Tô Ly nghĩ lại hành động ban nãy của mình, cảm thấy mất mặt kinh khủng, vừa vào phòng liền vùi mình vào giường, dùng gối che lên đầu, từ chối nhớ lại những gì vừa xảy ra.
Tiếc là người vào phòng theo cậu không định bỏ qua cho hành động giả chết của cậu, trái lại còn xấu xa cười nói: "Giờ thì biết xấu hổ rồi? Cái gan nhìn người ta chòng chọc hồi nãy đâu rồi ta?"
"Trương Thụy Y!" Tô Ly bỏ gối ra nhìn người đứng cạnh giường, đỏ mặt cãi lại: "Sao chị không kéo em đi hả?"
Trương Thụy Y không hề sợ hãi trước tiếng gào của bé mèo, dù sao bỏ qua thân phận bà chủ, Tô Ly còn là em họ của cô nữa.
Cậu để mặc cô vuốt tóc mình, Trương Thụy Y tiện tay để lại gối xuống đầu giường: "Cậu nhìn thấy người ta một cái đã nhào lên rồi, chị có muốn kéo cậu lại cũng phải đuổi kịp cặp giò dài của cậu mới được chứ."
"Tại vì lúc đó em nhịn hông được..." Tô Ly tức anh ách như chú cá nóc nhỏ: "Cho em một cơ hội, chắc chắn thấy hắn đi đường vòng luôn!"
Trương Thụy Y không tin mấy lời thề non hẹn biển ba xạo của cậu, ngược lại cô thở dài, thật lòng thật dạ khuyên nhủ cậu: "Bé Tiểu Lê à, chị đã nói với cậu rồi, Phó Mịch và Lâm Tiêu Văn chỉ là CP thương mại thôi..."
T/N: "Lê" và "Ly" cách đọc giống nhau.
"Sao có thể là CP thương mại được?" Tô Ly mở album ảnh trong điện thoại ra, quẹt qua từng tấm hình một: "Xem nè, không ngọt không lấy tiền luôn á!"
Trương Thụy Y liếc nhìn, rồi than thở: "Đôi mắt ấy của Phó Mịch có nhìn cái lon nước cũng thâm tình vậy thôi."
"Chị hông hiểu!" Tô Ly lấy lại điện thoại: "Họ real thiệt luôn á!"
Trương Thụy Y bất đắc dĩ lắc đầu, cô biết Tô Ly lại bị nhập vai rồi, lần này còn ship CP chân tình thực cảm tới vậy, không biết đến lúc nào mới thoát vai được.
Từ ngày năm tuổi Tô Ly đã theo mẹ đến thăm đoàn phim của dì, đạo diễn ngồi cạnh đó liền nhìn trúng cậu, hỏi cậu có muốn đóng phim cùng dì không? Lúc ấy Tô Ly ngây thơ hồn nhiên không biết đóng phim là gì, thấy người khác hỏi liền cười híp mắt gật đầu.
Vì vậy đạo diễn kia bèn dạy cậu: "Thật ra đóng phim dễ lắm, con cứ coi hai cô chú đó là ba mẹ con là được."
Tô Ly vốn còn chỗ hiểu chỗ không liền hiểu ra, cực kỳ thuận lợi hoàn thành một cảnh phim được bổ sung ngay lúc đó.
Hiệu quả của đoạn phim ấy khi phát sóng cực kỳ tốt, nụ cười ngọt ngào của Tô Ly khiến đoạn kết của gia đình ba người càng thuyết phục hơn.
Sau đó, ngày càng có nhiều người tìm cậu, các đạo diễn và nhà sản xuất không hẳn là nể mặt ba mẹ cậu, mà chủ yếu là vì khuôn mặt ngoan ngoãn trắng trẻo bụ bẫm của Tô Ly được phái nữ đủ các độ tuổi yêu thích.
Cho nên Tô Ly đã bước lên con đường diễn viên vào kỳ nghỉ đông và nghỉ hè, mặc dù đa số nhân vật cậu diễn đều không có gì nổi bật, đơn giản là con của nam nữ chính, hoặc nam chính lúc nhỏ, hay là em trai của nam nữ chính, tuy vậy khuôn mặt ấy vẫn để lại ấn tượng sâu sắc với khán giả.
