Mễ Mị phải nằm điều trị suốt 5 ngày trong bệnh viện thành phố, lần này cô đột nhiên hôn mê bất tỉnh phải nhập viện gấp, đã dọa cho mọi người "một phen hú vía", đặc biệt là người nhà họ Mễ, họ sợ trái tim của cô lại xảy ra vấn đề.
Chờ sau khi cô tỉnh lại, lần này cho dù là người nhà, hay là bác sĩ, đều không cho phép cô có ý kiến, họ ép cô phải làm rất nhiều xét nghiệm và kiểm tra, tóm lại là, họ nhất định phải tìm ra căn bệnh của cô, sau đó cố tìm ra phương pháp điều trị thích hợp.
Mễ Mị từ khi bước vào không gian bên trong hệ thống, cô đã biết được toàn bộ sự thật, và biết hành động của cô đã vô tình làm thay đổi cốt truyện.
Hiện tại, cô không cần phải che giấu tình trạng sức khỏe, từ nay về sau cô sẽ ngoan ngoãn phối hợp điều trị, đó là một dấu hiệu rất tốt.
Đã có kết quả kiểm tra, quả thực trái tim của Mễ Mị lại xuất hiện vấn đề, nhưng kết quả kiểm tra tốt hơn so với dự tính, nên mọi người đều thở phào nhẹ nhõm.
Chỉ cần tìm ra phương pháp điều trị phù hợp, rồi tiến hành phẫu thuật.
Bệnh tim của Mễ Mị sẽ khỏi hẳn.
Điều đó khiến cho các bác sĩ bất ngờ vì sự kỳ diệu của sinh học.
Hiện tại, bác sĩ La Minh đã bắt đầu lên kế hoạch tiến hành phẫu thuật cho Mễ Mị.
Thời gian của cuộc phẫu thuật cũng đã định sẵn, vào đầu mùa xuân năm sau.
Trong khoảng thời gian này, Mễ Mị phải làm theo chỉ định của bác sĩ, phải chăm sóc cơ thể thật tốt, tập thể dục điều độ, bảo đảm có sức khỏe tốt nhất để phẫu thuật.
Lần này Mễ Mị xảy ra chuyện, mở đầu bằng cách điều động đội quân, hỗn loạn ở phần giữa, thật may mắn, kết thúc lại có hậu.
Ngày thứ 6, Mễ Mị chính thức xuất viện.
Ngày xuất viện, Mễ Mị là người vui mừng nhất.
Từ sáng sớm cô đã thức dậy để thu dọn đồ đạc, cô rất phấn khích khi biết mình sắp trở về nhà! Phải ở trong bệnh viện gần một tuần trời, không được phép đi bất kỳ đâu, mỗi ngày đều phải kiểm tra, không thể ăn những đồ mình thích, làm gì cũng bất tiện, cô đã cố gắng kìm nén bản thân.
Cuối cùng cô cũng được xuất viện, cô vui sướng đến mức muốn mở tiệc ăn mừng.
"Con nhất định phải làm theo lời dặn của bác sĩ, sau ca phẫu thuật lần này, chắc chắn con có thể sống khỏe mạnh như người bình thường." Giọng nói dịu dàng của bác sĩ La Minh, gương mặt ấm áp tràn ngập tình yêu thương, cô gái nhỏ ngày nào còn được ông ấy bồng bế, nay đã trở thành một cô gái xinh đẹp.
Ông ấy luôn coi cô như con gái của mình.
Mễ Mị được ông trời ban cho cơ hội tốt như vậy, ông ấy thực sự rất hạnh phúc.
Mễ Mị gật đầu lia lịa, cô ôm chặt lấy người chú kính yêu của mình: "Con biết rồi ạ.
Chú La, chú đã vất vả nhiều rồi."
"Con đừng nói vậy, đây là trách nhiệm của bọn chú.
Con khỏe mạnh bình yên đã là món quà quý giá nhất với bọn chú rồi." La Minh nghẹn ngào xúc động, ông ấy dịu dàng xoa đầu Mễ Mị.
