Quyển 3: Sự kiện ngoại giao
Chương 4: Tùy tiện khán khán
Người dịch: Bigcrazier(Nhóm dịch Độc Cô Thôn)
Biên tập : Tôi Dại Dột
Nguồn: Tàng Thư Viện
-----o Nhóm dịch Độc Cô Thôn o-----
Công ty cho thuê quỷ - Quyển 3 – Chương 4: “Tùy tiện khán khán”
Ung Bác Văn điều khiển nhân vật ra khỏi phòng tạo nhân vật, truyền tống ra map thành phố đi dạo một vòng. Khung cảnh được thiết kế rất phù hợp, quang cảnh, kiến trúc đầy vẻ âm trầm, kinh khủng, chẳng qua hắn nhanh chóng nhận ra tòa thành này rõ ràng là một tòa thành trống, ngoại trừ nhân vật của hắn ra thì chẳng có một NPC nào khác thì không nén nổi tức giận, cảm thấy Ngụy Vinh làm việc qúa sức qua loa đại khái nên quay đầu hỏi: “Tiểu Ngụy, ngươi thiết kế một tòa thành trống như vầy thì có lợi ích gì? Sao mà hấp dẫn được người khác? Ngươi làm việc như thế này thực là vô trách nhiệm mà, thái độ làm việc như vậy thì làm sao mà hoàn thành tốt công việc được. Ngươi nói xem, ta bảo ngươi làm một trang web quảng cáo, ngươi lại làm ra cái thứ gân gà này, còn không bằng trang web quảng cáo lúc trước, ít ra nó còn có thể khiến người khác cảm thấy tỏ mò một chút. Đây là cái kinh hỉ ngươi định cấp cho ta đấy hả?”
Vừa thấy ông chủ tức giận như vậy, Ngụy Vinh vội vàng giải thích: “Ung tổng, ban đầu ta cũng có thiết kế NPC, còn làm thêm một ít minigame để thu hút người chơi, nhưng mà Ngư phó tổng nói không cần thiết nên ta loại bỏ hết rồi…”
Ung Bác Văn phản bác ngay: “Vậy ngươi có nghĩ tới hay không, bỏ hết rồi thì lấy cái gì hấp dẫn người chơi đây?”
“Cái này, Ngư phó tổng nói…”
Ngụy Vinh lúng ta lúng túng giải thích, hắn còn chưa nói hết câu Ung Bác Văn đã không nhịn được mà cắt lời hắn: “Đừng có một điều Ngư phó tổng bảo, hai điều Ngư phó tổng nói, tự ngươi không biết suy nghĩ sao? Chủ ý ngu ngôc như thế ngươi cũng nghe…”
“Này, đủ rồi nha, ta nhịn ngươi nhiều rồi nha, mới từ lúc nãy tới giờ đã hai lần nói chủ ý của ta là ngu ngốc, đó là ý gì?” Ngư phó tổng vẫn luôn đứng ở phía sau nghe chuyện cuối cùng cũng không nhịn được phải lên tiếng: “Ngươi là tên sắc lang chết tiệt, là cái đồ nhà quê không theo kịp thời đại, không biết gì thì đứng im đó mà nhìn, cái này còn chưa hoàn thành mà, ta gọi các ngươi tới chính là muốn cho các ngươi xem một bước cuối cùng kì diệu như thế nào đây.” Nói xong nàng liền bước tới phía trước, trên đường còn cố ý đụng mạnh vào tên nhà quê Ung Bác Văn một cái khiến hắn loạng choạng suýt ngã. Đi tới trước màn hình máy vi tính nàng mới lấy từ trong túi xách ra một thứ gì đó đặt lên trên bàn. Thứ đồ vật đó nhìn như một cái kèn đồng, ở dưới có đế hình tròn, tiếp theo lại lấy ra một cái dây truyền dữ liệu hai đầu đều có cổng USB, một dây nguồn nối trực tiếp vào thứ đó, nhìn qua rất giống một cái máy phát nhạc kiểu cổ. Rất nhanh Ngư Thuần Băng đã kết nối thứ đó với máy vi tính, lại cắm điện rồi ngẩng đầu gọi: “Quỷ đầu to!”
Quỷ đầu to nhanh chóng bay vào trong phòng hỏi: “Ngư phó tổng, có chuyện gì sai bảo?”
Tiểu Ngụy giật mình nhảy dựng lên hét: “Quỷ a!”
“Gọi cái đầu ngươi ấy!” Ung Bác Văn gõ đầu hắn một cái nói.
Ngụy Vinh xoa xoa đầu cười hắc hắc giải thích: “Còn chưa quen lắm, qua một hai ngày nữa sẽ sửa được thôi!”
Ngư Thuần Băng chỉ vào cái kèn đồng nói: “Ngươi đi từ chỗ này, đi vào đi.”
Quỷ đầu to bay tới bên cạnh cái kèn đồng nhưng chỉ đứng ngó nghiêng một chút rồi hỏi: “Ngư phó tổng, đây là cái gì vậy, có nguy hiểm không? Có bị điện giật không? Ngài bảo ta vào trong này làm cái gì? Ta có cần phải chuẩn bị một chút không? Có điểm nào cần phải chú ý không?”
“Sao mà nói nhiều lời thừa thế, ngươi là quỷ đầu to, không phải là quỷ dông dài a!” Ngư Thuần Băng vừa nói vừa đưa tay nắm cổ tên quỷ đầu to rồi nhấn đầu hắn vào trong cái kèn đồng.
Từ trong kèn đồng dường như có một cỗ lực hút cường đại, quỷ đầu to chỉ kịp kêu lên một tiếng là đã bị hút vào trong. Ngay lập tức, trong không trung của tòa chủ thành trong màn hình vi tính liền xuất hiện một con quỷ, trên đầu nó còn có ba chữ lớn: “Quỷ đầu to”.
Quỷ đầu to còn chưa biết rõ tình huống của mình lúc này, hắn hết nhìn đông lại nhìn tây rồi bắt đầu bay đi khám phá tòa thành bỏ hoang này, đi được một đoạn hắn lại cất tiếng gọi: “Có ai không? Ông chủ, mọi người ở đâu?”
Đám người Ung Bác Văn liền trợn mắt há mồm kinh ngạc, ánh mắt của Ngụy Vinh nhìn Ngư Thuần Băng lại càng tăng thêm sự sùng bái.
“Thế nào? Lợi hại không?” Ngư Thuần Băng đắc ý vỗ vỗ đầu Ung Bác Văn hỏi.
Lúc này Ung Bác Văn mới tỉnh lại, hắn đẩy tay nàng ra hỏi: “Ngươi làm như thế nào vậy?”
“Dĩ nhiên là phải nhờ vào thứ đồ chơi này.” Ngư Thuần Băng chỉ vào cái kèn đồng giới thiệu: “Đây là thiết kế mới nhất ở công ty của cha ta, dụng cụ chuyển đổi linh thể thành số liệu. Dùng thứ đồ chơi này có thể đem các dạng linh thể như ác ma, quỷ hồn chuyển hóa thành dữ liệu số hóa lưu trữ lại, thứ này nghiên cứu ra mục đích chủ yếu là để dùng trong công tác áp giải, di chuyển các loại ác ma được an toàn hơn. Hiện tại nó đang trong quá trình thí nghiệm thôi, nhưng mà ta nghĩ nếu đã có thể chuyển linh thể thành số liệu lưu trữ lại trong máy thì cũng có thể gứi lên máy chủ, vậy nên ta cầm qua đây thử xem. Hắc hắc, từ giờ chúng ta có thể cho đám quỷ chưa có việc làm vào trong này làm NPC hết đi, so với mấy nhân vật lập trình cứng nhắc thì tốt hơn nhiều? Thế nào, thấy ta thông minh chưa, phục ta chưa?”
“Thật là biến thái, quỷ mà cũng có thể chuyển thành số liệu được sao?” Ung Bác Văn đột nhiên cảm thấy logic của cả thế giới bị lung lay dữ dội.
Elle Vân vẫn luôn bảo trì trầm mặc, lúc này mới không nhịn được phải hỏi: “Vậy làm sao cho bọn họ đi ra được?”
