"Ly tỷ, tại sao cấp trên chỉ sai hai người chúng ta đi làm việc này?"
Trước đó, Nghê Nhất Lâm đã hỏi thử mấy người đồng nghiệp.
Người đồng nghiệp có tên Trương Ly này cũng giống với cô ấy, cả hai đều không phải là nhân viên chính thức, họ chỉ đi đến đây làm thêm vào ngày hôm nay.
Lúc cô ấy và Kinh Hoằng Hiên đang nói chuyện ở bồn hoa, thì Trương Ly chạy đi tìm cô ấy, nói quản lý bảo hoa quả trong bữa tiệc còn thiếu, nên kêu hai người đi xuống kho bê hai thùng quả lên.
"Vừa nãy đi ngang phòng bếp, tôi đã nhìn qua bảng phân công công việc, thấy ở trên đó ghi tên của hai người chúng ta.
Đúng là xui xẻo." Trương Ly bộ dạng hậm hực.
Bọn cô lựa chọn đi đường tắt, đến một nơi tối đen như mực, đột nhiên lúc này Trương Ly lại dừng lại.
"Thôi chết! Biển tên của tôi bị rơi mất tiêu rồi.
Chắc là bị rơi trên đi đường đi đến.
Cô đứng ở đây chờ tôi một lúc." Cô ta vừa dứt lời, đã ngay lập tức chạy đi.
Nơi này tối đen như mực, xung quanh không một bóng người.
Nghê Nhất Lâm vẫn chưa kịp lên tiếng, thì Trương Ly đã đi khuất.
Lúc này, cô ấy mới cảm nhận được có điều gì đó rất kì lạ, cho dù bữa tiệc có bị thiếu hoa quả, thì cũng không sai hai nhân viên mới đi lấy.
Với lại, mọi thứ đều đã được chuẩn bị kỹ lưỡng từ trước, chắc chắn không có chuyện bị thiếu đồ!
Nghê Nhất Lâm nhắc nhở bản thân phải thật bình tĩnh, cô ấy đứng ở đây chờ khoảng tầm 2 phút, cô ấy đang định rời đi.
Cô ấy chưa kịp nhấc chân lên, thì thấy một bóng người đi ra từ trong bụi cây.
Nghê Nhất Lâm trong lòng rất hoảng hốt! Cô ấy vội vàng cúi người xuống, cố giữ vững cơ thể, cô ấy xoay người bỏ chạy, đang định hét toáng lên, có một mùi hương bao phủ khắp khuôn mặt của cô ấy, luồng khí đó đã truyền vào trong mũi và đi đến phổi.
Cơ thể Nghê Nhất Lâm từ từ rơi xuống đất.
Hóa ra, trong bụi cây đó không chỉ có một người đang ấn lấp, mà ở phía sau lưng cô ấy, còn có thêm một người khác.
"Nó bất tỉnh rồi." Một người trong số đó dùng chân đá thật mạnh lên người của Nghê Nhất Lâm.
Để tránh bị phát hiện, họ lôi chiếc túi màu đen ra định nhét Nghê Nhất Lâm vào.
Vì sự an toàn, và tránh trường hợp đối phương tỉnh dậy trong lúc di chuyển, họ đã tiêm thêm lượng thuốc vào trong người Nghê Nhất Lâm.
Lúc bọn họ chuẩn bị rời đi.
Đột nhiên, có một luồng sáng chiếu thẳng lên hai người bọn họ, đồng thời có tiếng bước chân truyền đến.
Hình như có người đang đi đến đây.
Hai kẻ kia có tật giật mình, họ đành bỏ Nghê Nhất Lâm lại, rồi ngay lập tức rời đi.
Ánh đèn được nhấp nháp khoảng tầm một phút, sau đó ánh đèn dần tắt hẳn, tiếng bước chân cũng biến mất.
Nơi này yên tĩnh đến mức có thể nghe được tiếng gió thổi.
Từ trong bụi cây, có một bóng người đàn ông bước ra.
Người đó sở hữu thân hình mảnh khảnh, mặc bộ vest đen đi giày da, hai nút áo phía trên cùng của sơ mi được cởi tung ra, để lộ xương quai xanh sắc sảo, điểm trừ duy nhất trên người anh ta chính là mái tóc hơi rối.
Người đó chính là Ninh Tuấn Thần.
Ánh mắt của anh ta nhìn chằm chằm vào hướng của hai kẻ kia vừa rời đi.
Một lúc sau, anh ta mới thu hồi ánh mắt lại, ngồi xổm xuống nhìn Nghê Nhất Lâm đang nằm hôn mê bất tỉnh.
Có mấy sợi tóc xõa trước mặt Nghê Nhất Lâm, anh ta dịu dàng vén nó ra phía sau tai của cô ấy, để lộ khuôn mặt xinh đẹp dưới ánh sáng sáng.
"Hầy ~ tại sao em lại ngốc như vậy."
Anh ta để lộ ra đôi tay rắn chắc, bế Nghê Nhất Lâm lên rồi vội vàng rời đi.
——
Suốt dọc đường, Ninh Tuấn Thân cứ ngân nga hát, dù đang ôm một cô gái trưởng thành, nhưng dường như việc này đối với anh ta không hề tốn sức.
Bức chân của anh ta vẫn rất vững vàng.
Để tránh sự chú ý của mọi người, anh ta đã đi chọn đi đường vòng.
Và dừng lại ở trước xe Jaguar.
Anh ta thả Nghê Nhất Lâm xuống, cơ thể của cô ấy nằm trong vòng tay của anh ta.
Anh ta dùng khóa từ mở cửa ra, và đặt Nghệ Nhất Lâm vào chiếc ghế cạnh tài xế.
Còn cẩn thận chu đáo thắt dây an toàn cho cô ấy.
Nghê Nhất Lâm nằm ngủ ngoan ngoãn trên chiếc ghế cạnh tài xế, ánh đèn từ bên ngoài chiếu vào để lộ ra một khuôn mặt xinh đẹp.
Ninh Tuấn Thần khẽ nheo mắt lại, anh ta nở nụ cười rạng rỡ.
Đưa tay lên khẽ nhéo má của cô ấy.
"Em cứ ngoan ngoãn như vậy có phải tốt không."
——
Trên chiếc giường lớn trong khách sạn, Nghê Nhất Lâm vẫn giữ hơi thở đều đặn, khuôn mặt thuần khiết không vướng bụi trần, giống như một thiên sứ đang nằm ngủ.
Lúc này, cô ấy đang nằm ngoan ngoãn ở trên giường, trong tình trạng khỏa thân, cả cơ thể sáng bóng như ngọc.
Ninh Tuấn Thần đứng ở bên cạnh giường, anh ta im lặng ngắm nhìn cơ thể xinh đẹp kia.
Anh ta giơ tay lên, chạm vào làn da trắng sáng kia.
Từ khuôn mặt, di chuyển đến cánh tay, rồi bàn tay, mười ngón tay nắm chặt vào nhau.
Ninh Tuấn Thần dùng sức siết chặt bàn tay của cô ấy, sau đó anh ta nhấc cánh tay của Nghê Nhất Lâm lên.
Dưới ánh đèn, anh ta cẩn thận quan sát từng chút một.
Tiếp theo là cánh tay phía bên phải, cẳng chân, đùi, bụng...
Anh ta nâng cằm Nghê Nhất Lâm lên, Ninh Tuấn Thần dùng tay đỡ lấy cơ thể của cô ấy.
Đường cong cơ thể của cô ấy đã tạo thành một hình vòng cung.
Hiện tại, cô ấy đang nằm gọn trong vòng tay của anh ta.
Cô ấy bây giờ giống như một con búp bê xinh đẹp vô hồn.
Tấm lưng gầy mảnh mai, để lộ ra những đốt sống lưng, xương bướm nhô lên, ngực của hai người tựa sát vào nhau.
Tay của Ninh Tuấn Thần chạm vào làn da phía sau lưng của cô ấy.
Anh ta nở nụ cười hài lòng.
"Xem ra trong khoảng thời gian này, em đã không làm gì tổn hại đến cơ thể của mình." Nói xong liền cảm thấy rất vui vẻ, anh ta cúi người xuống thưởng cho người bên cạnh một nụ hôn.
Tiếng chuông điện thoại liên tục reo lên, phá vỡ bầu không khí trong phòng.
Nụ cười trên khuôn mặt Ninh Tuấn Thần dần biến mất.
Anh ta đặt Nghê Nhất Lâm lên giường, cầm điện thoại lên nghe.
Bây giờ anh ta đang rất tức giận.
"Thiếu gia, hiện tại ngài phải ra sân bay để kịp bay đến Los Angeles vào sáng mai."
"..."
"Thiếu gia, ông chủ đã biết chuyện ngài lén về nước.
Nếu ngày mai mà ngài vẫn không chịu rời đi.
Ông chủ sai người đến đưa ngài đi."
Bộp.
Ninh Tuấn Thần ngay lập tức cúp máy.
Tên kia đã gửi cho anh ta thông tin về chuyến bay.
Gân xanh trên trán của anh ta nổi lên.
Khuôn mặt anh ta tối sầm lại.
Đồ ăn hại!
Ninh Tuấn Thần đi đến chỗ Nghê Nhất Lâm đang nằm, cúi người xuống lên khóe môi của cô.
"Chỉ một thời gian nữa thôi, sau khi tôi thu xếp việc bên kia ổn thỏa, tôi nhất định sẽ trở về nước tìm em.
Tốt nhất em nên ngoan ngoãn và không được làm chuyện chọc giận tôi."
Ninh Tuấn Thần một lần nữa giúp cô ấy sửa soạn lại mái tóc.
"Em cứ yên tâm đi, nếu có người nào đến gây sự với em, anh nhất định sẽ thay em báo thù."
Nhìn cô gái đang nằm ngoan ngoãn ngủ trên giường, anh ta lôi điện thoại ra gọi.
"Công chúa của tập đoàn Nhạc Dịch, anh giúp tôi tìm một người đi xử lý cô ấy."
Trong đầu của Ninh Tuấn Thần lại nhớ đến chú chim nhỏ ngày hôm qua mình đã gặp trong khu vườn.
Anh ta nhìn cô tức giận giậm chân, cùng với biểu cảm ngạc nhiên khi nhìn thấy anh ta, Ninh Tuấn Thần không nhịn được cười.
——
Ánh sáng từ bên ngoài cửa sổ chiếu vào căn phòng, khiến cho cả phòng khách sạn tràn ngập trong ánh sáng.
Nghê Nhất Lâm tỉnh dậy, phát hiện mình đang ở trong một phòng khách sạn xa lạ.
Sau khi nhớ lại chuyện đã xảy ra vào tối ngày hôm qua, cô ấy ngay lập tức kiểm tra thân thể, thấy mình vẫn mặc bộ quần áo ngày hôm qua, trên cơ thể không hề có dấu hiệu bất thường.
Nghê Nhất Lâm hoài nghi, mọi chuyện xảy ra...!giống như một giấc mơ.
Ngày hôm qua, Trương Li đã nói dối.
Hai người đàn ông giấu mặt kia rõ ràng họ đã đứng ở chờ cô ấy.
Hiện tại cô vẫn an toàn, chứng tỏ là...
Hôm qua có người đã đến cứu cô.
Nghê Nhất Lâm hoảng sợ, cô ấy thu mình lại, cô ấy cố nhắc nhở bản thân rằng mọi chuyện đã qua rồi nên không phải được sợ.
Một lúc sau, cô lao vào nhà vệ sinh vội vàng hắt nước lạnh lên mặt.
Sau khi bình tĩnh lại, cô ấy cầm theo thẻ phòng rời đi.
Cô ấy đứng trước quầy lễ tiếp tân giả bộ mình đang thanh toán tiền thuê phòng.
"Có một quý ông đẹp trai đã thanh toán tiền thuê phòng rồi ạ."
"Cô có thể miêu tả cho tôi xem ngoại hình của người ấy được không? Anh ta rời đi lúc nào."
"Tôi chỉ nhớ người đàn ông đó rất cao và đẹp trai.
Nửa đêm ngày hôm qua người đó đã rời đi."
Người đàn ông cao lớn đẹp trai...!Trong đầu Nghê Nhất Lâm ngay lập tức hiện lên hình ảnh của Kinh Hoằng Hiên.
Cô ấy ngay lập tức trấn tĩnh lại, đầu tiên cảm ơn cô nhân viên tiếp tân trước.
Sau đó...
"Làm phiền khách sạn có thể cho tôi xem lại camera giám sát được không?"
Cô ấy vừa dứt lời, nhân viên tiếp tân quay sang nhìn cô ấy bằng ánh mặt tò mò.
Nghê Nhất Lâm cố nở nụ cười, cô ấy bình tĩnh nói: "Ngày hôm qua tôi uống hơi nhiều rượu, tôi chỉ muốn mặt người đàn ông đã đưa mình đến đây."
Thông qua camera giám sát, người đàn ông đó mặc bộ vest màu đen, có một dáng người đàn ông cao lớn lạnh lùng xuất hiện ở cuối hành lang, anh ta dừng lại ở quầy tiếp tân một lúc, khuôn mặt của người đàn ông đó dần hiện rõ.
Nghê Nhất Lâm trợn tròn mắt lên nhìn.
Hóa ra là anh ta! Tại sao anh ta lại...!về nước?
Nghê nhất lâm vẻ mặt hoảng hốt, cô vội vàng rời khỏi khách sạn.
Nhân viên lễ tân thấy bộ dạng thất tha thất thiểu của cô ấy, không nhịn được liền quay sang buôn chuyện với người đồng nghiệp.
"Tôi đoán hai người kia chẳng hẳn là say rượu loạn tình.
Cho nên cô ấy cứ nhất quyết đòi xem khuôn mặt của người đàn ông kia?"
"Tôi đoán cô ấy chắc cũng có quen biết người kia.
Nhưng vì nhìn người đàn ông kia, là biết anh ta vừa đẹp trai lại còn có tiền.
Mà nhìn cô gái này có vẻ cũng không được khá giả cho lắm.
Không ngờ có ngày tôi được chứng kiến một câu chuyện tình cẩu huyết như vậy ở ngoài đời thực!"
"Thôi, cô đừng nói nhảm nữa.
Nếu không tý nữa về nhà tôi lại lôi đống truyện ra cày."
——
Bước đi của Nghê Nhất Lân dần chậm lại.
Lúc đi qua công viên, cô tìm một chiếc ghế đá còn trống rồi ngồi xuống.
Thực ra, cô ấy định hỏi người bạn của mình về chuyện của Trương Ly.
Nhưng cô ấy biết làm như vậy cũng chỉ phí công mà thôi.
Cô ấy biết đã có người thuê Trương Ly, cùng hai người đàn ông áo đen kia đã cho cô ấy uống thuốc mê.
Rõ ràng bọn họ đang có ý định muốn bắt cóc cô ấy, nên không nghi ngờ gì nữa...
Người có đủ năng lực để sai khiến cho nhân viên phục vụ trong khách sạn, lại còn dẫn theo hai người đàn ông thân phận không rõ ràng đột nhập trong bữa tiệc.
Chắc chắn thân phận xuất thân của người ấy không hề tầm thường...
Trong số những người có mặt bữa tiệc, chỉ có duy nhất một người từng có xích mích với cô.
Cô ấy đoán người đó chính là....
Mễ Mị.
Người phụ nữ kiêu ngạo lúc nào cũng thích coi thường người khác, dù mới chỉ gặp nhau lần đầu, cô đã coi thường ra mắt, còn mắng chửi sỉ nhục cô ấy.
Bởi vì quá được mọi người chiều chuộng, nên muốn thứ gì chỉ cần làm nũng là đều có được, chưa bao giờ biết tự nỗ lực phấn đấu.
Chỉ cần nhìn thấy ai không vừa mắt, lập tức sai người đi trừng trị người đó, cô làm như vậy liệu có bao giờ nghĩ hậu quả chưa...
Chẳng lẽ cô không biết sợ? Bởi vì cô có tập đoàn Nhạc Dịch ở phía sau chống lưng sao.
Ha ha, đúng là đặc quyền của mấy kẻ có tiền?
Cô ấy vốn tưởng rằng, có một người không giống như vậy...
Nghê Nhất Lâm à, mày đừng có ngốc như vậy nữa! Tất cả bọn họ đều cùng một ruột!
Chuyện diễn ra vào tối hôm đó, anh ta vốn dĩ đã sớm quên rồi.
Cho dù cả hai đã làm việc với nhau suốt mấy tháng này, chẳng phải anh ta khinh thường cô ấy ra mặt chỉ vì cô ấy đi làm phục vụ, còn lôi công việc ra để de dọa cô ấy, lúc nào cũng chỉ biết trách mắng cô ấy.
Cái tình cảm dây dưa mờ ám đó thì có tính là gì, thân phận của hai người cách nhau một trời một vực.
Mà anh ta đã có vị hôn thê.
Ba của anh ta, lại chính là kẻ hủy hoại gia đình của cô.
Nghê Nhất Lâm, mày mau tỉnh lại đi.
...
Có một cô bé tết tóc đuôi sam đang cùng bà ngoại đi dạo, cô bé quay sang hỏi bà ngoại, giọng nói của cô bé rất trong trẻo dễ thương.
"Bà ngoại ơi, tại sao chị gái đó lại khóc?"
Nghê Nhất Lâm vội vàng lau những giọt nước mắt, cô ấy lôi điện thoại ra gọi vào một dãy số, đã lâu rồi cô không còn giữ liên lạc với số điện thoại này, nhưng trong đầu của cô ấy vẫn còn nhớ rất rõ dãy số này.
"Cháu đồng ý với điều kiện của chú.
Cháu sẽ thâm nhập từ phía của Kinh Hoằng Hiên, và chắc chắn sẽ lấy được thứ mà chú muốn."
"Vậy lần này cháu muốn thứ gì?"
"Cháu muốn tìm bằng chứng chứng minh Kinh Lôi Đình chính là kẻ đã khiến cho gia đình nhà cháu rơi vào tình cảnh tan cửa nát nhà."
——
Cả đêm đó Mễ Mị không ngủ được, đến gần sáng cô mới nằm chợp mặt một lúc.
Đến gần buổi trưa, vì quá nhức đầu nên cô buộc phải ngồi dậy.
Đợi một lúc, cô nhận được cuộc gọi của tay săn ảnh lần trước cô đã thuê theo dõi ba người kia.
Người thông báo cho cô, 1h chiều ngày hôm nay, Nghê Nhất Lâm đã đến trường học.
Cuối cùng thì Nghê Nhất Lâm cũng xuất hiện, cô ấy vẫn bình yên!
"Nhưng nhìn cô ấy có vẻ không ổn lắm? Hình như cô ấy đã gặp phải một chuyện gì đó rất đáng sợ? Sắc mặt tái nhợt? Chân đi tập tễnh?"
"Không có gì đâu, thế là ổn rồi.
Cậu có đem theo máy ảnh không."
"..."
Một lúc sau, tay săn ảnh kia ngay lập tức gửi cho Mễ Mị mấy tấm ảnh chụp cận mặt của Nghê Nhất Lâm.
Phải công nhận khả năng quan sát của người này rất tốt.
Mấy tấm ảnh đầu giống như những lời tay săn ảnh đã báo lại cho cô.
Nhưng những tấm ảnh về sau, Nghê Nhất Lâm ngay lập tức lấy lại tinh thần, thần thái vui vẻ, tập trung, và chuẩn bị sẵn sàng để bước vào cuộc thi.
Không có vấn đề gì xảy ra cả, nhìn cô ấy vẫn giống như ngày bình thường.
Mễ Mị cau mày lại.
Cô ném điện thoại lên giường, đi lại mấy vòng trong phòng ngủ.
Có gì đó không ổn.
Nhìn cô ấy vẫn không có gì bất thường! Nhìn bộ dạng này, giống như đã ngủ qua đêm ở một nơi nào đó, rốt cuộc có chuyện gì đã xảy ra?
Kinh Hồng Phỉ, cô thực sự khiến cho tôi thất vọng..
Tại sao cô lại ngốc như vậy?
Tác giả có chuyện muốn nói:
Mễ Mị buồn bã nói: Đang ngồi ngoan ngoãn ở trong nhà, đột nhiên nhận được cái nồi từ trên trời rơi xuống..
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...