Lúc sau Phương Tri Hành được Chung Tư Viễn bế về, cậu tựa trên vai người ta, cảm thấy vô cùng mất mặt, yếu ớt nói: “Anh có ghét bỏ em không?”
Chung Tư Viễn cũng cạn lời, vữa nãy Phương Tri Hành vừa la hét vừa chạy nhìn chẳng hề giống người đang sốt cao.
Anh tiếp lời của Phương Tri Hành nói: “Hơi hơi.”
“À………..”
Chung Tư Viễn thả người lên giường, vừa đúng lúc cần đo lại nhiệt độ cho cậu.
Phương Tri Hành hơi lo lắng: “Anh sẽ không cấm em theo đuổi anh đó chứ!”
Lại còn theo đuổi nữa cơ đấy, cũng không biết rốt cuộc là ai đang theo đuổi ai, Chung Tư Viễn có cảm giác từ đầu đến cuối chỉ có mình hầu hạ ông trời con này.
Phương Tri Hành ngẩng thẳng cổ lên nhìn anh: “Lời đã nói ra như bát nước đổ đi, anh không thể chỉ vì em ói mà đá em được, cặn bã như Trình Hạo còn chưa bao giờ ghét bỏ Úc Nhiên! Nếu như anh chê em,vậy thì sẽ cặn bã hơn cả Trình Hạo!”
Nói năng hùng hồn lại còn rất có đạo lý, Chung Tư Viễn tự dưng muốn trêu cậu: “Nếu như tôi chê em thì làm sao bây giờ?”
“Anh…..” Phương Tri Hành bật dậy một chút rồi lại mềm nhũn ngả lên gối đầu, từ bỏ nói: “Còn có thể làm gì chứ, bây giờ đến ngồi dậy em còn không làm được, nếu như anh đuổi em ra ngoài em cũng chả có sức mà phản kháng.”
Nghe có đáng thương không cơ chứ.
Chung Tư Viễn mỉm cười.
“Nhưng mà chờ em khỏe lại, em sẽ không buông tha cho anh đâu!” Nói hùng hổ như muốn trả thù, “Em sẽ dây dưa đến chết, em sẽ chặn cửa nhà anh cả ngày, anh đi đến nơi nào em theo đến nơi ấy, triệt để chứng thực tên gọi Tư Khanh Phu Phu!”
Không khí trong nháy mắt yên tĩnh hẳn lại, ánh mắt của Chung Tư Viễn chợt trở nên tối sầm.
Anh cúi người xuống, chậm rãi tới gần Phương Tri Hành: “Ừ, là em nói đó.”
Sắc ấm của ngọn đèn hòa tan vẻ mặt lạnh lùng của Chung Tư Viễn, đầu lưỡi khẽ liếm qua hàm răng, anh nhẹ nhàng bộc lộ khao khát của chính mình.
Phương Tri Hành chợt nhận ra rằng, hình như bản thân mình vừa mới chó ngáp phải ruồi dùng một chiêu băng bó vết thương trong lòng Chung Tư Viễn, những vết thương đó là do chính cậu lưu lại, nay được cậu cẩn thận băng bó.
Phương Tri Hành vội vàng chớp chớp mắt mấy cái, tim đập loạn lên, khí thế vừa mới kêu gào chẳng còn sót lại chút gì, cả người bị bao bọc bởi cái bóng mà Chung Tư Viễn tạo ra.
Hơi thở nóng bỏng do sốt cao phả trên mặt, thiêu đốt thẳng vào trong lòng.
Chung Tư Viễn bỗng nhiên cúi thấp đầu, dè dặt hôn lên đôi môi của Phương Tri Hành.
“Tôi mãi mãi không ghét bỏ em.”
“Anh….”
Phương Tri Hành khiếp sợ nhìn Chung Tư Viễn, đây là nụ hôn đầu tiên kể từ khi họ gặp lại nhau ngoại trừ lúc quay phim, nó đến quá đột ngột, không hề có bất kỳ sự chuẩn bị nào, chỉ còn lại cảm giác choáng váng.
Phương Tri Hành hoảng hốt một lát, lúc sự mờ mịt và căng thẳng nhạt dần đi, cậu có cảm giác thế giới của mình đột nhiên sinh động hẳn lên, những bất ngờ to lớn vây lấy cậu, cảm giác được toại nguyện khiến cậu đỏ cả vành mắt.
“Anh hôn em thật sao?” Cậu muốn xác nhận đây là hiện thực chứ không phải đang nằm mơ, xác nhận sự tiếp xúc thân mật này là thật chứ không phải do sốt cao sinh ra ảo giác.
Ánh mắt Chung Tư Viễn như thiêu đốt nhìn chằm chằm vào đôi môi cậu, ba tháng qua, anh mượn việc quay phim hôn rất nhiều lần, nhưng không có lần nào thỏa nguyện thẳng thắn như vừa rồi.
“Thêm một lần nữa đi.” Phương Tri Hành nói.
Chung Tư Viễn đỡ cổ của cậu, dễ dàng thỏa mãn cậu.
Phương Tri Hành giơ tay vòng qua cổ anh: “Thêm một lần nữa.”
Chung Tư Viễn lại cúi đầu.
Giọng Phương Tri Hành nhũn ra như đang khóc, giống y hệt trẻ con không chịu từ bỏ: “Còn muốn nữa…”
Chung Tư Viễn xâm chiếm khoang miệng nóng bỏng của cậu, cuốn lấy chiếc lưỡi mềm mại và ấm áp, trong lòng thầm nghĩ, cho dù Phương Tri Hành muốn có được mặt trời, anh cũng sẽ dùng hết khả năng để giúp cậu thực hiện.
Cánh tay vòng trên cổ buông lỏng ra, trên mặt Phương Tri Hành óng ánh vết nước, Chung Tư Viễn dịu dàng lau nước mắt cho cậu, giơ tay che mắt Phương Tri Hành lại: “Ngủ đi.”
Phương Tri Hành túm chặt lấy tay áo của Chung Tư Viễn: “Anh Viễn…”
Chung Tư Viễn đảm bảo với cậu: “Tôi không đi đâu hết.”
Phương Tri Hành nghiêng người sang, mặt hướng về phía Chung Tư Viễn, nằm như thế này thì cho dù cậu nhắm mắt hay mở mắt đều cảm nhận được sự tồn tại của Chung Tư Viễn.
Thể lực của cậu chẳng còn bao nhiêu, tâm trạng thoải mái rất nhanh đã chìm vào mộng đẹp.
Chung Tư Viễn ở bên giường nhìn cậu mãi, nhận ra rằng cảm giác mất rồi lại tìm được vẫn lơ lửng trong không khí, vẫn rất trống rỗng, trái lại phản ứng của Phương Tri Hành lại càng làm cho anh bất ngờ hơn, khao khát như vậy, ngóng trông như vậy, giống như đã chờ đợi nhiều năm mặc kệ có được đáp lại hay không.
Anh biết đằng sau sự ra đi năm đó còn ẩn giấu bí mật sâu xa hơn, nỗi đau đó so với vết sẹo trên đùi này có khi còn khắc cốt ghi tâm hơn.
Chung Tư Viễn nắm chặt tay Phương Tri Hành đưa đến bên môi hôn nhẹ, rất nhiều nghi vấn lúc này chỉ còn lại một câu: “Em cũng chưa bao giờ quên tôi, phải không?”
Cơn sốt của Phương Tri Hành vẫn không đỡ hơn, một lúc sau Chung Tư Viễn đành đút thuốc cho cậu.
Sau khi uống thuốc thì bắt đầu đổ mồ hôi, áo ngủ đã ướt sũng, Chung Tư Viễn ôm cả người nhớp nháp mồ hôi của Phương Tri Hành vào lòng, cả đêm không làm sao chợp mắt được.
Lúc trời tờ mờ sáng Phương Tri Hành cựa quậy tỉnh giấc, vừa mới dộng đậy thì đã có một bàn tay đặt lên trán cậu.
Chung Tư Viễn tì trán lên vai Phương Tri Hành, ôm chặt lấy cậu thở ra một hơi.
Sức lực Phương Tri Hành không có nhiều, sốt cao cả một đêm cậu như người tàn phế, lúc mở miệng giọng nói cũng khàn đặc: “Anh có ngủ được không?”
Chung Tư Viễn không vô tâm được vậy, chỉ hàm hồ ừ một tiếng: “Có chỗ nào không thoải mái không, đầu còn choáng sao?”
“Em không sao.” Phương Tri Hành kéo kéo cổ áo ngủ, “Nhưng mà trên người cứ dính dính, khó chịu lắm.”
Chung Tư Viễn buông cậu ra ngồi dậy: “Bây giờ chưa thể tắm gội, em ngủ thêm một chút đi, tôi đi vắt khăn nóng lau cho em.”
“Anh Viễn…” Phương Tri Hành kéo cánh tay anh, “Không gấp, anh ngủ tiếp đi, lát nữa em tự dậy lau.”
Chung Tư Viễn sờ sờ tay cậu: “Đến giờ tôi dậy rồi, em cứ ngủ đi.”
Sau đó anh xuống giường đi vào nhà tắm.
Được một lát thì đằng sau cũng vang lên tiếng bước chân, Phương Tri Hành chậm chạp men tường đi tới.
“Em làm gì thế?” Chung Tư Viễn ném khăn mặt trong tay đi dìu cậu, “Không phải bảo em ngủ tiếp rồi sao?”
Phương Tri Hành nhịn cả một đêm rồi, giờ không nhịn thêm được nữa: “…….Em buồn tiểu.”
“…….”
Đến lúc vào được phòng vệ sinh, Phương Tri Hành xoay người đuổi Chung Tư Viễn ra ngoài: “Em đi vệ sinh anh theo vào làm gì? Đi đi đi, ra thay quần áo đi, tài xế sắp đến đón anh rồi đó.”
Chung Tư Viễn không yên tâm: “Em như thế này làm sao mà tôi đi được.”
Phương Tri Hành lấy tay bóp eo, buồn tiểu run cả chân: “Em gọi điện kêu Quý Xuyến tới, anh không cần lo lắng đâu.”
“Quý Xuyến được không?”
“Vậy gọi Tiểu Mạn tới.”
“Cũng không bằng tự tôi chăm em.”
Sao người đàn ông này dài dòng thế nhỉ, Phương Tri Hành sập cửa: “Em đi tiểu xong rồi nói chuyện tiếp với anh!”
Lát sau giải quyết xong, Phương Tri Hành xoa xoa bụng mở cửa, nhận ra Chung Tư Viễn vẫn đang mặc áo ngủ đứng trước cửa, cậu cuống cuồng lên: “Sao anh còn đứng yên ở đây, đã mấy giờ rồi!”
“Tôi sợ em ngã sấp mặt.”
Phương Tri Hành đi về hướng cửa lớn: “Em khỏe rồi, anh nên làm gì thì làm đi không cần nhìn chằm chằm em nữa.”
Chung Tư Viễn cản cậu lại: “Em đi đâu?”
“Cả người toàn mồ hôi là mồ hôi, em về thay bộ quần áo khác.”
Người này mới đỡ hơn một chút đã bắt đầu không ngồi yên, Chung Tư Viễn không cho thời gian phản kháng ôm luôn lấy người: “Hôm nay ở yên ở đây, không được đi đâu hết.”
“…..Em chỉ đi qua cái hành lang.”
Chung Tư Viễn không đáp lại, mà ôm người trở về phòng tắm đặt lên nắp bồn cầu.
“?”
Có ý gì?
Chung Tư Viễn đóng cửa lại: “Cởi quần áo.”
