Công Ty Cho Thuê Quỷ


Chỉ thấy lão tặc quỷ lảo đảo lượn qua công ty, một đường bay thẳng đến Bát Trung.
Xuân Thành Bát Trung tọa lạc tại Khu Long Đàm trên đường Kế Hưng, cách công ty cho thuê quỷ ước chừng khoảng bảy con phố, lão tặc quỷ lại không phải chính gốc dân Xuân Thành nên không quen thuộc với mạng lưới giao thông nơi đây, may là trước khi đi làm nhiệm vụ cũng đã xem kỹ bản đồ, đại khái nắm rõ vị trí, chạy qua mấy con đường, chú ý theo dõi các biển báo, mất một đoạn thời gian cuối cùng cũng tìm đến được trước cửa Bát Trung.
Bát Trung chính là trường trung học trọng điểm cấp tỉnh, chiếm trọn hơn trăm mẫu đất, với phòng học, phòng thí nghiệm, thư viện, phòng thực hành, sân vận động… Nói chung là những gì cần có đều có, hơn mười khối tòa nhà thiết kế tổng thể quây kín trong một hàng rào sắt kiên cố, quả nhiên là có khí thế phi phàm.
Lão tặc quỷ bay thẳng tới Khu Văn phòng của Giáo viên, tìm đến phòng giáo vụ, lấy ra dụng cụ mở khóa, nhẹ nhàng bay vào trong phòng, đảo mắt tìm tứ phía, nhận định giáo trình chắc chắn được khóa trong tủ đặt phía Đông, ngay lập tức chạy tới bẻ khóa.
Hắn không phải quỷ sao? Quỷ thì không có thực thể, tùy tiện có thể xuyên tường vào nhà, sao còn phải phí sức bẻ khóa làm gì? Cái này không phải vẽ rắn thêm chân, làm điều thừa thãi sao?
Không sai, hắn chính là quỷ, hắn có thể đi xuyên qua cửa, nhưng bài thi thì không được a!. Quỷ có thể xuyên tường, bài thi thì không thể xuyên tường!.
Điều này lại dẫn tới một vấn đề, lão tặc quỷ hắn có hay không có dụng cụ mở khóa?
Đương nhiên là có, những này quần áo cùng đồ vật tại khoảnh khắc sau cùng trước khi chết có mối liên hệ đặc biệt, sau khi chết, mấy thứ này cũng sẽ mang theo bên mình quỷ..

Lão tặc quỷ của chúng ta đây chính là kẻ trộm có thâm niên, hơn nữa lại còn là trộm trèo tường khoét vách, sở trường leo qua cửa số các tòa nhà cao tầng, không cần dây vẫn có thể một mạch leo lên tận mái nhà, bản lĩnh leo tường đã có thể so với người dơi. Lại nói năm đó lần hắn gây án ban ngày, đang lúc leo qua cửa số trên tầng 10, ai dè tại tòa nhà phía sau xuất hiện một lão mắt đã không tốt lại còn thích xía vào chuyện người khác, nhìn thấy hắn bò trên cửa sổ còn mở cửa ra hỏi: “Ta nói đồng chí này, ngài đang lau cửa sổ đấy à?”. Kết quả là có tật giật mình, lão tặc nghe thấy tiếng nói sợ đến mức chân tay run rẩy, ngã xuống mà chết, khi chết, đồ nghề đều đầy đủ bên người, hiện tại coi như hồi vốn ban đầu, tất nhiên là muốn xuất ra dùng rồi.
Bớt nói lời thừa đi, chỉ nói lão tặc quỷ nhanh nhẹn mở khóa tủ, quả nhiên trông thấy hàng chồng hàng lớp cuốn sổ sắp xếp chỉnh tề , trong lòng không khỏi mừng thầm, vươn tay định cầm đi mấy cuốn, bất thình lình một cái miệng lớn xuất hiện, há miệng rộng ngoác tới.
Cái miệng lớn với hàm răng hàn quang sắc bén như răng cưa, chính là hướng tay phải lão tặc quỷ cắn xuống một ngụm.
Lão tặc quỷ đau đớn rống lên một tiếng thảm thiết, giữ lấy lục quang ứa ra từ cánh tay cụt, vẫn chưa hết kinh khiếp nhìn lại cái miệng rộng.
Kia miệng rộng nhóp nhép nhai, nuốt xuống một cánh tay quỷ, tiếp theo hướng phía trước xông thẳng đến, một bóng đen từ trong tủ nhảy tới, bịch một tiếng rơi ngay trước mặt lão tặc quỷ.
Lão tặc quỷ tập trung tinh thần nhìn lên, không khỏi chết lặng trợn mắt há mồm.
Chỉ thấy vị khách không mời mà đến này, nhìn từ phía chính diện chính là một mặt phẳng rộng, tràn đầy chữ viết, bên trên có một hàng chữ lớn: Bài thi ngữ văn giữa kỳ; nhìn từ mặt bên chỉ mỏng một tầng, ngửi còn thấy được mùi mực mới viết chưa lâu, nhìn thế nào cũng thấy được đây chính là bài thi a. Cái miệng rộng sinh ra ở trung tâm bài thi, bốn góc bài thi mỗi góc kéo ra một hàng chữ kết hợp tạo thành một đường nét cong cong, đường nét trước đầu lại chia làm năm nhánh, tương đương với các bàn tay bàn chân.
“Mùi vị thật ngon!”. Bài thi chậm rãi phun ra từng ngón tay liếm mút, nhìn tặc quỷ lúc này đau xót hai mắt ứa ra lục quang, nuốt nước bọt : “Từ lúc ly khai quê hương.. ta chưa từng nếm qua quỷ rồi, lúc trước ăn mà muốn ói, chỉ muốn bỏ chạy, thế nhưng tới nơi đây ta mới biết được, ăn quỷ mới thực sự là Vô thượng mỹ vị a!” . Vừa nói, vừa đem ngón tay quỷ nuốt lại, rôm rốp nhai, giống như ăn đậu phộng giòn tan vậy, vừa nhai lại còn vừa liếm mút ngón tay.
Đáng thương cho tặc quỷ vốn trước đây ít học, nào đã từng gặp qua bài thi hung ác như thế, sợ đến mức hú lên kinh khiếp, lúc này cũng không cần mở rộng cửa, trực tiếp xuyên tường mà chạy, phiêu phiêu du du bay ra khỏi tòa nhà.

Bài thi nhảy lên cửa sổ, một cước đạp văng cánh cửa, cười hắc hắc, bàn tay hướng trên người một vòng, giật xuống một chuỗi dài ký tự, giống như dây thừng một loại, hướng ra bên ngoài ném đi, sợi dây ký tự chính là bay thẳng tới cuốn quanh người tặc quỷ, thét to một tiếng: "Trở về a, bảo bối!". Tặc quỷ vậy mà thoáng cái đã bị kéo trở lại phòng giáo vụ, ngã đánh rầm một cái trên mặt đất, dây thừng ký tự lại phảng phất giống như con rắn linh hoạt quấn quanh vài vòng, đem tặc quỷ bó lại cứng nhắc.
Bài thi nhảy tới bên người tặc quỷ, vươn ngón tay đen ấn ấn lên thân tặc quỷ, ha hả cười to, vươn ra đầu lưỡi dài đỏ tươi liếm liếm môi, “Ngon, thực sự là đồ ngon, có bữa ăn khuya từ trên trời rơi xuống này, ta phải từ từ hưởng thụ mới được”. Nói xong vác tặc quỷ hướng ngăn tủ chạy đi.
Lão tặc quỷ sợ đến mức hồn phi phách tán, vạn lần không nghĩ đến đã một lần chết vì nghiệp, giờ chết rồi đi làm trộm mà còn thật muốn chết lần nữa. Đương lúc hoang mang lo sợ, bỗng nhớ tới một việc, vội vàng tập trung tinh thần, ra sức giãy giụa, đem đầu hung hăng đập mạnh xuống mặt đất nghe “ba” một tiếng giòn vang, tự phù lơ lửng phía trên đỉnh đầu nhờ đó mà tan vỡ, quang điểm phân tán rơi vãi đầy đất.
“Ông chủ, mau tới cứu mạng a!”. Lão tặc quỷ chỉ kịp hét một câu cứu mạng thì đã bị bài thi ném vô tủ.
Cửa tủ ầm một tiếng khép lại, ổ khóa tự động đóng lại, mọi tiếng động đều tiêu thất không thấy.
Chính lúc lão tặc quỷ xuất quân trộm bài thi không thành, bị bắt lại, cũng là lúc Ung đại thiên sư của chúng ta đang nhiệt huyết sôi trào, thú tính đại phát.
Nam nữ trẻ tuổi chính là huyết khí cương phương, chỉ cần một tác động nhẹ nhàng đem hai thân thể nóng bỏng cuồng nhiệt sát gần nhau, liền có thể dễ dàng khiến dục vọng phát hỏa, lại đặt trong một không gian tĩnh mịch không bị quấy rầy, hai người còn có thể làm gì chứ? Đương nhiên là ôm ấp sờ mó hôn hít rồi.
Sau khi đem mọi người đuổi đi hết, Ung Bác Văn đã không chờ đợi được mà động tay động chân, Elle Vân ngoài miệng hô không muốn nhưng tay cũng không dừng lại, miệng lưỡi còn nhiệt tình đáp trả, chỉ một lát công phu cuồng nhiệt như vậy, hai ngươi đều đã gần như nhũn ra, hô hấp nặng nề, khó mà đứng vững. May là Ung đại thiên sư đã có sự chuẩn bị rất tốt đối với tình huống như vầy. Phòng làm việc thì có salon, hai người có thể nằm xuống lăn lộn, phòng nghỉ còn có giường lớn, gối êm, đây đều là những chốn dừng chân cực kỳ thoải mái. Vì vậy, hai người tiến dần về phía salon, ngồi xuống lấy lại sức tái tiếp tục một màn thân mật.
Điều này giống như thêm dầu vào lửa vậy, Elle Vân vốn dĩ còn giữ được một chút tỉnh táo kiến quyết tuyệt đối không đi quá giới hạn, nhưng trải qua một chút công phu cuồng nhiệt đã ý loạn tình mê, về phần Ung đại thiên sư thì khó khi nào có được cơ hội tốt không bị quấy rầy như bây giờ, tất nhiên là không mong muốn được đứng vào hàng ngũ “không bằng cầm thú”, liền lập tức đẩy mạnh cao trào, chuẩn bị đem món ngon đặt trước mắt suốt hai mươi năm này một ngụm ăn sạch sẽ.

Bỗng một ánh lửa xanh lè từ trong áo Ung đại thiên sư bay ra, lập tức khói đặc cuồn cuộn tỏa ra, trong làn khói xanh còn mang theo một tiếng la thê lương.
“Ông chủ, mau đến cứu mạng a!”
Biến cố đột ngột này xuất hiện khiến Ung Bác Văn và Elle Vân đồng thời giật nảy mình, Elle Vân bừng tỉnh, cúi đầu nhìn xuống, đã thấy cúc áo bị cởi sạch, ngay cả áo lót cũng bị lấy ra, một đôi bạch thỏ trần trụi phơi bày, trong đó một bên vẫn còn bị nắm giữ trong tay người nào đó, càng tá hỏa là quần cũng đã bị cởi ra phân nửa, sợ hãi vội vàng hất tay ra. Ung đại thiên sư lúc này chính là đang luống cuống dập tắt lửa, đâu có nghĩ đến hành động phản kích của mỹ nữ dưới thân, ngã ngồi trên mặt đất, cái mông đau lại chỉ là chuyện nhỏ, vấn đề là bộ phận nào đó đang cứng như thép cũng do cú ngã mà lập tức mềm oặt, không biết sau này để lại bóng ma tâm lý hay không nữa.
Chẳng qua, hiện tại không phải là lúc Ung Bác Văn nghĩ tới những điều…này, mà hắn vội nhảy dựng lên, trước tiên mặc lại quần, thắt dây lưng đàng hoàng rồi khẩn trương nói: “Lão tặc quỷ gặp chuyện không may, ta phải đi xem sao.”
Elle Vân chỉ cảm thấy da mặt đỏ lên, nóng đến dọa người, hoài nghi nếu đặt quả trứng gà lên cũng có thể nướng chín được, nhất thời không suy nghĩ gì, nói luôn: “Trộm một cái bài thi mà cũng có thể gặp chuyện không may gì sao? Ngươi nhanh đi xem đi, ta ở chỗ này chờ, không cần để ý đến ta.”
“Vậy trước tiên ngươi cứ lướt net nhé, nếu thấy sợ hãi thì cứ bật hết đèn lên.” Ung Bác Văn có chút không yên tâm căn dặn lại.
Elle Vân vừa chỉnh trang quần áo vừa giục giã: “ Đi nhanh đi, ta chẳng lẽ lại nhát gan vậy sao?”
Ung Bác Văn gật đầu đáp ứng, lấy trong phòng làm việc một chút dụng cụ đối phó rồi xoay người ly khai.
Elle Vân chính trang quần áo chỉnh tề xong, vuốt vuốt khuôn mặt, tim vẫn còn đập loạn, chợt thấy trong phòng làm việc trống rỗng xuất hiện hai bóng người, không cần nghĩ ngợi túm ngay lấy khay hoa quả trên bàn ném tới, quát lớn: “Người nào?”
Một người trong đó đón bắt được khay hoa quả, hạ xuống quát lớn: “Là lão cha, lão mẹ ngươi đây!”

Elle Vân khó chịu hừ một tiếng, tức giận nói: “Cha mẹ tới đây làm gì vậy?”
“Ngươi nói xem chúng ta tới đây làm gì?” Ngả mụ mụ ngồi thoải mái trên ghế salon hỏi: “Chúng ta nếu tới chậm môt chút, nha đầu ngốc nhà ngươi đã để cho người ta ăn sạch sẽ rồi. Chúng ta có thể không tới sao?.”
Ngả ba ba nghiêm mặt giảng giải: “Tiểu Vân, còn nhớ hay không ta và mụ mụ ngươi đã nói qua cái gì? Ngươi thế nào mà lại không kiềm chế được chính bản thân mình? Hiện tại nếu giữa ngươi và hắn xảy ra chuyện gì, đấy chính là hại người hại mình.”
Elle Vân phụng phịu nói: ‘ Ta biết phải chừng mực mà, không cần cha mẹ quản”
“Xú nha đầu, làm phản rồi, hiện tại nếu không dạy dỗ ngươi một chút thì ta không phải cha ngươi!” Ngả ba ba giận giữ, tiến lên một bước, phất một bàn tay lên cao.
Elle Vân ngẩng cao đầu, thách thức: “Cha đánh đi, đánh chết ta rồi cha mẹ cũng bớt mối lo, cả ngày không cần chăm chăm theo dõi ta. Ta cũng được giải thoát, không giống như cha mẹ cả ngày sợ hãi, sống mà lúc nào cũng lo lắng, như con rùa đen rụt cổ cả ngày vậy.”
“Ngươi, cái đồ hỗn trướng này!” Ngả gia gia vung lên bàn tay muốn cho Elle Vân cái tát, Ngả mụ mụ vội đứng dậy ngăn hắn lại: “Lão Ngả, có gì thì nói không tốt hơn sao, cần gì phải động tay động chân chứ? Tốt, nếu ông muốn đánh, đánh ta trước đi.”
“Bà, bà, nha đầu kia đều bị bà làm hư rồi.!” Ngả ba ba vì oán hận khó kiềm chế , cái tát kia cuối cùng lại rơi xuống đùi chính mình, phát ra một tiếng bốp giòn tan.
“Đi đi, đi sang bên kia ngồi đi, ta cùng con gái nói chuyện.” Ngả mụ mụ sau khi đuổi khéo Ngả ba ba, xoay người ngồi xuống, nhẹ nhàng ôm vai Elle Vân nói: “ Tiểu Vân, cha ngươi ngăn ngươi hành động cũng là vì lo cho ngươi, cũng là vì tính cho người và tiểu Văn. Nữ nhân kia đều là cao thủ Mật tông, thi triển đều là pháp thuật cao thâm, Tiểu Văn nếu tiếp xúc nhiều, nhất định sẽ bị kích thích. Pháp thuật Mật tông quỷ bí khó lường, chúng ta cũng không nắm được nhiều, nếu có thể ngăn hắn tiếp xúc được bao nhiêu thì ngăn. Hơn nữa ngươi có hay không nghĩ tới, nếu có ngày ngươi đem nữ nhân kia đuổi đi được, cao thủ phía sau nàng ta chẳng nhẽ lại không đến? Nếu để cho bọn họ nắm được chuyện của Tiểu Văn mới thật là kết cục không tốt. Tất nhiên chũng ta không sợ bọn họ, nhưng chúng ta ẩn nhẫn hơn hai mươi năm là vì chuyện gì? Năm đó vì sao Ung thúc thúc mất đi tính mệnh? Không thể chỉ vì ngươi nhất thời xúc động mà làm hỏng đại sư a.”
Elle Vân im lặng suy tính trong chốc lát rồi nói: “Cha, mẹ, ta cảm thấy các ngươi hoàn toàn không đúng. Có một số việc nếu đã định từ trước, có tránh cũng không tránh được, giấu giếm che đậy, chân tay bị bó buộc, còn không bằng vạch trần ra, buông tay đánh một trận, nếu đã là vận mệnh thì không cách nào cải biến, ta cũng không sợ phải đối diện với vận mệnh!”.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui