Nhìn thấy bộ dáng Lý Tiểu Tiểu hai mắt tỏa sáng, lão Thổ cũng chống gậy lại đây, Lý Tiểu Tiểu chộp lấy cánh tay của ông, kích động đến tay đều run rẩy: "Ông à, ông xác định ba vị này đều là nghệ sĩ công ty ta sao?"
"Đúng vậy, đều là rút thăm ra được." Lão Thổ vội vàng giới thiệu cho cô: "Người mà cô kêu là tiên nữ tỷ tỷ tên là Huyền Phinh, là người đầu tiên bắt được thăm nghệ sĩ đó, người có vận khí may mắn nhất từ xưa đến nay."
"Tỷ tỷ thật lợi hại!" Tuy rằng cảm thấy cái tên Huyền Phinh có hơi chút trẹo miệng, nhưng Lý Tiểu Tiểu vẫn thành kính ca ngợi nói: "Tên Tỷ tỷ thật là dễ nghe."
Lão Thổ: "............" Cảm giác vị Lý tổng mới này có hơi quái quái.
Nghe thấy Lý Tiểu Tiểu thô bạo lại trực tiếp xum
xoe nịnh nọt, Huyền Phinh cười càng xán lạn, nâng tay điểm nhẹ lên trán Lý Tiểu Tiểu một chút: "Cô gái nhỏ rất có linh tính nha."
Được thiên tiên tỷ tỷ khen ngợi, Lý Tiểu Tiểu cảm thấy hạnh phúc của mình sắp lên tới trời cao.
Đối với nghệ sĩ nữ còn lại, lão Thổ chỉ nói tên: "Hồ Linh Lung."
Hồ Linh Lung lớn lên thiên kiều bá mị, tựa hồ như cả một cọng tóc ti cũng mang theo vũ mị.
Nếu như ngày thường nhìn thấy, đó chắn chắn là một mỹ nhân, tuyệt đối có thể làm cho đôi mắt Lý Tiểu Tiểu dính chặt, nhưng hiện tại Hồ Linh Lung kiều mị hoàn toàn bại trong tay vẻ đẹp hoành tráng của Huyền Phinh.
Ngay cả Nguỵ Giai Ý ngay từ đầu làm cô thực kinh diễm, hiện tại lại vừa nhìn cũng có chút thường thường vô kỳ lại, cũng xinh đẹp quý khí hơn so với đa số mỹ nữ, nhưng không thể nào so sánh cùng Huyền Phinh được.
Nếu nói tổng thể, Ngụy Giai Ý đẹp thì cũng đẹp, nhưng cũng trong phạm trù nhân loại, còn vẻ đẹp của Huyền Phinh tuyệt đối là cấp bậc thiên tiên.
Lão Thổ thấy đôi mắt Lý Tiểu Tiểu chăm chú vào trên người Huyền Phinh, chỉ có thể bất đắc dĩ mà nói: "Tiểu Tiểu, cô ngồi ở đây một hồi đi, ta đem rương hành lý của cô về phòng, lại gọi mấy nghệ sĩ khác tới đây cùng nhau gặp mặt."
Lý Tiểu Tiểu tuy có hơi xấu hổ, nhưng bước chân lại kiên định, một bước cũng không dịch: "Vậy phiền toái lão Thổ rồi."
Chỉ trong một cái hoảng thần, lão Thổ liền biến mất bên ngoài cửa viện, Huyền Phinh mời Lý Tiểu Tiểu đến ngồi vào băng ghế bên cạnh bàn đá, Ngụy Giai Ý không biết từ chỗ nào lấy ra một trản trà mới, rót cho Lý Tiểu Tiểu một ly trà.
Được ba đại mỹ nữ ngồi vây quanh, khuôn mặt Lý Tiểu Tiểu đỏ bừng, vui vẻ ôm mặt.
Cho nên nói là rút thăm định thắng bại, nhưng khẳng định bên trong có huyền cơ đi? Bằng không sao giá trị nhan sắc của nghệ sĩ rút trúng thăm lại đều cao như vậy, phóng mắt nhìn mỹ nữ toàn bộ giới giải trí, người có thể so sánh với mỹ mạo của Ngụy Giai Ý đã không nhiều lắm, toàn thân khí phái cùng quý khí của cô ấy càng làm cho cô ấy thêm vinh dự không ít.
Số người đuổi kịp Hồ Linh Lung càng là ít ỏi không có bao nhiêu, còn Huyền Phinh......!