Phương Tri Hành hơi sửng sốt, tối qua vừa mới hôn môi sáng nay đã muốn cởi quần áo á? Còn cởi trong nhà vệ sinh? Không lên giường hả!
Mặt cậu đầy hỏi chấm: “Ở chỗ này á?”
Chung Tư Viễn nhìn qua là hiểu cái đầu óc vàng khè này đang nghĩ gì, khuôn mặt lạnh lùng xuất hiện vết nứt, anh vô cùng bất đắc dĩ hỏi: “Em biết mình còn là bệnh nhân không? Trong đầu toàn nghĩ cái gì vậy?”
Phương Tri Hành nghe xong thì mất hứng, tối qua vừa nếm được chút ngon ngọt nên giờ chẳng biết sợ là gì, cậu ngồi thẳng dậy, mở miệng nói: “Anh không muốn à? Có làm sao đâu mà lại không muốn?” Sau đó nhớ tới trước kia,”Ngày trước anh cũng không muốn!”
“Mịa nó!” Bỗng nhiên cậu tỉnh ra: “Không phải là anh không được đó chứ!”
Nói thêm một câu nữa Chung Tư Viễn có thể đóng sầm cửa bỏ đi, anh quyết định không phí lời cùng Phương Tri Hành nữa, mà quay đầu lại tiếp tục vò khăn lông.
Phương Tri Hành dài cổ nhìn anh, mở đôi môi không còn chút màu máu mấp máy muốn nói thêm gì đó.
Chung Tư Viễn đảo ánh mắt sắc nhọn liếc qua, dùng sức vắt khô khăn, lạnh lùng nói: “Hay là bây giờ để em nhìn thử một chút xem tôi có được hay không nhé.”
Phương Tri Hành rùng mình một cái, đàng hoàng lại.
Chung Tư Viễn giúp Phương Tri Hành lau cả người sạch sẽ khô ráo, sau đó tìm một chiếc áo phông của mình cho cậu làm áo ngủ, đặt nước và thuốc lên đầu giường, sau đó mới đi thay quần áo thu dọn đồ của mình, làm xong hết mọi thứ lại quay về phòng căn dặn: “Không được chạy lung tung, tôi quay xong cảnh cuối đến trưa là có thể về rồi.
Trong nồi có cháo, tầm 12 phút nữa là ăn được, em ăn sáng xong rồi hãy uống thuốc, ăn xong ngủ một giấc là tôi về rồi.”
Phương Tri Hành tựa vào thành giường xua tay: “Biết rồi, anh đi đi.”
Dáng vẻ y như con mèo được chiều sinh hư.
Chung Tư Viễn hơi không vui, nắm lấy cằm Phương Tri Hành hôn cậu một cái, tìm được cảm giác thỏa mãn khi cơ thể đối phương dần mềm nhũn.
Anh mút đôi môi không màu máu của Phương Tri Hành đến đỏ lên mới buông ra, cuối cùng trước khi rời đi cũng tỏ ra dịu dàng: “Ngoan một chút, đừng làm cho tôi lo lắng.”
Khoảng 9 giờ 30 thì Quý Xuyến đến, đương nhiên không phải Phương Tri Hành gọi cậu ta tới, là một cú điện thoại của Chung Tư Viễn giục tới.
Phương Tri Hành nằm trên giường vuốt mèo giết thời gian, lúc nghe thấy tiếng đóng cửa còn tưởng Chung Tư Viễn trở về sớm, cậu vô cùng vui vẻ chạy ra đón, kết quả vừa ngẩng đầu lên nhìn thấy người anh em xui xẻo của mình, tự nhiên cảm thấy không khỏe lắm: “Sao cậu lại tới đây?”
Bên ngoài trời đang mưa, Đàn Hương Sơn cách xa nội thành, Quý Xuyến phải đi ba chuyến tàu điện ngầm mới tới được đây, dọc đường đi mưa gió không thể nói là không vất vả, vừa bước vào cửa bèn phát hiện ra hình như mình cũng chẳng được chào đón lắm, tâm lý lập tức bùng nổ: “Phương Tri Hành! Tớ chưa thấy người nào bạc tình bạc nghĩa hơn cậu!”
