Công Ty Cho Thuê Quỷ


Quyển 3 : Sự kiện ngoại giao
Chương 1: Nhiệm vụ mới
Người dịch: Bigcrazier (Nhóm dịch Độc Cô Thôn)
Biên tập : Tôi Dại Dột
Nguồn: Tàng Thư Viện



“Đói… khát… nóng…” Ngụy Vinh kéo lê đôi chân mềm nhũn, cố hết sức đi về phía trước. Sáng sớm còn chưa được ăn cơm lại phải chen lấn ở hội chợ việc làm cả buổi sáng thành ra một chút sức lực ít ỏi cũng đã tiêu hao hết rồi. Nhưng mà mệt mỏi về thể chất cũng chỉ là thứ yếu mà thôi, chủ yếu chính là đả kích ở khía cạnh tinh thần.
“Khốn kiếp, cũng đều là hai lỗ mũi một cái miệng mà thôi, chẳng phải chỉ là tốt nghiệp ở trường đại học danh tiếng hơn ta một chút thôi sao?” Thói đời bây giờ hàng hiệu cũng không đáng tiền, thời buổi này thạc sĩ nhiều như lá cây, tiến sĩ thì chạy đầy đường, bản thân hắn chỉ là một sinh viên mới tốt nghiệp ở một trường đại học tầm thường, cho dù là học ở nhóm ngành hot nhất trong lĩnh vực công nghệ thông tin thì cũng chẳng có ai thèm để mắt tới.
Hắn tốt nghiệp từ năm ngoái cho tới bây giờ vẫn luôn phải chạy vạy tìm việc, chỗ nào có thông báo tuyển dụng là hắn có mặt nhưng mà vừa nhìn tới tên trường đại học nơi hắn tốt nghiệp là tất cả các nhà tuyển dụng đều ngoảnh mặt làm ngơ. Suốt một năm hắn vẫn không thể tìm được một công việc nào cả.

Ngày hôm qua hắn mới vừa tiêu hết những đồng tiền cuối cùng trên người rồi. Ba tháng trước ba mẹ ở quê gửi tiền sinh hoạt lần cuối cùng cũng gửi tối hậu thư hạn cho hắn nếu vẫn không tìm được việc làm thì bắt buộc phải về quê để họ sắp xếp công việc cho. Đối với một thanh niên đang tràn đầy nhiệt huyết thì phải về quê, sống cả đời trong một cái thị trấn nhỏ cho qua ngày quả thật là một chuyện không thể chịu đựng được.
“Ta nhất định có thể thành công! Một chút trở ngại nho nhỏ này sao có thể ngăn cản ta! Ta nhất định sẽ tìm được việc làm! Thất bại là mẹ thành công, ta trải qua nhiều thất bại như vậy, đến lúc thành công nhất định là thành tựu vĩ đại hơn người! Thời khắc thành công của ta sắp tới rồi!” Ngụy Vinh khoát tay tự an ủi mình, chẳng may dùng sức quá nhiều lại bị mất đà té sấp trên mặt đất.
Đã gần giữa trưa, ánh nắng gay gắt, mặt đường nóng bỏng, hắn bị té sấp xuống, cái bụng bị đốt nóng lên vậy mà lại thấy thoải mái hơn nhiều. Hắn không nhịn được phải rên rỉ một tiếng, trong đầu nghĩ muốn bò dậy nhưng mà tứ chi mềm nhũn không có chút sức lực nào, hai tai chỉ nghe những tiếng ong ong, trước mắt liền xuất hiện một màn đêm.
“Ngươi có sao không!” tiếng nói như từ một nơi xa xôi vọng về trong đầu hắn. Hắn muốn trả lời nhưng mà không thể phát ra tiếng nói được, chỉ có thể vô lực xua xua tay, sau đó chợt cảm giác được có người đỡ hắn dậy, hắn được người ta nâng lên khỏi mặt đường nóng bỏng, đưa vào ngồi trong bóng mát. Trên môi hắn có cảm giác mát lạnh, tiếp đó là vị nước khoáng rất đặc biệt tràn vào miệng hắn. Hắn cứ theo bản năng mà há miệng ra uống hết sạch bình nước mới từ từ tỉnh táo lại một chút.
