Crush Có Chút Bất Lương


Hạ Bối nhanh chóng hít thở, anh lúc nào cũng đợi đến khi Hạ Bối còn chút ít hơi thở mới chịu nhả ra.
“Đợi anh khỏe lại sẽ dạy Hạ Bối hôn ha? Chứ lần nào cũng hôn kém như vậy thật sự anh rất buồn đó!”
“…” Hạ Bối lườm anh: “Da mặt anh dày mấy tấc vậy?”
“Đủ dày hơn da mặt em.”
“…”
Mộ Triết bật cười, phải nói từ “Hạ Bối đáng yêu” này bao nhiêu lần mới đủ đây? Anh xoa đầu Hạ Bối: “Ăn sáng thôi!”
Sau khi cùng anh dùng bữa thì Hạ Bối nhanh chân đi đến studio để chụp ảnh.

Hôm nay là buổi chụp cuối cùng trong tháng nên Hạ Bối phải tích cực làm việc.
“Hạ Bối hôm nay có chuyện sao? Làm hòa với người yêu rồi hả?”
“Dạ?” Hạ Bối giật mình nhìn chị trang điểm, ngại ngùng hỏi: “Sao chị biết em có người yêu ạ?”
“Ơ vậy ra em có người yêu thật hả?”
Hạ Bối tủm tỉm cười rồi gật đầu đáp trả.

Tuy Hạ Bối không định nói với mọi người về chuyện mình có người yêu nhưng nếu bị hỏi đến cô cũng không muốn giấu.
Mộ Triết đi đến showroom xe hơi, anh dự định mua một chiếc xe hơi để tiện việc đi lại cho bản thân cũng như tiện cho việc đưa đón Hạ Bối sau này.

Dù gì bây giờ tiền Mộ Triết kiếm được trong mấy năm qua cũng không phải con số nhỏ.

Vốn dĩ cứ nghĩ làm việc điên cuồng chỉ để giết thời gian nhưng nào ngờ bây giờ lại rất hữu dụng.

Chỉ cần Hạ Bối đồng ý, anh liền đến nhà thưa chuyện cùng ba mẹ Hạ.

Rời khỏi showroom, Mộ Triết đi được một đoạn thì vô tình nhìn thấy Hạ Bối đang chụp ảnh ngoại cảnh.

Đôi lông mày anh nhíu lại, nhóc con này sao lại tay nắm tay với người khác thế kia?
Trong lòng tựa như có mạch sóng ngầm dâng trào, dù biết Hạ Bối làm vậy vì công việc nhưng anh không thích cô nhóc đó gần gũi với kẻ khác.

Lúc trước chưa yêu nhau, anh có thể nhẫn nhục cho qua chuyện này nhưng bây giờ thì không.

Rõ ràng anh là bạn trai của Hạ Bối, chuyện ghen tuông hẳn là điều hiển nhiên.

Hạ Bối sau khi xong công việc liền nhanh chóng đi về nhà, vừa đến nhà đã thấy anh đứng trước cửa đợi.

Hạ Bối nhíu mày: “Sao anh lại hút thuốc nữa rồi?”
Mộ Triết đưa mắt nhìn Hạ Bối, hờ hững trả lời: “Hạ Bối cấm anh uống rượu bia chứ nào có cấm anh hút thuốc?”
“…” Hạ Bối hung hăng giật lấy điếu thiếu từ anh, tiếc là không may bị tàn thuốc rơi trúng tay: “A… Nóng…” Hạ Bối thu tay lại, khuôn mặt nhăn nhó.

Cô không nghĩ tàn thuốc lá lại nóng như vậy…
“…” Mộ Triết nhíu mày, ném điếu thuốc xuống đất.

Anh cầm lấy tay Hạ Bối nhẹ nhàng thổi hơi vào: “Còn đau không?”
“Còn…” Hạ Bối bĩu môi: “Nhìn anh cứ không ngừng làm hại sức khỏe của mình, lòng em rất đau…”
Mộ Triết thở dài, anh nhẹ nhàng ôm Hạ Bối vào lòng, giọng nói ôn như hơn: “Anh biết rồi.

Hạ Bối sau này đừng có giật điếu thuốc của anh nữa.

Lỡ đâu bị bỏng thật thì sao?”
“…” Đáy lòng Hạ Bối trở nên ấm áp hơn, cô đón nhận cái ôm của anh, dụi đầu vào lồng ngực anh: “Ừm, sau này em không làm như vậy nữa.

Cơ mà…”
“Anh nghe đây.”
Hạ Bối đỏ mặt: “Cơ mà anh cũng đừng bỏ hẳn thuốc là nhé? Bởi… Bởi em thật sự thích mùi thuốc lá ở trên người anh…” Không sai, Hạ Bối từ lâu rất thích mùi thơm mát xen lẫn mùi thuốc lá nhẹ nhàng phảng phất trên người anh.

Mùi thơm này hệt như sinh ra là dành cho anh ấy vậy.

Rất thơm…
Mộ Triết có chút bất ngờ, trong lòng anh có chút vui sướng, nghĩ không ra cô nhóc này thích mùi hương trên người mình đến vậy.

Nhưng mà việc Hạ Bối cọ đầu vào người anh thế này thật sự rất khó chịu.
Anh nhẹ nhàng đẩy Hạ Bối ra, giọng nói trầm đục hẳn: “Hạ Bối, anh biết là em không có cố ý nhưng mà cũng đừng nên gần gũi quá mức với anh như thế này.”
“Anh không thích em như vậy sao?” Hạ Bối khó hiểu.

“…” Nhóc con này giả vờ không hiểu hay là không hiểu thật vậy? Anh thở dài: “Hạ Bối, sức chịu đựng của anh tương đối cao nhưng nó không đồng nghĩa anh ăn chay trường.

Anh không phải phật tổ không thể nào không có thất tình lục dục được.

Cái nào đó của anh cũng biết phản ứng khi bị em khiêu khích đó!”
“…” Hạ Bối nhanh chóng buông anh ra, khuôn mặt cô đỏ bừng: “E- Em xin lỗi…”
“Em vào nhà đi.”
“Anh không vào nhà cùng em sao?”
Cô nhóc này có đang biết bản thân đang chơi đùa với lửa không?
“Với bộ dạng này của anh em vẫn muốn anh vào nhà cùng em?” Anh nâng cằm Hạ Bối lên, giọng nói bỡn cợt: “Hạ Bối hôm nay chủ động quá nhỉ?”
“Em, em đổi ý rồi.

Anh đi thong thả!” Hạ Bối nhanh chân vào nhà mình.

Trái tim cô đập liên hồi, cô không ngờ được việc ôm anh lại khiến anh bị…
Hạ Bối ngồi thụp xuống đất, hai tay che hết mặt: “Ngại chết mất! Sao đầu mình toàn đoạn ký ức đêm hôm qua vậy?”
Mộ Triết trở về nhà, anh thả mình xuống giường, trong người cũng không khá khẩm hơn nổi.

Anh đương nhiên biết rằng bản thân có chút vô liêm sỉ khi mà lại cương lên chỉ vì một vài hành động đơn giản của Hạ Bối.

Nhưng cũng không trách anh được, trên đời này làm gì có “trai tân 30 tuổi” như anh đâu.

Sức chịu đựng của anh cũng đến giới hạn rồi.
“Xem ra phải tắm thêm vài lần nữa rồi…”
Mộ Triết sau khi tắm xong, anh ngồi xuống ghế sô pha, chậm rãi lau tóc.

Chuông điện thoại anh vang lên, Mộ Triết lười nhác nghe máy.

“Chuyện gì?”
“Giúp tôi… Mộ Triết, anh phải giúp tôi…”
Tiếng Liễu Giai phát ra từ đầu dây bên kia làm cho tâm tình anh lạnh nhạt hơn.
“Liễu Giai, ăn bám người khác quá lâu cũng không tốt.”
“Mộ Triết, là anh nợ nhà tôi.

Anh bắt buộc phải đền tội thay cho ba anh!”
Mộ Triết nhíu mày, giọng nói lạnh tanh: “Sức chịu đựng của tôi có giới hạn.

Mấy năm nay hai mẹ con cô nuốt trộng tôi bao nhiêu tiền? Chút tình nghĩa năm xưa sớm đã không còn nữa.

Sau này cô còn dám làm phiền tôi thì đừng trách sao tôi tống cô vào tù.”
Liễu Giai tức giận: “Anh dám sao? Mộ Triết, tôi không ngờ anh lại vô tâm như vậy.”
“Hồ sơ vụ án năm đó không phải không còn.

Nếu cô cứ khăn khăn cáo buộc ba tôi giết người thì đừng trách tôi đâm đơn kiện cô tội cáo buộc.” Anh ngừng lại: “Liễu Giai, đừng ghê tởm như vậy nữa.

Con người của cô khi ấy không phải xấu xa như bây giờ.”
Lời nói vừa dứt, Mộ Triết thẳng tay tắt máy, không quên chặn số di động vừa rồi.

Cũng nể phục cô ta thật, dùng nhiều số khác nhau để quấy rầy anh.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận