Hai ông cụ ăn nhịp với nhau nói làm liền làm, ông Táo chỉ chốc lát liền xách một con dê nhỏ thu thập sạch sẽ tới, nhìn màu sắc của thịt kia là có thể nhìn ra rất là tươi mới.
Trong vườn rau không có quá nhiều thớt, bàn đá là chỗ duy nhất có thể sử dụng, chỉ là cái ghế nằm Lý Tiểu Tiểu ngủ đặt ở chỗ gần bàn đá quá, ảnh hưởng ông Táo làm việc.
Ông Thổ xoay xung quanh hai vòng, bỗng nhiên đưa tay ra bế cả ghế nằm lẫn cả người dậy, đi vài bước sang bên cạnh, vững vàng đặt trên vị trí đón gió càng mát mẻ hơn.
Bạn bè trên mạng đang thảo luận về đùi dê nướng cùng lúc ngậm miệng, sau một lúc lâu mới có người hồi phục tinh thần lại, yếu ớt nói: “Có phải nhân viên của công ty giải trí Tiên Phàm đều từng luyện công hay không? Cô chủ nhỏ có gầy nữa cũng phải hơn 90 cân đi, lại thêm sức nặng của ghế nằm nữa thì thế nào cũng phải phá 100, sao ông Thổ tùy tay bế lên được đến nhìn thế nào cũng như chơi ấy nhỉ?”
“Mấu chốt là cô chủ nhỏ không phát hiện chút nào, thoạt nhìn ngủ càng thơm.”
“Sao người của công ty giải trí Tiên Phàm ai ai cũng mang tuyệt kỹ vậy, chả nhẽ bọn họ đều là Thiếu Lâm Tự xuống sao?”
“…………”
Lúc này ông Thổ căn bản là không rảnh nhìn bình luận của các bạn trên mạng trong phòng phát sóng trực tiếp, sau khi chuyển Lý Tiểu Tiểu sang một bên, ông cài thiết bị tự động truy tung hình người lên, như vậy thì sẽ không cần cứ mãi xoay chuyển camera quay chụp.
Chuẩn bị thiết bị phát sóng trực tiếp xong rồi, ông Thổ lại mỗi tay xách một cái ghế đá đến một bên, tuy rằng mới nãy đã thấy hình ảnh ông Thổ ôm ghế nằm, nhưng mà mỗi tay xách một cái ghế đá lên vẫn là làm cho người ta lâm vào run rẩy.
Sức nặng của ghế đá này tất nhiên không cần phải nói, mấu chốt là cái thứ này tròn nhẵn căn bản không có chỗ để tay bấu vào, căn bản liền không dùng sức nổi.
Nhưng tay của ông Thổ lại cứ như là có giác hút ấy, nhẹ nhàng tóm một phát liền xách lên, xách một cái không đã ghiền còn phải mỗi tay một cái, cái kia phải gọi là thoải mái tự nhiên.
Thấy được một màn như vậy, bạn bè trên mạng không khỏi nhớ tới cảnh tượng Hồng Hài Nhi mỗi tay một quả bóng rổ trong 《 Điên cuồng khiêu chiến 》 , lập tức cảm thấy nhìn thấu vấn đề mấu chốt:
“Chiêu bắt bóng rổ ấy của Hồng Hài Nhi khẳng định là học với ông Thổ!”
“Gì cũng đừng nói, tôi cảm ông Thổ chính là nhà sư quét rác trong truyền thuyết á!”
“Công ty giải trí Tiên Phàm tuy chỉ mới phát sóng trực tiếp lần ba, nhưng mị cảm thấy giờ mị lại thêm kiến thức lắm, về sau gặp phải cái gì cũng gợn sóng bất kinh.
Bởi vì tất cả giật mình của mị đều hiến cho công ty giải trí Tiên Phàm rồi.”
“Như vậy xem ra, tui rốt cuộc cảm thấy ông Táo khẳng định cũng là người mang tuyệt kỹ chúng ta không biết, không biết lúc nào ông ấy mới có thể bộc lộ tài năng trong lúc lơ đãng, để chúng ta mở mang tầm mắt.”
“Ngồi chờ ông Táo biểu diễn ngực đập vỡ đá lớn!”
