"Em gái, em cứ nằm chợp mắt một lúc, anh sẽ đưa em đến gặp bác sĩ La." Mễ Quan mở hé cửa sổ ra, sau đó lập tức quay đầu xe đến cơ sở nghiên cứu của bác sĩ La.
Dù thế nào đi nữa, anh ấy cũng rất lo cho sức khỏe của Mễ Mị.
Mễ Mị khẽ gật đầu.
Hình ảnh của vụ tai nạn vẫn còn ngập tràn trong tâm trí của cô, cơ thể của cô bủn rủn, ngày càng yếu dần.
Hiện tại ngay cả điện thoại cô cũng cầm không vững.
"Mà này, anh ơi.
Chuyện ngày hôm nay anh đừng nói cho bố mẹ biết.
Chúng ta cứ đi đến bệnh viện kiểm tra, em nghĩ chắc không có vấn đề gì đâu."
Mễ Quan thở dài, khẽ gật đầu.
Thấy Mễ Quan đồng ý, cuối cùng cô cũng yên tâm, cô dựa lưng vào ghế, nhắm mắt lại.
Nếu kết quả kiểm tra không có vấn đề gì, vậy cô không muốn để cho ba mẹ biết chuyện này.
Dựa theo tính cách của Tần Dĩnh, khi biết tin cô gặp tai nạn giao thông, chắc chắn bà ấy sẽ bật khóc nức nở.
Còn về phần tên biến thái Ninh Tuấn Thần, chờ sau khi cô lấy lại sức, cô sẽ đi tính sổ với anh ta sau! (╯‵□′)╯
Trên đường đi, Mễ Quan đã báo trước với bác sĩ La, chiếc xe ô tô nhanh chóng đi đến viện nghiên cứu, xe vừa dừng lại, anh ấy ngay lập tức chạy ra đỡ Mễ Mị.
Mễ Mị vừa đặt chân xuống đất, hai chân mềm nhũn khiến cho cô suýt ngã.
Mễ Quan vội vàng chạy đến đỡ lấy cô.
"Em vẫn ổn chứ?!" Mễ Quan nghĩ rằng bệnh tim em gái lại tái phát, anh lo lắng đến mức chỉ muốn bế Mễ Mị lên, chạy thẳng đến phòng cấp cứu.
"Không sao đâu, chân của em bây giờ không thể cử động được." Mễ Mị bám vào cánh tay của Mễ Quan, ngượng ngùng giải thích: "Anh, anh dìu em đi vào được không.
Bây giờ hai chân của em giống hệt hai miếng đậu phụ."
Mễ Quan dịu dàng dìu em gái đến văn phòng làm việc của bác sĩ La, anh ấy nhíu mày lại.
Mễ Quan là một người vô tư, rất hiếm khi anh ấy nổi giận.
Xem ra lần này Ninh Tuấn Thần đã thực sự chọc giận anh ấy.
Bác sĩ La vừa thấy Mễ Mị tiến vào, liền cảm thấy có gì không ổn, khi nhìn thấy khuôn mặt trắng bệch Mễ Mị, ông ấy càng lo lắng.
"Tại sao trong điện thoại cháu không giải thích bệnh tim của Mễ Mị lại tái phát!" Bác sĩ La quay sang trách mắng Mễ Quan, ông ấy ngay lập gọi người chuyển Mễ Mị đến phòng cấp cứu.
Mễ Mị vội vàng giải thích: "Tim của con vẫn ổn, chỉ là con cảm thấy hơi mệt thôi." Cô túm chặt lấy tay áo của bác sĩ La, nũng nịu nói: "Bác sĩ La, hiện tại con cảm thấy toàn thân đau nhức, chú có thể khám giúp con được không."
Bác sĩ La nghe thấy vậy liền dừng lại, khi nghe Mễ Mị kể cơ thể mình đột nhiên mềm nhũn, ông đoán có lẽ vụ tai nạn lần này đã dọa cho cô hoảng sợ.
Và ông ấy đoán tình trạng của cô chính là di chứng nhẹ trong sau vụ tai nạn.
Mễ Mị ngoan ngoãn nằm yên trên ghế sofa.
Bác sĩ La cẩn thận kiểm tra cơ thể của cô, đầu tiên kiểm tra nhịp tim, đo huyết áp...
Khoảng tầm 30 phút sau, khi nhận được kết quả kiểm tra, bác sĩ La thở phào nhẹ nhõm.
"Cơ thể cháu không có vấn đề gì, chỉ là do cháu quá lo lắng.
Khoảng hai ngày kế tiếp, cơ thể của cháu sẽ có dấu hiệu đau nhức, tinh thần mệt mỏi, hai ngày này cháu nên nghỉ ngơi tĩnh dưỡng."
Khi nghe nói bản thân không gặp vấn đề gì, lúc này Mễ Mị mới yên tâm hơn.
Từ đầu cho đến bây giờ, cô luôn cố gắng giữ bình tĩnh, khi xác nhận mọi thứ đều ổn, tâm lý thả lỏng.
Nhưng cô vẫn cảm thấy rất mệt, đầu đau như búa bổ.
"Bác sĩ La, vậy bây giờ em gái cháu có thể về nhà được không?"
"Được, về nhà nhớ nghỉ ngơi tĩnh dưỡng.
Mấy ngày này nhớ phải thường xuyên nhắc nhở con bé, không được uống thuốc linh tinh, cũng hạn chế đi ra ngoài, cháu phải đợi tinh thần ổn định hơn.
Nhớ phải giữ ấm.
Bây giờ sức đề kháng của cháu rất kém, không được phép sinh bệnh."
Bác sĩ La ngồi xuống dặn dò Mễ Quan, cẩn thận hỏi anh ấy đã nhớ kỹ chưa.
Mễ Mị nằm chớp mắt trên ghế sofa, âm thanh xung quanh nhỏ dần, đột nhiên, có bàn tay chạm vào khuôn mặt của cô.
"Mị Mị, em mau dậy đi~ anh đưa em về nhà, về đến nhà em tha hồ ngủ tiếp."
Mễ Mị vội vàng tỉnh dật, cặp mắt tròn xoe nhìn Mễ Quan, anh ấy chống chân xuống đất, đang dỗ dành cô giống như cách dỗ dành một đứa trẻ.
"Phì." Cô không nhịn được cười: "Được rồi, được rồi.
Em buồn ngủ lắm rồi!"
"Được, mau về nhà thôi!"
Đôi mắt của Mễ Mị biến thành hình mặt trăng lưỡi liềm, cô khẽ gật đầu.
Nhìn thấy Mễ Quan đang cố dỗ dành cô, giống như một dòng nước ấm, vô tình xua tan nỗi sợ trong lòng cô, từ từ biến mất.
Mễ Quan hào hứng đưa Mễ Mị trở về nhà, suốt dọc đường, anh ấy luôn quay sang nói chuyện với cô, vì sợ cô sẽ ngủ gật trên xe.
Bây giờ đã vào cuối thu, nhiệt độ bên ngoài ngày càng thấp, vì nghĩ cho sức khỏe của cô, anh ấy thấy nên về nhà ngủ sẽ tốt hơn.
Bây giờ vẫn còn sớm, trong nhà không một bóng người.
Mễ Mị vừa quay trở về nhà, ngay lập tức đi lên phòng.
Khi trở về căn phòng của mình, cô ném balo xuống đất, nhảy lên giường nằm.
Phù —— mệt quá...
Trên đường về nhà, cô cố chống chịu cơn buồn ngủ.
Bây giờ, cơn buồn ngủ đã biến mất.
Mễ Mị nằm nghỉ trên giường, cô đang muốn đứng dậy đi tắm.
Lúc này tiếng chuông điện thoại của cô vang lên, Mễ Mị cầm lên nhìn, và cô phát hiện người gọi chính là Kinh Hoằng Hiên.
Cô khẽ vỗ mặt, chuẩn bị tinh thần, ấn nút nghe máy.
"Alo ~ "
"Em vẫn ổn chứ?" Điện thoại vừa được kết nối, giọng nói vội vàng của Kinh Hoằng Hiên đã ngăn cản lời chào của cô: "Vụ tai nạn đó rất nghiêm trọng đúng không? Em có bị thương ở đâu không?!"
Hóa ra anh đã biết chuyện!
Khi nhận ra điều này, Mễ Mị đột nhiên cảm thấy tủi thân.
Lúc này, cô không muốn cố tỏ ra kiên cường nữa, cô cúi đầu xuống, buồn bã nói: "Em không sao, hiện tại em đang ở nhà."
Cô vừa mới dứt lời, đầu dây bên kia truyền đến tiếng chuông cửa.
Một lúc sau, giọng nói của anh trai cô vang lên: "Ủa? Hoằng Hiên, sao cậu lại tới đây."
Mễ Mị trợn tròn mắt lên nhìn, cô vội đứng dậy mở cửa phòng ra.
Vừa mới đi được hai bước, cô nhìn thấy Kinh Hoằng Hiên đang đi trên cầu thang.
Cô không biết diễn tả cảm xúc của mình như thế nào, Mễ Mị cảm nhận thời gian như dừng lại, trong đôi mắt của cô tràn ngập hình ảnh của người kia.
Kháng cự cũng vô dụng, cô vội vàng chạy đến.
Có một vòng tay ấm áp ôm chặt lấy cô.
Lồng ngực của Kinh Hoằng Hiên nóng như lửa đốt, hơi thở ấm áp của anh phả lên cổ của cô, khiến cơ thể cô mềm nhũn.
Mễ Mị cảm thấy không chỉ cơ thể mình ấm áp, cả linh hồn đều tràn ngập mùi hương của anh.
Cô giơ tay lên, vội vàng ôm chặt lấy anh.
Chỉ cần em được bình an vô sự.
Cảm ơn, anh đã ở bên cạnh em.
"Khụ khụ, này..." Mễ Quan cố giả làm bình phong, cuối cùng không thể nhịn được nữa.
Anh ấy vừa mở cửa ra, thấy Kinh Hoằng Hiên đứng chờ ở bên ngoài, còn chưa kịp chào hỏi, Kinh Hoằng Hiên ngay lập tức chạy lên phòng Mễ Mị.
Anh ấy cũng vội vàng đi theo, vừa lên tới lầu hai, đã thấy hai người này đang ôm nhau.
Có hiểu được cảm xúc anh ấy không? Có phải Kinh Hoằng Hiên ôm hơi lâu rồi không?
Rõ ràng còn đang ở trong nhà! Hai người này không sợ ba mẹ nhìn thấy sao!
Mễ Mị lấy lại tinh thần, khi nghe được giọng nói anh trai, cô ngay lập tức đẩy
Kinh Hoằng Hiên ra.
Lúc này, Kinh Hoằng cảm thấy yên tâm hơn, nhưng tay của anh vẫn run.
Anh nhắm mắt lại, thả Mễ Mị ra, quay lại nói với Mễ Quan: "Mễ Quan, cậu có thể để tôi với Mễ Mị ở riêng trên này một lúc không?"
Anh thực sự không nhận ra Mễ Quan cũng ở đây.
Vì bây giờ anh chỉ muốn ở bên Mễ Mị.
Mễ Quan lần đầu tiên nhận câu hỏi như vậy, anh ấy không biết nên trả lời thế nào.
Anh ấy nhìn hai người kia đang nắm tay nhau.
Khẽ vỗ vai Kinh Hoằng Hiên: "Nhớ chăm sóc em gái tôi cẩn thận."
Mễ Quan vẫy tay chào, để lại không gian riêng tư cho hai người.
"Về phòng thôi." Mễ Mị nắm tay Kinh Hoằng Hiên, đi về phòng của mình.
Kinh Hoằng Hiên ngoan ngoãn đi theo, ánh mắt của anh dán chặt lên người cô.
"Em có bị thương ở đâu không? Cơ thể có chỗ nào khó chịu không?" Kinh Hoằng Hiên nâng khuôn mặt Mễ Mị lên, cố gắng khắc ghi ở trong lòng, ánh mắt toát ra sự lo lắng và quan tâm.
Lại là tai nạn giao thông, tại sao lúc nào cũng là tai nạn giao thông?!
"Em vẫn ổn, nhưng em vẫn còn sợ." Mễ Mị nhìn ra được sự quan tâm trong đôi mắt anh, cô cảm thấy rất vui.
Vì để chứng minh cơ thể mình không có vấn đề gì, cô xoay hai vòng trước mặt anh.
"Em đã đi khám bác sĩ, thực sự không có vấn đề gì!"
Khi biết Mễ Mị không gặp vấn đề gì, tảng đá lớn trong lòng anh cuối cùng cũng được gỡ xuống.
Sau khi nhận được tin, anh vội vã đi đến đây, trong đầu anh tràn ngập hình ảnh giấc mơ lần trước, trước khi gặp được Mễ Mị, anh cảm thấy mình đã phát điên lên.
"Nhưng mà, tại sao anh biết em đang ở nhà?"
Kinh Hoằng Hiên cầm tay Mễ Mị lên, bàn tay anh chạm vào chiếc đồng hồ cô đang đeo.
Mễ Mị ngay lập tức hiểu ra.
Hóa ra là vậy! Bởi vì trên người cô được gắn định vị.
Nên Kinh Hoằng Hiên có thể dễ dàng tìm được cô.
Kinh Hoằng Hiên ôm Mễ Mị vào lòng.
"Anh nhất định sẽ không để em gặp nguy hiểm." Kinh Hoằng Hiên vô thức nói ra.
Đột nhiên bàn tay anh lạnh ngắt.
Ánh mắt tràn ngập sự hoang mang.
Anh nhất định sẽ không để em gặp nguy hiểm...
Không để em gặp nguy hiểm...
Nhưng câu nói đó, không phải do anh nói ra?
Thình thịch thình thịch!
Giọng nói dịu dàng vang bên tai.
Mễ Mị cảm thấy trong lòng rất kỳ lạ, nhịp tim cô đập ngày càng nhanh.
Tại sao? Cô cảm thấy câu nói này rất quen thuộc...!Hình như trước đó đã có ai từng nói với cô?
Không đợi cô tìm ra câu trả lời, bên tai cô truyền đến hơi thở dồn dập của Kinh Hoằng Hiên, đồng thời, cơ thể của cô bắt đầu run rẩy.
"Á ——!" Một tiếng hét vang lên.
Mễ Mị hoảng sợ ôm chặt lấy Kinh Hoằng Hiên.
"Kinh Hoằng Hiên! Anh bị làm sao vậy?".
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...