Nhưng Tô Ly chưa từng học diễn xuất.
Từ khi bắt đầu, Tô Ly đã diễn bằng cách đưa tình cảm vào các nhân vật theo kiểu "đại nhập thức".
Ban đầu là dựa vào tình cảm của mình với ba mẹ, sau đó nhận vai diễn càng nhiều thì lại gặp phải càng nhiều tình huống khác biệt, có những nhân vật có hoàn cảnh bất hạnh khiến Tô Ly không thể dựa vào hoàn cảnh gia đình mình nữa, chỉ có thể tìm cảm hứng từ phim ảnh, khi học cách khóc, cách cười của người khác, cậu cũng tìm thấy cách nhập vai qua những nhân vật mà người khác diễn.
Lâu dần, Tô Ly liền dùng cách thức này để học cách đóng phim.
Cách đóng phim dựa vào đặc điểm của mọi người này giúp cho Tô Ly có thể hiện rất tốt trước ống kính, dường như không cần suy nghĩ đã biết phải diễn thế nào.
Nhưng vấn đề duy nhất là, mỗi lần cậu nhập vai rồi thì rất dễ đưa tình cảm thật sự của mình vào đó, rất lâu sau vẫn không thể thoát vai.
Đây cũng là điều khiến Trương Thụy Y không biết phải làm sao.
Bởi khi Tô Ly diễn bộ phim trước, bộ phim "Lời nói dối tự đáy lòng" của Phó Mịch và Lâm Tiêu Văn đang nổi như cồn, trong phim nam nữ chính cực kỳ xứng đôi, không chỉ mang lại thành tích rating phá 2 cả hai đài, mà họ còn thu được cả đám fans CP.
Tô Ly cũng là một trong số đó.
Bởi vì Tô Ly đang xem phim để tìm kiếm người cậu có thể nhập vai theo, cậu vô tình coi hai người họ thành anh và chị dâu của nhân vật mà cậu đang quay.
Thử hỏi ai lại muốn anh trai và chị dâu mình bất hòa chứ?
Tất nhiên là Tô Ly không muốn!
Sau khi bộ phim kia quay xong, Tô Ly không thể dễ dàng xuất vai, đã vậy cậu thật lòng nghĩ rằng Phó Mịch và Lâm Tiêu Văn yêu nhau thật, mỗi ngày đều vào super topic của Mịch Văn CP chèo điên cuồng, chèo trôi cả lý trí.
Sau đó phim điện ảnh mới của Phó Mịch công chiếu, Tô Ly hoàn toàn không thể chấp nhận hắn diễn tình nhân với cô gái khác, nhìn tới nhìn lui kiểu gì cũng thấy Phó Mịch đúng là kẻ bạc tình, nhìn vào super topic càng lúc càng ít người và bài viết, Tô Ly lại càng rầu hơn.
Trước nay chỉ thấy người mới cười, nào ai thấy được người cũ khóc!
Tô Ly nhập vai xuất thần, tự đặt gã bạc tình Phó Mịch lên giá nướng, vậy nên lần này nhìn thấy Phó Mịch cậu liền không không chế được cảm xúc, chưa kịp nghĩa gì đã lao về phía hắn rồi.
Trông thì đẹp trai dữ vậy nè, sao lại là tra nam cơ chứ!
Tô Ly lòng đau như cắt hận thù sôi sục, lại bại trận trước ánh mắt dịu dàng của Phó Mịch.
Không phải lần đâu Tô Ly nhìn thấy ánh mắt này.
Lúc phát sóng bộ phim "Lời nói dối tự đáy lòng", Phó Mịch cùng Lâm Tiêu Văn thường hay đi phỏng vấn cùng nhau, khi đó ánh mắt Phó Mịch nhìn Lâm Văn Tiêu cũng dịu dàng như vậy.
Thính năm đó cậu từng gặm giờ thành dao nhọn hết rồi.
Tô Ly yên lặng mở điện thoại ra xem super topic chẳng còn mấy mống, CP hết thời không bằng chó*, không ai mở topic cũng không ai thảo luận, ngoài mấy blogger vào đu đưa cọ fame ra thì vắng hơn chùa Bà Đanh.
*过气CP不如狗: xuất phát từ câu gốc "hotgirl mạng hết thời không bằng chó",
Trương Thụy Y thấy cậu buồn bã không vui cũng rất thương cậu em họ của mình, không thoát vai được cũng đau khộ quá mà.
Bệnh nặng phải xơi thuốc đắng.
"Chắc cậu không biết rồi, thuyền cậu chèo chìm nghỉm là do Phó Mình đã có một thuyền khác real muốn nghỉ ship luôn ấy..."
Tô Ly lập tức vểnh tai lên, trợn tròn mắt: "Thuyền nào cơ?"
Trương Thụy Y đưa điện thoại cho cậu xem: "Thuyền Mật Dữu."*
* Mật Dữu(蜜柚) /Mì yòu/ đọc giống như Mịch Hựu (觅佑)/Mì yòu/
Tô Ly xem một hồi há hốc cả miệng, tay run run chỉ vào bức ảnh chụp chung của hai người trong điện thoại: "Ý chị là anh ta với Lê Hựu Nam...!sao mà được, họ đều là nam mà!"
Trương Thụy Y kìm nén xúc động muốn trợn mắt, liên tục tự nhắc nhở bản thân, em trai mình đóng phim nhiều, hiểu biết ít không so đo với nó.
"Đều là nam thì sao nào, mười mấy năm trước hôn nhân đồng tính đã được chấp nhận rồi nhá!"
Thì đúng là như vậy, nhưng mà...
"Không thể nào, không nhìn cũng biết Phó Mịch thẳng tắp luôn." Bộ não CP trong đầu Tô Ly bùng nổ một vũ trụ nhỏ.
"Hắn từng nói hình mẫu lý tưởng của hắn là kiểu da trắng, mắt to, dịu dàng lương thiện cơ, Lê Hựu Nam da màu lúa mạch, mắt cũng không to, hợp lý chỗ nào chết liền!"
Trương Thụy Y cũng không chịu yếu thế: "Bọn họ quen nhau gần mười năm, đã thành chồng chồng già rồi, mấy câu hỏi máy móc như vậy, đáp án chẳng quan trọng xíu nào.
Với cả câu hỏi này, em mang đi hỏi nghệ sĩ nam, mười người thì đến mười hai người nói vậy luôn á."
Tô Ly muốn phản bác, lại phát hiện đứng trước bốn chữ "tình cảm mười năm", có gáy kiểu gì cũng vô dụng.
Nhất là sau khi nhìn thấy super topic của fan "Thuyền Mật Dữu" nhà người ta bởi vì hai chính chủ đã hợp tác với nhau mà khua chiêng đánh trống, pháo hoa đầy trời, lại nhìn super topic thuyền nhà mình tiêu điều hoang vắng, Tô Ly bỗng nhiên cảm nhận được nỗi đau mang tên người ta ăn thịt mình ăn cám.
Trương Thụy Y thấy thuốc nặng này không đem đến hiệu quả gì, ngược lại còn khiến Tô Ly càng thêm ủ rũ, cô bèn lấy lại điện thoại di động.
"Chúng ta ra ngoài ăn cơm đi!" Trương Thụy Y kéo Tô Ly dậy: "Ăn xong về nghỉ ngơi sớm chút, ngày mai nghiên cứu kịch bản có khi hết cả ngày đó.
Tranh thủ hôm nay ăn ngon xíu, từ mai chỉ có cơm hộp ăn thôi."
Ăn cơm còn lớn hơn cả trời!
Trời có sập xuống, cũng phải no cái bụng đã.
Tô Ly ôm cái bụng sôi òng ọc của mình lê thân theo Trương Thụy Y, còn trái tim cậu đã chôn vùi tại đó rồi, trong đầu chỉ có duy nhất một câu đang xoay vòng vòng --- Thuyền tui chèo lại chìm rồi!