Lúc này hắn đang ngồi trong một cái sảnh lớn. Ánh nắng gay gắt xuyên qua cánh cửa bằng thủy tinh phản chiếu lên sàn gạch bóng loáng thật chói mắt. Trên cửa vẫn còn dán bốn chữ lớn đỏ thẫm: “Khai nghiệp đại cát!”. Đối diện với cửa vào là quầy lễ tân, bức tường phía sau quầy treo một tấm biển quảng cáo mới toanh. Tấm biển quảng cáo được trang trí đầy những hình vẽ biểu tượng kỳ lạ, chính giữa biển hiệu là mấy chữ lớn: “Công ty trách nhiệm hữu hạn dịch vụ cho thuê Bác Văn.” Trong không khí vẫn còn vương mùi sơn, mùi gỗ của những đồ nội thất được lắp đặt. Ở giữa sảnh có một người thanh niên đang quan tâm nhìn hắn, trong tay người này còn đang cầm mấy tờ giấy A4 có in mấy dòng chữ gì đó. Nhìn thoáng qua thì thấy hai chữ lớn: “Thông báo” ở giữa còn mơ hồ có thấy được một câu: “Cần gấp kỹ thuật viên Inte.” Tờ giấy đó được ánh nắng chói chang chiếu lên tựa hồ như đang hiện ra một vòng sáng nhàn nhạt thần thánh mang theo nó tràn trề hy vọng.
Đây là một văn phòng công ty!
Đây là một công ty mới khai trương, văn phòng cũng chỉ mới vừa lắp đặt nội thất, thiết bị gần đây thôi.
Công ty này đang cần gấp một tên kỹ thuật viên inte!
Trong đầu hắn rất nhanh chọn lọc ra được một loạt tin tức.
Người thanh niên ở trước mặt vẫn quan tâm hỏi han: “Huynh đệ, không bị sao chứ!” Vừa nói người này vừa đi tới chỗ mấy cái bàn nhỏ bên cạnh ghế sofa lấy một chai nước đưa qua.
Hắn nhận lấy chai nước khoáng mà vội vàng bật dậy, cầm hai tay của thanh niên đeo kính ánh mắt chân thành nhìn chăm chú vào đối phương, cẩn thận hỏi: “Công ty các vị đang thiếu người sao?”

Thanh niên đeo kính ngây ngốc một chút, cúi đầu nhìn mấy tờ giấy trong tay rồi chần chừ nói: “Thiếu…”
“Vậy ông chủ của các vị có ở đây không?”
“Chính là ta!”
“Thất lễ, thất lễ rồi, tôi tên là Ngụy Vinh! Đây chính là CV của tôi.” “Tôi tốt nghiệp ở Đại học Khoa Học Tự Nhiên Hải Thành, khoa công nghệ thông tin, tiếng Anh cấp sáu, tiếng Nhật cấp bốn, GRE đạt 118 điểm, có chứng chỉ kỹ sư công nghệ thông tin Cisco…” Ngụy Vinh từ trong cặp xách lấy ra đủ loại giấy tờ chứng nhận gộp chung với CV kín đáo đưa cho thanh niên đeo kính.
Thanh niên đeo kính cười gượng giải thích: “Công ty chúng ta mới thành lập, công việc không có bao nhiêu, cho nên…tiền lương…rất thấp …”
“Yêu cầu của ta cũng không cao, tiền lương mỗi tháng khoảng một nghìn tệ là được, nếu có bao ăn, chỗ ở nữa thì thấp hơn một chút cũng không sao.”
“Công việc của công ty chúng ta cũng có chỗ đặc thù, bình thường cũng hay phải tăng ca vào buổi tối!”
“Buổi tối ta có thể ở lại công ty, tăng ca, bảo vệ đều được, công ty của ngài mới thành lập chắc là vẫn còn thiếu bảo vệ trực đêm, trước đây là có tập qua karatedo cũng tới đai xanh rồi, kiêm nhiệm thêm vị trí bảo vệ cũng không có vấn đề gì đâu.”
“Công ty chúng ta…” Thanh niên đeo kính tùy tiện tìm mấy cái lý do nhưng mà cái nào cũng bị Ngụy Vinh đối đáp trót lọt, lúc này cũng đổ mồ hôi hột, cau mày suy nghĩ.
Ngụy Vinh nắm chặt hai tay của thanh niên đeo kính, hai mắt ngân ngấn nước bắt đầu trình bày hoàn cảnh: “Tiên sinh, từ lúc ta tốt nghiệp hồi năm ngoái cho tới giờ vẫn không tìm được việc, hiện giờ trên người đã không còn một xu, không sợ ngài cười nhạo, mới rồi ta là vì đói quá mà ngất xỉu! Nếu như ta còn không thể tìm được việc làm, vậy thì đành phải về quê, sống uổng phí cả đời trong một cái thị trấn nhỏ bé mà thôi! Ta không cam lòng như vậy đâu! Ngài còn trẻ như vậy đã có thể tự mình mở công ty xây dựng sự nghiệp hẳn là có thể hiểu được khát vọng trong lòng ta! Tuy là trường đại học ta tốt nghiệp không có tiếng tăm gì, nhưng mà cổ nhân cũng nói rồi, trong đống rác cũng có thể có vàng ròng, chỉ chờ người có tâm mà thôi! Ta chính là khối vàng trong đống rác đang chờ ngài tìm ra a! Chỉ cần ngài cho ta một cơ hội, ta tuyệt đối có thể khiến cho ngài ngạc nhiên và vui mừng . Xin ngài tin tưởng ta, chắc chắn đây sẽ là một trong những quyết định sáng suốt nhất cuộc đời ngài a!”

Thanh niên đeo kính chỉ có thể cười khổ giải thích: “Không phải là ta không muốn nhận ngươi, chỉ là công ty của chúng ta có điểm đặc biệt, không biết ngươi có thể làm không!”
Ngụy Vinh nghe khẩu khí của đối phương đã có vẻ xuôi lòng thì vội vàng rèn sắt khi còn nóng: “Cái gì ta cũng có thể làm, khổ cực ta cũng có thể chịu được, ta cũng biết công ty mới mở đều có giai đoạn khó khăn ban đầu, nhưng mà ta nhất định có thể hoàn thành tốt công việc!”
Người thanh niên đẩy đẩy mắt kính, hơi do dự nhìn chằm chằm vào Ngụy Vinh rồi đột nhiên khẽ cau mày sau đó vươn tay ra: “Đã như vậy thì hoan nghênh ngươi gia nhập công ty, ta tên là Ung Bác Văn, là nhà đầu tư, đại diện pháp lý kiêm quản lý công ty. Công ty chúng ta mới thành lập được nửa tháng vẫn đang trong giai đoạn sửa sang văn phòng, lắp đặt thiết bị, công việc cũng chưa có bao nhiêu.”
“Cảm ơn, chân thành cảm ơn ngài, Ung quản lí! Ngài chính là cha mẹ tái sinh ta, là sao bắc đẩu chỉ đường cho kẻ lạc lối, là nước cam lộ trong sa mạc cằn khô, là miếng ăn khi đói… ây… chỗ này… ngài có đồ ăn gì không?”
“… Đi qua cửa lớn, rẽ trái là phòng khách, trên bàn có bánh mì với nước khoáng đấy.”
“Cảm ơn sếp!”
Thanh âm còn chưa dứt, bóng dáng Ngụy Vinh đã mất tăm, động tác thật nhanh khiến cho cao thủ võ công như Ung Bác Văn cũng phải tán thưởng không thôi.
Chạy vào phòng khách quả nhiên trên bàn có một đống bánh mì với nước khoáng. Ngụy Vinh mừng lớn, hai tay mỗi bên cầm một cái bánh mì, trái một miếng, phải một miếng trong chớp mắt liền ăn hết hai cái, lại đưa tay cầm lấy hai cái bánh mì nữa, cũng chỉ hai ba miếng là ăn hết, nhưng mà vẫn cảm thấy chưa no nên lại đưa tay lấy thêm lần nữa.
“Huynh đệ chắc cũng là quỷ đói rồi.”
Sau lưng đột nhiên có tiếng nói nhỏ nhẹ vang lên, hơi gió lành lạnh phà vào gáy cho người ta một cảm giác khó hiểu khiến toàn thân hắn phát run. Sau lưng Ngụy Vinh nổi hết cả da gà, trong lòng có chút khó hiểu nghĩ thầm: “Tuy rằng ta ăn cũng có chút khó coi, nhưng không đến nỗi phải đem so với quỷ đói chứ! Hơn nữa còn nói thẳng ra như vậy, thật là quá đáng, chẳng nhẽ thấy ta là người mới nên bắt nạt à?” Nghĩ vậy hắn liền quay đầu đáp: “Ngươi mới là quỷ đói ấy!”
“Đúng rồi, ta cũng là quỷ đói, đều là đồng đạo cả mà.”
Nói chuyện chính là một gã đầu to mà thân thể gầy gò, nhìn thoáng qua thật giống như bộ xương được bao quanh một lớp da bằng bạc, trong ánh nắng giữa trưa hè, hắn ta bay lơ lửng ở đó, một nửa thân thể trong suốt tỏa ra vòng sáng nhạt nhạt, nhìn chằm chằm vào Ngụy Vinh mà nước bọt chảy ròng ròng.
“Quỷ đói…” Ngụy Vinh đờ đẫn hết cả người, mặt xanh ngắt, khóe miệng không ngừng co giật.

Tên quỷ đói gạt gạt nước bọt khuyên nhủ: “Huynh đệ, đừng ăn, loài quỷ đói chúng ta ăn nhiều thế nào cũng không đủ no, cảm giác trước khi chết cứ luôn luôn đeo bám theo cho đến khi đầu thai chuyển thế, ngươi càng ăn lại càng cảm thấy đói nhiều hơn nữa. Chịu đưng một chút mới qua được. Í, sao trước đây ta chưa từng nhìn thấy ngươi? Ngươi vừa mới tới à? Sao mà bị chết đói? Nhìn trang phục của ngươi chỉnh tề như vậy, không giống như là người không có đồ ăn, hay là cũng giống ta đi lên núi du lịch rồi bị lạc đường rơi vào khe núi không ra được rồi chết đói?”
Đột nhiên một cái bóng đen hiện ra vừa gõ gõ đầu tên quỷ đói vừa mắng: “Đồ ngốc, nhìn cho kỹ đi, hắn ta có dương khí sung túc như vậy, rõ ràng là một người sống mà”. Đó là một người đàn ông trung niên mặc âu phục, đi giày da, áo sơ mi trắng, cà vạt thẳng tắp, mái tóc được chải chuốt chỉnh tề, nhìn rất lịch sự, trên mắt lại đeo một cặp kính nhìn rất có vẻ là một người trí thức có công danh. Chỉ là bụng của hắn lại bị thủng một lỗ lớn, máu me nội tạng lẫn lộn nhìn qua rất là đáng sợ.
“Thì ra là một người sống!” Tên quỷ đói nuốt nước miếng, ánh mắt quái dị nhìn chằm chằm vào Ngụy Vinh: “Nhưng mà vừa rồi hắn ăn thật sự rất giống một tên quỷ đói a!”
“Ta cũng thấy rất giống”. Lại có một tiểu cô nương đột ngột hiện ra, tiểu cô nương bĩu cặp môi hồng phấn nhìn rất là dễ thương, nếu không phải là nàng đang lơ lửng giữa không trung nhất định Ngụy Vinh sẽ không nhịn nổi mà chạy lại bế nàng lên một cái.
“Có khi là một tên quỷ đói được ông chủ ngụy trang thành như vầy đó. Thủ đoạn của ông chủ cao minh như vậy, không biết chừng có thể làm được.”
“Có lý, có lý, mọi người mau tới đây xem thử.”
Theo tiếng gọi bên trong phòng bất chợt nổi lên một trận âm phong, ánh nắng bỗng nhiên dịu hẳn lại, thật nhiều quỷ ảnh từ khắp nơi hiện ra vây quanh Ngụy Vinh bắt đầu soi mói.
“Quả nhiên rất giống người thật a.”
“Nếu ngụy trang như thế này, chúng ta cũng có thể dạo chơi khắp nơi mà không làm cho người khác bị sợ hãi đó.”
“Không biết cảm giác sẽ như thế nào?”
Có con quỷ nhanh nhảu không nhịn được vừa nói vừa giơ tay sờ lên mặt của Ngụy Vinh.
Trên mặt truyền đến một cảm giác lạnh lẽo, ẩm ướt. Ngụy Vinh run bắn người lên mà tỉnh táo lại, lập tức hét lớn: “Có ma a” Vừa hét vừa nhảy dựng lên loạng choạng chạy ra khỏi phòng khác rồi nhanh như chớp chạy về phía đại sảnh. Vừa đến cửa đã thấy Ung Bác Văn đang ngồi trên sô pha nói chuyện với một người mập mạp.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui