Công Viên Nhỏ FULL


Edit: Bồng Bềnh
Coca là loại đã để lạnh, hơi lạnh ép thẳng xuống đầu khiến cho cái đầu đang mơ màng vì thiếu oxy của Lý Quỳ Nhất lập tức tỉnh táo.
Cô đưa tay ra đỡ theo phản xạ, ngón tay chạm qua tay của Hạ Du Nguyên.

Đầu ngón tay vẫn còn hơi nước lạnh của cậu lướt qua mu bàn tay cô, để lại một vệt nước nhỏ xíu.
“Cậu nói chuyện kiểu gì thế!” Hạ Lạc Di trừng mắt quở trách Hạ Du Nguyên, sau đó quay sang Lý Quỳ Nhất, như vừa an ủi vừa giải thích: “Cậu đừng để ý nhé, cậu ấy nói chuyện cứ thế đấy, suồng sã lắm.”
Ừm, được “hưởng” rồi.
Lý Quỳ Nhất ngẩng đầu nhìn khuôn mặt tuấn tú khó giấu vẻ đắc ý trước mặt, cô khẽ thở dài một tiếng rồi cụp mắt xuống, bình tĩnh nói: “À.”
Chỉ một từ đơn giản nhưng lại khiến Hạ Du Nguyên lập tức bốc hỏa.
“À” nghĩa là sao? Chẳng phải người bình thường nên đáp lại là “Không sao đâu, mình không để ý” à? Cô nói “à” nghĩa là cô thực sự nghĩ cậu suồng sã? Hơn nữa, tiếng thở dài của cô mang theo chút bất đắc dĩ, giống như bậc trưởng bối không muốn chấp nhặt với đứa trẻ nghịch ngợm, cố tình gây sự.
Hạ Du Nguyên cứ tưởng cuối cùng mình cũng đã chiếm được lợi thế trong cuộc giao chiến với “dứa mặt xụ”, nhưng kết quả vẫn là cô chiếm thế thượng phong!
Tức chết mất, tức chết mất thôi.
Cậu không nên mong đợi quả dứa sẽ trở nên ngọt ngào thơm ngon, thứ này vốn dĩ đã có tinh thể canxi oxalat để đâm vào miệng bạn rồi1!
Hạ Du Nguyên nhìn chằm chằm Lý Quỳ Nhất, ngực hơi phập phồng, song cậu lại không biết nên nói gì với cô, lời nghẹn trong cổ họng lúc lâu, cuối cùng buột miệng nói: “Cậu uống coca của mình, lại còn nói mình như thế!”
Mặc dù giọng điệu hung hãn, nhưng dường như lại có chút oan ức khó tả.
Lý Quỳ Nhất ngẩn người, cô đã nói gì cậu sao?
Hình như từ đầu đến cuối cô chỉ nói một từ “à” thôi mà? Thế mà cũng giẫm phải “mìn” à?
Thực sự không hiểu nổi tính khí của người này, cô ngừng lại hai giây rồi thử đưa lon coca trong tay ra: “Vậy trả cậu coca này?”
“… Không cần!” Hạ Du Nguyên hung dữ lườm Lý Quỳ Nhất một cái, tay đút vào túi, lạnh lùng quay người bước đi.
Bốn người còn lại nhìn nhau ngơ ngác. 
Đối với Chu Phương Hoa, ấn tượng về “người này tính khí không tốt” chắc chắn càng sâu sắc hơn; đối với Hạ Lạc Di và Kỳ Ngọc, thì là người này lại phát bệnh rồi, mặc dù nằm ngoài dự liệu nhưng cũng hợp lý; còn đối với Lý Quỳ Nhất, chỉ là một sự sững sờ viết lớn: Mình lại chọc giận cậu ấy nữa rồi à? 
Tại sao chứ? Rõ ràng mỗi lần cô chẳng làm gì cả… Ngoại trừ việc trước ngày đi học cô không thừa nhận mình đã cười cậu.
Nhưng có thế mà cậu ghi thù đến tận bây giờ á? 
Lý Quỳ Nhất nghĩ mãi không ra nên chẳng nghĩ nữa, cô đưa lon Coca cho Hạ Lạc Di rồi nói: “Cho cậu coca này.”
Hạ Lạc Di ngạc nhiên: “Cho mình làm gì?”
“Hả, không phải cậu muốn uống Coca à?” Lý Quỳ Nhất không hiểu.


Nếu cô nàng không muốn uống vậy thì tại sao lại lấy Coca của Hạ Du Nguyên?
Hạ Lạc Di “xì” một tiếng rồi bật cười: “Không phải mình muốn uống Coca đâu, mình chỉ muốn trêu trai đẹp thôi.”
Cô nàng nói thản nhiên đến mức làm ba người còn lại sửng sốt, hai người da mặt mỏng như Chu Phương Hoa và Kỳ Ngọc còn hơi ngượng.
“Vậy thì đây coi như là kết quả của việc cậu trêu ghẹo.” Lý Quỳ Nhất nhanh chóng chấp nhận cách nói này, cô lại đưa lon Coca ra.
Hạ Lạc Di lắc đầu, tay giấu sau lưng, nhẹ nhàng bước đi: “Cậu ấy đưa cho cậu mà, mình không cần.” Mái tóc tết xương cá sau gáy lắc lư theo từng bước đi, dù mặc đồng phục bình thường nhất, nhưng cô nàng vẫn kiêu hãnh như một nàng công chúa.
Nhìn theo bóng lưng duyên dáng tinh tế ngày một xa, bỗng nhiên Lý Quỳ Nhất cảm thấy lon Coca trong tay lạnh buốt, ngón tay như bị sương đóng băng dính vào vỏ nhôm.
Lúc trở lại lớp học, bọn cô phát hiện bài thi tuần đã được phát, các bạn trong lớp đang túm năm tụm ba cùng nhau xem điểm số.
“Má ơi! 92 điểm, mình không ngờ mình có thể đạt 92 điểm! Mình cứ tưởng bài này mình chỉ được 70 điểm là cùng chứ.”
“Cậu lại giả vờ rồi, thi vào cấp ba toán khó như kít mà cậu vẫn đạt hơn 140 điểm đấy?”
“Ôi, trên đời này người thành thật như mình không nhiều đâu, mình bảo làm bài không tốt là không tốt, nhìn xem, con điểm 77 nóng hổi vừa ra lò này.”
“Có người còn biến thái hơn, bài thi này mà cũng đạt điểm tối đa…”
Lý Quỳ Nhất nghe thấy vậy thì không khỏi quay đầu nhìn Kỳ Ngọc, vừa vặn cũng đối diện với ánh mắt của cậu ta.

Trong lòng Kỳ Ngọc lo lắng thấp thỏm, nhưng vẫn cố nặn ra nụ cười: “Chắc chắn là cậu.”
Lý Quỳ Nhất khẽ cười, không nói gì rồi đi thẳng về chỗ ngồi của mình. 
Cô mở bài kiểm tra ra, trên đầu bài kiểm tra quả nhiên là con số 100 điểm đỏ thắm chói mắt. 
Lý Quỳ Nhất gấp bài kiểm tra lại, đặt vào trong kẹp bài thi, không để ý đến nó nữa.

Còn lon Coca kia, cô đặt lên bệ cửa sổ, cũng chẳng quan tâm nữa.
Cô cầm cốc nước đi xuống máy lọc nước ở tầng một để lấy nước. 
Sau khi lấy đầy nước, cô quay lại thì thấy Kỳ Ngọc cũng cầm cốc đứng ngay sau lưng mình, cậu ta cười tủm tỉm: “Là cậu à?”
“Ừm.” Lý Quỳ Nhất gật đầu rồi hỏi lại: “Cũng là cậu à?”
“Ừm.”
Hai người nhìn nhau cười rồi tránh sang hai bên, cậu ta đi lấy nước, còn cô về chỗ ngồi. 
Lý Quỳ Nhất phát hiện Chu Phương Hoa đang ngẩn người nhìn chằm chằm vào bài kiểm tra.


Khi chen vào chỗ ngồi từ phía sau, cô thấy trên bài kiểm tra của cô nàng chỉ ghi 65 điểm. 
Nên an ủi hay là để Chu Phương Hoa yên tĩnh tự điều chỉnh cảm xúc đây? 
Lý Quỳ Nhất nghĩ một lát, sau đó quyết định an ủi.

Vì quan sát từ sự việc phát sinh vào buổi tự học lần trước, cô thấy hình như Chu Phương Hoa không biết tự điều chỉnh cảm xúc lắm. 
Cô nhẹ nhàng vỗ vai cô nàng, nhỏ giọng nói: “Đừng buồn quá, bài kiểm tra này có nhiều câu nằm ngoài đề cương, tạm thời không chứng minh được gì đâu.”
Mũi Chu Phương Hoa cay cay, giọng hơi nghẹn ngào: “Nhưng… Có nhiều người vẫn làm tốt mà.” Cô nàng nhìn Lý Quỳ Nhất bằng đôi mắt to tròn đỏ hoe: “Dù có nằm ngoài đề cương thì cậu vẫn làm được, đúng không?”
Lý Quỳ Nhất nói: “Đúng, mình đã tự học trong kỳ nghỉ Hè, nhưng điều này chỉ có thể chứng tỏ mình đã bắt đầu trước thôi.

Cậu biết đấy, đích đến của ba năm cấp ba vẫn ở đó, nó không rút ngắn lại chỉ vì mình bắt đầu sớm hơn.

Chúng ta vẫn sẽ thi đại học cùng một ngày.

Việc mình phải làm là trong ba năm này học, hiểu và thi toàn bộ kiến thức trong đề cương, và việc của cậu trong ba năm này cũng là học, hiểu và thi toàn bộ kiến thức trong đề cương.

Vậy thì học sớm hay muộn có gì khác nhau chứ? Chỉ cần hiểu trước kỳ thi đại học là được.”
Lý Quỳ Nhất vừa nói vừa gật đầu, cảm thấy mình nói rất có lý.

Hình như từ khi làm bạn cùng bàn với Chu Phương Hoa, kỹ năng an ủi người khác của cô đã tiến bộ rất nhiều!
“Mình hiểu ý cậu nói, nhưng thấy người khác đã hiểu mà mình vẫn chưa thì trong lòng ít nhiều gì cũng khó tránh khó chịu… Có lẽ là tâm lý của mình không vững bằng cậu.” Chu Phương Hoa vừa nói vừa cúi đầu.
Phan Quân Manh ngồi bàn trên dựng tai nghe lỏm nãy giờ, cậu ta cười hì hì quay đầu nói với Lý Quỳ Nhất: “Ai nói đích đến của cậu và bọn mình giống nhau? Cậu đi thi toán, thi vật lý gì đấy, biết đâu lại được tuyển thẳng thì sao…”
Lý Quỳ Nhất nhăn mũi, nhanh chóng nháy mắt ra hiệu cho Phan Quân Manh đang nói tinh tinh trời đất.

Cho dù có khả năng như cậu ta nói thì cũng đừng nói trắng ra như vậy chứ, Chu Phương Hoa đang buồn mà!

Sau khi Phan Quân Manh nhận được “tin hiệu bằng mắt” của cô, cậu ta liên tục chớp mắt rồi nói: “Để mình cho cậu thấy thế nào là an ủi người thực sự!”
Cậu ta quay lại, lôi soàn soạt bài kiểm tra toán của mình ra sau đó đặt phịch xuống trước mặt Chu Phương Hoa: “Nhìn điểm số của mình đi, có thấy dễ chịu hơn chút nào không?”
Trên bài kiểm tra chi chít dấu gạch chéo, điểm số đập thẳng vào mắt: 61 điểm!
Không thể phủ nhận, khi thấy mình không phải người xếp cuối, tâm trạng căng chặt của Chu Phương Hoa đã thả lỏng hơn nhiều.
Lý Quỳ Nhất: “…”
Ừ, chuyện an ủi người khác, đúng là học không bao giờ hết.
Tiết cuối buổi sáng là tiết ngữ văn, nhưng cô Lưu Tâm Chiếu đi họp chưa về nên thầy giáo tiếng Anh tranh thủ chiếm hơn nửa tiết để chữa bài kiểm tra tiếng Anh tuần.

Sau khi chữa xong, thầy cười khà khà: “Còn khoảng mười phút nữa, các em tự học nhé, cô giáo chủ nhiệm bảo thầy trông các em tự học đấy.”
Phan Quân Manh bình luận sắc bén: “Ha, hóa ra là tiền trảm hậu tấu.”
Thứ Hai là ngày mọi người ghét học nhất, lại gần đến trưa nên ai nấy bụng cũng đói meo kêu vang từ lâu, chẳng còn lòng dạ nào học nào mà học nữa, đầu óc không bay đến căng tin thì cũng về nhà rồi.

Còn ba phút nữa mới hết giờ, nhưng đã có người len lén thu dọn sách vở, chân đã thò ra khỏi bàn, chuẩn bị chuông reo là lao đi ngay.
Lý Quỳ Nhất và Phương Tri Hiểu hẹn nhau trưa nay đi ăn “Bún chua cay Nhiêu Ký”.
Tiết cuối cùng của lớp 10A12 vào sáng thứ Hai là tiết thể dục, nghĩa là khi bên này chuông reo thì học sinh lớp 10A12 bên kia có thể lập phi thẳng ra cổng trường.

Quán “Bún chua cay Nhiêu Ký” lúc nào cũng đông, không có chỗ ngồi, có thể nói hôm nay là cơ hội trời cho.
Chuông tan học reo lên, sân trường yên tĩnh trong mười giây như cũ, sau đó đột nhiên ồn ào sục sôi.
Lý Quỳ Nhất sắp xếp ngăn nắp bàn học như thường lệ, tiếp đó nói lời tạm biệt với Chu Phương Hoa rồi theo dòng học sinh đổ ra khỏi tòa nhà học.
Vì Phương Tri Hiểu đang đợi, nên bước chân của Lý Quỳ Nhất nhanh hơn.
Khi đi qua sân bóng rổ, cô thấy ở đó mấy vòng người bao quanh trong trong ngoài ngoài, càng lúc càng nhiều có học sinh bị sự náo nhiệt thu hút mà tụ tập lại. 
Lý Quỳ Nhất cũng tò mò tiến đến trước, cô kiễng chân nhìn vào bên trong… Ồ, hoá ra là có người đang chơi bóng rổ.
Lý Quỳ Nhất liếc mắt liền thấy ngay một trong số đó là Hạ Du Nguyên.