"Aaaaaaaa ra rồi, ra rồi!"
"Phó thiếu! Phó Thiếu!"
"Sao lại thấy hình như không phải nhỉ..."
"Chiều cao sai sai, ai vậy?"
"Bé Tiểu Lê của tui aaaaaaa!"
"Bé Tiểu Lê, nhìn chị nè!!"
Tô Ly bị tiếng hét xé màng nhĩ kéo lại hồn về, lúc này cậu mới phát hiện bọn họ đã xuống tầng trệt khách sạn rồi, một đám các cô gái giơ điện thoại di động, máy ảnh chờ ở cửa, nhìn thấy cậu cùng Trương Thụy Y đi ra liền kích động hét to.
Fans của Tô Ly cũng không phải nhiều, tính cả fans được mua trên weibo cũng chỉ vừa tới bốn triệu thôi, fans thật lại càng ít, cho nên khi thấy có người đứng đợi mình ngoài cửa, Tô Ly vẫn thấy hơi bất ngờ.
"Mọi người vẫn đợi ở đây mãi ạ?" Tô Ly nhìn thấy hai cô gái giơ bảng tên của mình, liền xốc lại tinh thần cười nói: "Các chị đi ăn đi."
Hai cô gái kia cũng hơi kích động, chắc hẳn họ cũng không ngờ mình sẽ gặp được Tô Ly, bèn vội vàng đưa quà và mấy quyển sổ trong tay cho cậu.
Trương Thụy Y nhanh tay lẹ mắt nhận giúp y, bọn họ không dẫn theo bảo vệ, những chuyện như thế này cũng chỉ có thể để cô làm.
"Đóng phim nhớ phải chú ý an toàn nha bé Tiểu Lê!"
"Bé Tiểu Lê, đây là hạt óc chó tươi nè, nhớ ăn ngay đó, đừng có dự trữ như hamster nha."
"A! Tui biết cậu ấy rồi, là cái meme đó đó!"
"Tui cũng biết, là bé mặt bánh bao!"
Tô Ly nghe các cô gái nói chuyện, mặt liền đỏ bừng lên.
Cái meme đó là từ khi cậu quay một bộ phim lúc sáu tuổi, trong bộ phim có cảnh cậu ngoan ngoãn ngồi trên bàn ăn nghe người lớn nói chuyện, thi thoảng gật đầu mấy cái là được, để tránh cho cậu lộn xộn không yên, đoàn phim có chuẩn bị một ít hạt óc chó mà cậu thích.
Vì vậy trong cảnh phim đó, Tô Lý cứ ăn không ngơi miệng, hai mắt sáng rực, vì nhét nhiều óc chó quá mà khuôn mặt nhỏ phồng lên như cái bánh bao, khiến cho ai nhìn vào cũng muốn chọt chọt cậu.
Không ngờ rằng gần đây bộ phim này lại được một tài khoản trên Bilibili đào lên, cắt thành một chương trình về phim cũ, kết quả người ta cap cho cậu không biết bao nhiêu meme, lan truyền khắp các mặt trận.
Tô Ly nhớ đến mấy chữ trên meme, khuôn mặt nhỏ lại đỏ chót, ký tên cho mấy cô gái vèo vèo rồi chạy trối chết.
Sau khi lên xe, Tô Ly bất giác nhéo nhéo mặt mình.
Má bánh bao của cậu đã không còn từ lâu rồi, nhưng do cậu trắng quá không rõ góc cạnh gì hết, nhìn kiểu gì cũng thấy trắng trắng mềm mềm nhéo rất đã tay.
"Em quyết định giảm cân, bắt đầu từ hôm nay chỉ uống nước ăn rau."
Trương Thụy Y cầm điện thoại lướt xem nhà hàng nào ngon, nghe thấy vậy liền liếc nhìn khuôn mặt nhỏ bằng lòng bàn tay của Tô Ly, đau đớn rời tay khỏi danh sách các món lẩu.
"Vậy thì ăn món Quảng Đông đi, thanh đạm."
- -------------.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...