Công Ty Giải Trí Tiên Phàm


Khổng Minh Tuyên không hề nghi ngờ đã qua cái vòng thi đầu của cuộc tuyển chọn này, vòng thi thứ 2 là 25 ngày sau, trong khoảng thời gian này tạm thời về nhà chờ kết quả.

Khổng Minh Tuyên trở về phòng ngồi phịch trên ghế dựa, có chút không kiên nhẫn mà bĩu môi, quay đầu hỏi Lý Tiểu Tiểu: “Sao lại rề rà như vậy chứ?”
“Vụ tuyển tú này phải liên tục tới 1 năm đó, thi đấu thăng cấp một lần lại tiếp một lần, anh phải có kiên nhẫn.” Lý Tiểu Tiểu nhón chân trấn an vỗ vỗ bả vai Khổng Minh Tuyên: “Vừa lúc trong khoảng thời gian này anh có thể chuẩn bị cho tốt một chút, tập luyện hết ca khúc với vũ đạo mà anh muốn dùng ở trận đấu với thầy dạy nhạc và thầy vũ đạo một chút, tranh thủ một lần đoạt giải nhất.”
Khổng Minh Tuyên kiêu ngạo ngẩng đầu: “Yên tâm, quán quân tất nhiên là của tôi, dù xem như là lấy hình thức nhóm để xuất đạo, tôi cũng là C vị*.”
*: vị trí center.
Cái này thì Lý Tiểu Tiểu tin thật, người bình thường thiệt đúng là không đè nổi cái gương mặt diễm áp quần hùng kia của Khổng Minh Tuyên.
“Một năm này anh cứ kiên định tham gia trận đấu, sau khi trận đấu kết thúc thì phỏng chừng sẽ có một năm diễn xuất theo hiệp ước, chờ 2 năm này qua đi rồi phỏng chừng nhân khí của anh cũng rất cao, đến lúc đó chúng ta lại xem chiêu số phát triển tiếp theo của anh.” Lý Tiểu Tiểu nói xong thì ngẩng đầu liếc mắt nhìn Khổng Minh Tuyên một cái: “Anh có cần cái gì không, có thể trực tiếp nói với tôi, tôi giúp anh an bài xong trước cho.”
“Có!” Trên mặt Khổng Minh Tuyên có chút đỏ lên, nhìn ra rõ ràng là bộ dáng có chút thẹn thùng, nhưng anh vẫn cứ ngoảnh đầu sang một bên như cũ, cố ý vờ như cái gì cũng không cần vậy: “Tôi muốn tiền.”
“Tiền?” Lý Tiểu Tiểu sửng sốt một chút, toàn công ty không phải thần tiên thì là yêu tinh với quỷ, bình thường rất ít chỗ chi tiêu dùng tiền, Lý Tiểu Tiểu thật đúng là xem nhẹ vấn đề tiền này.
Làm người mới của công ty, Lý Tiểu Tiểu quả thật còn chưa từng trả tiền lương cho Khổng Minh Tuyên, cô vội vã lấy di động ra chuẩn bị chuyển một khoản tiền cho wechat của Khổng Minh Tuyên, thuận miệng hỏi: “Anh muốn bao nhiêu tiền?”
Khổng Minh Tuyên chả có khái niệm gì với tiền, thuận miệng nói một câu: “Cũng không cần nhiều, mấy trăm vạn là được.”
“Mấy trăm…… Vạn???” Giọng Lý Tiểu Tiểu nháy mắt cao lên 8 deciben: “Anh cần nhiều tiền thế làm gì?”
“Rất nhiều sao?” Khổng Minh Tuyên nhìn Lý Tiểu Tiểu mà lộ ra thần sắc nghi hoặc: “Gần nhất tôi có đu một bộ phim truyền hình, người đàn ông trong đó mua cái đồng hồ cái ví thôi cũng động cái trên trăm vạn, tôi đây tham gia chương trình ở bên ngoài cỡ 1 năm, nếu ăn ở không quen thì phải tự mình bỏ tiền giải quyết, mấy trăm vạn hẳn là không nhiều lắm đi?”

Mặt Lý Tiểu Tiểu đều tái rồi, này đây đều là xem cái thứ đồ gì hả?!!
“Bình thường nếu mà là ăn ở thì không xài nhiều tiền đến vậy.” Lý Tiểu Tiểu cũng không biết nên phổ cập khoa học về giá trị của tiền cho con chim công Khổng Minh Tuyên không có khái niệm tiền tài này thế nào nữa, có điều phải nói lại, Khổng Minh Tuyên vừa thấy chính là ông chủ không chịu ấm ức được, phỏng chừng thật đúng là ông chủ biết tiêu tiền.
“Chờ sau khi thăng cấp rồi đến đài sầu riêng ghi hình chương trình rồi, ăn ở đều là đài sầu riêng cùng công ty giải trí Thượng Tinh chịu trách nhiệm về chương trình sắp xếp, bình thường các anh còn phải nhận huấn luyện về phương diện âm nhạc, chỗ ở chỉ là nơi cung cấp cho các anh nghỉ ngơi, anh không có cơ hội ở bên ngoài đâu.” Lý Tiểu Tiểu nói xong rồi vẫn là tìm ra tài khoản thẻ ngân hàng công ty làm thay Khổng Minh Tuyên rồi chuyển qua 100.000 đồng tiền: “Bình thường thì đầu to mà nghệ sĩ tiêu xài chính là quần áo với trang sức, vụ này anh khỏi cần sầu, công ty ta có Chức Nữ đó, cổ làm quần áo còn đẹp hơn mấy chỗ hàng hiệu này.

Tôi chuyển cho anh 100.000 trước, anh xài trước đi, chờ xài hết lại nói.”
Khổng Minh Tuyên từ ghế dựa ngồi ngay ngắn lên: “Tôi nghe Hồng Hài Nhi nói, trước kia lúc công ty thiếu tiền thì ông Địa liền bán đấu giá hoa của ổng, Thân Văn Duệ bán nhiều râu nhân sâm, thậm chí Cửu Thiên Huyền Nữ còn xuất ra một viên ruby rất lớn, có điều ông Địa cũng cản lại rồi.

Có phải nếu muốn nhiều thêm chút tiền thì bán chút đồ là được hay không?”
Lý Tiểu Tiểu cao thấp mà đánh giá anh ấy một phen: “Anh cũng có bảo bối?”
“Cũng có?? Ha ha……” Khổng Minh Tuyên kiêu ngạo phất áo: “Cô không biết là tôi có cái biệt danh gọi là máy thu gặt bảo bối à?”
Lý Tiểu Tiểu: “………………”
Đây là cái biệt danh lung tung rối loạn gì vậy.
Nhắc tới thiên phú của mình, Khổng Minh Tuyên nổi hứng lên đây, nhảy bật khỏi ghế dựa, tay áo dài phất lên, trong phòng nháy mắt liền bị đủ loại pháp bảo lấp la lấp lóe đủ loại ánh sáng kỳ lạ nhồi vào.


Nhìn bộ dáng trợn mắt há hốc mồm của Lý Tiểu Tiểu, Khổng Minh Tuyên đắc ý dào dạt nói: “Đây đều là pháp bảo cùng binh khí mà tôi thu đi lúc tôi đi đánh nhau trước kia đó, cô thấy mấy cái này đáng giá không?”
Lý Tiểu Tiểu cong lưng muốn nhặt một thanh kiếm dài dưới chân mình lên, nhưng ngón tay vừa chạm đã cảm thấy lạnh thấu xương, cố nén cảm giác đông lạnh tay mà cầm lấy chuôi kiếm, Lý Tiểu Tiểu vừa dùng sức liền xém nữa không làm mình té văng ra ngoài, nhưng kiếm lại chả chút sứt mẻ.

Chuôi kiếm này thật sự là rất nặng, cô căn bản là không nhấc nổi.
“Mấy cái pháp bảo này tốt thì tốt, nhưng đây cũng hổng phải thứ của phàm gian nha.” Lý Tiểu Tiểu có chút rối rắm hỏi: “Anh không có gì bình thường chút sao?”
“Có thì có!” Khổng Minh Tuyên lại phất tay áo, binh khí khắp phòng biến mất, lúc này lại xuất hiện cả một phòng đỉnh đồng thau: “Thời nhà Ân, tôi ngây người ở nhân gian một thời gian, đỉnh đồng thau xinh đẹp nhất nhân gian lúc đó đều bị tôi thu lại, cô thấy mấy cái đó đáng giá không?”
Lý Tiểu Tiểu ngó đỉnh đồng thau khắp phòng mà run rẩy cả lên, trong phòng này có một nửa đều lớn hơn đồ đồng thau vuông lớn nhất mà Hoa quốc đang có, hơn nữa vô luận là tạo hình hay là hoa văn đều tinh mỹ mười phần, chữ cùng đồ vật khắc trên đó cũng có thể thấy được rõ ràng.