Không thể phủ nhận rằng, trong đám đông, cậu thật sự rất đẹp trai và nổi bật, dù cũng mặc đồng phục giống mọi người, nhưng cậu vẫn thoải mái, nhẹ nhàng.

Khi né trái né phải, đường nét cơ thể đẹp đẽ của cậu như ẩn hiện dưới lớp áo.

Đột nhiên Hạ Du Nguyên xoay người làm một động tác giả lừa qua đối thủ, sau đó lại xoay người nhẹ nhàng bật lên, quả bóng vẽ một đường cong đẹp mắt rồi rơi vào rổ.
“Oà!” Các nữ sinh xung quanh vỗ tay reo hò phấn khích, cũng có nam sinh đứng xem khinh thường: “Chậc, có gì mà phấn khích chứ, cái này mình cũng làm được.”

Lý Quỳ Nhất không hiểu và cũng không có hứng thú với bóng rổ, cô chỉ cảm thấy Hạ Du Nguyên đẹp trai thì rất trai nhưng vẫn không nhớ đời… Vậy mà cậu dám đeo kính chơi bóng rổ.

Thôi kệ, chẳng quan tâm cậu nữa, Phương Tri Hiểu vẫn đang đợi cô ở quán bún chua cay, cô không thể lãng phí thêm thời gian ở đây được.

Nào ngờ, khi Lý Quỳ Nhất rời mắt, cô lại chợt thấy lớp trưởng thể dục của lớp mình cũng đang đứng lẫn trong nhóm người chơi bóng rổ đó, hơn nữa còn chặn người rất hăng say.
Lớp trưởng thể dục của 10A1 tên Châu Sách, cao lớn, da đen, đầu húi cua, diện mạo thuộc kiểu nhìn một cái là biết ngay cậu ta là lớp trưởng thể dục.
Nhưng lớp 10A1 vừa tan học không lâu mà? Sao cậu ta lại tham gia đội nhanh thế? Cậu ta biết phân thân à?
Lý Quỳ Nhất không nhịn được mà nhìn thêm vài lần nữa.

Nhưng kết quả bất ngờ là, cô chợt thấy Phương Tri Hiểu đang nghiêng nửa người ôm nhau với cô gái khác, sau khi bóng vào rổ hai người nhảy nhót phấn khích, hơn nữa còn đứng ở vòng trong cùng đám đông.
Cô trợn tròn mắt, ánh nhìn vượt qua nhiều đỉnh đầu, cố gắng xác định người đó là Phương Tri Hiểu.
Đúng là Phương Tri Hiểu.
Lý Quỳ Nhất ngây người nhìn hai người vài giây, họ vẫn thân mật dán sát vào nhau.
Lý Quỳ Nhất từ từ hạ chân xuống, lùi khỏi đám đông nửa bước.
Cô có nên kéo Phương Tri Hiểu ra rồi hỏi: “Sao cậu không đến quán bún chua cay chiếm chỗ?”
Hoặc là hỏi: “Tại sao cậu lại ôm người khác? Có phải vì cậu ở bên cậu ấy mà quên mất lời hẹn với mình, đúng không?”
Lý Quỳ Nhất quay người rời khỏi đám đông.
Cô một mình đến quán bún chua cay Nhiêu Ký, quả nhiên nơi đó đã chật kín người.

Lý Quỳ Nhất lặng lẽ đợi ở dưới gốc cây nhỏ trước cửa quán lặng rồi nâng cổ tay nhìn đồng hồ, bây giờ là 12 giờ 13 phút… Vậy đợi đến 12 giờ 20, nếu Phương Tri Hiểu đến trước lúc đó, cô sẽ tha thứ cho cô nàng.
••••••••
Lời của tác giả:
Phương Tri Hiểu: Ôi ôi, ai mà có tính chiếm hữu mạnh mẽ thế này?
***********
Chú thích:Trong quả dứa, có chứa các tinh thể oxalat canxi (calcium oxalate crystals), còn được gọi là raphides.

Những tinh thể này có dạng kim nhỏ và nhọn, có thể gây ra cảm giác ngứa, rát hoặc châm chích khi tiếp xúc với niêm mạc miệng và lưỡi.

Đây là lý do mà một số người cảm thấy khó chịu khi ăn dứa.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui