Sau một đêm ngon giấc, Mễ Mị dần tỉnh giấc giữa hơi ấm quen thuộc. Mễ Mị mở mắt ra, bóng dáng quen thuộc xuất hiện trước mắt cô.
“Chào buổi sáng, cục cưng.”
“Chào buổi sáng.”
Một nụ hôn chào buổi sáng triền miên, đã đánh thức cô khỏi sự mông lung, mơ màng. Có câu một lần lạ hai lần quen, cô bị Kinh Hoằng Hiên dịu dàng đè xuống, hôn một cách quyến luyến, tràn đầy sự nhiệt tình biếng nhác. Cô dần thích ứng rồi thuận theo. Hai tay vòng qua cổ anh, giống như lông vũ, vừa nhẹ nhàng vừa mềm mại lướt qua lưng Kinh Hoằng Hiên, ngứa đến tận tâm can anh.
Cô trẻ trung thuần khiết, ngây thơ rồi lại tràn đầy nhiệt huyết, Kinh Hoằng Hiên quả thật yêu một Mễ Mị như vậy vô cùng.
Ở độ tuổi trẻ trung và nhuộm đầy sức sống, hơn nữa vừa được chiêm nghiệm điều mới lạ, nên hai người vô tình có chút lau súng cướp cò. Giữa lúc hai người đang muốn tiếp tục nằm trên giường thêm một lúc thì chiếc điện thoại đặt trên tủ bên đầu giường vang lên phá tan niềm vui, nó như một gáo nước lạnh tạt thẳng vào bầu không khí hoàn mỹ vậy.
“Ưm… điện thoại.”
“Kệ nó đi.”
Chuông điện thoại reo đến khi tự ngắt máy. Thế nhưng chưa đến hai giây lại vang lên inh ỏi không dứt. Mễ Mị không tài nào làm ngơ được nữa, cô lơ mơ có cảm giác như bị ai đó biết được mình đang làm gì.
“Bắt máy trước đi. Nếu không…”
A! Nếu không người đó nhất định sẽ biết hai ta đang làm gì! Nghĩ đến đây, cô xấu hổ không dám tiếp tục nữa, đẩy ngực Kinh Hoằng Hiên ra, thu người lại một góc, thở hổn hển nhìn anh như một chú nai con.
Kinh Hoằng Hiên đành đưa tay vò đầu một cái, rồi nhớ kỹ lần sau anh nhất định sẽ tắt nguồn.
Anh thở dài xoay người qua cầm lấy điện thoại lên và bắt máy, giọng điệu uy nghiêm của Mễ Quan gầm lên.
“Trời ơi, cuối cùng cũng chịu bắt máy!!! Kinh Hoằng Hiên! Cậu! Ngay bây giờ! Ngay lập tức! Đưa em gái tôi về nhà tôi!” Mễ Quan hít một hơi để ổn định lại cảm xúc: “Nói với con bé! Từ tối hôm qua ba mẹ đã bắt đầu tìm hai đứa rồi, nếu không chịu về nữa thì hậu quả tự mà gánh lấy.”
Cạch một tiếng cúp máy.
Mễ Mị nằm bên cạnh nghe hết toàn bộ, cô vội vàng rời khỏi cánh tay của Kinh Hoằng Hiên, thời gian hiển thị trên màn hình điện thoại đã là mười giờ ba mươi.
“Kinh Hoằng Hiên, tốt nhất chúng ta nên về nhà trước buổi trưa.”
Hai người dùng tốc độ nhanh nhất chải chuốt lại bản thân, Kinh Hoằng Hiên đi đến đứng canh bên cạnh Mễ Mị đang trang điểm, anh lộ ra vẻ lo lắng hiếm thấy.
“Có phải anh nên đi chuẩn bị chút gì đó?” Anh đột nhiên nhớ ra trong nhà có sưu tầm rượu tây đắt tiền, xoay người bước tới tủ rượu ở phòng khách, chọn ra một chai rượu vang đắt nhất trong một dãy các chai rượu quý, sau đó đóng gói kỹ càng.