Cái này có thể không đáng giá hả? Mấy cái đỉnh đồng thau đó lấy cái nào ra ngoài ít nhất phải lên hot search một tháng, đây đều là quốc bảo á!
“Mấy cái đó đúng thiệt là đáng giá, nhưng không thể bán, hơn nữa cũng không thể đưa ra.” Biểu cảm của Lý Tiểu Tiểu càng rối rắm: “Cái đỉnh lớn như vầy tôi cũng không có cách nào bịa ra lai lịch nha, anh có thứ gì nhỏ hơn chút không.”
“Nhỏ chút hả……” Lại phất tay áo, đỉnh đồng thau không thấy, thay vào đó là đủ loại gương đồng với các kiểu dáng được mài đến soi rõ bóng người, trên mặt trái của từng cái gương đồng đều điêu khắc hoa văn tinh xảo.
Gương thời nhà Thương là văn vật mười phần quý trọng, trước mắt toàn bộ Hoa quốc cũng chỉ có 5 tấm gương đồng thời Thương, bởi vì bị chôn dưới đất mấy ngàn năm nên khó tránh khỏi có chút thảm bại.

Nào giống mấy tấm gương của Khổng Minh Tuyên nha, các hoa văn tinh xảo thì khỏi nói, bảo tồn cũng đặc biệt tốt, có điều số lượng này cũng hơi bị nhiều quá đi.

Lý Tiểu Tiểu cầm một tấm gương đồng lên vừa thưởng thức hoa văn phía sau vừa không hiểu mà hỏi: “Anh giữ nhiều gương đồng như vậy làm gì?”
“Gương đồng đương nhiên là dùng để soi chính mình!” Vẻ mặt Khổng Minh Tuyên rắm thối nói: “Chim công đẹp như tôi đây mà không soi gương cho nhiều vô chả phải phí phạm của trời?”
Lý Tiểu Tiểu đầy mặt cảm thán nhìn ảnh: “Cái bệnh tự kỷ này của anh đây là kéo dài mấy ngàn năm hả!”
“Tiếc là mấy cái gương đồng này không soi rõ bằng gương của hiện tại, tôi cũng chẳng hiếm lạ.” Khổng Minh Tuyên khoát tay: “Cô xem có thể bán hay không? Có thể bán liền bán chút tiền, tôi muốn đổi một đám gương rõ nét hiện đại.”
“Anh như này mới gọi là phí phạm của trời đó!” Lý Tiểu Tiểu yêu thích không buông tay mà nhìn từng cái gương đồng trên mặt đất một lần, cuối cùng chọn lấy một cái không bắt mắt nhất mà cầm lên: “Gương đồng thời Thương đặc biệt ít, hiện đang có đều bày trong bảo tàng, tôi cũng không biết gương đồng này có thể bán đấu giá hay không, để quay đầu lại hỏi giùm anh một chút đi! Tôi nói anh không có vài thứ bình thường chút sao? Có thể đắt chút nhưng đừng khan hiếm dọa người như vậy được không?”
“Sao tôi biết được nhân gian các cô thiếu cái thứ đồ chơi gì.” Khổng Minh Tuyên than thở một câu, thu gương đồng về rồi lại bày những thứ mới ra đầy đất: “Đây là một vài món đồ chơi nhỏ mà mấy ngàn năm này tôi đến thế gian lấy được, cái quạt lông vũ mà cô nhìn chằm chằm kia là của Gia Cát Lượng, hắn bốn bỏ năm lên coi như là đồ đệ của Huyền Nữ.

Nếu cô thích cây quạt này liền tặng cô vậy, cũng tranh thủ trở nên thông minh chút.”
Lý Tiểu Tiểu trừng mắt liếc anh ấy một cái, thả quạt lông vũ sang một bên, lại cầm một cái ly bạch ngọc tinh xảo lên: “Đây là của thời nào?”
“Không nhớ rõ!” Khổng Minh Tuyên gãi gãi đầu: “Trái phải chẳng qua là thứ xài lúc uống rượu, cái thứ đồ chơi này cũng đáng tiền sao?”
Lý Tiểu Tiểu nhìn chữ và đồ vật khắc nơi đế ly, cố gắng phân biệt một chút, cũng không nhận ra là niên đại gì, liền dè dặt cẩn trọng mà thả ly ngọc lên bàn: “Liền bán cái này đi, cái khác anh thu lại đi.”
“Cô không chọn mấy cái sao?” Khổng Minh Tuyên phủi mấy món đồ vừa nãy vào lòng Lý Tiểu Tiểu: “Mấy cái này tặng cô.”
Lý Tiểu Tiểu nhìn gương đồng nhà Ân, quạt lông vũ của Gia Cát Lượng, thẻ tre Tần triều, ly ngọc triều Hán trong lòng mà xém nữa ngất đi, làm cô chủ của thần tiên, sao lại kíƈɦ ŧɦíƈɦ như vậy chứ!
****
So với đấu giá hoa cao điệu lần trước, lần này Lý Tiểu Tiểu tính điệu thấp đi bán đấu giá, cô trực tiếp liên hệ với Trương Ngọc Đông phụ trách việc ông Thổ bán hoa của lần bán đấu giá trước đó, mang theo ly bạch ngọc trực tiếp qua đó giám định.
Vừa nhận được điện thoại của Lý Tiểu Tiểu, Trương Ngọc Đông cao hứng hỏng rồi, lần trước một chậu hoa của ông Thổ đánh ra giá cao một trăm mấy chục triệu, đây chính là công trạng tốt nhất của ông cho tới nay.


Hiện tại Lý Tiểu Tiểu vừa gọi điện thoại đến, phản ứng thứ nhất của Trương Ngọc Đông chính là lại muốn bán hoa sao?
Chuyện bán đấu giá thì cũng không nói rõ ràng trong điện thoại được, Lý Tiểu Tiểu hẹn xong với Trương Ngọc Đông liền trực tiếp ngồi máy bay tự mình đưa ly bạch ngọc đến trước mặt Trương Ngọc Đông cùng nhân viên giám định ông ấy mang đến.
Trương Ngọc Đông ở công ty bán đấu giá nhiều năm nên cũng có nhãn lực, vừa thấy cái ly bạch ngọc này liền biết là thứ tốt, ông cố nén hưng phấn mà chờ đoàn đội giám định chuyên nghiệp của công ty dùng các loại dụng cụ chuyên nghiệp cùng kinh nghiệm nhiều năm tiến hành giám định, sau đó mới ôm trái tim nhỏ đập bùm bùm hỏi: “Là ly ngọc thời nào?”
Chuyên gia giám định dè dặt cẩn trọng mà đặt ly bạch ngọc lên bàn, lúc này mới tháo bao tay xuống mà lau mồ hôi trên trán: “Là Tùy triều!”
Lý Tiểu Tiểu cùng Trương Ngọc Đông không hẹn mà cùng hít ngược một hơi khí lạnh, trăm miệng một lời hỏi: “Tùy triều?”
“Đúng vậy, quả thật là ly bạch ngọc Tùy triều.” Nhân viên giám định nhìn ly bạch ngọc trên bàn mà hai mắt cũng lòe sáng: “Ở Tùy triều, ly bạch ngọc như vầy cũng chỉ có đế vương mới có thể sử dụng, tôn quý thì không nói, khó nhất là ly bạch ngọc được mài sáng như vậy lại có thể bảo trì phẩm tướng hoàn hảo như này, thật là trân phẩm khó gặp trên đời nha.”
Lý Tiểu Tiểu xấu hổ mà gãi gãi mặt, vốn nghĩ là toàn bộ thời Tống Nguyên là cao lắm, không nghĩ tới kinh nghiệm quá ít không nắm chắc tốt được, trực tiếp quất cái Tùy triều ra, cái này cũng quá tỏ vẻ giàu có.
Nghĩ vậy, Lý Tiểu Tiểu vẫy vẫy tay về phía Trương Ngọc Đông, nhỏ giọng dặn dò: “Lúc này khi bán đấu giá đó điệu thấp chút, lúc bán đấu giá nặc danh giùm tôi, đừng để ai biết thân phận của tôi.”
Bên bán có yêu cầu như vậy là rất bình thường, Trương Ngọc Đông tất nhiên là đáp ứng, an bài thỏa đáng các công tác giữ bí mật.
Một tháng sau, ly bạch ngọc Tùy triều được làm vật phẩm đấu giá áp trục lên hội đấu giá lớn nhất trong nước, cuối cùng bị một người sưu tập trong nước lấy giá cao 9 chữ số thu đi.
Lúc này, di động của Khổng Minh Tuyên đã vào danh sách 100 người mạnh nhất của 《Nhóm nhạc nam mạnh nhất》 nhận được một tin nhắn, vừa nhấn mở thì thấy là tin tài khoản vào sổ, trên đó có một đống số không.
Lúc này Khổng Minh Tuyên mới vừa xách hành lý đến ký túc xá của 《Nhóm nhạc nam mạnh nhất》 lập tức giãn đầu mày đẹp ra, quay đầu nhìn thoáng qua nam sinh nói chuyện với mình ở cạnh mình: “Vừa nãy cậu nói gì?”
Nam sinh lộ ra biểu cảm khiếp đảm, thật cẩn thận mà hỏi: “Tôi nói là cơm trưa cậu tính ăn cái gì?”
Khổng Minh Tuyên có tiền liền muốn tiêu hào phóng phất tay lên: “Đi ra ngoài ăn, hôm nay tôi mời khách!”.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui