Cửa toilet đã bị cô khóa trái, Kinh Hoằng Hiên cầm tay nắm cửa, dùng hết sức để mở cánh cửa ra, nhưng nó vẫn đứng bất động.
Gân xanh trên trán anh bắt đầu nổi lên.
"Mễ Mị! Mễ Mị! Là anh đây, em mau mở cửa ra đi?" Kinh Hoằng Hiên sợ thái độ hùng hổ của mình sẽ dọa đến người bên trong, nên cố nén sự nóng vội trong lòng xuống, anh đập cửa gọi tên cô.
Vì quá hoảng sợ nên giọng nói của anh có hơi run rẩy.
Lúc anh nhận được điện thoại của Mễ Mị, anh đã đi đến trước cửa quán bar.
Khi biết Mễ Mị đang gặp nguy hiểm! Anh vội vàng chạy thẳng lên lầu ba.
Thông qua ô cửa sổ phía bên trái ở trên hành lang, lúc Kinh Hoằng Hiên đi tới.
Anh thấy có hai kẻ khả nghi đang đứng trước cửa phòng 302.
Cánh cửa vừa được mở ra, có một kẻ đã bước vào trong phòng.
Người còn lại thì đang đứng ngoài canh, kẻ đó vẫn chưa kịp quay lại nhìn, Kinh Hoằng Hiên đã mau lẹ giáng một cú đá thật mạnh lên người hắn ta, hắn ta ngay lập tức ngất xỉu.
Anh vội vàng bước vào trong phòng, dùng chân đá thật mạnh lên đốt sống lưng số ba của kẻ phía trước, nhân cơ hội đó anh quay lại dùng tay giữ chặt đầu tên đang ngất xỉu.
Tiếng hét thảm thiết cùng với tiếng gãy xương vang lên, bàn tay của gã đã bị Kinh Hoằng Hiên bẻ gãy!
Động tác của Kinh Hoằng Hiên quá nhanh, hai người kia vẫn chưa kịp phản ứng lại, cả hai giống như trái bóng bowling, kẻ thì nằm ngất xỉu tại chỗ, kẻ bị mất thăng bằng và lảo đảo lao về phía trước.
Chỉ vài đường cơ bản, anh dễ dàng hạ gục cả hai người.
Hai kẻ này cũng không phải người tầm thường, cả hai đều cầm theo súng.
Lúc Kinh Hoằng Hiên đang tập trung đánh nhau, kẻ kia lợi dụng cú ngã để làm một cú nhào lộn cố kéo dài khoảng cách giữa hai người.
Hắn ta đang định rút súng ra, đột nhiên có một bóng người lao đến chỗ hắn ta.
Hắn ta theo phản xạ liền giơ tay lên đỡ, nhưng chờ được một lúc hắn ta vẫn không thấy có chuyện gì xảy ra.
Mở mắt ra nhìn, thì đột nhiên hắn cảm thấy hoa mắt chóng mặt.
Không biết từ lúc nào, Kinh Hoàng Hiên đã đứng phía sau và đá một cú thật mạnh lên thái dương của hắn ta.
Khiến hắn ta ngã xuống đập đầu vào chân bàn uống nước.
So với tên ngoài cửa, tình trạng của hắn ta nhìn còn thảm thiết hơn.
Hóa ra trong lúc Kinh Hoằng Hiên đang xử lý tên còn lại.
Dù biết mình không để chống trả được, nhưng tên đồng bọn vẫn cố giữ anh lại, để cho tên còn lại có thời gian để chuẩn bị.
Nhưng anh dễ dàng phát hiện ra kế hoạch của bọn chúng, anh dùng sức ném thật mạnh tên kia xuống đất.
Sau đó lao đến chỗ tên còn lại, đá thật mạnh lên thái dương của tên đó.
Cú đá đó anh đã hạ thủ lưu tình, không dùng mũi giày để đá vào đầu tên kia, nên cùng lắm chỉ khiến hắn ta loạng choạng và đập đầu xuống bàn, bị ngất xỉu mà thôi.
Với đôi giày hôm nay anh mang, nếu anh dùng một lực mạnh hơn, là có thể khiến tên đó về chầu trời.
Chưa đầy một phút, hai người đàn ông cao lớn đã bị Kinh Hoằng Hiên đánh bại.
Một kẻ thì ngất xỉu, kẻ khác thì nằm dưới đất gào khóc.
Cánh cửa phòng 302 được mở ra, nhân viên quán bar nhìn thấy Kinh Hoằng Hiên, vội quay lại thúc giục các vị khách khác trở về phòng.
Ông chủ quán bar há hốc mồm nhìn cảnh tượng trước mắt.
Lúc này mấy người vệ sĩ vừa được anh gọi đến đã xuất hiện, họ nhét hai gã đó vào trong bao tải rồi rời đi.
Kinh Hoằng Hiên không thèm quan tâm tới những người khác, anh lùi về phía sau một bước, quay lại chỗ vừa nãy, cúi xuống nhặt điện thoại lên, trên màn hình vẫn còn hiển thị cuộc nói chuyện.
Anh cố gắng bình tĩnh lại, khẽ gọi tên người kia, anh vội vàng đi đến trước cửa nhà vệ sinh.
Hồi nãy vì muốn xử lý nhanh gọn hai tên kia, nên anh đã đặt điện thoại xuống đất.
Bây giờ anh mới có thời gian để ý đến điện thoại.
Đã vài chục giây trôi qua.
Dù mới một phút trôi qua, nhưng anh có thể cảm nhận được người kia đang gặp nguy hiểm.
Anh liên tục gọi tên của cô nhưng anh không thấy cô đáp lại.
Trong đầu Kinh Hoằng Hiên hiện lên vô số khả năng, ánh mắt hận không thể xuyên thủng lớp gỗ trên cánh cửa.
Anh sợ Mễ Mị đang gặp nguy hiểm!
"Kinh thiếu, Kinh thiếu! Chìa khóa đây ạ." Ông chủ quán bar nhìn thấy vậy vội lôi chìa khóa ra đưa cho Kinh Hoằng Hiên.
Lúc này, ông ta mới nhìn thấy rõ nét mặt tối sầm của anh.
Trong lòng ông ta hoảng sợ, đổ mồ hôi liên tục.
Ông ta cầu nguyện người đang ở bên trong vẫn ổn, nhưng nhìn tình hình trước mặt có vẻ như không ổn lắm, tất cả đều tại hai tên khốn kia.
Truyện Gia Đấu
Cuối cùng cánh cửa toilet cũng được mở ra! Kinh Hoằng Hiên vội đẩy cửa ra bước vào bên trong, phòng toilet rất nhỏ, chỉ cần nhìn lướt qua, anh đã thấy Mễ Mị đang nằm bất tỉnh dưới đất.
"Mễ Mị!"
Kinh Hoằng Hiên lao như một cơn gió, anh vội chạy đến đỡ Mễ Mị lên, đồng thời quay lại thúc giục người đang đứng phía sau: "Mau đi gọi xe cứu thương đến đây!"
Anh đã kiểm tra toàn bộ cơ thể của Mễ Mị, cô không hề bị thương ở đâu.
Tay và chân của cô không có dấu hiệu bất thường, anh kiểm tra nhịp tim của cô, nhịp tim vẫn đập thình thịch, anh cầm tay Mễ Mị lên để kiểm tra mạch đập của tim, nhịp tim cô đập rất đều, và không có vấn đề gì bất thường.
Anh cảm nhận hơi thở đều đặn vững vàng của cô.
Kinh Hoằng Hiên ấn cằm Mễ Mị và mở miệng cô ra, anh dùng ngón tay trỏ móc vào trong miệng cô, và cũng không có dấu hiệu gì bất thường.
Tại sao một người đang khỏe mạnh, lại đột nhiên ngất xỉu! Kinh Hoằng Hiên lông mày nhíu chặt lại, anh tức giận nắm chặt tay lại từng mảnh gân màu xanh nổi lên..
Xe cứu thương vút đi với tốc độ chóng mặt, mười lăm phút sau đã đỗ ở trước cửa quán bar.
Nhân viên y tế bước xuống xe, đặt Mễ Mị lên cáng y tế rồi đưa cô vào trong xe cứu thương, cánh cửa xe vừa khép lại tiếng còi báo hiệu lại vang lên.