Mễ Mị theo sau lưng anh, nhìn thấy chai rượu đó, trong nháy mắt, cô vỗ tay phấn khích nói: “Mấy hôm trước, ở thôn hoàng hậu em có thấy một kiểu ghim cài áo rất hợp với mẹ, em sẽ gọi cho cửa hàng liền!” Nói rồi cô liền gọi cho tiệm châu báu, biết được chiếc ghim cài đó vẫn còn, cô bèn đặt hàng ngay.
“Chúng ta đến tiệm châu báu trước.”
Cả hai vội vã chạy đến cửa hàng châu báu, quản lý của cửa tiệm đã đóng gói xong chiếc ghim cài đó rồi, trông thấy Mễ Mị bước vào liền đi đến nghênh đón nhiệt tình, nụ cười vừa đến bên mép môi, Mễ Mị đã nhận lấy hộp quà: “Cảm ơn! Tạm biệt!”
Kinh Hoằng Hiên quẹt thẻ trực tiếp tại quầy, Mễ Mị xách đồ đi. Cả quá trình không đến ba phút, hai người đi vào trả tiền lấy đồ như một cơn gió, rồi lại như một cơn gió đi ra, chỉ để lại mấy nhân viên với vẻ mặt ngơ ngác trong tiệm châu báu.
Xe rẽ vào đường Tân An, Mễ Mị đưa tay lên xem đồng hồ đã điểm mười một giờ rưỡi, cách nhà họ Mễ còn có bốn km.
Sau khi chắc chắn mình sẽ về nhà trước bữa trưa, cô mới dựa vào lưng ghế thở phào một hơi. Buổi sáng hôm nay đúng là chạy đua với thời gian.
Kinh Hoằng Hiên ngồi bên cạnh đột nhiên bật cười, nói: “Đã lâu lắm rồi anh không có chuyện đột xuất như vậy, sơ suất to như vậy, anh lo đến mức mồ hôi đầy trán.” Mễ Mị nghe vậy quay qua nhìn anh, giữa trời đông lạnh trên sống mũi của anh còn đọng lại vài giọt mồ hôi mịn, cô bất giác mỉm cười ngây ngô theo anh.
“Em cũng vậy! Ha ha.”
Kinh Hoằng Hiên vươn tay xoa xoa đỉnh đầu cô, sau đó nắm lấy và hôn lên bàn tay trái đeo nhẫn kim cương của cô, sự ngọt ngào bất giác lên men trong không khí. Mễ Mị nhìn chiếc nhẫn kim cương lấp lánh trên tay, đột nhiên nhận ra hai người đang phải về nhà gặp cha mẹ, cảm giác lo lắng thấp thỏm bất ngờ ập tới.
Kết hôn chuyện quan trọng đến vậy, cô vẫn chưa chuẩn bị sẵn sàng nên nói gì với ba mẹ… tuy một tháng trước Kinh Hoằng Hiên có nói qua muốn cầu hôn cô, nhưng cô vẫn luôn nghĩ rằng sau khi cầu hôn rồi thì mới nói với người nhà và bạn bè, nào ngờ vừa mới đắm chìm trong niềm hạnh phúc được cầu hôn không bao lâu, bây giờ trực tiếp bị yêu cầu về nhà ngay, khiến cô trông như đang trốn theo trai vậy…
A… kế hoạch không theo kịp biến cố QAQ.
“Đừng lo, dù gì chúng ta cũng phải kết hôn mà.” Kinh Hoằng Hiên thấy cô lo lắng, bèn dịu dàng an ủi, anh sẽ luôn sát cánh cùng cô, che mưa chắn gió cho cô.
Phải rồi, hai người vốn định kết hôn với nhau mà. Bây giờ đến nhà cô, thì tâm điểm là Kinh Hoằng Hiên mới đúng chứ.
Nghĩ đến đây Mễ Mị không khỏi mỉm cười, bắt đầu tưởng tượng ra cảnh tượng mà Kinh Hoằng Hiên phải đối mặt khi về đến nhà.
Đột nhiên cô mơ hồ cảm thấy được bầu không khí xung quanh như ngưng trệ đi, xe cộ người đi đường bên ngoài cửa sổ xuất hiện bóng chồng lên nhau, phía trước bất ngờ xuất hiện một chiếc xe con tàn tạ màu đen, bánh xe của chiếc xe thể thao nằm lật bên đường vẫn còn đang lăn bánh.
“Tôi bắt được cô rồi!”
Khuôn mặt dữ tợn phóng to của Ninh Tuấn Thần ầm một tiếng xuất hiện trước mặt!
Mễ Mị kinh ngạc hít một hơi thật sâu, xoạt! Mọi thứ đột nhiên lại trở lại bình thường. Cô kinh ngạc nhìn ra ngoài cửa sổ, đèn giao thông quen thuộc, góc phố quen thuộc, nơi này chính là ngã tư mà khi đó cô suýt gặp tai nạn xe cộ.
“Sao vậy?”
Mễ Mị quay qua, Kinh Hoằng Hiên ở ngay bên cạnh cô. Mễ Mị dùng sức nhắm mắt rồi lại mở mắt, thở sâu một hơi. Nhìn ánh mắt lo lắng ảm đạm của Kinh Hoằng Hiên, cô lắc đầu: “Đây là nơi em suýt gặp tai nạn, khi nãy nhớ lại chuyện cũ có chút nhập tâm… hình như lại nhìn thấy cảnh tượng khi đó một lần nữa.”
“Em còn nhìn thấy gì nữa?” Kinh Hoằng Hiên hỏi tiếp.
“Hình như còn có Ninh Tuấn Thần… thì phải? Thật ra em cũng không nhớ rõ lắm.” Mễ Mị có chút ngơ ngác. Mọi thứ ban nãy diễn ra qua nhanh. Nhanh đến ký ức cô cũng có chút mơ hồ. Không xác định được thứ bản thân nhìn thấy rốt cuộc là ảo giác hay là ký ức sâu thẳm còn sót lại. Chỉ là sự kinh hoàng trong lòng vẫn còn đó, khiến cô trong phút chốc không làm rõ được chuyện gì đang xảy ra.
“Phải rồi sau khi kết thúc ngày hôm nay, chúng ta đón Mễ Đường về nhà đi.”
“Được thôi~em cũng siêu nhớ nó.”
Kinh Hoằng Hiên chuyển hướng sự chú ý của Mễ Mị, hai người trò chuyện bầu không khí dần dần trở lại như ban đầu. Khi sắp đến nhà họ Mễ, Mễ Mị đã hoàn toàn quên đi chuyện ban nãy, một lòng chỉ nghĩ đến cảnh tượng sắp gặp ba mẹ.
Kinh Hoằng Hiên vấn luôn quan sát tâm trạng của Mễ Mị, vẻ mặt bình tĩnh, bàn tay nắm chặt vô lăng dần dần siết chặt, mọi việc phải nhanh.
Xe chậm rãi dừng ở bãi đậu xe trong sân nhà Mễ Mị, đi bộ đến cửa biệt thự, bác quản gia mở cửa cho hai người, Mễ Mị khẽ đưa mắt dò hỏi, bác quản gia mỉm cười hiền từ với cô, không nhìn ra tín hiệu gì.
Hôm qua chạy dứt khoát nhẹ nhàng bao nhiêu, thì bây giờ cô lại sợ bấy nhiêu.
Có một lực an ủi nắm lấy tay cô, cô hít sâu một hơi, mỉm cười nhìn Kinh Hoằng Hiên, tay nắm tay bước vào cửa.
Mễ Trung Dương Tần Dĩnh còn có hai người anh của cô hôm nay đều có mặt, hai người đi tới phòng khách, tất cả ánh mắt của mọi người đều đổ dồn về phía cả hai. Nhất là ánh mắt dò xét trên dưới của cha mẹ.
Mễ Mị vốn tràn đầy chí khí, lại bắt đầu sợ nữa rồi…
Áp lực như núi đè QAQ.
Trái lại Kinh Hoằng Hiên vô cùng bình tĩnh, bàn tay đang nắm lấy tay Mễ Mị siết chặt một chút, sau đó bước về trước.
“Bác trai, bác gái.” Thái độ cung kính, cách cư xử lễ phép, sau đó anh tặng quà một cách tự nhiên, Mễ Mị bên cạnh anh nhắm mắt theo đuôi* đặt chiếc ghim cài vào lòng Tần Dĩnh, thì thầm nói: “Anh ấy chọn đó.”
*Người trước làm gì mình làm theo.
Tần Dĩnh kéo Mễ Mị ngồi xuống bên cạnh mình, mở hộp quà nhìn một cái. Có thể thấy rõ bà rất hài lòng với món quà này. Sau đó bà nghiêng đầu nhéo nhẹ mũi của Mễ Mị.
“Cũng có phải con gặp mẹ chồng đâu, con lo lắng cái gì chứ.”
Chỉ với một câu đã đánh tan lo lắng trong lòng cô, làm nũng ôm lấy cánh tay của Tần Dĩnh đung đưa: “Đâu có đâu mà~”
“Nhà hàng đã chuẩn bị xong cơm trưa. Mễ Trung Dương nói lại, cả nhà dời tới nhà hàng dùng bữa. Lúc này Mễ Quan đi đến bên cạnh Kinh Hoằng Hiên đập một cái, rồi nói nhỏ: “Em rể, thể hiện cho tốt.”
Bữa cơm hôm nay chuẩn bị vô cùng phong phú. Mễ Mị đến ngồi bên Kinh Hoằng Hiên, Kinh Hoằng Hiên cũng sắp xếp lại mọi thứ giúp cô một cách tự nhiên, liên tục để lộ ra sự chu đáo của anh. Cô nghiêng đầu mỉm cười ngọt ngào với anh.
Những hành động nhỏ này của hai người đều được người nhà họ Mễ nhìn thấy hết. Ánh mắt Tần Dĩnh hiện lên sự hài lòng, Mễ ba và các anh thì tâm trạng có chút phức tạp.
Con gái/em gái chạy theo người ta rồi…
Người làm khui chai rượu vang mà Kinh Hoằng Hiên mang đến ngay tại chỗ. Sau một vòng, Mễ Trung Dương đi vào đề tài.
“Hoằng Hiên, đã chắc chắn muốn cùng với Mễ Mị rồi đúng không?”
“Vâng ạ, thưa bác trai, hôm qua con mới cầu hôn với Mễ Mị, em ấy đã đồng ý rồi ạ.”
“Phải đó ba.” Mễ Mị thì thầm nói theo.
Mễ Trung Dương nhìn hai người, Kinh Hoằng Hiên mở lời tiếp tục nói với ông.
“Thật ra, hôm nay con còn có một chuyện muốn nói với bác trai bác gái và hai anh.”
“Con đã chính thức từ chức khỏi tập đoàn Trung Thế từ ngày hôm qua, bây giờ đã không có bất kì lợi ích cổ phần nào nữa. Hơn nữa con đã quyết định, từ bỏ quyền kế thừa tập đoàn Trung Thế.” Lời này của anh khiến những người có mặt bất ngờ vô cùng. Từ chức có thể là vì rèn luyện, từ bỏ quyền thừa kế thì lại khác xa cái trước rất nhiều! Cái từ bỏ này chính là cả một gia tài tính bằng tỷ.
“Cái gì? Anh bị sa thải rồi ư?” Không ngờ người kích động nhất lại là Mễ Mị người ngồi bên cạnh anh, cô thiếu chút nữa thì giật mình đứng dậy.
Cô vừa nghe được Kinh Hoằng Hiên rời khỏi tập đoàn Trung Thế, liền nghĩ ngay đến tình tiết trong cuốn tiểu thuyết, sau này khi Kinh Hoằng Hiên rời khỏi tập đoàn Trung Thế, anh đã triệt để phân chia hội đồng quản trị của Trung Thế ra làm hai bộ phận, Kinh Lôi Đình không nhịn được nữa, dứt khoát ra lệnh đuổi việc, khi Kinh Hoằng Hiên bị sa thải anh đã phải chịu rất nhiều lời chỉ trích, có thể nói Kinh Lôi Đình không hề nương tay một chút nào.
Lúc này, điều cô lo lắng nhất là tình cảnh của Kinh Hoằng Hiên ra sao, liệu có khó khăn như lúc đó hay không.
Kinh Hoằng Hiên mỉm cười với cô: “Không sao. Là tự anh xin nghỉ việc.”
Sau đó tiếp tục nói với Mễ ba và Mễ mẹ: “Tuy do con chủ động từ chức, nhưng ba của con, đã tước bỏ hầu hết các quyền trong tay con, rời đi là chuyện sớm muộn mà thôi.”
“Vì con và ông ấy có những quan điểm rất khác nhau đối với hướng phát triển sau này của công ty. Ông vẫn luôn muốn tìm mọi cách để biến con thành người thừa kế như ông mong muốn, đó là lý do con từ bỏ quyền thừa kế.”
Kinh Hoằng Hiên nói xong, mọi người nghe đến đây cũng đã hiểu được phần nào uẩn khúc trong đó. Ánh mắt Mễ Trung Dương có chút ảm đạm, thở dài bất lực. Ông vẫn luôn thấy không khả quan đối với cách làm việc của Kinh Lôi Đình, hơn nữa gần đây xảy ra rất nhiều chuyện gây xôn xao. Ông càng cảm thấy chuyện này có nguy cơ tiềm ẩn nào đó.
Trước mắt việc Kinh Hoằng Hiên từ bỏ Trung Thế, một mặt ông cảm thấy đầu óc thằng bé này tỉnh táo, mặt khác lại thấy tiếc thay cậu, nói chung hai cha con nhà này khiến người khác thổn thức. Kinh Hoằng Hiên thằng bé này, quả thật không dễ dàng chút nào.
“Tiếp theo định tự mình khởi nghiệp?”
“Phải, con đã tổ chức xong quy mô ở Âu Châu…”
Mễ Trung Dương hay tin Kinh Hoằng Hiên định phát triển công nghệ công thương nghiệp, liền bừng bừng hứng chí, không thể không nói Kinh Hoằng Hiên là một thanh niên vô cùng xuất chúng, ý tưởng và tầm nhìn đều rất tài tình, mắt thấy hai người càng nói càng hăng, Tần Dĩnh ngồi bên cạnh múc một chén canh cho Mễ Trung Quốc: “Chồng, súp này ngon, anh uống thử xem.”
“Ồ, được.” Trong giây lát Mễ Trung Dương đã bị lừa đi uống canh một cách ngon lành.
Tần Dĩnh ngắt lời Mễ Trung Dương, tiếp nhận quyền phát ngôn của ông, bà không hề có hứng thú với hướng phát triển trong tương lai gì đó của công ty Kinh Hoằng Hiên, trước mắt chuyện bà để tâm nhất là vấn đề hôn lễ của con gái bà.
“Hai đứa muốn khi nào tổ chức đám cưới chưa?”
Hôn lễ! Mễ Mị sững người ngay tức khắc. Cô còn chưa nghĩ đến vấn đề này.
“Mẹ, có chút hơi nhanh quá rồi…”
“Vậy con còn muốn chơi thêm hai năm nữa? Đính hôn cũng đã được hai năm rồi.”
“Bác gái nói phải, chúng ta cũng đã đính hôn được hai năm, hôn lễ không thể tiếp tục trì hoãn nữa.”
Hả? Mễ Mị kinh ngạc nhìn Kinh Hoằng Hiên, ở dưới bàn anh nắm chặt tay cô, tiếp tục nói với Tần Dĩnh: “Thưa bác gái, còn vài tháng nữa là đến ngày phẫu thuật của Mị Mị, sau phẫu thuật em ấy cần phải tịnh dưỡng. Vì vậy con nghĩ nên tổ chức đám cưới một tháng trước buổi phẫu thuật. Việc của hôn lễ con đã bắt đầu chuẩn bị rồi, Mị Mị không cần phải hao tâm tổn sức vì mấy việc này, con sẽ toàn quyền phụ trách. Bác trai bác gái thấy sao ạ? Đương nhiên có một số chi tiết trong hôn lễ vẫn cần phải xin ý kiến chỉ dạy của bác gái.” Kinh Hoằng Hiên trực tiếp đưa ra quyết định, còn thuận tiện nịnh nọt một phen.
“Nhanh vậy sao?” Mễ Mị kinh ngạc, hôn lễ đã trong quá trình chuẩn bị rồi??? Sao bây giờ cô mới biết!
Kinh Hoằng Hiên ghé tai cô thì thầm: “Hôm qua định nói cho em biết, ai ngờ không kịp nói.”
Sắc đẹp hại người mà!
“Được! Hai đứa chuẩn bị là tốt.” Tần Dĩnh yên lòng mà mỉm cười vui vẻ. Ngoại trừ cô, người trong phòng đều choáng váng với sự dứt điểm của Kinh Hoằng Hiên.
Mọi người vui vẻ hòa thuận thưởng thức bữa ăn hôm nay trong suốt hai giờ đồng hồ. Trong bữa ăn, Kinh Hoằng Hiên ứng đối thành thạo tài tình, Mễ ba trò chuyện kinh tế với anh, Mễ mẹ thỉnh thoảng lại trao đổi với anh về việc chuẩn bị hôn lễ, sau đó bà lại quay qua thảo luận với Mễ Mị. Mễ Quan Mễ Đình cũng chen vào nói cùng.
Sau khi kết thúc bữa cơm, Mễ ba vẫn còn bừng bừng hứng chí kéo Kinh Hoằng Hiên lại tiếp tục trò chuyện, Mễ Mị bị mẹ cô lén kéo về phòng. Mễ Mị tò mò nhìn dáng vẻ âm thầm bí mật mở tủ trang sức của Tần Dĩnh, sau đó bà cẩn thận lấy một chiếc hộp gỗ tinh xảo phong cách cổ xưa từ trong đó ra.
Bà dắt Mễ Mị đến ngồi xuống chiếc sô-pha nhỏ, mở chiếc hộp gỗ ra trước mặt cô, bên trong là một chiếc vòng tay ngọc bích. Màu sắc được giũa trơn bóng, màu lục đẹp không tì vết, có thể lờ mờ nhìn thấy dòng chảy của nước. Vừa nhìn đã biết đây là đồ quý giá.
“Đây là của hồi môn đã truyền được mấy đời của nhà chúng ta, năm đó bà ngoại con đem nó truyền lại cho mẹ, hai mươi mấy năm rồi, bây giờ mẹ giao nó lại cho con. Đợi sau này khi con có con gái, thì hãy truyền lại cho công chúa bé bỏng của con.”
Tần Dĩnh cầm ngọc bích gia truyền lên, nhẹ nhàng mân mê, sau đó cẩn thận đeo lên tay cô.
Cảm giác mát lạnh trên cổ tay truyền đến. Mễ Mị nhìn chiếc vòng tay màu lục sáng loá, chỉ cảm thấy da thịt ngày càng nóng rát. Thật ra cô không đáng nhận được nó.
“Năm đó khi mang thai con, mẹ và ba con vui biết bao. Con đến với gia đình này, trở thành người một nhà với ba mẹ và anh con, duyên phận phải sâu đậm cỡ nào đây.” Tần Dĩnh nhìn cô một cách dịu dàng, ánh mắt tràn đầy tình thương, lướt nhìn từ trên xuống dưới, như muốn xuyên thấu qua dòng chảy của thời gian:
“Tận mắt nhìn con lớn lên từng ngày, bây giờ sắp phải gả chồng rồi, mẹ thật sự rất vui.”
Mễ Mị xúc động, nước mắt bỗng chốc tuôn trào.
“Khóc cái gì, đứa bé ngốc này. Cuối cùng cũng gả được cho người mà con thích rồi, cậu ta đối xử với con có tốt không?”
Mễ Mị không ngừng gật đầu, nước mắt cô như những hạt trân châu, từng giọt từng giọt lăn xuống.
“Vậy thì đừng khóc nữa, đây là chuyện tốt.” Tần Dĩnh ôm cô vào lòng, bà vỗ về lên lưng cô một cách dịu dàng như đang an ủi một đứa bé: “Mẹ luôn cảm thấy hổ thẹn, vì không cho con một cơ thể khoẻ mạnh. Cả đời này, điều mẹ sợ nhất là con không vui, con không hạnh phúc.”
“Một đời dài lắm, mẹ không thể ở mãi bên con được. Mẹ hy vọng cuộc sống của con sau này, dù không được như ý mình muốn nhưng cũng phải đối xử tốt với bản thân. Được không con?”
“Mẹ!”
- -----oOo------
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...