Bỗng ở hai góc của phòng chờ lao ra hai bóng người mặc sắc phục, không nói nửa lời giữ chặt Mông Thái lại, sau đó hai người dùng sức bẻ quặt tay anh ta về phía sau!
- Học viện quân sự Tinh Hoa! Học viện quân sự Tinh Hoa, tôi là đội trưởng Nhất Liên, đã tìm được học viên vi phạm nội quy, bỏ chạy vào tuần trước, lập tức giải về trị tội! -Một thầy giáo cao lớn móc điện thoại ra nói một tràng.
-Á! Con chuột đáng ghét kia! Cậu....sao cậu dám....á...
Mông Thái Nhất ra sức giằng co nhưng không thể thoát khỏi tay của hai người đó được, không lâu sau, anh bị lôi ra khỏi phòng chờ và biến mất khỏi mắt chúng tôi.
-Mông..... Mông Thái Nhất....... - Ma Thu Thu không biết làm gì, lúc này mới có phản ứng, nhìn về hướng mà Mông Thái Nhất biến mất, lo lắng áp tay lên ngực!
-An Vũ Phong, please hurry to carry the fly F923...An Vu Phong................ please....
Trong phòng chờ máy bay vang lên giọng nói quen thuộc. Tôi thầm mắng An Vũ Phong, Vừa lo lắng nhìn ra cửa ra vào. Bỗng dưng trái tim tôi đập mạnh!
Bởi vì rõ rang lúc này tôi nhìn thấy ở cửa lớn của máy bay có một chàng trai nổi bật khác thường đang ung dung đi về phía tôi.
Mái tóc dài đen nhánh, khuôn mặt cười kiêu ngạo, hai hàng long mày khẽ nhếch lên, hình như luôn mang theo nụ cười. Nước da trắng trẻo và đôi môi màu hồng đào, ánh mắt sáng sâu thẳm, sống mũi cao như các nhân vật trong thần thoại Hy Lạp, bên tai trái là chiếc khuyên tai có đính kim cương sáng lấp lánh, tất cả những điều đó đem lại cho anh một vẻ đẹp mê hồn...
An Vũ Phong!
Kẻ chuyên gia tới muộn cuối cùng cũng tới!
Hôm nay anh mặc bộ quần áo giống lần đầu tiên chúng tôi gặp nhau, cũng là màu trắng như thế. Hình như anh rất thích màu trắng thì phải!
Nhưng đẹp trai không nói lên được điều gì! Nên biết rang bắt Bạch Tô Cơ phải chờ người thì cái giá phải trả hoàn toàn không nhỏ!
-Khi tới Pari, việc đầu tiên mà em làm sẽ là đi thăm tháp Eiffel! - Tôi nhìn thẳng về phía trước, khóe mắt khẽ liếc An Vũ Phong, nghiêm túc tuyên bố.
-Được thôi, có phải chuẩn bị tổ chức lễ tuyên thệ nhậm chức người hầu của thiếu gia An Vũ Phong tại tháp Eiffel không? -Nhưng An Vũ Phong hình như đã nhận ra ý đồ của tôi, chỉ cười nhẹ và cho tôi một đòn chí mệnh!
-Nằm mơ! - Tôi giận dữ quay đầu lại, lườm An Vũ Phong - Anh đừng có tưởng bở! Có điều, trừ phi...
Nói tới đây, con ngươi mắt tôi đảo tròn, lại nghĩ ra kế mới.
-Trừ phi cái gì? -An Vũ Phong hứng thú ghét đầu lại, chớp mắt nhìn tôi!
-Trừ phi anh tìm thấy cuốn "Phép thuật tình yêu" của em!
-Sao thế được? Đó là sách của em mà! Lẽ nào ngay cả em cũng không biết mình để nó ở đâu sao? - An Vũ Phong cố ý tò ra kinh ngạc, mở to mắt, chép miệng nhìn tôi rồi lại nhún vai - Em bắt anh gánh cái tội to như vậy, cho dù là người hầu của anh thì cũng có tác dụng gì?
-Ha ha ha, không tìm thấy sách thì miễn bàn! Lần trước rõ rang em nhớ em nhét vào túi xách, nhưng xuống máy bay không còn tìm thấy đâu nữa - Tôi càng tự đắc - Bởi vậy, trừ phi anh giúp em tìm thấy nó, nếu không thì miễn bàn.
-Được thôi - Nhìn dáng vẻ bại trận của An Vũ Phong, tôi cảm thấy vô cùng vui vẻ!
Nhưng tôi vui mừng chưa được lâu thì nhìn thấy khóe miệng An Vũ Phong nhếch lên, sau đó lôi ra một thứ từ cái túi đeo sau lưng.
Huơ huơ quyển sách màu hồng trước mắt tôi....
Tôi dụi mắt, xác định rằng mình không nằm mơ, nhưng An Vũ Phong lại nhét quyển sách vào lòng tôi, tôi bỏ đi trước!
Sao có thể như vậy được?
Đúng là quyển "Phép thuật tình yêu" của tôi!
Không phải chứ?
Lẽ nào trên máy bay...
-Kính coong... .Mời các hành khách đi Pari làm thủ tục lên máy bay....
Tôi còn đang ngẩn ngơ đứng ở chỗ cũ, nhìn theo An Vũ Phong và suy nghĩ mông lung thì bên tai lại vang lên tiếng nhắc nhở!
Còn chưa kịp định thần lại, An Vũ Phong đã ngang ngược nắm lấy tay tôi.
- Bạch Tô Cơ, vừa nãy em cười nhìn ngốc thật. Mau lên, anh không thích những cô gái
bướng bỉnh đâu.
-Đáng ghét...." Tôi giận dữ măng, nhưng bất giác lại cong miệng lên, bước nhanh chân theo An Vũ Phong tới cửa an ninh!
Cuộc sống quả là kỳ diệu! Có ai nghĩ rằng hai "kẻ thù không đội ười chung" như tôi và An Vũ Phong lại có lúc nắm tay nhau.
Ha ha, nhưng cho dù thế nào, bây giờ tôi cũng sẽ không buông bàn tay này ra nữa! Ha ha... tay của An Vũ Phong thật lớn, thật ấm áp, luôn khiến tôi cảm thấy thứ mà tôi nắm ương tay chính là mặt ười của mùa đông!
-Bạch Tô Cơ, may mắn nhé! Lúc làm thủ tục, tôi còn nghe tiếng của Ma Thu Thu và Tô Hưu Tuệ hét với theo. - Nhất định phải hạnh phúc nhé!
Hưu Tuệ, Thu Thu, các bạn yên tâm đi! Chắc chắn bọn mình sẽ sống hạnh phúc.
THE END
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...