Họ vội vàng đưa cô đến bệnh viện, và ngay lập tức đẩy cô vào trong phòng cấp cứu.
Kinh Hoằng Hiên nhìn cánh cửa phòng cấp cứu dần đóng chặt lại, anh đặt tay lên trán, nhíu mày lại, trầm tư suy nghĩ.
Đây là lần thứ hai anh đưa Mễ Mị đến phòng cấp cứu.
Lần đầu tiên, trong suốt quá trình anh đều ở bên cạnh Mễ Mị.
Nhưng còn lần này, Mễ Mị lại đột nhiên ngất xỉu, và anh cũng không hề có bất kỳ manh mối nào!
Tiếng chuông điện thoại vang lên.
"Hoằng Hiên, đã đưa hai người kia đến nơi."
"Khải Truyện, hiện tại tôi không đi đến đó được, nên nhờ cậu giúp tôi xử lý.
Cho dù dùng tới bất kỳ thủ đoạn nào, cũng phải ép hai tên kia khai ra kẻ đứng đằng sau!"
Kinh Hoằng Hiên thở phì phò, khuôn mặt anh tối sầm lại, trên người tỏa ra luồng khí u ám.
Bất cứ ai khi chứng kiến bộ dạng này của anh, đều chủ động nhường đường.
Anh lôi điện thoại ra, giọng nói lạnh lẽo như tiết trời mùa đông: "Mau đem Kinh Hồng Phỉ đến đây gặp tôi!"
——
——
Tất cả mọi thứ xung quanh đều biến thành màu trắng.
Cô không thể phân định phương hướng, và không rõ đây là thực hay là mơ.
Mễ Mị ngơ ngác đứng giữa một không gian rộng lớn.
Đây là đâu? Tại sao cô lại xuất hiện ở đây.
Mễ Mị nhớ vừa nãy cô vẫn còn ở trong toilet của quán bar, đột nhiên cô cảm thấy đau đầu, sau đó thì bị ngất xỉu.
Khi tỉnh dậy, cô phát hiện mình đã đi đến chỗ này.
Mễ Mị khẽ chớp mắt, cô cố nhớ thử xem đã có chuyện gì xảy ra, hình như lúc đó trong đầu cô vang lên một giọng nói, cô cảm thấy giọng nói này rất quen.
Mễ Mị kinh ngạc trợn tròn mắt lên.
Hệ thống chó chết kia đã sống lại! Hình như nó giới thiệu mình là người quản lý hệ thống!
"Cậu có phải là người quản lý dữ liệu của hệ thống đúng không! Này ——! Cậu đang ở đâu! Tôi đang ở đâu? Tại sao lại mang tôi đến đây? Tên của cậu là gì vậy? Tại sao tôi lại đến thế giới đó? Cậu nói tôi đã vượt qua bài kiểm tra sát hạch? Tất cả những điều này! Rốt cuộc đã có chuyện gì xảy ra ahahah———— "
Mễ Mị hít thở một hơi thật sâu, đưa mắt nhìn thẳng vào khoảng không phía trước, cố gắng hét thật to!
Cô mong hệ thống có thể trả lời hết câu hỏi của cô!
"Cô đừng làm ồn nữa, mà hỏi gì mà hỏi lắm thế aizzzz ——! Tôi đang chờ cập nhật dữ liệu, cô cố gắng đợi thêm một lúc nữa!"
Lại là giọng nói kia! Giọng nói trong trẻo ngây thơ, kèm theo đó là sự nóng giận và mất kiên nhẫn.
"Cậu vẫn có thể nghe được những gì tôi vừa nói?" Mễ Mị thử đi tìm kiếm xung quanh, cô tò mò hỏi.
"Đương nhiên rồi." Giọng nói trong trẻo đó ngay lập tức trả lời cô: "Nơi này chính là không gian bên trong hệ thống, nên dù cô có thì thầm trong lòng thì tôi vẫn nghe thấy được.
Hiện tại cô không thể nhìn thấy tôi, vì cấp bậc hệ thống của cô quá thấp! Tôi hứa sẽ giúp cô trong khả năng của tôi.
Cô cứ ngồi đây chờ một lúc, tôi sẽ giúp cô thăng cấp."
"Chết tiệt, tại sao vẫn còn giữ món đồ cổ này lại, đáng lẽ phải đem trưng bày nó ở trong bảo tàng.
Dù sau khi sửa xong, vứt nó ra đường cũng không ai thèm nhặt.
Hầy...!tại sao tôi phải nâng cấp nó lên, làm như vậy là đang phỉ nhổ lại nền khoa học tiên tiến..."
"..." Con mẹ nó = =! Hóa ra hệ thống của cô phế vật như vậy? Nhưng là, cũng chứng minh nó là một hệ thống rác rưởi QAQ!
"Còn phải chờ trong bao lâu nữa?"
"Sắp xong rồi!"
Vừa dứt lời, Mễ Mị thấy bản thân đang đứng bên trong một quả cầu màu vàng.
Mễ Mị giơ tay lên, cô có thể cảm nhận sự ấm áp và mềm mại.
Cảm giác này thực sự rất thoải mái, giống như có một dòng suối đang bao quanh cô.
Một lúc sau, cô nhìn thấy cảnh tượng trước mặt mình đã được thay đổi.
Trước mặt cô là dàn máy tính hiện đại, ở giữa căn phòng còn có một màn hình rất lớn, các số liệu và biểu đồ liên tục thay đổi.
Mễ Mị còn tưởng rằng, cô đang bước vào thế giới của bộ truyện "Khoa học kỹ thuật".
[ Đã thăng cấp thành công, bây giờ hệ thống của cô đã tiến hóa lên cấp 5.0 ]
Mọi thứ xung quanh dần trở nên yên tĩnh, cô không còn nhìn bảng số liệu kia, ngay cả vòng tròn đang bao quanh cô cũng biến mất.
Nhìn lướt qua, thì không gian bên trong hệ thống có vẻ không được thay đổi gì nhiều, chỉ là lớp sương bắt đầu tan ra, cô có thể quan sát rõ ràng hơn.
"Xin chào, tôi là kiểm soát viên của cục điều tra an ninh.
Tên là Diêu Tam Vĩ."
Giọng nói quen thuộc lại vang lên, nó được phát ra từ phía sau lưng Mễ Mị.
Cô ngay lập tức quay lại, nhìn thấy có một cậu nhóc đang đứng ở phía sau cô, cậu nhóc rất đẹp trai và siêu dễ thương.
Chỉ tiếc là biểu cảm trên khuôn mặt cậu ấy rất nghiêm túc.
So sánh với vẻ bề ngoài cute dễ thương, thì có thể dễ dàng nhìn ra sự tương phải.
"Xin chào, tôi tên là Mễ Mị, khi nhìn thấy cậu tôi cảm thấy rất vui!" Nhìn Diêu Tam Vĩ bây giờ, Mễ Mị không còn cảm thấy cậu nhóc này dễ thương nữa.
Với lại, lúc nãy cậu nhóc giới thiệu mình là kiểm soát viên.
Mễ Mị phấn kích, cảm giác cứ như gặp lại người thân lâu ngày xa cách vậy!
Cô đã xuyên đến thế giới này lâu như vậy! Trải qua bao nhiêu gian nan thử thách, cuối cùng cô cũng tìm được tổ chức! Oa ——! Hóa ra cô không hề bị vứt bỏ TAT.
Cô thực sự muốn khóc!
"Đồng chí Tam Vĩ! Tôi! Tôi!" Mễ Mị phấn khích đến mức không nói lên lời.
Cô hít thở sâu một hơi, cố gắng điều chỉnh lại cảm xúc, cảm thấy mọi chuyện đã ổn, cô mới ngẩng đầu lên, dùng ánh mắt vô cùng chân thành tha thiết xen lẫn với bối rối lo lắng.
Cô nhìn chằm chằm vào Diêu Tam Vĩ, khóe môi đỏ thắm khẽ nhếch lên, giọng điệu dứt khoát.
"Tôi! Muốn! Tố! Cáo!"
Cho dù bây giờ cậu có bày ra vẻ mặt cute cũng vô dụng! Con mẹ nó, tôi nhất định phải đòi lại công bằng cho chính mình!.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...