Giữ kết nối dụng cụ với máy vi tính rồi đảo ngược trình tự lại là được rồi.” Ngư Thuần Băng bấm mấy cái nút, chỉ thấy quỷ đầu to ở trên màn hình thoáng cái đã biến mất, rồi ngay lập tức từ bên trong kèn đồng phun ra một đoàn khói đen, đám khói từ từ ngưng tụ lại trong không trung thành quỷ đầu to
Quỷ đầu to mơ mơ màng màng không hiểu gì cả, nhìn mấy người trong phòng hỏi: “Lúc nãy ta đến chỗ nào vậy?”
“Chính là địa điểm cho các ngươi nghỉ dưỡng đó!” Ung Bác Văn nói vậy coi như là đồng ý với kiến nghị của Ngư Thuần Băng. “Cảm giác thế nào, chỗ đó có gì kỳ quái không?”
“Rất tốt, nhưng mà chỗ đó đổ nát quá, dựa vào kinh nghiệm của ta thì trên thế giới này không thể có một cái thành phố lớn tới mức đó mà lại không có người nào cả, chuyện này thật sự không hợp lý, theo phân tích của ta thì cái thành phố này rất có khả năng là đã xảy ra tai nạn quy mô lớn, thành ra tất cả dân cư trong đó đều phải sơ tán đi, chắc là sau này sẽ còn trở lại, nếu đểu cho đám quỷ bọn ta đi lăng quăng ở chỗ đó có lẽ cũng không hay lắm đâu…”
Ngư Thuần Băng không thể chịu được hắn lải nhải nữa, bèn dứt khoát tóm lấy quỷ đầu to nhét vào kèn đồng, lại đem hắn nhốt vào trong trò chơi một lần nữa.
Mọi người trong phòng đều tỏ vẻ nhẹ nhõm hẳn đi, Ung Bác Văn bình thường khó có lúc nào khen ngợi Ngư Thuần Băng mà cũng phải gật gù tán thưởng, sau một lúc mới nói: “Bây giờ trong công ty có gần ba trăm quỷ hồn chưa có việc gì, lát nữa cho tất cả vào đây đi, còn phải quảng cáo trò chơi này rầm rộ một chút nữa, Tiểu Ngụy lát nữa ngươi đi đăng ký server trước, sau đó lên mạng đăng mấy cái quảng cáo, không phải sợ tốn tiền. Đúng rồi, thết kế thêm công ty chúng ta vào trong trò chơi, chúng ta cũng có thể nhận ủy thác qua mạng nữa, đến lúc đó cho đám quỷ này tự do giao tiếp với người chơi, có thể tự tiếp nhận sinh ý, chỉ cần lập hồ sơ cho chúng ta là được.”
Sau vụ làm ăn ở sơn trang cũng có một số người trong nội thành tới thuê quỷ, nhu cầu cũng đa dạng, có người mướn nữ quỷ xinh đẹp như người mẫu, cũng có người mướn quỷ nhanh chân đi đưa hàng buổi tối…, trong vòng mấy ngày đã thuê gần một trăm con quỷ. Đáng tiếc là những chỗ có nhu cầu thuê quỷ rất hạn chế, thực sự cần phải thuê quỷ chẳng có mấy, có thể cho thuê được gần một trăm con quỷ cũng là cực hạn rồi. Ung Bác Văn cũng hiểu được, đa phần những người tới thuê là muốn mượn cơ hội thiết đặt quan hệ với mình, những mối làm ăn này không phải là kế lâu dài, còn lại gần ba trăm con quỷ không có việc làm, luôn phải để ý để chúng không phá quấy, bây giờ có chỗ cho bọn chúng làm việc thì liền nhanh chóng an bài cho bọn họ.
Đang sắp xếp công việc thì Quý Nhạc Nhi đi tới hỏi: “Ung tổng, La tiểu thư ở hiệp hội gọi điện thoại tới nói Ngư chủ tịch có việc muốn thảo luận với ngài, hình như là bên Thanh Long tự có chuyện gì đó. Tôi đã kiểm tra lịch trình, chiều nay ngài không có việc gì nên tôi lên lịch hẹn cho ngài lúc hai giờ chiều.
Từ lúc Quý Nhạc Nhi vào công ty làm việc liền đảm nhiệm vị trí lễ tân, những công việc như nghe điện thoại, ghi chú công việc, lên lịch làm việc cho Ung Bác Văn hoàn toàn do nàng phụ trách, gần như là công việc của một thư ký, mà chính thức làm thư ký là Elle Vân lại chẳng có công việc gì cả, đến công ty cũng chỉ đi dạo quanh hoặc là lên lớp Ung Bác Văn mà thôi. May là mọi người đều biết nàng là phu nhân tương lai của ông chủ nên cũng chẳng ai có ý kiến gì.
“Thanh Long tự, lại có chuyện gì vậy?” hiện giờ Elle Vân giống như là bị dị ứng với Thanh Long tự, vừa nghe thấy mấy từ này liền có dấu hiệu bùng nổ ra, liền trừng mắt hỏi.
Ung Bác Văn vội vàng giải thích: “Không có gì đâu, mấy người ở tập đoàn Thánh Hằng không phải tự xưng là người của Thanh Long tự đấy thôi, lúc trước ta có nhờ Ngư chủ tịch điều tra một chút gốc gác của bọn họ, cũng chỉ nghĩ là biết người biết ta trăm trận trăm thắng mà thôi, ai mà biết được cuối cùng lại chẳng cần dùng tới. Chiều nay ta tới nói với Ngư chủ tịch một tiếng là được rồi.”
Ngụy Vinh đột nhiên kêu lên: “Ông chủ, ông chủ, có người mới đăng ký sử dụng rồi.”
Ai, không hổ danh là thời đại công nghệ thông tin nha, trò chơi này mới chỉ mở ra chưa tới hai phút vậy mà đã có người đăng ký rồi, thật là quá nhanh, nhanh tới mức khó mà tin được.
Chắc không phải lại là pháp sư trong hiệp hội chứ. Ung Bác Văn vừa nghĩ thầm vừa cùng mọi tới xem một chút trên màn hình.
Ngụy Vinh điều khiển nhân vật mỹ nữ đi tới tòa nhà lớn nhất trong thành, trên cửa tòa nhà còn treo một tấm biển lớn trên đó viết bốn chữ lớn màu vàng: “Tô quỷ công ty”.
Quỷ đầu to đang bay tới bay lui trong tòa nhà, dường như là hắn đang dọn vệ sinh thì phải. Quỷ hồn được số liệu hóa cùng với trình tự số liệu ban đầu sản sinh ra các loại tương tác khiến hắn có thể động chạm vào các loại đồ vật trong trò chơi.
“Tên công ty cũng không đúng .” Ung Bác Văn không nhịn được lầm bầm một câu, dường như bất mãn vì Ngụy Vinh tự tiện thay đổi tên của công ty.
Ngụy Vinh vội vàng giải thích: “Trong trò chơi phải có tên đặc biệt một chút mới hấp dẫn được sự chú ý của người chơi, tuy là cái tên này không đúng nhưng mà nói thẳng ra bản chất của công ty, lại rất đặc sắc, chắc chắn sẽ hấp dẫn được sự tò mò của người chơi. Người khách mới đăng ký này cũng đi tới đây thì dừng bước đó.”
Lại nói vị khách kia cũng tạo một nhân vật nữ, trên đầu nhân vật này có bốn chữ lớn: “tùy tiện khán khán” cái này cũng coi như là phù hợp với tình cảnh của người này, hắn ta đang tùy tiện dạo chơi trên mạng thì gặp trang web này, cũng tùy tiện vào xem một chút.
“tùy tiện khán khán” thấy nhân vật “mỹ nữ” do Ngụy Vinh điều khiển thì lại bắt chuyện: “Mỹ nữ, cô cũng mới đăng ký hả?”
“Không phải, ta là nhân viên của tô quỷ công ty”
“Tô quỷ công ty? Cũng có chút ý tứ, là chỗ để thuê sủng vật hả? Cái trò chơi này cũng quái lạ nha, khắp nơi đều trống không, ngay cả một cái quỷ ảnh cũng không thấy, cho dù là game đi dạo giết thời gian thì cũng phải có vài NPC mới được chứ.”
“NPC sẽ nhanh chóng xuất hiện thôi, trò chơi này chỉ mới đi vào hoạt động, do ngươi đi vào quá sớm thôi.”
“Các ngươi đã đưa trò chơi vào hoạt động sao còn có cái dạng này, rất không chuyên nghiệp, vừa nhìn đã biết là một cái công ty không ra gì.”
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...