Công Ty Giải Trí Tiên Phàm


Lý Tiểu Tiểu cả người đều ngây ngốc, cô vừa học vừa làm nhiều năm như vậy, chưa từng thấy ông chủ nào lại khổ sở như vậy.

Trách không được ông cậu tuổi xuân chết sớm, sống quả thực quá không dễ dàng.

Giống như sợ Lý Tiểu Tiểu bỏ gánh, lão Thổ liền cật lực cổ vũ cho cô: "Tuy rằng công ty chúng ta quy mô hơi nhỏ, nhưng điều kiện ký túc xá rất tốt nha! Một mình cô có thể ở một gian nhà lớn, mấu chốt là thức ăn công ty ta đặc biệt ngon, lão Táo làm cơm ăn rất ngon đó."
Nghe được hai chữ ăn ở mấu chốt này, Lý Tiểu Tiểu lập tức lại lên tinh thần, công việc có bao ăn bao ở đối với cô mà nói chính là lý tưởng nhất, hiện tại cô còn đang gặp quẫn cảnh vừa phải dọn ra khỏi ký túc xá lại không có tiền thuê nhà.

Không giống như nhiều đứa trẻ hạnh phúc khác, khi Lý Tiểu Tiểu mới vừa lên trung học, cả cha lẫn mẹ đều ngoài ý muốn bỏ mình, ông cậu độc thân chiếu cố cô một thời gian.

Chờ khi cô được vào ở trong ký túc xá của trường, ông cậu thần thần đạo đạo để lại ba năm học phí trung học rồi liền mất tích, cô vẫn luôn phải vừa học vừa làm kiếm sinh hoạt phí, mãi cho đến đại học cũng là như thế.

Nửa năm nay, Lý Tiểu Tiểu bận rộn chuẩn bị luận văn tốt nghiệp cùng tham gia các loại phỏng vấn nên mới ngưng lại việc đi làm công, chỉ toàn sống nhờ vào tiền tiết kiệm.

Hiện tại tuy đã thuận lợi tốt nghiệp, nhưng không phỏng vấn được công ty nào đã có ký túc xá, mà số tiền dư lại hiện tại của cô còn không đủ để đóng tiền cọc thuê một gian phòng ở, trường học lại luôn mãi thúc giục cô nhanh chóng dọn khỏi ký túc xá.

Công ty giải trí Tiên Phàm chẳng những có thể cung cấp ký túc xá cho cô, còn có nhà ăn cho nhân viên, quả thực giống như đo ni đóng giày cho nhu cầu của cô vậy, vô cùng thích hợp.

Chỉ là......!
Lý Tiểu Tiểu thở dài nặng nề, nếu cô không phải chủ công ty thì tốt rồi, gánh vác cả một công ty đối với học trò nghèo như cô thật có chút quá nặng.


Nghĩ đến tiền trong thẻ ngay cả đặt cọc tiền nhà còn không đủ, nhìn nhìn lại cái cổ trạch chiếm diện tích xa xỉ này, lại nghĩ về sáu nghệ sĩ còn chưa gặp mặt, Lý Tiểu Tiểu cảm thấy trái tim nhỏ của mình bắt đầu run rẩy: "Ông à, công ty chúng ta còn tiền vốn không?"
Lão Thổ lộ ra vẻ mặt suy tư: "Ta không biết nữa, chắc là không còn đâu, rốt cuộc thì công ty đã nhiều năm không làm gì mà."
Chân Lý Tiểu Tiểu mềm nhũn thiếu chút nữa liền quỳ xuống, lão Thổ vội vàng duỗi tay đỡ lấy cô: "Ai ai ai, sao vậy? Có phải tuột huyết áp hay không? Hay chúng ta đi nhà ăn ăn bữa cơm trước đi!"
"Không cần ăn cơm!" Lý Tiểu Tiểu kiên cường đứng lên, trong mắt chứa nước mắt trong suốt, chút tiền ấy của cô không cần phải nói đến chuyện trả lương cho nhân viên, ngay cả lo cơm cho nhiều người như vậy cũng chưa chắc chống đỡ được một tháng.

Thời điểm này có thể tỉnh một chút liền tỉnh một chút, ngàn vạn không thể lãng phí tiền.

Cô vẫn luôn cho rằng cuộc sống của mình trước kia đã rất gian nan, nhưng khi đó tốt xấu gì cũng chỉ nuôi sống mình là đủ rồi.

Nhưng hiện tại không giống vậy, cô ngoại trừ nuôi chính mình ra, còn phải nuôi thêm tám vị nhân viên nga!
Lý Tiểu Tiểu khóc không ra nước mắt, cô thật là quá khó khăn!
Lão Thổ tựa hồ không nhận ra được nỗi niềm bi thương của Lý Tiểu Tiểu, hứng thú bừng bừng mà gõ gõ gậy, duỗi tay ra đoạt lấy rương hành lý của Lý Tiểu Tiểu: "Ta dẫn cô đến chỗ cô ở xem trước đi, chúng ta đã sớm giúp cô chuẩn bị phòng xong rồi."
Lý Tiểu Tiểu nhìn thấy lão Thổ lớn tuổi như vậy, người còn phải chống gậy mà lại đi xách giùm hành lý cho mình, vội vàng duỗi tay muốn lấy lại rương hành lý của chính mình, nhưng không nghĩ tới lão Thổ chống gậy bước đi như bay, xa xa bỏ rơi cô lại tít phía sau, Lý Tiểu Tiểu phải chạy chậm theo mới miễn cưỡng đuổi kịp.

Lão Thổ còn vừa đi vừa lưu loát giới thiệu: "Nơi này là gian phòng ta ở, bên kia là là địa bàn của lão Táo nha, gian bên cạnh đó là nhà ăn công ty.

Muốn ăn cái gì cứ nói với lão Táo, thiên hạ này không có món gì mà hắn không làm được!"
Đang nói, một lão nhân ăn mặc như một đạo sĩ bưng chén từ nhà ăn ra tới, nhìn thấy Lý Tiểu Tiểu liền cười tủm tỉm gật gật đầu: "Cô gái nhỏ thật xinh đẹp nha, tiên cốt tiên cách, ai gặp cũng liền thích."
Lý Tiểu Tiểu: "............"
Vị đạo sĩ này, ngài là cùng với lão Thổ đi bày quán dưới chân cầu vượt đi? Lý do dỗ dành người cũng giống nhau như đúc, không biết có thương lượng trước hay không.


Nhưng mà ngoài cái từ tiên cốt tiên cách đó ra, Lý Tiểu Tiểu cảm thấy cái đánh giá xinh đẹp này vẫn rất đúng trọng tâm, tuy rằng gia cảnh không hảo tốt có tiền mua quần áo xinh đẹp, nhưng từ nhỏ đến lớn, danh hiệu hoa khôi trong lớp chưa bao giờ thoát khỏi tay cô.

Nhìn cụ ông này cũng một đầu tóc bạc còn có râu thật dài cũng bạc trắng, Lý Tiểu Tiểu trong lòng yên lặng thở dài một hơi, công ty phải khó khăn thành cái dạng gì, mới mời ông cụ lớn tuổi như vậy tới nấu cơm, thật sự là quá gian nan.

Lão Thổ ở bên cạnh còn vui tươi hớn hở giới thiệu hai người với nhau: "Lão Táo, đây là Lý Tiểu Tiểu, tổng tài mới của công ty giải trí Tiên Phàm.

Tiểu Tiểu, đây là lão Táo mà mới vừa rồi ta có nhắc với cô á."
"Chào lão Tạ." Lý Tiểu Tiểu vội vàng chào hỏi: "Đại gia về sau kêu ta Tiểu Tiểu là được."
Lão Táo vẻ mặt không cao hứng sửa lại: "Cô gái nhìn tốt đẹp vậy mà sao lại phát âm không chuẩn chứ? Ta họ Táo, không phải họ Tạ."
"Táo?" Lúc này Lý Tiểu Tiểu hoàn toàn ngơ ngác, tuy nói họ Thổ hiếm thấy nhưng tốt xấu gì cũng có trong các họ của Bách Gia Tính, nhưng còn cái họ Táo này là khi nào ra tới?.

Lý Tiểu Tiểu gãi gãi đầu, cảm thấy cũng có thể do kiến thức mình hạn hẹp, thế gian này chuyện hiếm lạ có cả trăm cả ngàn, một cái họ hiếm thấy cũng không có gì kỳ quái.