Đức nhỏ này rất mẫn cảm và tự tin về căn bệnh của mình, lúc trước chỉ cần nhắc đến từ "khám bệnh", liền trở nên tức giận, nhất quyết không chịu phối hợp.
Lúc đó bọn họ đều rất đau lòng, nhưng không ai nỡ đứng ra trách mắng cô.
Mấy tháng này, Mễ Mị đã trưởng thành hơn, cô chịu phối hợp điều trị, tinh thần và tính cách ngày càng trở nên hoạt bát dễ gần.
Mọi thứ đều đang tốt dần lên.
Bác sĩ La nhìn Kinh Hoằng Hiên vừa mới bước ra từ trong thang máy, ông ấy đoán nguyên nhân chắc là do tên nhóc này.
Khi bạn đã có người trong lòng, bạn sẽ trở nên vui vẻ và yêu đời hơn.
Cũng bắt đầu tính toán đến tương lai, và hy vọng mình sẽ mãi mãi được ở bên cạnh người đó.
Nhờ sự khuyên bảo tận tình của người đó, Mễ Mị không còn cứng đầu nữa, cô vui vẻ chấp nhận điều trị.
Tuy lần trước vì vui chơi quá phấn khích đến mức phải đi vào phòng cấp cứu, cứ nghĩ đến điều này, là khuôn mặt ông ấy lại đỏ bừng lên.
Quả nhiên là sức mạnh của tình yêu.
Có người cũng đồng suy nghĩ với bác sĩ La, đó chính là mẹ Mễ.
Ngày hôm nay là ngày con gái xuất viên.
Bà ấy đã cầm theo hành lý rời khỏi phòng bệnh.
Vừa quay người lại, phát hiện Kinh Hoằng Hiên đã có mặt, đang đứng ở cửa nói chuyện với Mễ Mị.
Khi nhìn thấy bà ấy, ngay lập tức chào hỏi: "Chào bác gái."
Tần Dĩnh khẽ gật đầu, nở nụ cười rạng rỡ.
Bà ấy thấy hai người này ngày càng đẹp đôi.
Lúc Mễ Mị xảy ra chuyện, mọi người trong nhà đều nhìn ra được vẻ mặt lo lắng của Kinh Hoằng Hiên.
Nhiều ngày trôi qua như vậy, bà ấy luôn chủ động tạo cơ hội để hai người ở chung với nhau.
Thông qua những gì bà ấy quan sát, có vẻ hai đứa này đang trong thời gian hẹn hò, rất tâm đầu ý hợp.
Ngay từ đầu, bà ấy đã kịch liệt phản đối, nhưng trước cầu xin của con gái, bà ấy miễn cưỡng đồng ý.
Thực ra trong lòng bà ấy không hề hài lòng về cuộc hôn sự này.
Bà ấy rất chán ghét nhà họ Kinh, nhưng lại rất yêu quý Kinh Hoằng Hiên.
Đối với Kinh Hoằng Hiên, bà ấy phải thừa nhận rằng, đây là một chàng trai rất thông minh và tài năng.
Bà ấy cũng là người đã chứng kiến sự trưởng thành của anh, nên nhân phẩm và năng lực không có điểm nào để chê, ngay cả ngoại hình cũng thuộc dạng đẹp trai cao ráo.
Nhưng bởi vì anh quá hoàn hảo, lại không có tình cảm với Mễ Mị, nên đó mới là điều đáng lo.
Bà ấy biết những lục đục trong Kinh gia, từ khi con gái đính hôn với Kinh Hoằng Hiên, thực sự bà ấy đã rất buồn.
Nếu không phải do chồng ngày đêm khuyên bảo, với lại bây giờ Mễ Mị đã lớn, để cô được tự do làm điều mình thích.
Về sau, ông ấy thường xuyên dẫn bà ấy đi du lịch.
Thực ra bà ấy định xin số điện thoại của ông bà ngoại Kinh Hoằng Hiên.
Nếu không thể khuyên bảo được con gái, bà ấy sẽ tìm cách cố gắng thuyết phục Kinh Hoằng Hiên.
Hiện tại mọi chuyện đã dần thay đổi, hai đứa này ở bên nhau rất hòa thuận.
Dù bận rộn với công việc, Kinh Hoằng Hiên vẫn luôn dành thời gian đến thăm Mễ Mị.
Biết hôm nay là ngày Mễ Mị xuất viện, anh bỏ công việc lại để đến đây.
Chỉ cần như vậy, là bà ấy đã an tâm hơn rồi.
"Anh đến thật à." Mễ Mị rất ngạc nhiên nhưng dễ dàng nhìn ra được sự vui vẻ của cô.
Tối ngày hôm qua, khi Kinh Hoằng Hiên đến thăm cô, điện thoại của anh liên tục đổ chuông, cứ được một lúc là Kinh Hoằng Hiên lại chạy ra ban công nghe điện thoại.
Cô đoán anh đang rất bận, nên đã nói ngày mai anh không cần phải đến.
Nhưng Kinh Hoằng Hiên đã nói rằng ngay mai anh nhất định sẽ đến.
Lúc đó Mễ Mị còn khách sáo nói: "Không sao đâu.
Ngày mai bố mẹ và anh trai đều đến đón em.
Nếu công việc của anh quá bận, không cần phải mất công đi đến đây đâu."
Biết ngày hôm nay người này rất bận rộn nhưng vẫn dành thời gian đến đây đón cô.
Trong lòng cô cảm thấy rất hạnh phúc.
Dưới sự chỉ huy của Tần Dĩnh, mọi đồ đạc và hành lý đều được bê xuống xe.
Sau đó, tất cả đoàn người bước vào trong thang máy, đi thẳng đến bãi đỗ xe.
Mễ Mị đứng ở trước xe của Kinh Hoằng Hiên, do dự một lúc cô chào gia đình mình, trước ánh mắt bất lực và chiều chuộng của Tần Dĩnh, cô khẽ lè lưỡi vội vàng trèo lên xe của Kinh Hoằng Hiên.
Dù gì thì người ta cũng bỏ cả công việc để đi đến đón cô, xuất pháp từ phép lịch sự, để anh đi về tay trắng có vẻ không được ổn lắm.
Mễ Quan trơ mắt đứng nhìn em gái trèo lên xe của kẻ khác.
Tâm trạng của anh ấy rất phức tạp.
Chỉ biết vỗ ngực tự an ủi bản thân.
Chỉ cần đó là điều mà em gái thích, anh ấy sẽ luôn ở bên cạnh ủng hộ.
Cho dù Kinh Hoằng Hiên có là thằng bạn chí cốt, nếu dám đối xử tệ bạc với Mễ Mị, anh ấy chắc chắn chạy đến dạy cho anh một bài học.
Trong khoảng thời gian gần đây, hai người này ngày càng trở nên thân thiết.
Mễ Quan đương nhiên biết rất rõ.
Thường xuyên đi hẹn hò, còn khoe ân ái trên mạng.
Hai ngày trước, còn khoe avatar đôi.
Đến bây giờ anh ấy vẫn chưa thể tin được rằng, em gái anh ấy đang hẹn hò! Có lẽ chỉ tầm một năm nữa thôi, em gái sẽ kết hôn...
Thôi, không nghĩ nữa.
Em gái đúng là đồ vô tâm.
Nhưng trong lòng Mễ Quan phải thừa nhận rằng, vào ngày Mễ Mị xuất viện, khi nhìn thấy Kinh Hoằng Hiên ở đây, tất cả mọi người trong Mễ gia đều cảm thấy hài lòng.
Xe vừa nổ máy, xe Kinh Hoằng Hiên đi theo phía sau xe của Mễ gia, từ từ rời khỏi bệnh viện.
Gió từ bên ngoài truyền vào, thổi lướt qua mái tóc của cô.
Mễ Mị nhìn ra ngoài cửa sổ, xe ô tô vừa đi qua cửa hàng tiện lợi kia.
Cô phấn khích quay sang nói chuyện với Kinh Hoằng Hiên: "Anh còn nhớ không? Lần trước anh đã mua cho em ly mì Udon ở cửa hàng tiện lợi kia.
Hình như lúc đó chúng ta đang ở trong viện nghiên cứu."
Kinh Hoằng Hiên thông qua gương chiếu hậu, nhìn lướt qua cửa hàng quen thuộc kia, anh vẫn còn nhớ rất rõ chuyện này.
Lần đó, Mễ Mị cũng trong tình trạng nguy kịch, lúc đó anh rất bối rối.
Anh đã đưa Mễ Mị đến viện nghiên cứu của bác sĩ La, thậm chí lỗ tai của anh mấy ngày sau còn sưng tấy lên.
Giờ nghĩ lại, lúc đó tình cảnh quá hỗn loạn.
"Lúc đó em có biết mình dọa cho bao nhiêu người hoảng sợ không." Kinh Hoằng Hiên thở dài nói.
Thông qua gương chiếu hậu, cửa hàng kia ngày càng nhỏ dần, đi qua ngã rẽ không còn nhìn thấy nữa.
Cũng nhớ lần đó, bởi vì câu nói kia, Mễ Mị từ từ tiến vào trái tim của anh.
Mễ Mị nhớ lại, lúc đó cô bị ngất xỉu do nhận phải sự trừng phạt hệ thống.
Cô lén làm mặt xấu.
Cũng từ lần đó, cô chủ động yêu cầu hợp tác với Kinh Hoằng Hiên.
Nhưng lúc đó Kinh Hoằng Hiên không đồng ý cũng không từ chối.
Nghĩ đến đây, Mễ Mị đột nhiên nhớ ra, mấy ngày nay cô ở trong bệnh viện, buổi tối thi thoảng ra ngoài hẹn hò, lúc rảnh rỗi thì ngồi vẽ tranh, từ khi cô biết được toàn bộ cốt truyện, cô phải dành thời gian mấy ngày mới tiêu hóa được hết thông tin, nên bây giờ cô vẫn chưa kịp phân tích tình hình hiện tại.
Tam Vĩ đã giải thích, để có thể giải cứu thế giới này, cô phải giúp nó thoát ra khỏi tầm ảnh hưởng của cốt truyện.
Nói cách khác, là cô phải đánh bại nam nữ chính.
Tuy hiện tại cô đã đánh bại được Nghê Nhất Lâm, nhưng Ninh Tuấn Thần vẫn còn ở đó! Đúng rồi, Kinh Hoằng Hiên đã chính thức đuổi việc Nghê Nhất Lâm, Đã chặn đứt mạch liên kết giữa hai người bọn họ!
Mễ Mị đưa tay lên vuốt cằm, cô trầm tư suy nghĩ, trong cốt truyện có nhắc, lúc Ninh Tuấn Thân biết mối quan hệ mờ ám giữa Nghê Nhất Lâm và Kinh Hoằng Hiên, anh ta nổi cơn thịnh nổ nhốt Nghê Nhất Lâm lại.
Trận chiến giữa Kinh Hoằng Hiên và Ninh Tuấn Thần bắt đầu nổ ra.
Ở trong bệnh viện, lúc Kinh Hoằng Hiên đưa đồng hồ cho cô, anh có nói là Ninh Tuấn Thần đã trở về nước, cô đoán chuyện này sẽ sớm xảy ra thôi.
Hiện tại cốt truyện đã thay đổi, Kinh Hoằng Hiên đã đuổi việc Nghê Nhất Lâm.
Nên chắc chắn Ninh Tuấn Thần không thể dùng cớ kia để gây sự với Kinh Hoằng Hiên.
Mà khúc mắc giữa hai gia tộc Kinh và Ninh, với lại Kinh Hoằng Hiên muốn tìm được Nguyễn Khinh Ngữ, chắc chắn lúc đó anh sẽ phải đối đầu với Ninh gia.
Với thời khắc quan trọng, họ dùng tất cả mọi thủ đoạn để tiêu diệt đối phương.
Ninh Tuấn Thần có ánh hào quang của nam chính, mặc dù cô tin Kinh Hoằng Hiên giỏi hơn anh ta gấp bội lần, nhưng cái vầng hào quang chết tiệt đó, cô nghĩ mình nên đề phòng vẫn tốt hơn.
Với lại, hai người đàn ông bí ẩn định xử lý cô trong quán bar, cô đoán đó là người của Ninh Tuấn Thần, cô không hề quen biết Ninh Tuấn Thần, nhà cô cũng không hề có dây dưa gì với Ninh gia.
Điều duy nhất mà cô có liên quan đến Ninh gia, chính là việc cô lén đi điều tra Nghê Nhất Lâm và Nguyễn Kinh Ngữ.
Cho nên Ninh Tuấn Thần vì chuyện này, mà muốn trừ khử cô.
Có thể nhìn ra được, Ninh Tuấn Thần là một kẻ rất nham hiểm, cô chỉ mới lén đi điều tra, anh ta đã sai sát thủ đi giết cô.
Mà những chuyện Kinh Hoằng Hiên làm, chắc chắn Ninh Tuấn Thần càng không bỏ qua cho anh.
Kinh Hoằng Hiên đã dặn cô rằng, không muốn cô tiếp tục đi điều tra chuyện của Nguyễn Khinh Ngữ, và anh đã sai người làm cho cô một chiếc đồng hồ giống hệt anh.
Chứng tỏ Kinh Hoằng Hiên biết sắp có chuyện xảy ra, anh làm vậy vì muốn bảo vệ cô!
Ninh Tuấn Thần chắc chắn đã chuẩn bị kế hoạch đối đấu với anh...!nhỡ Kinh Hoằng Hiên không may bị thương...! cô phải làm sao bây giờ...
Chỉ cần nghĩ đến chuyện này, nụ cười trên khuôn mặt Mễ Mị dần biến mất.
Tam Vĩ đã hứa, chỉ cần chờ sư phụ cậu ấy trở về, họ sẽ tìm cách cho cô quay trở lại thế giới trước kia của cô.
Mà bây giờ, cô chỉ cần làm một cô gái ngoan ngoãn, im lặng ngồi chờ.
Sau khi cô rời đi, cô sẽ quên hết những chuyện từng xảy ra ở đây, và quên tất cả những người ở đây.
Cô cũng không còn biết những chuyện về sau nữa...
Tất cả những người ở đây, sẽ không còn liên quan đến cô nữa.
Khoảng cách giữa hai thế giới, chính là sự vô tận và người thường không thể vượt qua được.
Nhưng mà.
Mễ Mị quay sang nhìn, Kinh Hoằng Hiên vẫn đang tập trung lái xe, để lại khuôn mặt đẹp trai như được đúc ra từ tượng.
Cô biết...!mình không đành lòng.
Kinh Hoằng Hiên cảm nhận được ánh mắt của Mễ Mị, anh nghiêng người sang, ánh mắt của anh rất dịu dàng
"Có chuyện gì vậy?".
Mễ Mị mím chặt môi lại, bàn tay của cô siết chặt lấy dây an toàn, cuối cùng cô lấy dũng khí.
"Em biết Nguyễn Khinh Ngữ ở đâu."
Kinh Hoằng Hiên dừng lại, đôi mắt anh như biến thành một hồ nước.
Mễ Mị nhìn Kinh Hoằng Hiên, cô bật cười nói: "Chúng ta đi đến Vọng Dã đi, em bây giờ có hơi đói.
Đến đó chúng ta vừa ăn cơm vừa bàn chuyện.".
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...