Cách dạ hội còn có hai tiếng, Trương Thiên Nữ mở nhạc lên, mang theo Hạ Thần Tuyết làm quen các bước nhảy.
Có quần áo thêm vào, Hạ Thần Tuyết rốt cuộc đã ưỡn ngực ngẩng đầu lên, đi theo Trương Thiên Nữ nhẹ nhàng nhảy múa theo âm nhạc.
“Thần Tuyết à……” Trong phòng truyền đến một giọng nói già cả, Hạ Thần Tuyết lập tức dừng lại bước nhảy, xách theo làn váy nhanh chóng đi đến cửa phòng ngủ rồi nhẹ nhàng đẩy cửa ra: “Mẹ!”
Cụ bà ngồi ở bên giường ngẩng đầu lên, khi bà nhìn thấy Hạ Thần Tuyết ăn mặc lộng lẫy đứng ở cửa thì lập tức ngây ngẩn cả người, tựa hồ là không thể tin được hai mắt mình.
“Con…… Con là…… Thần…… Thần Tuyết……” Mẹ Hạ dụi dụi mắt nhìn nhìn Hạ Thần Tuyết, xoay người lại nhấn chốt mở đầu giường, mở đèn trong phòng lên.
Ba Hạ nghe thấy tiếng thì lấy tay chống ván giường ngồi dậy, sau khi nhìn thấy con gái, ba Hạ đỏ vành mắt.
Dưới ánh đèn, Hạ Thần Tuyết phảng phất như một tinh linh rơi xuống nhân gian, đẹp đến làm cho người ta hít thở không thông.
Quan trọng nhất là, trên mặt con gái là tươi cười sáng lạn mà đã rất nhiều năm rồi bọn họ chưa từng thấy.
Thấy ba mẹ nhìn mình không dời mắt, trên mặt Hạ Thần Tuyết mang theo tươi cười ngại ngùng: “Mẹ, đây là chị Thiên Nữ, chị ấy biết con không có tiền mua quần áo tham gia vũ hội, cố ý thay con làm bộ quần áo này, còn giúp con ăn diện trang điểm, dạy con khiêu vũ.”
“Cảm ơn cháu nhé.” Mẹ Hạ suy yếu chống gậy đứng dậy, trịnh trọng mà nói lời cảm tạ với Trương Thiên Nữ: “Cảm ơn cháu vì đã làm nhiều cho con gái cô như vậy.”
Trương Thiên Nữ cười nhìn Hạ Thần Tuyết: “Là vinh hạnh của cháu, có thể may quần áo cho một cô gái thiện lương như vậy.”
Mắt Hạ Thần Tuyết sáng ngời nhìn ba mẹ, có chút xấu hổ mà hỏi: “Ba, mẹ, hôm nay con đẹp sao?”
“Đẹp!” Hốc mắt mẹ Hạ ướŧ áŧ gật gật đầu, nhưng trên mặt lại mang theo nụ cười tươi thỏa mãn: “Con gái mẹ vẫn luôn xinh đẹp nhất.”
Ba Hạ gật gật đầu, nhìn về phía bạn già, trong mắt tràn ngập nhu tình: “Con gái xinh đẹp giống như bà năm đó vậy.”
Mẹ Hạ có chút ngại ngùng mà nói dỗi: “Trước mặt con cái với khách, nói bậy gì đó.”
Mấy người đều cười, trong căn phòng nhỏ hẹp tràn ngập tiếng nói tiếng cười đã lâu chưa từng có.
Hạ Thần Tuyết nhìn tươi cười trên mặt ba mẹ, có chút xấu hổ hỏi Trương Thiên Nữ: “Chị Thiên Nữ, chị có thể giúp em chụp một tấm ảnh với ba mẹ em không? Em muốn đi rửa ra làm ảnh gia đình.”
Trương Thiên Nữ xoay người đến valy của mình lấy một cái camera DSL ra, cười nói: “Em nói có trùng hợp hay không, hôm nay vừa lúc chị có mang camera ra ngoài.”
Mẹ Hạ vừa nghe liền nóng nảy: “Vậy để mẹ đi rửa mặt chải đầu một chút.”
Mẹ Hạ lau mặt cùng tay cho ba Hạ, chính mình cũng rửa ráy sạch sẽ, còn cố ý thoa kem xoa mặt lên.
Hai ông bà thay quần áo sạch sẽ, mẹ Hạ đẩy ba Hạ ngồi xe lăn trong phòng ra.
Hạ Thần Tuyết với mẹ Hạ cùng nhau giúp đỡ ba Hạ ngồi lên sô pha, một nhà ba người dựa vào nhau, trên mặt lộ ra tươi cười hạnh phúc.
Trương Thiên Nữ lấy camera ra dừng lại hình ảnh tốt đẹp này trong nháy mắt.
Chụp ảnh xong rồi, cách lúc dạ hội mừng năm mới bắt đầu chỉ còn một tiếng, Hạ Thần Tuyết phải đi ra ngoài sớm một chút thì mới có thể kịp tới hội trường.
Cô ấy lại lần nữa soi gương đánh giá chính mình, tươi cười trên mặt rốt cuộc thêm vài phần tự tin.
Trương Thiên Nữ đưa một chiếc túi xách cho Hạ Thần Tuyết, túi xách nhỏ lớn cỡ 1 tờ A4, có thể vừa vặn đựng di động cùng ví tiền và chìa khóa, còn phối hợp được với váy dạ hội và giày của cô ấy.
Hạ Thần Tuyết xách túi xách đi tới cửa, xoay người nhìn mẹ Hạ vịn cửa phòng ngủ đi ra, trên mặt lộ ra nụ cười tươi sáng lạn: “Con đi tham gia bữa tiệc của công ty đây.”
Mẹ Hạ từ ái gật gật đầu: “Đi đi, quanh năm suốt tháng con cũng không vớt được ngày nghỉ, bữa nay phải đi mà chơi đùa cho thật vui, chuyện trong nhà không cần lo lắng, có mẹ đây.”
Trương Thiên Nữ lấy một vò rượu từ trong cái túi to của mình ra để lên bàn, mỉm cười nói với mẹ Hạ: “Cũng không có thứ gì tốt tặng cho cô chú, đây là rượu thuốc nhà bọn cháu ngâm, có công hiệu cường kiện thân thể, mỗi tối các cô chú uống hai lượng, có lợi cho thân thể.”
Mẹ Hạ vội vàng nói: “Đây sao lại không biết xấu hổ, cháu đã rất phí tâm rồi.”
“Rượu là nhà mình ủ, thuốc là nhà mình trồng, không phí tiền gì, các cô chú giữ lại uống là được.” Trương Thiên Nữ nói xong thì cũng đặt đồ trang điểm đã dùng rồi ngay ngắn chỉnh tề lên bàn, quay đầu dặn dò Hạ Thần Tuyết: “Mấy món đồ trang điểm này cũng tặng cho em luôn, không phải nhãn hiệu lớn gì, đều là chị rảnh rỗi tự mình mân mê ra dùng.
Son môi cùng bánh phấn này em để trong túi xách mang theo đi, để hồi nữa dùng để trang điểm trên dạ hội.”
Hạ Thần Tuyết dựa theo dặn dò của Trương Thiên cất kỹ đồ đạc, quay đầu lại phất tay về phía ba mẹ, mang theo đầy mặt tươi cười xuống lầu.
Trương Thiên Nữ nhìn theo Hạ Thần Tuyết lên taxi, sau đó xoay người lại tìm một góc không người cùng máy theo dõi quay người lại, thân ảnh liền biến mất, giây tiếp theo, người đã về tới công ty giải trí Tiên Phàm, trực tiếp xuất hiện ở trong phòng Lý Tiểu Tiểu.
Lý Tiểu Tiểu đang ngồi trên giường vừa ăn khoai lang nướng vừa xem gameshow bị Trương Thiên Nữ đột nhiên xuất hiện làm phát hoảng, khoai lang nướng nóng hôi hổi trong tay thiếu chút nữa ném lên đùi.
“Chị, trắng trợn biểu diễn chợt biến ra người sống to đùng trước mặt em chị vẫn là người đầu tiên đó.”
Trương Thiên Nữ cười khẽ một tiếng: “Không phải em đã đều biết thân phận của bọn chị sao, chờ quay đầu lại để Khổng Tuyên biểu diễn người sống biến chim công, đó mới phấn khích đó.”
Nghĩ đến một màn kia, Lý Tiểu Tiểu sợ run cả người: “Vẫn là thôi đi, Khổng Tuyên biến thành chim công không ép chúng ta ra khen lông chim của ảnh ra hoa nha, ngữ văn em không tốt, lượng từ ngữ không nhiều lắm, không muốn cái tiết mục kíƈɦ ŧɦíƈɦ cỡ này.
Nếu ảnh dám biến thành công ngay mặt em, em liền dám tống ảnh vào vườn bách thú, bảo ảnh lấy bộ dáng chim công đem ngực đập vỡ đá lớn.”
Trương Thiên Nữ rửa tay ngồi bên người Lý Tiểu Tiểu, trực tiếp duỗi tay bẻ khoai lang nướng trong tay Lý Tiểu Tiểu xuống một nửa, Lý Tiểu Tiểu dịch vào trong cho cổ chút chỗ, tò mò hỏi: “Chị đi tặng lễ phục cho cô gái kia? Thế nào, mặc vào đẹp không?”
“Em cũng không xem là quần áo ai làm, có thể xấu sao?” Nghĩ đến Hạ Thần Tuyết, Trương Thiên Nữ vẫn là rất cảm thán: “Cô bé kia rất tốt, rất thiện lương, nhiều năm như vậy vẫn luôn chăm sóc cho ba mẹ bệnh lâu mà trước nay đều không có câu oán hận, tiền kiếm được sau khi đi làm cơ bản đều xài trên người ba mẹ, bộ quần áo trên người cô ấy kia đã giặt cho sắp rách rồi.”
Lý Tiểu Tiểu: “Vậy chị nói sao cô ấy lại tự ti thế này?”
“Lúc tiểu học với sơ trung bị bạn học bạo lực ngôn ngữ lâu dài, để lại tự ti khúc mắc, sau khi lớn lên dù cho có thi đậu trường 985, vào công ty nổi tiếng, cũng vẫn cứ cảm thấy không tự tin như cũ, cho rằng công việc của mình là chui chỗ trống mới nhặt được.” Trương Thiên Nữ cắn một miếng khoai lang nướng nói: “Chị chỉ là mở ra khúc mắc cho cô bé đó, làm cho cô ấy nhìn thấy mình ưu tú, về sau có trở nên tự tin hay không, còn phải dựa vào chính cô ấy cố gắng.”
“Đều nói lời tốt đẹp như mùa đông ấm, ác ngữ đả thương người như tháng sáu lạnh, bạo lực ngôn ngữ đã lớn đến khó có thể thừa nhận, càng khỏi nói với một đứa trẻ nho nhỏ như thế vào năm đó.” Nghĩ đến căn bệnh lâu của ba mẹ Hạ Thần Tuyết, Lý Tiểu Tiểu thuận miệng hỏi một câu: “Có phải chị tặng một vò rượu cho ba mẹ cổ không? Lúc ăn cơm em trơ mắt mà nhìn thấy thiếu đi một vò rượu, may mà thầy Thần đưa lưng về hướng khác mới không thấy được, không thì thế nào cũng phải dọa ra sai lầm gì đó.”
Trương Thiên Nữ cười hì hì nói: “Chị tính được ông ấy không nhìn thấy mới lấy.”
“Mẹ Hạ Thần Tuyết là lúc sinh sản bị tổn thương, các chức năng của cơ thể đều bị suy thoái phần nào, nhất là vấn đề của bộ phận thận có vẻ nghiêm trọng, không thể mệt mỏi nên cũng không có cách nào làm việc.
Ba Hạ Thần Tuyết là thần kinh ở chân chịu tổn thương, tạo thành chi dưới tê liệt.
Nếu năm đó có tiền để trị liệu cùng vẫn luôn kiên trì hồi phục thì không đến nỗi này.”
Lý Tiểu Tiểu nghe xong, ngực cũng có chút nghẹn: “Vậy rượu thuốc kia có tác dụng lớn đối với bọn họ không?”
“Dược hiệu của rượu thuốc của ông Táo ôn hòa, phàm nhân có thể hấp thu rất tốt, với lại cũng sẽ không có tác dụng phụ.
Hiệu quả của rượu thuốc này sẽ tốt hơn với mẹ Hạ một chút, rượu thuốc này có thể tẩm bổ lục phủ ngũ tạng, có thể giúp các nội tạng trong cơ thể bà ấy dần dần khôi phục bình thường.
Ba Hạ là thần kinh ở chân bị tổn thương, uống rượu thuốc thêm châm cứu thì hiệu quả sẽ càng thêm rõ ràng.” Trương Thiên Nữ nói xong thì chuyển tay một cái, một chiếc kim thêu hoa xuất hiện trên lòng bàn tay cô ấy: “Tiếc rằng chị chỉ biết thêu hoa không biết châm cứu, không thì đã bớt việc.”
Lý Tiểu Tiểu bất đắc dĩ mà nhìn cô ấy: “Chị đã rất lợi hại rồi, Chức Nữ thêu hoa may quần thì thôi đi, ngay cả đào quặng cũng biết, giờ còn muốn nhúng chàm châm cứu, có thể để lại chút đường sống cho đám phàm nhân bọn em không?”
Trương Thiên Nữ bị Lý Tiểu Tiểu đùa cho cười không ngừng, vui vẻ lấy một cái tráp tràn đầy trang sức ra, để cho Lý Tiểu Tiểu tùy tiện chọn.
Lý Tiểu Tiểu: “…………”
Có loại cảm giác bị nhân viên bao nuôi.
10 giờ 30 tối, Hạ Thần Tuyết tham gia dạ hội mừng năm mới xong về nhà, hưng phấn mà gọi điện thoại cho Trương Thiên Nữ, nói mình may mắn rút trúng giải nhất trên dạ hội, tiền thưởng có đủ 200.000.
Có món tiền này, cô ấy có thể tìm bác sĩ tốt một chút cho ba mẹ, bản thân cũng không cần túng quẫn như vậy.
Trò chuyện đến cuối cùng, Hạ Thần Tuyết có chút xấu hổ mà nói với Trương Thiên Nữ, nói rằng mình tối nay kinh diễm toàn công ty, ngay cả giám đốc bộ phận cũng suýt nữa không nhận ra cô ấy.
Mặc dù lúc tán gẫu trao đổi với người khác cô ấy vẫn cứ cảm thấy khẩn trương như cũ, nhưng cô cảm thấy mình đã có gan chủ động nói chuyện, cũng tỏ vẻ về sau sẽ kiên trì ngẩng đầu ưỡn ngực, nhìn người ta nói chuyện, biến chính mình thành bộ dạng mình thích nhất.
Thả điện thoại, Trương Thiên Nữ không nhịn được mà cười, cảm giác khi trợ giúp người khác cũng thật tốt!
****
Qua Nguyên Đán, Trần Đại Hà đã ngây người mấy tháng ở công ty giải trí Tiên Phàm cũng phải về nhà, tuy rằng ông ấy hận không thể ở lại trong này không đi, nhưng mà trong nhà từng cuộc điện thoại cuộc này tới cuộc kia gọi đến thúc giục, bảo ông phải về nhà mừng năm mới.
Lúc Trần Đại Hà đến công ty giải trí Tiên Phàm vẫn là một con ma ốm gần đất xa trời, mỗi ngày dựa vào nhân sâm dại để bổ khí, không thể nóng không thể lạnh cũng chẳng thể mệt mỏi, đi thêm mấy bước đường cũng có thể biểu diễn cảnh té xỉu bên đường.
Sau khi đến công ty giải trí Tiên Phàm, uống rượu thuốc, ăn cơm của ông Táo, mỗi ngày trừ bỏ dạy học cho nghệ sĩ ra thì chính là bồi ông Táo câu cá với ông Thổ trồng trọt, bất tri bất giác, cái thân thể này liền rắn chắc lên.
Giờ Trần Đại Hà đã hoàn toàn thoát khỏi cuộc sống uống nước pha nhân sâm mỗi ngày, mỗi ngày hưởng thụ các loại mỹ thực ông Táo làm, lần nữa nếm được ngon ngọt của cuộc sống.
Lúc Trần Đại Hà tới còn mặc áo tay ngắn, giờ đã là mặc thêm áo lông.
Mặc quần áo Chức Nữ mới làm, Trần Đại Hà kéo tay hai ông cụ không ngừng lưu luyến: “Tôi luyến tiếc các ông a.”
Ông Táo cầm một hộp điểm tâm tràn đầy nhét vào trong tay ông ấy: “Mấy cái này cho ông ăn trên đường.”
Trần Đại Hà nước mắt lưng tròng: “Tôi ngửi thấy vị thịt, có phải ông làm móng giò kho, tương thịt bò, đùi dê nướng gì đó không?”
Ông Táo lại xách một cái hộp lớn hơn nữa qua: “Rồi rồi rồi, bữa nay thịt cũng chia cho ông một nửa.”
Ngửi thấy mùi thịt nồng đậm, Trần Đại Hà nuốt nước miếng: “Lại thêm một vò rượu nữa là được.”
Ông Táo lại xách một cái vò rượu chưa mở ra câm nín nhìn ông ấy: “Ông còn thiếu mấy ngày này? Chờ qua tết xong rồi về uống không được sao?”
Nhận được lời mời của ông Táo, Trần Đại Hà lập tức liền vui vẻ: “Đây là ông mời tôi về đó, ông yên tâm, chờ qua tết xong liền đến.”
Ông Táo nhìn ông ấy tay trái một hộp điểm tâm, tay phải một hộp thịt kho sải bước đi ra ngoài, vội vàng gọi ông ấy một tiếng: “Ông không mang valy đi hả?”
“Không mang!” Trần Đại Hà quay đầu lại, đúng lý hợp tình trả lời: “Dù sao trong valy đều là quần áo mùa hè, để ở đây vừa vặn sang năm mặc.”
Ông Táo: “Hây, ông thật đúng là không xem bản thân là người ngoài.”
****
Quê Trần Đại Hà ở tỉnh Giang Tô, lần này Lý Tiểu Tiểu đưa ông ấy về nhà, thuận tiện dẫn Bạch Trạch đi tham gia một chương trình tấn công dựa trên câu đố là 《 kỳ khai đắc thắng 》.
《 kỳ khai đắc thắng 》 là một chương trình có độ nổi tiếng rất cao, đã tổ chức liên tục 5 năm.
Mỗi một kỳ, tổ chương trình sẽ chọn 8 tuyển thủ khiêu chiến Lôi chủ thắng kỳ trước, thông qua hình thức một mình đáp đề, hai người PK, cuối cùng quyết định vị trí Lôi chủ kỳ mới nhất, đến lúc cuối năm Lôi chủ tân nhiệm năm nay sẽ đụng độ Lôi chủ năm trước một lần, tuyển ra Minh Chủ Trí Tuệ cuối cùng.
Lý Tiểu Tiểu cảm thấy gameshow này vô cùng thích hợp với Bạch Trạch không gì không biết ở thời thượng cổ này, hiểu chuyện thiên hạ là thiên phú tự thân anh ấy mang, các loại tri thức ngạc nhiên kỳ lạ muốn không biết cũng không được.
Đi tỉnh Giang Tô vốn là ngồi máy bay tiện nhất, nhưng Trần Đại Hà chẳng biết là muốn hưởng thụ lạc thú đi đường hay là không muốn về nhà, thế nào cũng muốn ngồi xe lửa về nhà.
Tàu cao tốc không ngồi, chính là cứ bảo Lý Tiểu Tiểu mua giường nằm.
Tuy mấy năm nay Trần Đại Hà chả thế nào đóng phim, nhưng làm một diễn viên gạo cội có độ nổi tiếng rất cao, vừa đến nhà ga liền có không ít người lấy di động chụp ảnh, còn có vài người to gan chủ động tiến lên đáp lời.
Trần Đại Hà nhưng lại không để ý tình huống như vậy, còn vui tươi hớn hở hỏi cô bé chụp ảnh: “Cháu là chụp ông hay là chụp soái ca cạnh ông vậy? Sao mắt cứ bay đến trên người cậu ấy mãi thế?”
Sau khi video Trần Đại Hà hiện thân ở nhà ga bị bạn trên mạng truyền lên mạng, Trần Đại Hà, Bạch Trạch cùng Lý Tiểu Tiểu đã lên giường nằm.
Chỗ Lý Tiểu Tiểu đặt là hai cái giường dưới một cái giường trên, lúc lên xe là buổi sáng, Trần Đại Hà không có việc gì liền mở bếp nhỏ* cho Bạch Trạch truyền thụ kinh nghiệm diễn trò, chờ nói được 2 tiếng thì rốt cuộc đã đến giờ cơm trưa, Trần Đại Hà cấp tốc mở cái hộp đựng món thịt kia lên, vui vẻ nói: “Trước kia lúc thầy tuổi trẻ, chuyện thích nhất chính là ăn cơm trên xe lửa, đó phải nói là thơm á.”
*: là tiêu chuẩn ăn tập thể cao nhất, nhưng ở đây dùng với nghĩa bóng, ý nói kèm cặp riêng một mình cho anh Trạch.
Lúc lấy gói tương thịt bò đã cắt sẵn để trên cùng kia ra, mấy người họ liền nghe thấy một bên toa xe truyền đến tiếng ồn ào.
Lại tới lúc bưng cái đùi dê nướng cắt miếng sẵn ra, tiếng ồn ào đã đến bên người bọn họ.
Hai nam diễn viên tuyến 1 gần 40 tuổi ngửi mùi một đường đi tới, vừa muốn mở miệng thì bỗng nhìn thấy Trần Đại Hà đang cầm móng giò kho chuẩn bị gặm, lập tức vui mừng quá đỗi mà gọi vào: “Thầy Trần!”
Trần Đại Hà bị dọa giật nảy, móng giò trong tay xém chút thì rớt.
Ông tức giận đến quay đầu lại, thấy được là hai cậu học trò của mình với máy quay ở đằng sau.
“Sao ăn cơm mà cũng không ngừng được vậy?” Trần Đại Hà thổi râu trừng mắt hỏi: “Sao các cậu lại ở đây?”
“Bọn con đang tham một gameshow, tên là bất ngờ gặp trên xe lửa.
Thầy xem có khéo không, hôm nay vừa lúc bất ngờ gặp thầy trên đây.” Nam diễn viên Lưu Văn Bằng nổi tiếng diễn phim gia đình ngồi xuống cạnh Trần Đại Hà, ánh mắt lại thẳng tăm tắp mà nhìn chằm chặp đồ ăn trên đĩa: “Thầy Trần, sau khi bất ngờ gặp nhau thì phải nâng ly vui vẻ tán gẫu việc nhà.
Thầy xem thầy đây có rượu có đồ ăn, vừa lúc con đi ghi hình gameshow nè.”
Trần Đại Hà vừa muốn cự tuyệt, một anh minh tinh khác hằng năm sinh động trên mảnh bình luận điện ảnh với hình tượng con người rắn rỏi, Lý Hạo Trạch, đã ngồi cạnh Bạch Trạch: “Anh bạn, cậu cũng là học sinh của thầy Trần sao?”
Bạch Trạch nghĩ nghĩ, tuy rằng không có bái sư, nhưng mà trong khoảng thời gian này mình đúng là đi học với Trần Đại Hà, xem như là thầy.
“Đúng, thầy Trần dạy tôi biểu diễn.”
“Cậu nói có khéo hay không, thầy Trần cũng là thầy tôi, vậy cậu chính là sư đệ ruột của tôi rồi.” Lý Hạo Trạch đặc biệt tự mình quen thuộc mà khoát cánh tay lên vai Bạch Trạch: “Người một nhà không nói lời hai nhà, sư đệ, sư huynh cậu đói bụng, ta có thể cùng nhau ăn cơm chứ?”
Bạch Trạch cười về phía Trần Đại Hà bên kia: “Mấy món này đều là thầy Trần mang, vẫn là thầy ấy đồng ý mới được.”
Trần Đại Hà cắn một miếng móng giò thơm ngào ngạt, quay đầu hỏi tổ đạo diễn: “Chương trình này của các anh nổi tiếng chứ?”
Tổ đạo diễn lập tức nói: “Nổi tiếng lắm, là gameshow với rating trong 5 hạng đầu cả nước trước mắt.”
“Vậy được rồi.” Trần Đại Hà cố mà làm nói: “Xem trên mặt mũi Bạch Thụy Trạch, tôi liền mời các cậu ăn cơm vậy, móng giò chia một nửa cho các cậu.”
Lý Hạo Trạch sửng sốt một chút: “Bạch Thụy Trạch là ai?”
Bạch Thụy Trạch cười với anh ta: “Tôi!”.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...