“………..” Phương Tri Hành tự biết giọng điệu của mình không tốt, vội vàng giải thích: “Ôi cậu đừng hét, tớ chóng mặt.”
Quý Xuyến thay giày, cởi chiếc áo khoác đã ướt hơn nửa ra, tức giận nói: “Nên để cho cậu ở một mình ngất luôn đi.”
“Nói gì thế!” Phương Tri Hành ôm vai Quý Xuyến, “Anh em đang bệnh đó sao cậu lại có thái độ như vậy.”
Quý Xuyến kéo Phương Tri Hành ra, nghiêng đầu dò xét cậu: “Tớ coi cậu là anh em, cậu thì sao, chỉ biết ăn cây táo rào cây sung thôi.” Vừa nói vừa tiện tay sờ sờ người Phương Tri Hành, ”Cậu còn chưa hạ sốt à? Sao còn nóng như vậy?”
“Là tay của cậu nóng đó anh hai.”
Phương Tri Hành đá dép lê bò lên giường, Mozart ngay lập tức dụi dụi mặt vào lồng ngực cậu.
“Nhiệt kế đâu?” Quý Xuyết tìm quanh tủ đầu giường.
Sáng nay Chung Tư Viễn vừa dùng xong, Phương Tri Hành suy nghĩ một chút, sờ sờ khe hở giữa hai cái gối và tìm thấy nó.
Cậu giơ nhiệt kế lên tai bấm một cái, hỏi: “Anh Viễn gọi điện thoại cho cậu à?”
“Đúng vậy, anh ấy có thể yên tâm để một mình cậu ở nhà à?”
Quý Xuyến lấy nhiệt kế nhìn: “Vẫn còn ổn, ăn sáng chưa?”
“Ăn hai miếng, có hơi buồn nôn.”
Quý Xuyến đứng bên giường cười xấu xa: “Đừng bảo cậu dính bầu rồi nha.”
“Biến đi.” Phương Tri Hành mắng, “Có cậu dính tớ không dính.”
“Mắng người vẫn còn mạnh miệng lắm.”
Quý Xuyến đặt chiếc gối Phương Tri Hành đang tựa xuống, để cậu nằm xong, đưa tay sờ người bé mèo: “Trời, con mèo này béo thật đấy.”
Phương Tri Hành ủ rũ cười hai tiếng, mệt mỏi nhắm mắt lại: “Tớ ngủ một lát, nếu Chung Tư Viễn hỏi thì cứ nói tớ tinh thần phơi phới nha.”
“Biết rồi, cậu ngủ đi, tớ ở bên ngoài có chuyện gì thì gọi một tiếng.”
Với Chung Tư Viễn, có thể do đau lòng nên Phương Tri Hành vẫn hơi khách sáo không muốn gây thêm phiền phức.
Còn với Quý Xuyến thì lại rất yên tâm mạnh dạn tùy ý sai bảo, dù sao tình bạn của họ cũng xây nên từ thời còn mặc quần yếm, tình cảm rất sâu nặng.
Phương Tri Hành cuộn chăn ngủ đổ một thân mồ hôi, sau đó bị mùi thơm của thức ăn đánh thức.
Hơi hơi khát, cậu xuống giường đi tìm nước uống, nhìn thấy Quý Xuyến đang bận rộn ở trong bếp: “Mấy giờ mà đã nấu cơm rồi.”
“11 giờ.” Quý Xuyến quay đầu lại liếc cậu một cái, “Ảnh đế Chung nhà cậu sắp về rồi, không cần vội.”
“Đi chết đi.”
Phương Tri Hành đi vào trong bếp, giống như con mèo lang thang kiếm thức ăn, cậu lấy tay bốc một miếng đậu phụ bỏ vào miệng: “Tớ đói quá.”
Quý Xuyến giơ xẻng cơm đuổi người ra ngoài, ghét bỏ nói: “Cậu đánh răng chưa mà ăn, có để cho người khác ăn nữa không hả?”
“Mịa nó!” Phương Tri Hành bị một đòn chí mạng, nhận rõ được sự khác biệt giữa tình bạn và tình yêu, “Hôm qua tớ còn ói cả ra mà anh Viễn vẫn hôn tớ!”
Quý Xuyến sắp ói thật luôn rồi.
Cậu ta vừa đẩy vừa đá Phương Tri Hành ra ngoài, gào lên: “Tớ không có khẩu vị nặng như ảnh đế Chung, lăn đi đánh răng nhanh đi!”
Phương Tri Hành không thể nào hiểu nổi cảm xúc của cẩu độc thân, cậul cảm thấy anh em chẳng săn sóc được như vợ cũng chả đáng tin tẹo nào, lại còn phiền nữa.
Cậu đi vào nhà tắm đánh răng rửa mặt, dùng kem đánh răng và nước súc miệng của Chung Tư Viễn, tự cảm thấy như được hôn thêm lần nữa, sau khi bước ra ngoài cả người sảng khoái hẳn ra.
Điện thoại di động đặt trong phòng ngủ vang lên, Phương Tri Hành lóc cóc chạy đi nhận điện thoại, sau khi nhìn thấy người gọi đến là ai thì tinh thần giảm sút hẳn, cậu nhíu mày bước ra ban công, đứng trong cơn gió thu nghe điện thoại.
“Alo.” Giọng nói của Dương Thư Minh cách ống nghe truyền tới, “Khanh Khanh.”
Phương Tri Hành buồn bực bứt tóc, dùng một tay chống lên hàng rào sắt bảo hộ ngoài ban công, khó khăn duy trì bình tĩnh hỏi: “Chuyện gì ạ?”
Dương Thư Minh thay đổi giọng điệu ôn hòa trước đây, lần đầu tiên cứng rắn trước mặt Phương Tri Hành: “Vẫn là chuyện lần trước, cho cậu mượn ít tiền.”
Phương Tri Hành siết chặt năm ngón tay: “Cháu không có tiền.”
“Khanh Khanh, phim con đóng sắp xong rồi mà? Một bộ phim có thể nhận được rất nhiều thù lao, cậu không cần nhiều lắm đâu, 50 vạn thôi.”
“Cậu điên rồi à?” Phương Tri Hành đột nhiên cao giọng, “Lần trước 10 vạn còn lần này 50 vạn? Cậu nghĩ con là cây ATM sao?”
“Khác xưa mà, giờ phố lớn ngõ nhỏ có ai không biết Phương Tri Hành con nổi tiếng rồi đâu, con thiếu gì 50 vạn này?” Dương Thư Minh mỉm cười, “Khanh Khanh, con cũng đừng có bay cao rồi là không nhận họ hàng nghèo khó chúng ta nhé, ngày còn bé cậu đối xử với con rất tốt mà đúng không.”
Phương Tri Hành nắm chặt điện thoại, gân xanh trên mu bàn tay nổi cả lên, nhưng vẫn không kìm chế được lửa giận trong lòng, cậu nghiến răng nói: “Con nói rồi, đừng nhắc chuyện trước đây.”
“Được, vậy chúng ta nói chuyện bây giờ nhé, bây giờ con nổi như thế, fan cũng nhiều, tương lai rộng mở, cậu chỉ cần 50 vạn, bảo đảm đây là lần cuối cùng.”
“Lần cuối cùng lần cuối cùng,” Phương Tri Hành tức đỏ cả mặt, trước mắt đột nhiên trở nên đen kịt, “Cmn cậu đã nói với con bao nhiêu lần rằng đây là lần cuối cùng rồi!”
Thái độ và lời lẽ của cậu đã chọc giận Dương Thư Minh, chỉ nghe thấy đầu bên kia điện thoại nghiêm khắc quát: “Phương Tri Hành! Sao con dám nói chuyện với người lớn như vậy!”
Phương Tri Hành hỏi ngược lại: “Cậu có coi mình là người lớn à? Cậu có coi con là cháu ngoại của cậu sao?”
“Khanh Khanh, tốt nhất là con không nên ép cậu.” Giọng của Dương Thư Minh bỗng nhiên hạ xuống, giống như thật sự bị ép đến đường cùng, “Cậu xem tin tức rồi, người sếp trước đây của con đến Trung Quốc ghi hình, ở ngay Hải Thành luôn, con không cho cậu tiền, cậu sẽ đi tìm ông ta.”
“Dương Thư Minh!” Phương Tri Hành không nén được cơn giận mà hét lên, “Cậu đang tống tiền con đấy.”
“Đúng là tống tiền đấy, thì sao?” Dương Thư Minh vò mẻ chẳng sợ sứt, “Số điện thoại của ông ta cậu vẫn còn giữ, chính là chờ đến ngày này, cậu cho con thời gian hai ngày, hai ngày sau trong tài khoản không có 50 vạn, cậu sẽ lập tức gọi điện cho người họ Kim kia!”
“Cạch.” Điện thoại di động bị chủ nhân tức giận đập mạnh vào tường.
Phương Tri Hành choáng váng, lồng ngực phập phồng vì tức giận, hai tay tê dại, đứng không vững nữa nên ngồi bệt xuống đất.
Quý Xuyến nghe thấy tiếng động chạy qua xem, sợ đến hồn bay phách lạc: “Tri Hành!”
Cậu ta kéo người lên, nhìn sắc mặt cậu vừa xanh vừa trắng nhưng đôi mắt lại đỏ hoe: “Làm sao vậy? Cậu có chỗ nào không thoải mái? Đừng dọa tớ Tri Hành, cậu nghe thấy tớ nói gì không?”
Phương Tri Hành không nhìn thấy gì, hai lỗ tai thì ong ong, cả người cũng không còn cảm giác, cậu được Quý Xuyến cõng trở về phòng.
Quý Xuyến sờ bàn tay lạnh như băng của cậu, cmn cậu ta muốn gọi 120!
Phương Tri Hành khó khăn hít vào một hơi, giọt nước mắt không hề báo trước chợt rơi xuống.
Nhưng bộ dạng này không hề có chút bi thương nào, cảm xúc bộc phát hoàn toàn không thể tự chủ được, càng giống như oán hận chồng chất không thể kìm được nữa bung bét ra.
Quý Xuyến chợt hiểu ra, cậu ta chỉ vào cái điện thoại vỡ tan tác ngoài ban công: “Có phải cậu của cậu không? Là Dương Thư Minh lại tìm cậu hả? Tên khốn đó vẫn còn tìm cậu đòi tiền!”
Hai mắt Phương Tri Hành khẽ động, rốt cục cũng nhìn thấy mấy chùm sáng, cậu giống như bị vũ khí sắc nhọn nào đó đâm trúng, từ sâu trong linh hồn phát ra một tiếng gầm lớn: “Ông ta không phải cậu tớ!”
“Tít” một tiếng, cửa lớn trong nhà mở ra.
Phương Tri Hành bỗng chốc như bị hút ra khỏi trạng thái phẫn uất, toàn bộ căng thẳng đột nhiên tiêu tan, cậu giống như bùn nhão ngã oặt ở trên giường, cảm thấy cơ thể mình lại đang nóng dần lên.
Chung Tư Viễn vừa vào cửa thì đi thẳng đến nhà bếp, Quý Xuyến này nấu đồ xong lúc đi ra ngoài quên không tắt bếp, suýt chút nữa thì có báo động khói.
Sắc mặt anh đen lại giải quyết xong mầm họa hỏa hoạn, lúc đi vào trong thì đụng phải Quý Xuyến.
“Đm! Tôi quên tắt lửa.”.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...