…………
Ông Thổ – nhà sư quét rác, đi đến bên giếng nước lấy một thùng nước giếng, xối rửa bàn đá sạch sẽ.
Ông Táo đặt dê nhỏ đã xử lý xong lên bàn đá, tuy tay rút một thanh chủy thủ sắc bén bên hông ra cắt mấy dao lên dê nhỏ, tiện cho ngon miệng.
Xử lý dê nhỏ xong, ông Táo gài chủy thủ đã rửa sạch sẽ trở lại bên hông, ngay sau đó đến vườn rau nhổ hai gốc hành, đào một củ gừng tươi, hái một nắm huân hương nhỏ, lúc đi ngang qua cây tiêu lại hái một nắm hoa tiêu tươi xanh xanh, đi đến bên giếng nước mở nước ra rửa sạch sẽ rồi trực tiếp nhét vào bụng dê.
Tiếp theo ông Táo lại cởi một cái gói to bên hông xuống, trong gói to lại có mấy cái túi nhỏ, bạn bè trên mạng giương mắt nhìn ông Táo chà muối rồi lại quét gia vị, quét gia vị xong lại vẩy hương liệu.
Cái túi nhỏ kia y như là túi thần kỳ của Doraemon ấy, rõ là nhìn chẳng có bao lớn, nhưng trước trước sau sau thế mà lấy ra được năm túi hương liệu, cũng không biết giấu ở chỗ nào rồi.
Vẩy hương liệu xong rồi để dê nhỏ lên bàn đá ngâm muối, ông Táo lại đi ôm một ít củi lại đây, lại lần nữa móc từ trên eo ra một cục đá đánh lửa, dùng phương pháp nguyên thủy nhất đốt đống củi.
Vô luận là đốt củi hay là than đá, bình thường thì nhóm lửa đều là một phân đoạn phiền toái cũng là khó nhất.
Nhưng loại khó khăn này vào chỗ ông Táo đây tựa hồ liền không tồn tại, lần trước ông chưa đến 1 phút đã liền đun bếp lò được, lúc này đun củi cũng là vậy, lấy một que củi châm lửa liền bốc cháy lên.
Ông xuyên dê nhỏ vào que rồi đặt trên lửa, ngọn lửa tựa như là cảm ứng được mà lập tức lủi lên, dùng ngọn lửa bao kín nó lại.
Dê đã đặt lên lửa rồi, tạm thời không cần lật mặt, cách lúc nướng chín phỏng chừng cũng phải một lúc.
Ông Táo đi đến dưới tàng cây tùy tay bẻ một cành cây xuống, quay đầu mời ông Thổ: “Đi nào, cùng đi câu cá.”
“Được thôi!” Ông Thổ cũng y như ông Táo mà đến dưới gốc cây, nhảy lên túm một phát, cũng bẻ một nhánh cây thật dài xuống, lắc lắc với màn ảnh: “Ông Táo phải làm cá, chúng ta đến chỗ sông bên cạnh câu một ít cá trở về.”
Các fan trong phòng phát sóng trực tiếp thấy một màn như vậy có chút mơ màng, câu cá thì có thể hiểu, hai ông cụ kết bạn đi câu cá cũng có thể hiểu, nhưng mà câu cá gì mà phải bẻ nhánh cây? Chẳng lẽ muốn cùng nhánh cây câu cá sao? Cái này không quá có thể đi?
Hai ông cụ tựa hồ không cảm thấy có vấn đề gì, ông Thổ khiêng cái giá ba chân đang cố định di động lên, ông Táo thì xách cái thùng nước.
Hai người xuyên rừng trúc bên cạnh, giờ các fan mới thấy thế giới bên ngoài rừng trúc.
Nơi này có một ngọn núi, tuy rằng không tính là nguy nga cao lớn, nhưng mà cây cối xanh um, dưới chân núi còn có một dòng sông nhỏ chảy xiết.
Mặt nước sông rộng chừng 10 mét, bờ sông phủ kín đá cuội, ông Thổ tìm một chỗ thoáng bằng phẳng để đặt tốt giá ba chân, cùng với ông Táo, hai người ngồi xổm nơi bờ sông, tùy tay thả nhánh cây dài trong tay vào trong sông.
Nhân số của trận phát sóng trực tiếp hôm nay đã hơn 2 triệu, trong đó không thiếu một vài nhân sĩ chuyên nghiệp của hội câu cá.
Nhìn thấy hai ông cụ tùy ý thả nhánh cây vào trong sông như vậy, đều buồn cười mà lắc đầu.
Hiện tại cá càng ngày càng khó câu, nhất là cái kiểu sông tốc độ dòng nước có vẻ nhanh này, cá sông càng ngày càng ít thì không nói, cả đám đều thông minh y như thành tinh ấy, không chỉ có phải tỉ mỉ phối hợp mồi câu, còn phải cũng đủ tính nhẫn nại để tiêu hao trong này, dù có là vậy cũng khó câu được.
Có người yêu câu cá không nhịn được khoe khoang kỹ năng, thao thao bất tuyệt nói về kinh nghiệm câu cá, có người cùng sở thích phụ họa theo, nhưng không chờ nói được vài câu đâu, liền thấy ông Táo đứng lên giật ngược về một cái, một con cá chép to cỡ hơn 3 cân cắn nhánh cây bị tóm lên đây.
Ông Táo kéo cá chép xuống ném vào trong thùng, thoạt nhìn còn không quá vừa ý: “Không xem là màu mỡ.”
Các fan hưng phấn, không ít người đều ha ha nở nụ cười: “Cái vị đại ca phổ cập khoa học về bí quyết câu cá vừa nãy đến giải thích xem, không phải nói nhánh cây không câu được cá sao?”
Đại ca câu cá cũng có chút buồn bực, con cá này là đói điên rồi sao? Một cái nhánh cây thôi mày cắn cái quỷ gì? Sao lúc bọn tao chuẩn bị mồi câu bọn mày lại không mắc câu?
Ông Thổ nhìn con cá ông Táo câu lên hề hề vui vẻ, đứng lên vung nhánh cây của mình: “Ông xem tôi này.”
Chỉ thấy một con cá mè trắng to bị tóm ra khỏi mặt nước, ông Thổ trực tiếp ném nó vào thùng, nện lên người cá chép.
Lúc này người yêu thích câu cá hoàn toàn buồn bực, hận không thể chui vào trong màn hình để nhìn xem rốt cuộc là hai ông cụ lấy cái nhánh cây gì, sao lại có thể làm cho cá cắn gắt gao không nhả miệng chứ? Quả thực còn dùng tốt hơn mồi câu của bọn họ.
Hai ông cụ ông một con tôi một con, câu lên đủ loại cá, có nhỏ có to, chưa tới nửa giờ liền câu tràn đầy một thùng.
Bạn bè trên mạng từ hưng phấn kích động lúc ban đầu xem đến cuối cùng đều bình tĩnh, cả đám gợn sóng bất kinh.
Thậm chí đã có fan sinh ra hiểu lầm đối với chuyện câu cá này, thùng đã chuẩn bị tốt rồi, còn kém chút là cuối tuần đi bẻ nhánh cây câu cá thôi.
Mang theo một thùng cá tràn đầu trở lại tiểu viện, Lý Tiểu tiểu phồng mặt lên còn đang khò khò ngủ nhiều, ông Thổ cố ý đưa di động về phía mặt cô lắc lư một vòng, để cho 2 triệu fan tập thể thưởng thức tư thế ngủ của Lý Tiểu Tiểu.
Các fan đều cười điên rồi, sôi nổi đánh thưởng bảo cô chủ ngủ thật là xinh đẹp, cũng có người cười bảo cô chủ nhỏ là người đầu tiên phát sóng trực tiếp ngủ.
Câu cá trước trước sau sau chẳng qua chỉ tốn thời gian nửa tiếng, nửa thân trên con dê đã nướng tới màu sắc hơi hơi ngả vàng.
Ông Táo lật mặt dê thêm chút củi lửa, mang theo dao với thùng nước đến cạnh giếng gϊếŧ cá.
Ông Táo vào lần đầu tiên phát sóng trực tiếp đã dựa vào tuyệt kỹ cắt lát cá này chấn kinh các bạn nhỏ trong phòng phát sóng trực tiếp rồi.
Lần này ông vẫn là một thanh dao phay xuất mã như cũ, xách một con cá từ trong thùng ra, xoẹt xoẹt vài cái đã đánh vảy xong, mà da cá lại một chút tổn thương cũng không có.
Nửa thùng cá chừng 10 phút thôi đã xử lý sạch sẽ, màn ảnh lại xoay lại, trên bàn đá đã bày đầy dầu muối tương dấm và các loại gia vị, phỏng chừng là ông Thổ thừa lúc ông Táo xử lý cá mang tới.
Bạn bè trên mạng nhìn đều hâm mộ, đây là cộng sự thần tiên gì a, vì ăn quả thực là phối hợp rất ăn ý.
Cá mà nhỏ chừng ngón tay cho vào chảo chiên, cá trích nặng hơn một cân làm kho tàu, cá trắm cỏ phi lê thì làm cá nấu, cá chép bỏ đi chỉ tanh làm cá dấm đường, cá mè trắng nặng hơn năm cân lấy đầu làm canh đậu hủ cá mè, cuối cùng còn ba con cá chuối xuyên vào trên nhánh cây, rải gia vị rồi bị thêm vào trong hàng ngũ bị nướng.
Một cái lò đá một cái nồi, động tác của ông Táo như dòng chảy, một giờ liền làm xong toàn ngư yến*, đồ ăn nhiều đến ngay cả bàn đá cũng bày không được.
*: là bữa tiệc toàn làm từ cá.
Ông Thổ tâm hữu linh tê thấy thế lại chạy đi, một lát sau liền khiêng một cái bàn tròn lớn trở về lại dưới bóng cây, cá sông chiên, cá trích kho tàu, cá miếng nấu, cá dấm đường với canh cá mè trắng đậu hủ được mang lên bàn, ba con cá nướng cũng nướng đến ngoài khét trong sống bị lấy xuống bày trong đĩa.
Mà lúc này tuy rằng toàn dương nướng còn chưa được, nhưng màu da đã ố vàng, dầu xì xèo chảy ra ngoài.
Ông Táo ngồi xổm xuống thêm chút củi, hợp phía dưới lại cho cao cao, tùy tay lấy một cái quạt xếp bên hông ra quạt hai cái, thế lửa nháy mắt tăng lên, hỏa diễm màu vàng kim bao kín toàn bộ thịt dê lại, đặt toàn bộ con dê vào trong hỏa diễm.
Bạn trên mạng thấy được một màn như vậy có chút há hốc mồm, hiện tại dê nướng nguyên con phần nhiều là bỏ lò, trực tiếp nướng như vậy vốn dĩ liền dễ dàng ngoài nướng cháy trong chưa chín.
Ông Táo chỉnh lửa thành như vầy, thật sẽ không thiêu cháy thui cả con dê chứ?
Nhưng mà nghĩ tới trù nghệ của ông Táo, lại cảm thấy lấy thực lực của ông Táo thì hẳn là sẽ không phạm cái loại sai lầm cấp thấp này.
So với chuyện này, càng nhiều bạn trên mạng lại sinh ra hứng thú nồng hậu đối với cái đai lưng của ông Táo.
Đây là lấy tới bao thứ từ đai lưng ra chứ, chủy thủ, túi gia vị, đá đánh lửa, lúc này lại lấy cây quạt ra, ông Táo là cột hết toàn bộ gia sản vào trên lưng sao?
Trong khu bình luận bình luận sôi nổi, ông Táo cũng không giải thích, chậm rãi quạt quạt, năm sáu phút sau ngọn lửa nhỏ đi, dê nguyên con đã lộ ra từ trong lửa.
Năm phút ngắn ngủi, con dê này tựa như thoát thai hoán cốt vậy, bề ngoài vàng óng sáng bóng, dầu chảy xì xèo, cách màn hình cũng phảng phất có thể ngửi thấy mùi dê nướng.
Bạn trên mạng ở phòng phát sóng trực tiếp đồng loạt nuốt nước miếng, ngay sau đó bọn họ nghe thấy trong trực tiếp cũng truyền đến tiếng nuốt nước miếng.
Ông Thổ chuyển di động qua, chỉ thấy Lý Tiểu Tiểu vốn dĩ đang ngủ thơm ngào ngạt ngồi dậy từ trên ghế nằm, hai con mắt thẳng tăm tắp mà nhìn chằm chằm vào con dê nguyên con đã nướng đỏ vàng xốp giòn kia, lại lần nữa nuốt nước miếng xuống: “Thơm quá à!”
Bạn trên mạng trong phòng phát sóng trực tiếp thấy một màn như vậy càng đói bụng, thịt dê nướng tốt cũng có thể làm Lý Tiểu Tiểu sau rượu thèm tỉnh, vậy thì thơm cỡ nào á!
Tuy rằng trên mặt Lý Tiểu Tiểu còn có vẻ say rượu, nhưng mà thần trí thoạt nhìn thanh tỉnh hơn so với vừa nãy.
Cô vây quanh cái bàn dạo qua một vòng, giương mắt nhìn ông Táo: “Khi nào thì ăn cơm ạ?”
“Giờ là có thể ăn!” Ông Thổ bưng một chậu rau xanh đã rửa sạch sẽ đặt lên bàn, thuận miệng nói: “Ông đi chuyển ghế đá lại đây.”
“Để con!” Lý Tiểu Tiểu lăn lông lốc đứng lên khỏi ghế nằm, chạy đến cạnh ghế đá, cúi gập người lại hai tay ôm ghế đá dùng sức nhấc lên trên, ghế đá không chút sứt mẻ.
Lý Tiểu Tiểu: “???”
Đứng lên nhìn nhìn ghế đá, cái thứ đồ chơi này cũng chỉ cao hơn đầu gối chút thôi, thô hơn cây một chút, sao lại nặng vậy chứ?
Lý Tiểu Tiểu cho rằng chính mình không phát huy tốt, không phục chà chà bàn tay, lại cúi gập người ôm lấy ghế đá dùng hết sức toàn thân, nghẹn đến đỏ mặt, nhưng cái ghế đá kia vô cùng không nể mặt, không dịch chỗ chút nào.
Các fan trong phòng phát sóng trực tiếp cười rớt nước mắt, sôi nổi đánh thưởng an ủi cô chủ nhỏ bị ghế đá khi dễ, ông Thổ cũng ở cạnh cười ngửa tới ngửa lui, sau đó đi tới, vẫn như cũ là mỗi tay một cái xách ghế đá lên.
Lý Tiểu Tiểu: “…………”
Bạn trên mạng: “…………”
Đậu xanh rau má! Bạn trên mạng lúc này mới phản ứng lại, thì ra ghế đá thế mà nặng như vậy, ông Thổ không chỉ bản lĩnh lợi hại là một tay xách một thứ, còn trời sinh thần lực nha!
Ghế đá chuyển về chỗ cũ, ông Táo đã cắt tầng thịt dê vừa thơm lại sém bên ngoài kia xuống xếp đầy một đĩa, bộ phận còn lại vẫn đặt trên lửa nướng như cũ.
Lý Tiểu Tiểu khẩn cấp gắp một miếng thịt dê nướng đặt vào miệng, thịt bên ngài sém thơm giòn, thịt bên trong thì non mềm và thơm, nước trong thịt phong phú mỡ màng tứ phía, ăn đến miệng thơm nức, không sảm cũng không ngấy.
“Cái này cũng quá ngon đi!” Lý Tiểu Tiểu kích động đến chảy nước mắt: “Ông Táo ông thật tốt quá, hôm nay sao lại nghĩ tới nướng dê nguyên con thế ạ.”
Ông Táo không để ý lắm nói: “Trong nhà chỉ ba người chúng ta, chỉ làm một chút đơn giản thôi.
Nếu về sau con thích ăn, sau này ông có thể thường xuyên nướng.”
Bạn bè trên mạng lại lần nữa vỗ ngực liên tục, ông Táo ơi ông rốt cuộc là có gì hiểu lầm đối với “Một chút đơn giản” vậy? Dê nướng nguyên con trong mắt ngài cũng là đồ ăn đơn giản, vậy thì cái gì mới là không giản chứ!
“Đúng rồi, mọi người muốn uống chút gì nào?” Ông Táo nghĩ đến tồn kho của mình, nói: “Trong hầm băng có nước mật lạnh, rượu hoa mai, nước dương mai, nước ô mai.”
“Tôi muốn rượu hoa mai.” Ông Thổ nói xong rồi quay đầu hỏi Lý Tiểu Tiểu: “Con có muốn uống chút rượu hoa mai không? Hương vị rượu hoa mai ông Táo con ủ thơm lắm, ngọt lịm người, con uống hai bình không thành vấn đề.”
Lý Tiểu Tiểu cảnh giác mà lắc lắc đầu: “Không, con không uống, uống say rồi con không ăn được thịt dê nướng.”
Ông Táo nở nụ cười, xoay người đi ra ngoài: “Được, vậy thì lấy nước mật cho con, nước mật lạnh cũng uống ngon lắm.”
Lý Tiểu Tiểu không biết ông Táo xây hầm băng ở chỗ nào trong viện, cảm giác ông Táo vào cửa sau rồi liền xách cái giỏ trúc ra.
Ông Thổ xoay người lấy ba cái ly trong suốt óng ánh ra, ông Táo thì đưa cho Lý Tiểu Tiểu một lọ nước chanh mật màu vàng chanh, chính ông thì xách một cái bình sứ nhỏ ra, rót một ly rượu hoa mai cho ông Thổ với mình, sau đó ba người chạm cốc rồi tất cả đều một hơi cạn sạch, trên mặt lộ ra thần sắc sảng khoái.
Bạn trên mạng xem phát sóng trực tiếp đã ủy khuất đến muốn cắn khăn tay khóc rồi, dê nướng nguyên con không ăn được thì thôi, toàn ngư yến cũng chỉ có thể nhìn, cuối cùng thì vì sao rượu gì đó với nước mật gì đó cũng muốn làm họ thèm, không thể cưng chiều fan chút sao?
Ông Táo cầm một lá rau xà lách xanh nhạt lên, thả bảy tám miếng thịt dê lên đó, cuốn cuốn rồi bỏ vào miệng, quay đầu nhìn màn hình.
Các fan ở phòng phát sóng trực tiếp nhân cơ hội anh anh anh mà khóc cho ông xem, đang giữa trưa quá ngược tâm mà.
Ông Táo nuốt thịt dê trong miệng xuống: “Được rồi, được rồi, đừng khóc, cho mấy đứa rút thưởng! Rượu hoa mai rút ra 10 người, mỗi người một bình; nước mật cũng rút 10 người, mấy đứa thấy được không?”
Có fan rất vừa lòng: “Đến đến đến, xắn tay chuẩn bị rút!”
Có người lại mặc kệ: “Con muốn ăn thịt! Con muốn ăn cá! Con muốn ăn đùi dê nướng!”
Ông Táo xáp lại trước di động nhìn xong bình luận, nghĩ nghĩ nói: “Có fan ở thành phố Đông Thái sao? Fan của bổn thành phố có thể đến rút thưởng một đám, phần thưởng là đồ ăn ông làm bữa nay.”
Khu bình luận lập tức quét ra một mảnh bình luận: “
“Là con là con! Rút rút rút!”
“Công ty giải trí Tiên Phàm thế mà là công ty của Đông Thái chúng ta sao? Thật hạnh phúc á á á á, ông Táo cầu ngẫu ngộ!”
“Cảm tạ bạn fan đưa yêu cầu muốn ăn thịt kia, tranh thủ phúc lợi cho nhân dân Đông Thái chúng ta.”
Sau khi nhìn thấy bình luận, fan đưa ra đề nghị khóc vô cùng đau lòng, sao miệng mình lại tiện vậy chứ!
Ông Táo nở nụ cười: “Bắt đầu rút thưởng!”
Thần kinh của các fan phòng phát sóng trực tiếp lập tức căng chặt lên, hai tay cầm di động, hai ngón cái đều đặt cả lên màn hình, sợ lỡ mất lúc ông Táo phát thẻ rút thưởng.
Rất nhanh, một từng tấm lại từng tấm thẻ rút thưởng được phát ra rồi, fan rút trúng hoan hô nhảy nhót, nhất là fan thành phố Đông Thái rút trúng đồ ăn lại thật vui sướng, lại nói tiếp bọn họ chính là nhóm fan đầu tiên được nếm thử tay nghề của ông Táo, vận khí này quả thực tốt đến nghịch thiên; fan không rút trúng khó tránh khỏi có chút ủ rũ cụp đuôi, nhưng rất nhanh lại vực dậy tinh thần, xoa tay cùng đợi đến lượt rút thưởng tiếp theo.
10 phút sau, tất cả phần thưởng đều rút xong, 20 vị fan trên cả nước rút được rượu hoa mai với nước mật lạnh, mặt khác còn có 5 vị fan tại bản địa có thể rút được món ăn trên bàn, hạng nhất có chân dê nướng, hạng hai với hạng ba là thịt dê nướng, hai người cuối cùng phân biệt rút trúng cá dấm đường với cá nướng.
Trừ mấy cái đó ra, mỗi người nhận được thưởng còn được tặng thêm một bình cua ngâm rượu.
Ông Táo rút thưởng xong trở về lấy một cái hộp đồ ăn siêu lớn lớn ra, cầm chủy thủ cắt một cái chân dê xuống, lại dùng dao cắt xuống hai đĩa thịt dê lớn, phân lượng nhiều đến làm cho người không rút trúng chảy xuống nước miếng hâm mộ
Đem từng phần đồ ăn một bỏ vào hộp đồ ăn, ông Táo mỉm cười với màn ảnh: “Fan rút trúng nửa tiếng sau mở cửa ra xem một cái, phần thưởng của con sẽ đưa tới đúng giờ!”
**
Cô nàng bạn trên mạng rút trúng chân dê tên là Phạn Phạn, gần đây trời nóng, người một nhà đều cảm thấy chán ăn, ngay cả một ngày ba bữa cơm cũng đổi thành hai bữa, nhưng dù là thế, cơm đã làm vẫn dư hơn nửa như cũ.
Tuy rằng Phạn Phạn không yêu ăn cơm, nhưng mà lại yêu xem phát sóng trực tiếp mỹ thực, cũng thích xem ăn truyền bá.
Đợt trước trong lúc vô ý thấy ông Táo phát sóng trực tiếp liền muốn ngừng mà không được, mỗi ngày canh đúng giờ xem trailer phát sóng trực tiếp của giải trí Tiên Phàm, chỉ sợ lỡ mất gặp được ông Táo.
Hôm nay, lại là ngày ông Táo phát sóng trực tiếp, Phạn Phạn chảy nước miếng nhìn Lý Tiểu Tiểu ăn cua ngâm rượu, lại tha thiết nhìn hai ông cụ câu cá nướng dê.
Kỳ thực thì vào lúc ông Táo nói rút thưởng, cô vốn chả ôm hy vọng gì, người ta đều là âu hoàng, cô là phi tần, vụ trúng thưởng này liền không có duyên phận gì với cô, nhưng không ngờ tới cô thế mà rút thưởng hạng nhất.
Nửa tiếng sau, chuông cửa vang, sau khi Phạn Phạn mở cửa ra thì nhận ra ở cửa nhà mình có đặt một cái hộp gỗ, bộ dáng giống như đúc với cái ông Táo xách trong phòng phát sóng trực tiếp, chỉ là nhỏ rất nhiều.
Phạn Phạn nghĩ tới phần thưởng mà mình mới vừa rút trúng, hưng phấn xách hộp đồ ăn trở về: “Tốc độ đưa tới này cũng quá nhanh!”
Mở nắp hộp ra, một cỗ hương vị thịt dê nướng nồng đậm chui ra khỏi hộp đồ ăn phiêu tán trong không trung, làm cho Phạn Phạn chảy nước miếng.
Cô vội vàng đặt bàn hộp lên bàn rồi nhanh chóng đi rửa tay, chờ lúc đi ra liền thấy ba mẹ chẳng biết đã ra khỏi phòng từ lúc nào, hai người đang vây quanh cái bàn nhìn cái chân dê nướng kia.
“Mùi vị của cái chân dê nướng này nghe cũng thật thơm!” Lão Phạm vừa nói vừa đưa tay xé một miếng thịt đùi dê nướng xuống bỏ vào miệng, vừa ăn hai miếng liền trợn tròn mắt, không cẩn thận nói tục: “Đậu xanh rau má, đùi dê nướng này ăn cũng ngon quá đi mất!!!”.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...