Đêm nay Hứa Vị Trần không muốn học lái xe nữa, vì thế họ để xe tại chỗ rồi đi bộ về nhà.
Đêm xuân hơi rét mướt, Hứa Vị Trần mặc đồ ngủ bị gió thổi lạnh thấu người đến độ hắn phải đi sát vào Đường Kí Minh.
Đường Kí Minh choàng vai hắn, bảo "sắp đến rồi", giọng điệu hệt như Hứa Vị Trần vẫn là một bạn nhỏ cần được chăm sóc chứ không phải người đi làm có chút đỉnh thành tựu.
Bãi cỏ đỗ xe cách chung cư không xa, chẳng bao lâu, họ đã có thể trông thấy ánh sáng chiếu ra từ cửa sổ của toàn nhà xinh đẹp, đi thêm một quãng đường ngắn bước vào chung cư sáng đèn, Đường Kí Minh mới buông tay một cách thỏa đáng.
Về đến cửa nhà Hứa Vị Trần, Đường Kí Minh không hỏi tiếng nào mà cứ thế theo vào.
Đêm nay Hứa Vị Trần cảm thấy giữa mình và Đường Kí Minh đã uống rượu, có chút mập mờ khác với ngày thường, hắn muốn khoảnh khắc kiều diễm này dừng lại lâu hơn, vậy nên mới im lặng ngầm đồng ý cho y tự ý ngủ lại.
Khi Đường Kí Minh bước ra từ phòng tắm, điện thoại đặt trên bàn trà của y đúng lúc đổ chuông.
Hứa Vị Trần đang đọc sách, nhìn lướt qua màn hình, là mẹ của Đường Kí Minh, bà Lâm Nhã Quân.
Đường Kí Minh liếc nhìn đồng hồ, tự nhiên ngồi xuống bên cạnh Hứa Vị Trần, nghe máy.
Mùi trên người y giống với mùi Hứa Vị Trần, nhưng hơi khác một chút.
Hứa Vị Trần không đọc được chữ nào từ quyển sách trên tay, giả vờ đắm chìm trong câu chuyện với vẻ mặt vô cảm, thật ra lại đang hít hà một cách thận trọng và hoảng loạn.
Không biết đầu dây bên kia Lâm Nhã Quân nói gì mà Đường Kí Minh đột nhiên bật loa ngoài điện thoại, nói với bà: "Dạ, hôm đó Hứa Vị Trần không vui nên con đến bảo tàng nghệ thuật với em ấy."
Hứa Vị Trần đã nghe ra, bà cũng thấy ảnh của họ trong bảo tàng nghệ thuật.
"Bộ phận PR của tụi con cũng kệ thây, con thì chả sao rồi, cơ mà không tốt cho danh tiếng của Vị Trần," Lâm Nhã Quân phàn nàn ở đầu dây bên kia, "Văn Tâm cũng bị sốc, rầu rĩ cả đêm ở chỗ mẹ đây này, mẹ mới đưa bà ấy về đó."
Đường Kí Minh không nói gì, bà lại nói: "Võ Ứng tìm mẹ mấy lần, nói Vị Trần bơ nó.
Vị Trần giận thật à con?" Có vẻ như bà đang thăm dò thay Phùng Võ Ứng.
"Con không rõ, cũng không tiện hỏi," Đường Kí Minh thản nhiên đáp, "Nếu không thì mẹ hỏi Hứa Vị Trần xem."
Đường Kí Minh không nói cho qua chuyện giúp hắn thì thôi, đằng này còn xúi mẹ y hỏi chuyện.
Hứa Vị Trần đóng sách lại, dùng gáy sách đánh nhẹ vào y, Đường Kí Minh vô tội quay đầu nhìn Hứa Vị Trần, giả nai như không biết Hứa Vị Trần đang quạu chuyện gì nhưng mà y sẽ bao dung.
"Sao mẹ dám hỏi chứ," Lâm Nhã Quân lại thở dài rồi nói, "Võ Ứng rất thích Vị Trần, tính cách cũng được, nếu cứ vậy mà cắt đứt luôn thì tiếc lắm."
"Thế à, nó thích gì ở Hứa Vị Trần?" Nụ cười của Đường Kí Minh nhạt đi, không mấy khách khí hỏi lại bà, "Đẹp mã à?"
"...!Khởi điểm của hầu hết tình yêu đều là tán thưởng bề ngoài mà." Lâm Nhã Quân miễn cưỡng điều đình.
"Không liên quan đến con." Vẻ mặt của Đường Kí Minh lại trở nên lạnh lùng hơn.
Hắn phát hiện từ nhỏ đến lớn, chỉ trước mặt mẹ mình Đường Kí Minh mới trông giống con người hơn một chút, bộc lộ tính khí và yêu ghét của bản thân, đồng thời cũng lộ ra vẻ mặt lãnh đạm vô tình.
Hứa Vị Trần hiểu cho sự thờ ơ của y, dù rằng cũng có chút chạnh lòng.
Đối với những vấn đề liên quan đến chuyện tình cảm của Hứa Vị Trần, suy nghĩ thực sự của Đường Kí Minh cũng chỉ có một câu "không liên quan đến y".
"Rồi rồi, mẹ muốn con quan tâm Vị Trần giúp mẹ thôi mà," Lâm Nhã Quân bất lực nói, "Bỏ chuyện đó qua một bên đi, ngày 5 tháng sau Văn Tâm sẽ về hưu, tụi mẹ đã đặt khách sạn tỉnh A rồi, định là hoàn tất thủ tục sẽ xuất phát ngay, ở hai tuần, con rảnh thì cuối tuần ghé qua để cùng ăn mừng nhé."
Lần này Đường Kí Minh đồng ý, hỏi bà: "Cần dẫn Hứa Vị Trần đi cùng không ạ?"
"Tùy vào sắp xếp của Vị Trần đi," Lâm Nhã Quân nói, "Nếu như con sợ phiền, hoặc thời gian của tụi con không khớp thì thôi, khách sạn cũng có dịch vụ đưa đón.
Vị Trần là người lớn, mẹ đã khuyên Văn Tâm lâu rồi, cho nó chút không gian riêng, đừng lúc nào cũng luôn quản lý nó như con nít, không biết chừng nó sẽ trải lòng nhiều hơn, sẽ không đến mức không cho bà ấy mật khẩu chung cư."
Cúp máy, Hứa Vị Trần bùi ngùi: "Dì hiểu tôi hơn cả mẹ tôi."
Đường Kí Minh cười như không cười lườm hắn, bảo Hứa Vị Trần sắp xếp thời gian thuận tiện rồi gửi cho mình.
Suốt tháng tư, Hứa Vị Trần trải qua cuộc sống rất kỳ lạ.
Tần suất Đường Kí Minh đến nhà hắn đột nhiên thường xuyên hơn trước, thỉnh thoảng y sẽ đến ở lại một đêm, giống như nước ấm luộc ếch, mới đầu còn tìm cớ, nhưng sau đó không nhắc đến cớ nữa mà còn để thêm quần áo ở nhà Hứa Vị Trần, như thể muốn thường xuyên ở đây.
Hứa Vị Trần đương nhiên không ghét Đường Kí Minh đến nhà mình, chỉ là đôi khi sẽ lo lắng, nếu hắn quen rồi, nếu ngày nào đó Đường Kí Minh không đến nữa, hắn nghĩ chắc mình sẽ mất mát lắm, cơ mà không thể nói ra nên hắn chỉ có thể âm thầm chịu đựng nỗi sầu này, cùng lắm là tìm cớ mắng Đường Kí Minh thêm vài bận, rồi vứt hết đống quần áo giày dép đó đi.
Hôm mẹ làm thủ tục nghỉ hưu, Đường Kí Minh không có ở thành phố L, đúng lúc Hứa Vị Trần cũng đi công tác ngắn ngày, trực tiếp đi từ nơi công tác đến tỉnh A, hai người thật sự không đi cùng nhau.
Khách sạn ở trong sa mạc, Hứa Vị Trần đến ngay lúc hoàng hôn.
Lúc đang dùng bữa tối với các mẹ dưới ánh hoàng hôn, hắn nhận được tin nhắn của Đường Kí Minh, bảo y vừa hạ cánh, đang trên đường đến.
Chưa kịp rep, mẹ đã dạy dỗ hắn: "Ăn cơm đừng xem điện thoại." Hứa Vị Trần đành phải tắt tiếng rồi cất đi.
Sau khi ăn xong, hai mẹ ra ngoài đi dạo, Hứa Vị Trần thì gọi một ly rượu rồi ngồi bên bể bơi một lúc.
Đã lâu hắn không nghỉ phép, đột nhiên đáp xuống một khách sạn tràn ngập vibe nghỉ dưỡng giữa sa mạc, thần kinh vẫn chưa hoàn toàn thả lỏng.
Hắn nửa nằm trên ghế, trước mắt vẫn chất chồng hồ sơ vụ án và cảnh trên toà, khuôn mặt lờ mờ của khách hàng, thẩm phán và luật sư lần lượt hiện lên.
Trong lúc hắn đang ngẩn người nhìn mặt nước xanh lam của bể bơi, có người bắt chuyện với hắn.
Hứa Vị Trần ngẩng đầu nhìn thì thấy một người đàn ông cao to mỉm cười hỏi hắn: "Có thể ngồi cạnh cậu không?"
Hứa Vị Trần không có tâm trạng, song cũng không từ chối mà khẽ gật đầu, người đàn ông đó lập tức ngồi xuống bắt chuyện với hắn.
Người nọ xưng mình là một doanh nhân kinh doanh đa quốc gia, đến đây nghỉ phép một mình, hỏi Hứa Vị Trần đủ loại vấn đề.
Tham vọng nghề nghiệp quấy rối làm Hứa cảm thấy anh ta có thể sẽ trở thành khách hàng của mình, hắn bèn trò chuyện không chút do dự, thậm chí còn trao đổi danh thiếp với anh ta, không ngờ vừa quay đầu đã chợt thấy mẹ đang ôm một quả dừa, đứng cách đó không xa, nhìn mình chằm chặp, ánh mắt có chút u ám.
Hứa Vị Trần giật mình thon thót.
Mẹ vừa chạm mắt với hắn đã lập tức xoay người vội vàng rời đi, Hứa Vị Trần định đuổi theo nhưng không kịp, hắn không còn tâm trạng nói chuyện với người đàn ông nữa, thế là uống hết rượu trong ly, nói muốn nghỉ ngơi rồi về phòng trước.
Sau khi Hứa Vị Trần tắm xong, trong lòng vẫn còn xoắn xuýt xem có nên tìm mẹ giải thích hay không.
Nếu giải thích là đang dung túng sự kiểm soát của mẹ, nếu không giải thích thì lại sợ mẹ hiểu lầm.
Hắn buộc áo choàng tắm, đang rầu rĩ trong phòng thì chuông cửa reo lên.
Hắn còn tưởng là mẹ, nhưng khi mở cửa lại là Đường Kí Minh.
Đường Kí Minh mới từ lục địa khác bay về lại giống như mới bước ra từ bữa tiệc quan trọng, không hề mệt mỏi vì gió bụi dặm trường.
"Giúp tôi chọn quà cho dì với." Đường Kí Minh cầm túi giấy, khẽ cười với Hứa Vị Trần.
Hứa Vị Trần nghiêng người để y vào, bước đến ngồi xuống sô pha.
Mục đích Đường Kí Minh tới đây rất chính đáng, ánh mắt lúc này cũng rất ngay thẳng thật thà, không có chút ý nghĩ xấu nào xen vào.
Hứa Vị Trần nghi cocktail đã làm mình ngà say, hoặc do hắn vốn dễ nổi loạn vì sự nghiêm túc của Đường Kí Minh, đồng thời nảy sinh ý xấu muốn phá hủy sự thanh tâm quả dục của y.
Từ khoảng cách 10 cm, hắn nhìn Đường Kí Minh lấy ba cái hộp trong túi ra, dán mắt vào ngón tay thon dài của y, tự dưng trở nên rạo rực.
"Đây là đồng hồ," Đường Kí Minh mở hộp ra, cho Hứa Vị Trần xem thứ sáng lấp lánh bên trong, "Đây là ghim cài áo."
"Sao quà nào của anh cũng đắt hơn của tôi, chiếm spotlight của tôi đấy à," Hứa Vị Trần cố gắng dời sự chú ý khỏi tay của Đường Kí Minh, quở trách, đoạn chỉ vào hộp thứ ba, hỏi y, "Thế hộp đó là gì?"
"Cho em đấy." Đường Kí Minh nói, "Thấy hợp nên mua luôn thể."
Hứa Vị Trần không ngờ y còn mang quà cho mình, không khách sáo với y mà tự với tay lấy rồi mở ra.
Trong hộp là một sợi dây chuyền màu đen cực kỳ mảnh, chất liệu hiếm thấy, Hứa Vị Trần ước chừng, kim loại lạnh lẽo trơn bóng treo lơ lửng trên ngón tay hắn như một con rắn nhỏ đang say giấc.
Hứa Vị Trần không biết vì sao Đường Kí Minh lại cảm thấy sợi dây chuyền kỳ lạ này hợp với mình, nhưng hắn cũng không ghét món quà này, vì vậy đến gần Đường Kí Minh rồi đưa dây chuyền cho y: "Vậy anh đeo vào giúp tôi thử xem."
Hứa Vị Trần ngồi lên người Đường Kí Minh, tựa đầu vào vai, trông thấy cổ áo của y.
Tay Đường Kí Minh đặt sau gáy hắn, im lặng cài dây chuyền cho hắn.
Dây chuyền nhanh chóng được nhiệt độ cơ thể của Hứa Vị Trần làm ấm lên, áp sát vào giữa xương quai xanh, như mọc trên da hắn.
Hứa Vị Trần không tự nhìn thấy được, liền ngồi dậy cho Đường Kí Minh nhìn: "Đẹp không?"
Đường Kí Minh nhìn xuống ngực hắn, đưa tay sờ vào.
Ngón tay Đường Kí Minh mát hơn nhiệt độ cơ thể Hứa Vị Trần, hắn nhìn hàng mi rũ xuống của y, tim đập vừa nhanh vừa loạn, nôn nóng chồm tới hôn y, nếm được vị bạc hà thoang thoảng trong miệng y.
Đường Kí Minh không từ chối cũng chẳng chủ động, điều này làm Hứa Vị Trần hơi cáu, hắn cắn môi dưới y: "Sao không nói gì? Rốt cuộc có đẹp hay không?"
Đến lúc này Đường Kí Minh mới lấp lửng mỉm cười, nói rất đẹp, Hứa Vị Trần vừa hôn vừa đưa tay kéo cà vạt y, còn chưa kéo ra, bất thình lình cửa đã bị gõ mạnh.
Người gõ cửa rất sốt ruột, cứ gõ không ngừng, Hứa Vị Trần ngây người, nhìn Đường Kí Minh cũng đang ngơ ngác, nhảy xuống khỏi người y, vội đi ra cửa, hạ giọng hỏi: "Ai đó?"
"Hứa Vị Trần," là giọng của mẹ, "Con mở cửa cho mẹ."
Giọng của mẹ có vẻ căng thẳng vô cùng, Hứa Vị Trần quay đầu lại nhìn, Đường Kí Minh đã thắt lại cà vạt và cài khuy bộ vest của mình.
Y gật đầu với Hứa Vị Trần, hắn mới mở cửa ra, mẹ đứng ngoài cửa, nhìn chằm chằm hắn với đôi mắt đỏ hoe: "Trong phòng con có ai đấy?"
Hứa Vị Trần hoàn toàn không biết bà đang nói gì, nhưng vẫn bước sang một bên cho bà nhìn vào phòng.
"Dì ạ, có chuyện gì không dì?" Cách đó không xa, Đường Kí Minh mỉm cười trấn an bà, "Con nhờ Hứa Vị Trần giúp con chọn quà cho dì."
Mẹ Hứa Vị Trần đờ ra vài giây, "à" một tiếng, sau đó mới sực tỉnh, nói: "Là Kí Minh à con."
"Mẹ đi ngang qua phòng con thấy đèn "đừng làm phiền" đang bật." Lời giải thích của bà không rõ ràng, nhưng Hứa Vị Trần đã hiểu ra, hỏi bà: "Mẹ nghĩ con dẫn người về phòng à?"
Bà đảo mắt, không lên tiếng.
Hứa Vị Trần sôi máu, nhưng không thể trút giận lên mẹ mình, hắn hít một hơi thật sâu, nói với mẹ: "Mẹ, con thật sự không đến mức đó đâu.
Chắc là con vô tình ấn trúng thôi."
"Mẹ biết rồi." Có lẽ bà vừa ngượng vừa tiến thoái lưỡng nan nên xoay người đi về phòng.
Hứa Vị Trần đóng cửa lại, lườm Đường Kí Minh, bước qua đẩy y, tính sổ với y: "Đường Kí Minh, anh nhờ tôi chọn quà mà bật "đừng làm phiền" làm gì?"
Đường Kí Minh rõ ràng có tật giật mình, hiếm khi không viện cớ, Hứa Vị Trần lại mắng: "Bị mẹ tôi bắt được thì sao, giải thích với bà ấy thế nào đây?"
"Chẳng phải vẫn chưa bắt được sao," Đường Kí Minh cuối cùng cũng lên tiếng, vẻ mặt y bình tĩnh hơn Hứa Vị Trần nhiều, y nhìn Hứa Vị Trần như kiểu không hề coi trọng chuyện ban nãy, nói, "Thà bắt được tôi còn hơn bắt được người khác, tôi sẽ nói với dì là tôi ép em, em không muốn làm với tôi."
Có thể trạng thái điềm tĩnh của y đã làm yên lòng Hứa Vị Trần, suy nghĩ một lúc, hắn đã bớt lo lắng hơn, nhìn vào mắt y, trong lòng hắn cảm thấy tủi thân và khó chịu vô cùng, cảm thấy có lẽ kiếp này mẹ mình sẽ không thể thỏa hiệp với xu hướng tính dục của hắn.
Đường Kí Minh dường như cũng biết hắn đang nghĩ gì, bước đến khẽ sờ mặt hắn, bảo: "Đừng lo mà."
Y ôm Hứa Vị Trần vào lòng, Hứa Vị Trần tựa vào người y một lát mới lấy lại tinh thần, lại vênh mặt đưa ra chỉ thị: "Không chỉ phải nói là anh ép tôi mà còn phải nói đây là lần đầu tiên, đây là lần duy nhất của chúng ta.
Hiểu chưa?"
Đường Kí Minh phì cười, bảo: "Biết rồi.".
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...