"Lão Táo." Lý Tiểu Tiểu chạy nhanh sửa đúng phát âm lại, hơi xấu hổ xin lỗi: "Ông à, con xin lỗi họ này của ông quá khan hiếm, con không cẩn thận nghe lầm."
Lão Táo thở dài một hơi, biểu tình thập phần thổn thức: "Hiện tại thế đạo thay đổi rồi, chẳng những hương khói cũng không có, mà con người của ta cũng sắp không còn ai nghe nói nữa."
Lão Thổ trừng mắt, liếc hắn một cái: "Sao tự nhiên lại ủ rũ như vậy chứ? Ông yên tâm, chờ hai ta xuất đạo xong nổi tiếng, người biết chúng ta liền nhiều ngay."
Lão Táo đồng ý gật gật đầu: "Ta cũng nghĩ như vậy!"
Lý Tiểu Tiểu mơ màng hồ đồ nghe xong mấy câu này chân chẳng những mềm còn điên cuồng run lên, vô cùng khiếp sợ nhìn hai người, thanh âm mang run rẩy phát ra từ phế phủ: "Cái gì? Hai ông cũng muốn xuất đạo?"

"Không xuất đạo thì chúng ta tới đây làm gì?" Lão Thổ nói rất đúng lý hợp tình: "Chúng ta tới công ty giải trí Tiên Phàm chính là vì nổi danh mới tới."
Lý Tiểu Tiểu cảm thấy đầu mình ong ong lên, vội vàng duỗi tay đỡ lấy thân cây bên cạnh, lúc này mới không ngất xỉu.

Lão Táo nhìn sắc mặt cô trắng bệch, bộ dáng còn tò mò hỏi: "Cô gái này bị sao vậy? Sao đột nhiên sắc mặt lại khó coi như vậy chứ?"
"Có thể là tuột huyết áp!" Lão Thổ nghiêm trang phân tích: "Vừa rồi thiếu chút nữa té xỉu, ta mới đưa cô bé tới chỗ ông ăn một chút gì đồ bổ gì đó, cô bé còn đang ngượng ngùng đây."
"Sao không nói sớm!" Lão Táo vội vàng đưa cái chén trong tay qua: "Hôm nay thời tiết nóng, tôi vừa vặn làm chén chè thạch hạt sen, mau ăn hai ngụm vào đi."
Lão Thổ lúc này không đợi cô cự tuyệt, liền ấn cô xuống cái ghế ở dưới tàng cây, lão Táo lập tức cầm chén nhét vào tay cô, trên mặt mang theo biểu tình chờ mong: "Mau nếm thử, xem ăn ngon không? "
Lý Tiểu Tiểu vốn dĩ không có gì muốn ăn, nhưng vuốt miệng chén lạnh lạnh mát mát, lại thấy trong chén là nước đường trong suốt như thuỷ tinh hơi đặc đặc, khoang miệng lập tức tự giác bắt đầu phân bố nước bọt.

Cô nhịn không được cầm lấy muỗng nhỏ múc một muỗng đưa vào trong miệng, vị mềm mịn như tơ lụa, thạch rau câu mát lạnh, mùi hạt sen thơm phức đan chéo vào nhau, làm Lý Tiểu Tiểu kinh diễm nửa ngày không phục hồi tinh thần lại.

"Món này cũng ăn quá ngon đi!"
Rõ ràng chỉ là nguyên liệu nấu ăn hết sức bình thường, sao lại có thể làm được món chè thạch hạt sen ngon đến như vậy?
Lý Tiểu Tiểu lúc này không còn rụt rè, một ngụm tiếp theo một ngụm đưa vào trong miệng, một chén đầy chè như vậy chỉ chốc lát liền thấy đáy.

Đưa một ngụm chè cuối cùng vào trong miệng xong, Lý Tiểu Tiểu phát hiện cảm giác khô nóng vừa rồi vẫn luôn quay chung quanh mình không biết từ khi nào liền tiêu tán, tâm tình nôn nóng phiền muộn cũng không cánh mà bay, cả người từ trong ra ngoài đều lộ ra một cảm giác mát lạnh thoải mái.

Sau khi bỏ chén lại lên trên bàn đá trong tầm tay, Lý Tiểu Tiểu hỏi một câu phát ra từ phế phủ: "Lão Táo, tay nghề này của ông đến chỗ nào mở cái nhà hàng đều khẳng định có thể lùa thực khách tới như lùa vịt, hà tất sao nhất định phải xuất đạo làm minh tinh chứ?"
Lão Táo cũng nói thẳng thừng ra: "Thực khách bị tay nghề của ta lùa như lùa vịt ta đã thấy nhiều rồi, ta hiện tại chỉ muốn nổi tiếng thôi, dù sao càng nhiều người biết ta càng tốt."
Lý Tiểu Tiểu hiểu, một đời đầu bếp giấu trong tận đáy lòng mình giấc mộng minh tinh, bằng không thì cấp bậc đầu bếp như vậy khẳng định cũng sẽ không tới cái công ty quèn không hề có nhân khí gì thế này làm đầu bếp.