Tuyệt đối là duy nhất trong thiên hạ!
Cô phải làm tiểu mê muội của Huyền Phinh thôi!
Cô phải đích thân đẩy cô ấy nổi tiếng thôi!
Ngay khi trong lòng Lý Tiểu Tiểu đang lập chí lớn, lão Thổ dẫn theo hai thanh niên trẻ tuổi đi tới, một người trời nắng lại không chê nóng, mặc nguyên một thân đen thùi, mặt mũi rất tuấn tú nhưng sắc mặt lại âm trầm, không có biểu tình gì, một người khác thoạt nhìn lại xán lạn như ánh mặt trời, một đầu tóc dài hết sức gây chú ý.
Lão Thổ chạy một vòng, thoạt nhìn mệt thở hổn hển, chống gậy đứng ở dưới bóng cây, bảo hai người này tự giới thiệu.
Nam nghệ sĩ mặc đồ đen tựa hồ đi theo con đường nam thần cao lãnh, thần sắc nhàn nhạt mà nói tên của mình: "Ta tên Phạm Vô Cữu."
"Phạm Vô Cữu......" Lý Tiểu Tiểu moi moi lỗ tai, có chút ngơ ngác thì thầm: "Tên này sao nghe có chút quen tai nhỉ."
Thân Văn Duệ một đầu tóc xù xù đang hắc hắc cười: "Tên của ta cô nghe xong khẳng định không quen tai, ta tên Thân Văn Duệ."
"Thân Văn Duệ, tạo hình này của cậu có hơi độc đáo a." Lý Tiểu Tiểu một lời khó nói hết mà nhìn hắn, thằng nhóc này có khuôn mặt thật ra khá xinh đẹp, nhưng tóc cũng quá dài, quá nhiều, còn có chút hơi dựng đứng lên, nhìn tựa như mái tóc của Kim Mao Sư Vương vậy, mà nói vậy cũng đã có phần thiên vị hắn rồi.
Tuy rằng Lý Tiểu Tiểu rất ít theo đuổi thần tượng, nhưng cũng biết một ít thường thức, kiểu tóc loại này nếu làm ca sĩ còn chắp vá được đi, nếu làm diễn viên thì hạn chế quá lớn.
"Thân Văn Duệ, cậu có suy xét đổi kiểu tóc hay không?" Lý Tiểu Tiểu uyển chuyển hỏi: "Cậu không cảm thấy có chút nóng sao?"
Thân Văn Duệ lập tức ôm lấy tóc mình, cảnh giác nhìn Lý Tiểu Tiểu: "Ta là chính thức rút được thăm vào công ty, cô cũng không thể dùng quyền mưu tư, tính kế tóc ta."
Lý Tiểu Tiểu dở khóc dở cười: "Tôi tính kế tóc cậu làm cái gì? Cái chính là cái tạo hình này của cậu thật sự không quá thích hợp vào giới giải trí."
Thân Văn Duệ ngẩng đầu: "Đầu nhưng đứt, máu có thể đổ, nhưng tóc không thể cắt!"
Lý Tiểu Tiểu: "............"
Thằng nhóc này rất có tinh thần, nhưng mà tinh thần không đúng chỗ lắm nga.
Ngưu Hồng Hải ngậm kẹo que, cười nhạo một tiếng, tiếp theo Lý Tiểu Tiểu liền thấy trước mắt nhoáng lên, giây tiếp theo Ngưu Hồng Hải liền nhảy tới trên lưng Thân Văn Duệ.
Chỉ thấy hai cánh tay béo ngắn ngủn vô cùng nhanh nhẹn, ra tay tàn nhẫn, chuẩn xác nắm lấy một phát ngay trên đầu Thân Văn Duệ, nháy mắt nghe được tiếng kêu thảm thiết của Thân Văn Duệ vang vọng toàn bộ tiểu viện.
Lý Tiểu Tiểu vội vàng ôm lấy Ngưu Hồng Hải từ trên lưng Thân Văn Duệ xuống dưới, nhìn thấy trong tay nó kéo xuống hai nắm tóc mà thấy da đầu của mình cũng đau theo, không nghĩ tới thoạt nhìn Ngưu Hồng Hải ngoan ngoãn đáng yêu như vậy mà lại là một thằng bé hung hăng.
"Tiểu Hải, sao em lại có thể bứt tóc của Thân ca ca như vậy?" Lý Tiểu Tiểu nhìn Thân Văn Duệ đứng bên cạnh, ôm đầu khóc tê tâm liệt phế, có chút không đành lòng: "Em làm ca ca đau đến khóc rồi."
Ngưu Hồng Hải chẳng hề để ý mà cười: "Hắn cứ như vậy, keo kiệt kẹo kéo đến một cọng tóc cũng luyến tiếc không dám nắm.
Thật ra ta bứt xuống một ít cũng tốt cho hắn thôi, miễn cho tóc quá nhiều lãng phí tinh khí, nhìn càng ngày càng choáng váng."
Xác thật thoạt nhìn rất ngốc, nhưng mà......!
Lý Tiểu Tiểu lại một lần nữa xoa xoa huyệt Thái Dương, cảm thấy cái chức vụ bà chủ này của mình thật sự không quá dễ dàng, bản thân kiêm tùm lum chức còn chưa nói, còn phải phụ trách giáo dục trẻ em, đôi cha mẹ này rốt cuộc có bao nhiêu không đáng tin cậy mới có thể bỏ mặc một đứa nhỏ thế này trong công ty giải trí chứ!
Nhưng mà thân là bà chủ, cô quyết sẽ không mặc kệ một đứa nhỏ xinh đẹp như vậy biến thành một đứa bé hung hăng đâu.
"Mặc kệ nói như thế nào, bứt tóc người ta xác thật là không đúng." Lý Tiểu Tiểu xụ mặt giáo dục Ngưu Hồng Hải: "Em đến xin lỗi ca ca đi, sau này phải hứa không bao giờ làm như vậy nữa."
Ngưu Hồng Hải không phục dẩu dẩu miệng, có chút không tình nguyện nhìn về hướng Thân Văn Duệ lẩm bẩm một câu: "Thực xin lỗi nha!"
Thân Văn Duệ hít mạnh một hơi, hức một tiếng ngừng khóc thút thít lại, bộ dáng thụ sủng nhược kinh, cộng thêm kinh hách quá độ, tựa hồ như không dám tin tưởng Ngưu Hồng Hải xin lỗi mình.
Lý Tiểu Tiểu mở to mắt nhìn hắn, quản giáo con nít thì cô còn có thể làm được, chứ thanh thiếu niên lớn như vậy cô thật không biết phải thế nào mới có thể làm hắn bình thường một chút.
Nghĩ nghĩ, Lý Tiểu Tiểu cảm thấy mình vẫn nên quản con nít trước đi đã.
"Nhanh chóng vứt tóc trong tay xuống đi." Lý Tiểu Tiểu xụ mặt tiếp tục nói: "Tóc dơ lắm!"
Đôi mắt Thân Văn Duệ ủy khuất lên án mà nhìn Lý Tiểu Tiểu, nhỏ giọng biện bạch cho chính mình: "Tóc ta mới không có dơ nha."
Lý Tiểu Tiểu làm lơ hắn, tiếp tục dùng ánh mắt thúc giục Ngưu Hồng Hải.
Cái mông nhỏ trần trụi của Ngưu Hồng Hải lắc lắc chạy qua sân, vài phút sau lại ôm một cái túi trở về, ân cần đưa cho Lý Tiểu Tiểu: "Đưa lễ gặp mặt cho tỷ tỷ."
Lý Tiểu Tiểu tò mò nhận lấy rồi mở ra xem, tức khắc hít ngược một hơi khí lạnh, chỉ thấy trong túi có hơn cả trăm cọng rễ nhân sâm, mỗi cọng đều to bằng đầu ngón tay cái, dài cỡ chiều dài cánh tay nó.
Lý Tiểu Tiểu hoàn toàn chấn kinh: "Cái cây nhân sâm phải được bao nhiêu năm mới có thể có cọng rễ to như thế này chứ? Thứ này mà nếu là thật thì đúng là bảo vật vô giá đi?"
Ngưu Hồng Hải không để bụng vẫy vẫy tay: "Không đáng giá bao nhiêu, có rất nhiều, tỷ tỷ thích thì ta lại cho tỷ thêm mấy túi."
Lý Tiểu Tiểu đang muốn cự tuyệt, liền nghe Thân Văn Duệ oa một tiếng khóc ra, tiếp theo từ trên ghế nhảy dựng lên, ôm đầu gào khóc chạy đi mất.
Lý Tiểu Tiểu: ".................."
Muốn hỏi, đầu óc nhân viên không quá bình thường thì làm như thế nào? Online chờ, rất cấp bách!.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...