Cũng may đứa trẻ nhà ta có tính tình hiếu kì, cái này cái kia cái gì cũng muốn mua, mua thành một đống lớn đồ ăn, nếu chỉ có hai ngời ăn thì chắc chắn sẽ không hết.
Thời điểm ta bới cơm, ta dùng giọng điệu hung ác nói với Lạc Chi:" Không được ăn quá nhiều! Sẽ trở nên béo.
"
Nàng ta liền trợn mắt lên mà phản bác:
- Anh Ninh a, nếu anh còn nói chuyện như vậy với một cô gái, anh sẽ không thể lấy được vợ đâu.
- Với gương mặt này, ta chắc chắn sẽ lấy được vợ._ ta nói.
Lúc đưa bát cơm cho đứa trẻ nhà ta, bát cơm đã đầy ắp một tầng thức ăn...! nếu là mọi khi, hắn sẽ oán trách ta như vậy chính là cho heo ăn.
Nhưng lần này chỉ hướng Lạc Chi cười một cái rồi mang bát cơm ngồi vào bàn.
Vệ sĩ đi theo đứa trẻ thì trầm mặc ít nói, ngồi vào bàn ăn, đã dùng tốc độ nhanh nhất để ăn sau đó thì rời đi.
Ta với Lạc Chi đã nửa năm không gặp, ăn cơm cũng không thể tập trung, đũa buông xuống thì miệng liền nói, em trai nàng ngồi cạnh đấy bới cơm, ăn xong, đánh ợ một tiếng, dưới đáy bàn còn cố tình đá nàng một cái, nói:
- Rốt cuộc là chị đến đây dùng cơm hay là tán gẫu?
- Ta đánh ngươi bây giờ._ nàng dùng ánh mắt hung ác nói.
Nhìn hai người họ đấu khẩu với nhau, ta tiến đến bên tai đứa trẻ thì thầm:" Ngươi nhìn xem, so với nàng ta thì ta chính là người anh trai mẫu mực.
"
Đứa trẻ gật đầu, khẳng định nói:
- Ta cũng là người mẫu mực.
Hai người chúng ta thật không biết xấu hổ, đối mặt nhìn nhau mà cười.
Sau khi ăn xong, ta liền mang Lạc Chi đuổi ra khỏi cửa:" Không rửa chén thì cũng không nên quấy rầy người khác rửa chén.
".
Nàng hình như có điều gì muốn nói, còn ta thì lãnh khốc vô tình mà đóng cửa, quay vào trong nhà.
Đường đường là vệ sĩ n hung hiện tại bị đứa trẻ nhà ta mang đi rửa chén, còn hắn thì mang bộ mặt vui vẻ mà nhìn ta:
- Ca ca, chủ nhà không phải đã nói buổi tối sẽ có kinh hỉ sao?
Cũng không phải là kinh hỉ gì, nó chỉ là một chút trang trí của ta, ta đã mua khi vừa nhìn thấy nó.
Ta mở cửa ban công, đưa tay xốc lên tấm rèm, ở nơi để phơi quần áo hiện tại treo một chuỗi chuông gió.
Ở dưới màn đêm, chúng phát ra ánh sáng huỳnh quang màu trắng, xanh...!giống những ngôi sao và những chú cá nhỏ.
Để không gây phiền đến hàng xóm, ta đã tháo hết những thứ phát ra âm thanh lớn, hiện giờ chỉ còn dây sao và cá bay lơ lửng trong gió, phát ra một chút âm thanh nhè nhẹ.
Vì ta không biết làm đồ trang trí, gu thẩm mĩ cũng ở mức trung bình.
Treo một dây thì ta cảm thấy quá ít, trên ba hay bốn dây cảm giác vẫn không đúng, cứ như vậy mà treo đầy một hàng.
Đứa trẻ vui mừng mà reo lên một tiếng, sau đó ngồi xổm xuống, từ dưới dây treo nhìn thẳng lên, chuông gió phát sáng kết hợp với màn đêm, hắn nói lớn:
- Thật giống dải ngân hà!
Đây gọi là dải ngân hà? Ta ở trong lòng cười nhạo hắn, nhưng khi ta nhìn vào mắt đứa trẻ kia, dường như những 'ngôi sao' đó lưu lại trong ánh mắt hắn.
Ta nhịn không được mà đến bên cạnh hắn ngồi xuống, dùng góc độ của hắn mà nhìn lên.
Đứa trẻ đưa tay kéo ta lại gần hơn, chỉ vào 'ngôi sao' mà nói:" Ca ca, ngươi nhìn xem, đây là chòm sao song ngư, còn kia là chòm sao song tử.
"
- Nghe ngươi nói bừa.
- Ta không có nói bừa a.
- Vậy chòm xử nữ ở đâu?_ ta hỏi.
Hắn nghiêm túc mà nói với ta:" Nơi này không có chòm sao xử nữ! "
Ta đưa tay tàn bạo mà xoa đầu hắn, hắn cứ như vậy mà không thèm ngồi dậy thuận thế ngã vào người ta, nằm trên đùi ta, chỉ vào dây chuông gió nói:" Ca ca làm cho ta, vậy chỉ cần có ta và ngươi thôi.
"
Chỉ là một dây chuông gió, mà đứa trẻ này đã lôi kéo ta thật lâu, sau khi tắm xong cũng chẳng chịu lên giường ngay.
Thời điểm ta rời khỏi nhà tắm, vừa lau tóc vừa bước ra, đứa trẻ kia đã ôm chiếc nệm mùa hè của mình mang ra đến ban công, còn nói muốn vừa có thể ngủ, còn có thể ngắn sao.
- Ngươi là đang muốn chết lạnh saoo? Đây là mùa đông đó._ ta nhanh tay túm hắn lại ném lên giường.
Đứa trẻ không từ bỏ mà lăn lộn trên giường, ta phải đóng cánh cửa ra ban công, hắn mới ngoan ngoãn mà chịu giúp ta hong khô tóc.
Hắn vốn đã ngây thơ, khi ở cùng với ta đứa trẻ này lại ngây thơ gấp mấy lần...tiếng máy sấy tóc lớn đến vậy cũng muốn cùng ta nói chuyện, ta không để ý hắn liền như vậy giận dỗi bật gió lạnh thổi vào áo ngủ ta.
Cảm nhận được hơi lạnh, ta liền đem dây điện lập tức rút ra, hướng đứa trẻ mà giáo huấn hắn một trận.
Đứa trẻ trong tay ta giãy dụa không ngừng, miệng còn cười vang, tay chân khua loạn xa:
- Ca ca thật đáng ghét nha, mới như thế này đã tức giận! Vốn dĩ ca ca nói chỉ có hai chúng ta nhưng ta cũng chưa từng tức giận a.
- Vệ sĩ của ngươi không phải người a?_ ta chất vấn.
- Không tính thúc ấy vào._ hắn cùng ta chày cối.
Bế đứa trẻ lên, tay hắn vẫn còn đang chơi đùa với tóc của ta, nói:" Dù sao thì ca ca, ngươi thật hẹp hòi a! "
- Chính người nói muốn xem, cuộc sống của ta ở chỗ này như thế nào a.
Hàng xóm cùng bạn bè cũng là một phần trong sinh hoạt của ta._ thả hắn lại giường, ta với tay lấy máy sấy tóc_ Như vậy không phải là chân thật nhất sao?
Đứa trẻ không trả lời ta, đưa tay cướp đi máy sấy tóc, qua một lúc sau, ta dường như nghe thấy một âm thanh "skk" thật lớn phát ra.
Nhưng nó không rõ ràng và ta cũng không thể nhận ra nó là tiếng động gì.
______________
Tác giả nói là 'canh tư đạt thành', còn chuii thì 4.00 sáng hoàn thành phần edit này.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...