Edit: Bồng Bềnh
Thiếu niên lần đầu tiên hôn, chẳng nhẹ nhàng cũng không mạnh mẽ, giống như một con thú nhỏ không biết sợ hãi, cúi đầu xuống và ngậm lấy đôi môi hơi hé mở của cô.
Nhưng nụ hôn ấy lại rất vụng về, cứ ngốc nghếch áp lên phần mềm mại đó rất lâu mà không dám cử động, thậm chí cả hô hấp cũng ép dừng lại.
Đầu óc trống rỗng liên tục, đến khi nhận ra mình đang làm gì, cơ thể cậu hơi run lên.
Hạ Du Nguyên chưa từng nghĩ rằng môi Lý Quỳ Nhất lại mềm mại đến vậy, như thể đang hôn lên một đám mây đầy nước.
Thật lạ, chẳng phải môi cô rất cứng hả?
Chỉ đến khi phát hiện cô cũng lúng túng và vụng về trong chuyện này, cậu mới dám thả lỏng hơi thở, gần như theo bản năng mà nhẹ nhàng mút lấy môi trên của cô.
Chỉ một lần, cậu đã cảm thấy tim đập thình thịch, hoang mang mà buông ra.
Rời khỏi môi cô một chút, nhưng cậu lại không thể kiểm soát được mà nghiêng đầu hôn tiếp, vẫn chẳng có kỹ thuật gì, song lần này cậu phát hiện trên môi cô có một điểm phồng lên như viên ngọc nhỏ, cậu liên tục trêu chọc chỗ đó, chạm nhẹ, miết nhẹ, mút lấy, cuối cùng không kiềm chế được mà cắn một cái.
Cắn rất nhẹ, nhưng Lý Quỳ Nhất khẽ rên lên, nâng tay đẩy cơ thể cậu đang tiến gần.
Bị đẩy ra như vậy, Hạ Du Nguyên không dám tiếp tục, cậu từ từ rời khỏi môi cô, nhưng hơi thở vẫn hỗn loạn, trái tim trong lồng ngực cũng đập thình thịch không ngừng.
Cả hai gần như không dám nhìn vào mắt nhau, chỉ lặng lẽ đứng trong bóng đêm, để mặc cho má và tai mình nóng bừng lên.
Lúc này họ mới nhận ra, con ngõ nhỏ này thực ra rất ồn ào, tiếng máy điều hòa kêu ù ù, xe cộ đi như mắc cửi trên đường phố bên cạnh, tầng hai truyền đến tiếng dọn dẹp bát đũa leng keng.
Lý Quỳ Nhất nắm chặt tay, cứng đơ đứng đó, không biết nên nói gì hay làm gì.
Trong những cuốn tiểu thuyết tình yêu mà cô đã đọc cùng với Phương Tri Hiểu, nụ hôn luôn được miêu tả rất chi tiết, nào là như thạch dừa, nào là như kẹo bông, nào là pháo hoa nổ tung trong đầu, nhưng tiểu thuyết không hề viết rằng sau khi hôn xong, lại cảm thấy ngượng ngùng như vậy.
Chẳng lẽ cô phải đứng đây với Hạ Du Nguyên cả đêm sao?
Lý Quỳ Nhất vô thức siết chặt bó hoa trong tay, tiếng giấy bọc hoa Tissue Wrap phát ra tiếng sột soạt, cả hai cùng cúi xuống nhìn rồi nhận ra rằng một vài nụ hoa đã bị ép đến biến dạng khi họ hôn nhau, chúng rũ rượi buông xuống.
Hai người lại đỏ mặt.
Xin lỗi mấy bông hoa nhá, Lý Quỳ Nhất đưa tay chạm vào chúng.
Hạ Du Nguyên cuối cùng cũng nhân cơ hội này nhìn cô, cậu phát hiện khuôn mặt cô đỏ ửng như mây chiều, môi cũng bị cậu hôn đến đỏ rực, trên đó còn ánh lên một chút nước.
Trong lòng cậu bỗng nhiên run lên, ham muốn được hôn cô lại dâng trào, nhưng cậu biết cô không muốn hôn nữa nên cố gắng ép nó xuống, sau đó ho một tiếng để phá vỡ sự im lặng, cuối cùng đưa tay lên gãi sau cổ, giả vờ bình tĩnh nói: “Cậu có đói không? Có muốn đi ăn gì không?”
Vừa mới thi xong, Lý Quỳ Nhất cảm thấy khá đói, nhưng sau khoảng thời gian dài như thế, cơn đói đã qua đi.
Hơn nữa cô nghĩ, nếu cùng Hạ Du Nguyên đi ăn, chắc chắn sẽ lại tiếp tục cảm thấy ngại ngùng nhỉ?
“Mình muốn về nhà.” Cô nói nhỏ.
Hạ Du Nguyên như không ngờ đến, cậu “À” một tiếng, rồi gãi đầu, nói: “Được, mình đưa cậu về.”
Rời khỏi con ngõ chật hẹp, thế giới bên ngoài bỗng trở nên rộng lớn hơn, cả hai mơ hồ nhìn xung quanh, cảm thấy hơi chóng mặt, mãi một lúc sau mới xác định được hướng về nhà.
Lý Quỳ Nhất đi trước, Hạ Du Nguyên theo sau, khoảng cách giữa họ không xa cũng không gần.
Khi đi ngang qua một quầy bán đồ ngọt, Hạ Du Nguyên vào mua hai cây kem ốc quế, đưa cho Lý Quỳ Nhất một cây, rồi cả hai chuyển thành đi song song.
Cả hai ăn kem rất chậm, vì cái cảm giác mát lạnh của kem khiến họ không khỏi nhớ đến đôi môi mềm mại vừa chạm vào nhau khiến người ta bối rối.
Khi đến dưới chung cư, cây kem mới được ăn gần hết.
Lý Quỳ Nhất dừng lại, bỏ miếng cuối cùng của vỏ ốc quế vào miệng, sau đó mới lấy hết can đảm nhìn vào mắt Hạ Du Nguyên, nghiêm túc nói: “Mình lên đây.”
Vừa ăn vừa nói chuyện, dường như làm cho không khí bớt căng thẳng hơn, khiến cả hai trở nên tự nhiên hơn một chút.
Nhưng cô vẫn không tự nhiên lắm, nói xong liền xoay người chạy đi.
Nhưng nào ngờ, Hạ Du Nguyên lại nhanh tay nắm lấy cô.
Cô không chạy được, ngạc nhiên quay đầu lại, chỉ thấy Hạ Du Nguyên cụp mắt, ngón tay khẽ vuốt ve mu bàn tay cô, lòng bàn tay cậu bắt đầu lấm tấm mồ hôi, cậu như muốn nói điều gì đó nhưng lại ngại ngùng không dám nói.
Một lúc lâu sau, cậu mới nhẹ nhàng hỏi: “Mình hôn cậu… có làm cậu thấy khó chịu không?”
Nghe câu hỏi đó, lòng bàn tay Lý Quỳ Nhất cũng bắt đầu toát mồ hôi: “Không có.”
“Thật sự không có?” Hạ Du Nguyên nhìn cô.
Cô hơi do dự, nhưng vẫn chắc chắn đáp: “Thật sự không có.”
“Ồ.” Biểu cảm của Hạ Du Nguyên rõ ràng thả lỏng hơn: “Vậy mai mình đi xem phim nhé? Đợi trời mát hơn chúng ta đi, buổi tối được không?”
Nghĩ tới ngày mai cũng không có kế hoạch gì, Lý Quỳ Nhất gật đầu đồng ý: “Được.”
Nhưng Hạ Du Nguyên vẫn chưa buông tay cô, giữ thêm một lúc nữa, môi cậu mấp máy vài lần như còn điều gì muốn nói.
Đột nhiên, cậu cúi đầu xuống, trán chạm vào trán cô; Lý Quỳ Nhất tưởng rằng cậu lại định hôn mình, nhưng cô lại nghe cậu uể oải nói: “Bây giờ mình là bạn trai của cậu rồi, sau này cậu phải dành nhiều thời gian cho mình hơn, không thể như hôm nay, hôn xong là đòi về nhà.”
Lý Quỳ Nhất cũng lần đầu làm bạn gái của người ta, nghe cậu nói vậy, cô hơi ngượng ngùng mím môi: “Ừm.”
Rồi cô rút tay ra khỏi tay Hạ Du Nguyên, vẫy vẫy, “Vậy mình lên đây nhé.”
Hạ Du Nguyên: “…”
Cậu đã nói một tràng dài như vậy, mà cô vẫn lên nhà?
Cậu biết là mình đã nói “sau này không được như hôm nay,” nhưng người bình thường nghe vậy đều sẽ hiểu rằng hôm nay cậu cũng muốn ở bên cô lâu hơn chứ? Cô đọc hiểu kém như vậy, sao có thể thi đỗ thủ khoa được chứ?
Hôn xong liền chạy, cô giỏi quá nhỉ!
Hạ Du Nguyên ấm ức ngồi xuống bậc thềm trước cửa tòa nhà, tự mình dỗi một lúc.
Dỗi một hồi, cậu lại nhớ đến dáng vẻ cô đỏ mặt đứng đó ngoan ngoãn để cậu hôn, bên môi không nhịn được lại nở nụ cười.
Haiz, phải làm sao đây, dường như cậu hơi muốn tha thứ cho cô rồi.
Hạ Du Nguyên không nhịn được ngước đầu nhìn lên lầu ba, đèn trong phòng cô vẫn còn sáng.
Hừ, Lý Quỳ Nhất, tương lai còn dài mà.
Trên lầu, Lý Quỳ Nhất nằm nhoài bên cửa sổ phòng ngủ, cô muốn nhìn bóng dáng Hạ Du Nguyên rời đi.
Nhưng đợi mãi không thấy, cô nghĩ mình lên chậm quá nên lỡ mất rồi.
Khi đang định quay đi thì cô thấy cậu thong thả bước vào tầm nhìn của mình, tâm trạng có vẻ rất tốt, tay lắc lắc chiếc điện thoại, áo phông trắng bị gió thổi phồng lên, trông cậu tràn đầy sức sống.
Cô ngã người xuống giường, nhìn chăm chăm vào khung cửa sổ, trong đầu lại hiện lên những chuyện xảy ra trong con ngõ nhỏ.
Thật kỳ lạ, khi cậu hôn cô, cô căng thẳng đến mức như tất cả giác quan đều biến mất, nhưng giờ khi nghĩ lại, tất cả những cảm giác đó đều hiện lên rõ ràng trong đầu, mềm mại, gấp gáp, dò xét, ngại ngùng, ngọt ngào.
Cô úp mặt vào gối, ngại ngùng không dám nghĩ tiếp, nhưng cảm giác nghẹt thở này lại giống như cảm giác khi bị hôn đến khó thở.
Thực ra họ không hôn nhau quá mãnh liệt, chỉ là quá vụng về, hôn xong mà cả hai đều thở dốc.
Đang nghĩ về những điều khiến người ta mặt đỏ tim loạn, điện thoại bên cạnh bỗng sáng lên, Lý Quỳ Nhất giật mình, cảm giác như bị ai đó nhìn thấu tâm tư vậy.
Cô cầm điện thoại lên xem, là cuộc gọi từ Phương Tri Hiểu.
Cô hắng giọng, điều chỉnh lại nét mặt rồi nghiêm túc nghe máy.
Vừa kết nối, đầu dây bên kia liền vang lên tiếng khóc nức nở của Phương Tri Hiểu, Lý Quỳ Nhất hoảng hốt, nghĩ rằng chắc bạn mình đã thi không tốt.
Nhưng không ngờ, giọng nghẹn ngào của Phương Tri Hiểu lại vang lên: “Lý Quỳ, mình vừa mới chia tay rồi.”
“…”
Lý Quỳ Nhất hoàn toàn bị sốc.
“Chuyện gì xảy ra vậy?”
“Sau khi thi xong, mình… Mình cùng với Châu Sách và… Vài bạn khác đi karaoke…” Phương Tri Hiểu khóc nức nở nghẹn ngào: “Hát xong, chúng mình chơi trò ‘Thật hay thách’… Châu Sách thua, bị yêu cầu nói về cô gái đầu tiên cậu ấy thích, nhưng cậu ấy nói không phải mình… Hu hu hu…”
Khoé mắt Lý Quỳ Nhất giật nhẹ: “Người con trai đầu tiên mà cậu thích cũng không phải là cậu ấy, cậu quên rồi sao, còn có Tô Kiến Lâm trước đó nữa mà…”
“Không giống nhau! Cậu biết cô gái đầu tiên mà cậu ấy thích là ai không?”
“Thế có phải là người mà mình biết không?” Lý Quỳ Nhất nghĩ một lát: “À… Hạ Lạc Di?”
Phương Tri Hiểu vừa khóc vừa gât đầu: “Ừm!”
Không ngờ, dù Hạ Lạc Di đã ra nước ngoài, kỳ thi đại học cũng đã kết thúc, vậy mà vẫn có thể nghe được những drama như vậy.
Lý Quỳ Nhất không khỏi cảm thán, rồi an ủi: “Cũng không sao, tất cả đã qua rồi mà.”
“Không thể qua!” Phương Tri Hiểu tức giận đến mức nghiến răng, lời nói trôi chảy hơn nhiều: “Sau khi kết thúc buổi tụ tập, chúng mình rời khỏi quán karaoke, mình hỏi cậu ấy sao không còn thích Hạ Lạc Di nữa, cậu biết cậu ấy trả lời sao không? Cậu ấy nói cậu ấy cảm thấy không xứng với Hạ Lạc Di! Cậu hiểu không Lý Quỳ Nhất, cậu ấy cảm thấy mình không xứng với Hạ Lạc Di, nhưng lại ở bên mình, có nghĩa là cậu ấy cảm thấy mình xứng với mình, và như vậy, trong lòng cậu ấy mình không bằng Hạ Lạc Di!”
Lại khóc thêm một hồi, cô nàng tiếp tục: “Mình biết mình không xinh bằng Hạ Lạc Di, cũng không giỏi như Hạ Lạc Di, còn nhiều mặt khác cũng kém hơn, điều đó mình không phủ nhận.
Nhưng cậu ấy là bạn trai của mình mà, chẳng lẽ mình không nên là người tốt nhất trong lòng cậu ấy sao?”
Nghe giải thích như vậy, Lý Quỳ Nhất lập tức cảm thấy Châu Sách thật sự quá đáng.
“Vậy cậu đã chia tay với cậu ấy rồi?”
“Đúng rồi, nếu là cậu thì cậu có chia tay không?”
“Chia tay, chắc chắn chia tay!” Lý Quỳ Nhất nghiến răng nói, thể hiện sự ủng hộ đối với Phương Tri Hiểu.
Nói thật là, khi nghe Phương Tri Hiểu nói sẽ chia tay, cô cảm thấy hơi vui mừng, có thể vì chuyện trước đó khiến cô có xíu khúc mắc với Châu Sách.
“Vậy là mình đã thất tình rồi…” Phương Tri Hiểu lại tiếp tục khóc nức nở, Lý Quỳ Nhất chỉ biết an ủi cô nàng, nói may là thi đại học xong mới thất tình, tình yêu có thể mất đi, nhưng điểm số vẫn còn.
Có lẽ Phương Tri Hiểu cảm thấy lời an ủi của Lý Quỳ Nhất hợp lý, nên dần dần ngừng khóc, chỉ còn lại tiếng thút thít.
Đột nhiên, cô nàng hít hít mũi, hỏi: “Cậu và Hạ Du Nguyên ở bên nhau chưa?”
“Ừm.” Lý Quỳ Nhất trả lời ngắn gọn, sợ làm tổn thương cô bạn vừa thất tình.
Không ngờ Phương Tri Hiểu lại hỏi tiếp: “Vậy hai người đã hôn nhau chưa?”
“… Ừm.”
Phương Tri Hiểu nghe xong, lập tức hứng thú hơn, không còn thút thít nữa: “Có phải kiểu hôn Pháp ướt át không?”
Lý Quỳ Nhất: “…”
Bây giờ cô mới nhận ra, bạn thân của cô và bạn trai của cô đều thuộc cùng một loại người, hai người đều cho cô cảm giác an ủi là không cần thiết.
Gác máy xong, Lý Quỳ Nhất lại suy nghĩ lung tung thêm một lúc.
Trời ơi, kiểu hôn Pháp ướt át là gì vậy? Đây có phải là mức độ hôn phải đạt được ngay từ lần đầu không? Nhưng một số ký ức lại hiện lên trong đầu, cô nhớ lại lúc Hạ Du Nguyên cắn cô, trên môi cô có chút ướt át từ đầu lưỡi cậu.
Cảm giác ẩm ướt, lạ lẫm mà cậu mang lại khiến cô cảm thấy lúng túng và lo lắng, nên cô đã phải dùng tay đẩy cậu ra.
Mặt Lý Quỳ Nhất lại đỏ lên, cô quyết định chui vào chăn.
Bây giờ cô cũng bắt đầu thấy may mắn, may mà thi đại học xong, cô và Hạ Du Nguyên mới bắt đầu yêu, tình yêu mất đi nhưng điểm số vẫn còn.
Sáng hôm sau, dưới sự thúc giục của đồng hồ học sinh lớp 12, Lý Quỳ Nhất dậy đúng giờ, nhưng sau khi nhìn chút ánh sáng lọt qua rèm cửa, cô lại ngủ say tiếp.
Giấc ngủ này như để bù đắp tất cả những giấc ngủ bị thiếu, đến gần trưa 11 giờ, cô mới tỉnh dậy.
Trong thời gian chờ điểm thi, Lý Quỳ Nhất không có dự định làm gì đặc biệt, chỉ muốn đọc sách nhiều hơn, bù đắp lại những gì đã thiếu hụt trong năm lớp 12.
Tối hôm đó, cô ra ngoài xem phim cùng Hạ Du Nguyên.
Rạp chiếu phim là nơi nói nghiêm túc đàng hoành thì nghiêm túc đàng hoàng, mà nói mập mờ thì mập mờ, sau khi đèn tắt, mỗi người tự có kế hoạch của riêng mình.
Cô không biết kế hoạch của Hạ Du Nguyên là gì, nhưng cậu mua vé là vé cặp đôi ở hàng ghế cuối cùng, khiến cô cảm thấy cậu có ý đồ không tốt.
Nhưng lần này cô đã đoán sai, phim chiếu trong 128 phút, Hạ Du Nguyên hoàn toàn ngoan ngoãn.
Sau khi ra khỏi phòng chiếu, cậu vui vẻ nói, tầm nhìn của hàng ghế cặp đôi cuối cùng đúng là tốt, trước đây Trương Sấm đã nói với cậu, cậu không tin.
Lý Quỳ Nhất: “…”
Khi ra khỏi rạp, trời đổ mưa nhẹ, những mưa nhỏ như lông tơ.
Cả hai không mang ô, cứ thế đi dưới mưa.
Những giọt mưa rơi trên tóc, trong suốt như những viên ngọc nhỏ, phản chiếu ánh sáng mờ vàng của đèn đường.
Người và xe đi trên đoạn đường này rất ít, cây cối ven đường lại rất xanh tươi.
Hạ Du Nguyên đi được một đoạn thì dừng lại, nhìn quanh bốn phía.
Lý Quỳ Nhất không hiểu, cũng nhìn quanh, nhưng không thấy gì.
Lúc đang định hỏi cậu tìm gì, thì cậu áp đầu vào gần cô, nói: “Không có ai.”
Lý Quỳ Nhất vẫn chưa hiểu: “Hả?”
“Hôn.” Cậu nói.
Mới chỉ một ngày thôi mà, sao mặt cậu đã dày như thế rồi? Lý Quỳ Nhất còn chưa kịp thích ứng, ấp úng: “Hôm qua đã hôn rồi.”
“Hôm nay chưa có.”
Nói xong, Hạ Du Nguyên cúi xuống hôn lên môi cô.
Nụ hôn như chuồn chuồn chạm nước, cô cũng có thể chấp nhận, Lý Quỳ Nhất nhanh chóng làm dịu đi cảm giác ngượng ngùng mơ hồ trong lòng.
Lúc này, cô lại nghe thấy Hạ Du Nguyên hỏi: “Ngày mai đi chơi ở Đông Hồ không?”
Thật sự phải dính nhau mỗi ngày à?
Lý Quỳ Nhất cũng không rõ mình có muốn đi hay không, liền hỏi lại: “Đi Đông Hồ thì chơi gì?”
Hạ Du Nguyên ngẫm nghĩ: “Chúng ta có thể chèo thuyền trên hồ trước, chèo xong thì đi ăn cơm, ăn cơm xong thì ngồi ở bên hồ… Rồi lại hôn một lúc, sau đó về nhà.”
Lý Quỳ Nhất: “…”
Việc này cũng cần phải lên kế hoạch sao?
Đang nghi ngờ, cô lại nghe thấy Hạ Du Nguyên cười đắc ý, bổ sung: “Ngày mai đến lượt cậu hôn mình rồi.”
******
Lời của tác giả:
Bé cún hôm qua: Ban ngày ban mặt, ảnh hưởng đến mỹ quan!
Bé cún hôm nay: Hoài nghi người qua đường, hiểu người qua đường, thành người qua đường..
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...