[countryhumans Allvietnam] Father
Au!
*Chú ý:
-Có thể sẽ có chỗ sai 9' tả mà tôi không biết<3
-Ngắn ?(Maybe )
-Phong cách viết có thể sẽ khác
–Enjoy–
_____________________
Hôm ấy là một ngày mưa tầm tả, sau những ngày
dưỡng sức ở Bệnh viện, Việt Nam đã ổn hơn trước nhưng có lẽ em đã bắt đầu trở nên overthinking một chút..
Trong căn phòng ngủ màu be cùng với sắc xanh da trời..Em– CHXHCN Việt Nam ngồi nhìn ra ban công phòng, hôm nay bầu trời âm u của một buổi chiều đầy mưa gió, dù là làn gió nhẹ nhàng hay lớn lao đến mức nào cũng chả thể làm cho tâm trạng Việt Nam bớt đi buồn phiền..
-Vietnam: *Thở dài*......Mấy nay, mình có một cảm giác thật kì lạ, chả thể nào diễn tả được
| Từng hạt mưa rơi xuống mặt đất làm cho mặt đường ngày càng sẫm màu hơn, cũng giống như tâm trạng Việt Nam vậy..|
Sau khi rời khỏi Bệnh Viện, Việt Nam đã có những biểu hiện của một người hơi trầm tính...Không còn hoạt bát hay vui vẻ như trước nữa, món ăn cậu làm cũng dần mất hương vị đi..Điều đó khiến cậu overthinking nhiều hơn..Nó khiến cho các con và người cha già của cậu lo lắng đôi phần..
....
–Cạch–
Cánh cửa phòng được mở ra, đó là Việt Minh..Anh mang đến cho Cha mình một ly sữa nóng mong rằng phần nào có thể khiến tâm trạng của người tốt hơn..
Việt Minh tiến lại gần Cha mình, anh đặt ly Sữa nóng bên cạnh người rồi ngồi xuống cũng bên cạnh người mong rằng bản thân có thể giúp Cha giải tỏa đi sự buồn phiền..Dù chỉ là 1 chút
-VietMinh: Cha? Người..Có ổn không?
| Đôi mắt hướng về phía người cha từng là mặt trời của gia đình..Giờ đây ánh mặt trời ấy lại dần vụt tắt|
Việt Nam quay mặt Sang Việt Minh, em nhìn vào ly sữa nóng trên bàn, đôi mắt có vẻ chất chứa một nỗi phiền lòng nhưng không thể tả nỗi...
-Vietnam: Cha Không sao, chỉ là..mấy nay có những cảm giác, cảm xúc không thực thôi, hãy nói với mọi người là đừng lo lắng cho Cha nhé..Không thì ta Sẽ thấy tội lỗi lắm đấy
| Việt Nam cười nhẹ với Việt Minh..Nhưng Việt Minh vẫn nhận ra điều gì đó..mà cậu im lặng rồi gật đầu, nếu Cha đã nói vậy thì có lẽ cậu sẽ vâng lời |
...
Khi Việt Minh chuẩn bị ra khỏi phòng, anh ta dừng chân rồi nhìn lại Cha mình
-VietMinh: Cha này, có người gửi một bó hoa sen cho người đấy..Con không biết là ai đâu
Việt Nam bất ngờ một chút nhưng rồi cất giọng điềm tĩnh lên
-Vietnam: Vậy à?..Con mang nó lên giúp ta nhé?
Việt Minh gật đầu, dù sao thì anh cũng đang rảnh mà nếu không rảnh anh ta vẫn vâng lời cha mà thôi..
-VietMinh: Vâng, người đợi con..
| Việt Minh rời đi..|
–Một lúc ngắn sau–
Việt Nam ôm trong tay một bó hoa sen Hồng, không biết ai là người đã tặng nó đây. Em lấy trong đấy ra lá thư đã được ở trong phòng bì một cách cẩn thận
–Lá thư–
"Tôi đã nghe tin em bị tai nạn, bản thân rất muốn đến thăm nhưng công việc của tôi lại khá nhiều nên mong em hãy hiểu cho. Đã gần hơn 1 tháng, tôi đoán rằng em đã khỏe hơn nhiều? Thật mong sao là vậy..Ước mong bản thân 1 ngày nào đó có thể đến gặp em..Một lần nữa"
–Te amo..Meu querido querido–
3
______
Hết rồi=))))
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...