"Được, con đã biết." Lý Tiểu Tiểu chân tình thực lòng mà nói: "Con sẽ nỗ lực nghĩ cách cho ông, tranh thủ sớm ngày giúp ông đạt được giấc mơ."
Táo đại gia vừa nghe mặt mày hớn hở: "Cô xem ra đáng tin hơn so với ông cậu của cô đó nha, ta rất xem trọng cô nga."

Lão Thổ ở bên cạnh nghe cũng sốt ruột: "Ta thì sao? Ta nữa? Ta cũng muốn nổi tiếng a!"
Lý Tiểu Tiểu nhìn nhìn lão Thổ, cảm thấy thập phần tâm mệt, lão Táo tuy rằng tuổi lớn, nhưng một thân mặc đạo bào thoạt nhìn còn rất có phong cách.

Còn lão Thổ, cái khác không nói, chiều cao còn chưa hẳn cao hơn cô, người lại nhìn như một cụ ông ở miền nông thôn nào đó, thật là từ đầu đến chân không có chỗ nào thu hút.

Nhưng mà tưởng tượng đến lão Thổ tuổi lớn như vậy lại vì lý tưởng mà ngây ngốc tại trong cái công ty quèn này lâu như vậy, Lý Tiểu Tiểu thật sự không đành lòng đạp nát ảo tưởng của ông, chỉ có thể căng da đầu hỏi: "Vậy ông có cái sở trường gì đặc biệt không?"
"Có chứ! Ta am hiểu trồng trọt, không cần biết là hoa màu, cây ăn quả vẫn hay hoa cỏ, chỉ cần tất cả những thứ lớn lên trên mặt đất, vào trong tay ta tất cả đều có thể khỏe mạnh trưởng thành." Lão Thổ tự hào khoát tay chỉ đám hoa cỏ mọc trong viện: "Nhìn đi, mấy cái này đều là ta chăm sóc đó."
Lý Tiểu Tiểu khi vừa đến đây liền chú ý tới hoa cỏ trong viện, xác thật là xanh um tươi tốt, đặc biệt là hoa đủ loại kiểu dáng đang nở vô cùng kiều diễm, rất nhiều chủng loại cô còn không biết tên gì.

Không thể không nói, đây cũng là một loại năng lực.

Lý Tiểu Tiểu gật gật đầu: "Được rồi, con đã biết, con cũng sẽ nỗ lực suy nghĩ tìm cho ông một con đường có thể nổi tiếng.

Nhưng mà......"
Vừa nghe đến hai chữ "Nhưng mà", hai cụ ông đều cảnh giác mà nhìn cô: "Cô đã đồng ý rồi, không thể đổi ý a!"
"Không phải muốn đổi ý!" Lý Tiểu Tiểu vội vàng xua tay giải thích nói: "Con muốn nói là con mới vừa tốt nghiệp, đối với chuyện của giới giải trí không phải quá hiểu biết, cũng không có tài nguyên gì, cho nên có thể con sẽ không thiết kế cho hai người một con đường xuất đạo, mà là dùng một phương thức khác đi vào lòng đại chúng."
Lão Táo vuốt vuốt chòm râu, vô cùng thoải mái mà nói: "Vậy không sao cả, chỉ cần rất nhiều người biết chúng ta, thích chúng ta là được."
Lão Thổ gật gật đầu: "Đúng vậy, phải có fans."
"Được thôi!" Lý Tiểu Tiểu một lời khó nói hết mà thở dài, mình rốt cuộc là luẩn quẩn trong lòng như thế nào mới đi đồng ý tiếp nhận cái công ty giải trí này chứ.

Lão Thổ sau khi nhận được khẳng định của Lý Tiểu Tiểu thực vui vẻ, hưng phấn túm lấy rương hành lý lên: "Đi, ta dẫn cô đi gặp nghệ sĩ nhà ta."
Lý Tiểu Tiểu theo bản năng ôm ngực, có thể tạm thời không gặp hay không? Hiện tại cô thật sự không nhận nổi kích thích mới nha!.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui