ Bối nhớ trau dồi thêm vốn từ nha? Hai từ lưu manh này vẫn chưa đủ để miêu tả con người anh đâu.” Anh nhanh chóng tiến vào bên trong Hạ Bối, đôi lông mày anh nhíu lại, của cô vẫn nhỏ bé như vậy.

Anh nhìn Hạ Bối: “Còn đau không?”
“…” Hạ Bối đỏ mặt, liên tục lắc đầu: “L- Lạ lắm… Anh mau ra đi! Bên trong em, nó, nó lạ lắm!”
Khuôn miệng anh khẽ cười, giọng nói trầm khàn: “Ừm, đúng là lạ thật! Hạ Bối thấy lạ, anh cũng thấy lạ nữa.”


Hạ Bối từ từ mở mắt, mặt mũi cô tối sầm lại.

Bên trong, bên trong cô rõ ràng vẫn cảm nhận được thứ đó…
“Hạ Bối dậy rồi sao?”
“…” Cô không dám cử động vì cô sợ sẽ làm anh hưng phấn.

Cô cố gắng giữ vững bình tĩnh: “Anh còn định ở bên trong em đến khi nào nữa đây?”
“Anh muốn…”
Hạ Bối tức giận: “Từ đây về sau, em sẽ không bao giờ cho anh chạm vào em thêm một lần nào nữa.”
“…” Khuôn mặt anh có chút cứng đờ.

Hạ Bối giận anh rồi sao?
“Hạ Bối, anh xin lỗi, sau này anh sẽ không như vậy nữa.”
Cô nhíu mày: “Anh định còn sau này?”
“… Hạ Bối hung dữ với anh sao?”
Cô bực bội, ừ một tiếng to: “Mau ra cho em!”
Mộ Triết vội vàng đáp ứng lời cô.

Hạ Bối khi giận rất đáng sợ, anh không dám chọc giận cô ấy!


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận