Công Ty Cho Thuê Quỷ
Tác giả: Khản Không
Quyển 2: Phi vụ đầu tiên
Chương 17: Nạp Ba Nhân Xích.
Người dịch: Dosuke (Nhóm dịch Độc Cô Thôn)
Biên dịch: No_dance8x
Biên tập: Ksor Din
Nguồn: Tàng Thư Viện
Tiếng hét này ầm ĩ như tiếng chiêng bể, thật khiến người nghe nhức tai đến cực điểm.
Theo tiếng hét, xung quanh trở nên tối sầm, giơ bàn tay lên trước mặt cũng không thấy được năm ngón.
Ngư Thuần Băng kêu to: “Á, sắc lang chết tiệt, ngươi định làm gì? Định giết người diệt khẩu sao? Cứu mạng, cứu mạng với!”
Ung Bác Văn cảm thấy căng thẳng, trong đầu lập tức nhớ lại cảnh tập kích vào vài ngày trước, đêm đó hai người cũng rơi vào bóng tối như bây giờ. Thế nên lúc này, hắn không thèm trả lời Ngư Thuần Băng mà liền sử dụng Kim Quang Phá Pháp chú.
Chỉ thấy song chưởng phóng ra bên ngoài, hai luồng ánh sáng vàng kim bắn ra từ trong lòng bàn tay hắn. Ánh sáng này rọi sáng tất cả những nơi nó quét qua, hệt như đèn pha công suất lớn.
Ung Bác Văn lập tức nhận ra vô số quỷ ảnh đang ẩn hiện trong bóng tối, những cảnh vật của đình viện thì đã biến mất, rõ ràng đây cũng là pháp trận như mấy ngày trước, chỉ khác ở chỗ khi đó hắn dùng Kim Quang Phá Pháp chú thì liền phá giải trận pháp còn giờ phút này pháp chú lại không hề có hiệu quả. Điều này đồng nghĩa với công lực của người thi pháp hiện tại cao hơn không chỉ một lần so với kẻ tập kích đầu tiên.
Ung Bác Văn thầm kêu không ổn, lại thấy Ngư Thuần Băng ở bên cạnh vẵn chưa biết chuyện gì xảy ra và vẫn cứ nằm trên mặt đất ăn vạ. Bấy giờ, hắn liền xông tới rồi vác nàng lên trên vai.
Ngư Thuần Băng lập tức kêu to: "Dê xồm kìa! Cứu mạng với, có kẻ muốn giết người diệt khẩu!”
“Đừng làm rộn nữa, có kẻ tập kích!” Ung Bác Văn cảm thấy tức giận, bàn tay vỗ xuống một cách vô ý thức, một tiếng "Bách" giòn tan vang lên.
Hai người cùng ngơ ngẩn.
Ngư Thuần Băng trừng mắt, giọng nói tỏ ra không thể tin được: “Ngươi... ngươi dám đánh mông ta.”
“Chuyện này, chuyện này, tại ngươi nằm ngay góc đẹp quá, ta lại thuận tay vỗ xuống nên không cẩn thận đụng trúng... không cẩn thận đụng trúng.”
Ung Bác Văn gượng cười rồi vội vàng giải thích, chỉ là ngay cả hắn cũng cảm thấy lời nói của mình thật không đáng tin cho lắm. Lại nói chuyện này xảy ra thuần túy là vì trước nay hắn vẫn cùng Elle Vân chơi đùa riết rồi trở thành thói quen, lần này tình thế vô cùng cấp bách nên hắn chỉ phản xạ theo ý thức và không tránh khỏi vỗ trúng mông của Ngư Thuần Băng.
Ngư Thuần Băng hừ lạnh, có vẻ sắp phát khùng lần nữa.
"Thị thổ vô như lai, trì thị quốc thổ danh, nhất thiết chúng ác trừ, tật đắc đăng chính đạo, sở sinh thường ngộ phật, kiến giác đại hoan hỉ, chiếu thị thế thượng tôn, đẳng tâm cung sự chi, bách kiếp dĩ vô sổ, trứ thường đương ly chi.”
Âm thanh như tiếng chiêng bể đột ngột vang lên lần nữa, chỉ là lần này là thì thào tụng kinh. Cùng lúc đó, một người mặc áo bào lạt ma màu xám nhạt chậm rãi bước ra khỏi bóng tối.
Lạt ma này vừa cao vừa gầy, hệt như cây trúc di động. Cộng với đôi má nổi xương, hai mắt lõm sâu và nước da trắng bệch, gã thật chẳng khác bộ xương di động bao nhiêu.
Gã lạt ma đang nhắm mắt hờ, hai tay chắp thành chữ thập, trong lòng bàn tay nắm một chuỗi phật châu sáng lóng lánh. Theo tiếng niệm kinh, những từng chữ Phạn trên phật châu chớp nhoáng không ngừng.
"Êy, đừng ở đó giả thần giả quỷ nữa!”
Nhìn kiểu gì Ung Bác Văn cũng không ưa nổi tên lạt ma vừa xuất hiện. Bởi Phật gia luôn chú ý từ bi bác ái, còn tên này nhìn từ điểm nào cũng không có chút từ bi, có thể nói là tuy miệng niệm phật nhưng lại phản phật vô cùng, thật chẳng khác gì coi trời bằng vung.
Đương nhiên, hắn đột ngột hét lớn chỉ để dời sự chú ý của Tiểu Ngư Nhi và đẩy chuyện "vỗ mông" sang một bên.
Gã lạt ma gầy gò dừng lại và cách Ung Bác Văn khoảng trăm bước. Lúc này, gã thi lễ về phía Ung Bác Văn rồi ngừng tụng kinh, sau đó bình tĩnh nói: “Bổn tọa ngồi dưới Thi Luân Thánh Phật, Tây Phương Tôn Giả Nạp Ba Nhân Xích, đặc biệt nghênh đón thí chủ đến Tây Phương cực lạc, cùng chư Phật kết mối thiện duyên.”
"Móa!" Ung Bác Văn giơ thẳng ngón giữa về phía Nạp Ba Nhân Xích: "Tây Phương cực lạc cái con mẹ mày.”
“Sắc lang chết tiệt, hóa ra ngươi cũng biết chửi thề!” Ngư Thuần Băng vỗ lên lưng Ung Bác Văn, xem ra đây là đại sự nàng vừa phát hiện.
Ung Bác Văn không hiểu nổi, thầm nghĩ: "Ta đâu phải thánh, chửi thề nói tục thì có gì kỳ quái?"
Ở bên kia, Nạp Ba Nhân Xích nghe xong câu chửi của Ung Bác Văn thì trợn trừng khiến tinh quang trong mắt bắn ra bốn phía. Trong bóng đêm, ánh sáng này hệt như ánh sao chói lọi, không gian tràn ngập một cảm giác quái dị mà cũng thật huyền bí.
"Ma Ha Bồ Đề Tát Đóa!"
Một bóng đen cực lớn xuất hiện sau lưng Nạp Ba Nhân Xích theo tiếng hét. Bấy giờ, trên mặt Nap Ba Nhân Xích lộ ra một nụ cười cổ quái. Và rồi chỉ thấy gã lui về phía sau một bước, cả người dung nhập vào trong bóng đen.
Bóng đen cao gần năm mét, đầu trâu, thân người, đuôi rắn, hai tay cầm hai chiếc vòng, rìa của cả hai chiếc vòng không hề trơn nhẵn mà đều có răng cưa, nhìn xa chẳng khác hai chiếc cưa tròn thật lớn.
Lúc này, quái vật đầu trâu vỗ hai chiếc vòng vào nhau khiến một âm thanh thật lớn vang lên, sau đó chợt ném hai chiếc vòng về phía Ung Bác Văn.
Ung Bác Văn không hề hoang mang, hai tay vừa tách ra và mỗi tay đều đã xuất hiện một lá bùa rồi cả hai nhanh chóng cháy rực giữa lòng bàn tay. Trong khoảnh khắc khi hai lá bùa cháy hết, cả bàn tay của Ung Bác Văn đều nổi lên ánh lửa sáng rực, hệt như sắt thép bị lửa nóng đun nóng.
Ngay lúc này, hai chiếc vòng kia đã chém đến, Ung Bác Văn cũng không né tránh, thay vào đó tay nắm thành quyền rồi đánh vào chiếc vòng đang bay đến. Bấy giờ chợt nghe hai tiếng leng keng quanh quẩn khắp không gian, quả rất giống âm thanh kim loại va chạm. Mà nơi nắm đấm va chạm với chiếc vòng cũng tóe lửa, chiếc vòng hung hăng lập tức bay ngược trở lại.
Ung Bác Văn thắng thế nên hào khí tăng mạnh. Chỉ thấy hắn vẫy vẫy tay về phía quái vật đầu trâu rồi nói: “Đến đây, xem ngươi còn bản lãnh gì?”
Quái vật đầu trâu gầm nhẹ, cũng không chụp hai chiếc vòng vừa bay về mà huơ đuôi rắn xuống đất để thân thể khổng lồ bay lên trên cao. Sau khi rung người một cái, trong tay quái vật bỗng xuất hiện một thanh trường kích, và hiện món vũ khí này đang bổ xuống đầu Ung Bác Văn.
Ung Bác Văn thấy khí thế của trường kích cực kỳ hung mãnh nên không dám đón đỡ mà chân bước theo thế bát quái để né tránh. Cùng lúc đó, trường kích mang theo một luồng giớ lạnh thấu xương quét qua trong gang tấc, mặt đất vì vậy cũng chấn động long trời, đá vụn văng tung tóe khắp nơi. Đến mặt đất xi măng kiên cố cũng bị cú chém này phá vỡ và tạo ra một cái rãnh dài năm mét, sâu một mét.
Quái vật đầu trâu rơi xuống đất, trường kích lại quét ngang lần nữa.
Ung Bác Văn búng người lên trên không trung, trường kích vừa quét sát dưới bàn chân hắn. Nhưng Ung Bác Văn còn chưa kịp nghĩ cách phản kích thì đã nghe một tiếng rít xé gió ở sau lưng, quay đầu nhìn lại đã thấy hai chiếc vòng đầy răng cưa đang xoáy về phía mình.
Hắn chấn động nhưng vẫn kịp đề khí co thân nhằm lật thân thể sang ngang rồi lách qua giữa khe hở của hai chiếc vòng đang bay tới.
Vừa né được hai chiếc vòng chưa bao lâu, thì trên dưới lại vang lên hai tiếng rít xé gió. Ung Bác Văn không kịp né tránh, chỉ đành tung hai quyền đẩy lùi hai vật vừa tới, lúc này hắn mới nhìn rõ hai vật kia hóa ra chính là hai chiếc vòng khác.
Ung Bác Văn thầm kêu khổ.
“Sắc lang chết tiệt! Đừng sợ, ta sẽ giúp ngươi!” Ngư Thuần Băng rút ra pháo sáng và bắn ra một quả. Toàn bộ không gian u ám vì vậy mà trở nên sáng rực.
Lúc này mới thấy rõ rất nhiều chiếc vòng đang bay ngang chém dọc, tính sơ đã có tới mười chiếc, tất cả đều xoay quanh Ung Bác Văn!
Quái vật đầu trâu cầm kích đang đứng tại nơi những vòng tròn bay lượn. Hiện nó đang hét lớn rồi đâm một kích về phía kẻ địch.
Lúc này, thân thể của Ung Bác Văn còn đang ở trên không, nhưng khi nhìn kỹ hướng tới của trường kích, hắn hít thật sâu rồi tung một cước bằng chân trái.
Một cước này dẫm trúng mũi kích, và rồi nơi lòng chân của Ung Bác Văn bám vào nơi đây hệt như nhựa cao su siêu dính. Mặc kệ quái vật đầu trâu giựt lắc đủ kiểu cũng chẳng thể tách hắn khỏi mũi kích. Trong khi đó, Ung Bác Văn lại xuất hai quyền nhằm đánh bật vài vòng tròn đang bay tới.
Quái vật đầu trâu huơ trường kích, đuôi rắn thuận thế đánh tới. Vì Ung Bác Văn còn đang dây dưa với mấy vòng tròn nên không kịp chuẩn bị, rốt cuộc cũng bị chiếc đuôi này đánh trúng đùi phải.
"Bốp", cùng âm thanh trên, toàn bộ thân thể của hắn bay lên trời theo trường kích rồi nhào đầu xuống đất.
Ở trên không, Ung Bác Văn cố lộn nhào để giảm lực. Cũng bởi vết thương trên đùi phải, Ung Bác Văn không dám tiếp đất bằng hai chân mà phải tung năm tấm bùa màu vàng lên không. Khi những lá bùa này bay trên không chợt bốc cháy rồi biến thành năm đóa hoa mai, còn hắn thì nhẹ nhàng rơi xuống nơi này nhưng vẫn đau đến nỗi nhe răng trợn mắt.
“Nhân cao hộ ngã, đinh sửu bảo ngã, nhân hòa độ ngã, đinh dậu bảo toàn, nhân xán quản hồn, đinh tị dưỡng thần, thái âm hoa cái, địa hộ thiên môn, ngô hành vũ bộ, huyền nữ chân nhân, minh đường tọa ngọa, ẩn phục tàng thân, cấp cấp như luật lệnh!"
Ung Bác Văn quát lên, xung quanh hắn lập tức hiện ra sáu cái bóng cao lớn, toàn thân mặc giáp vàng, tay cầm chùy lớn. Những cái bóng này đứng ở sáu hướng và vừa quát vừa vung chùy nhằm đánh rơi những vòng tròn đang bay tới.
Đây là Lục Đinh Hộ Thân chú, khác với pháp trận Mao Sơn Lục Đinh Lục, bởi nó thuần túy chỉ là dùng pháp lực bản thân để triệu tập thiên địa linh khí rồi ngưng tụ thành Lục Đinh Thần. Lại nói Lục Đinh Thần kết thành pháp trận Lục Đinh Hộ Thân, đây là chiêu số chí cực của phái Thiên Sư nhằm dùng để ứng phó với kiểu đánh hội đồng.
Pháp lực của Ung Bác Văn chưa đủ thâm hậu nên chỉ có thể duy trì Lục Đinh Thần khoảng một phút mà thôi, nhưng bấy nhiêu thời gian cũng đủ để hắn thở dốc.
Nhờ Lục Đinh Hộ Thân, Ung Bác Văn đã thở đều lại. Sau khi thân hình đứng vững, hắn kết thủ ấn rồi giậm chân tại chỗ, miệng hét lớn: “Triệu lôi tướng, triệu lôi binh, dương lôi cổ, phạt lôi tinh, lĩnh thiên tướng, lĩnh thiên binh, phát thiên cổ."
Đây là Hội Binh Chú, nói trắng ra chiêu này triệu tập lôi điện để hóa thành lôi binh, chuyên dùng để trảm yêu trừ ma, chỉ là chú ngữ hơi dài dòng nên trước khi khai chiến phải niệm trước.
Quái vật đầu trâu thấy chục chiếc vòng hội đồng không có hiệu quả nên gào thét, thân hình theo đó dừng lại rồi hóa thành ba!
Ba con quái vật đầu trâu lập tức dùng trường kích chém ngang bổ dọc, trong nháy mắt Lục Đinh Thần đã không thể chống đỡ, màu sắc trên người dần phai nhạt.
Hai bên giao thủ chỉ trong nháy mắt nhưng bây giờ đã đến thời khắc sinh tử quan đầu!
Lúc này, Ung Bác Văn khó khăn lắm mới niệm được một nửa chú pháp, đang định ngừng lại thì chợt nghe Ngư Thuần Băng gào to: “Xem lựu đạn của ta đây!”
Tiếng quát còn chưa dứt, mười quả lựu đạn phá pháp mang theo ánh sáng màu xanh nhạt đã bay đến trước mặt quái vật đầu trâu.
“Mấy trò hèn mọn nhãi nhép như thế cũng dám khoe khoang!” Nạp Ba Nhân Xích cười dài rồi chợt phất tay áo thu hết toàn bộ lựu đạn phá pháp, chỉ nghe những âm thanh đì đùng kéo dài trong tay áo nhưng nơi này lại không hề hư hỏng một chút nào.
Ngư Thuần Băng cả kinh, lại rút một đồ trong túi xách bên người.
Đó rõ ràng là một khẩu AK47!
Và sau khi ngắm thật chuẩn, Ngư Thuần Băng xả cả băng đạn về phía quái vật.
Từng vệt lửa chói mắt vạch nhiều quỹ đạo chói mắt trong không gian hắc ám. Mặc dù rất nhiều viên đạn bắn về phía quái vật đầu trâu cùng Nạp Ba Nhân Xích nhưng có thể nhận ra đây chẳng phải viên đạn bình thường mà là những viên đạn có khắc bùa chú.
Viên đạn bùa chú bắn vào người quái vật đầu trâu khiến khói xanh ứa ra quanh những nơi bị bắn trúng. Sau khi quái vật gào lên "ngao ngao", nó mới huơ trường kích lung tung để đỡ bớt một phần.
Còn Nạp Ba Nhân Xích, khi thấy viên đạn bùa chú bay tới một cách mạnh mẽ thì gã chẳng dám lấy thân ngăn cản như quái vật đầu trâu, mà vung hai tay áo với quỹ đạo tròn nhằm tạo ra hai tấm chắn để những chặn bớt bùa chú.
“Còn có loại hàng này sao? Sao lúc ta đi mua vũ khí, người của công ty lại không giới thiệu? Chẳng lẽ là hàng giấu riêng? Thật là quá đáng mà.” Ung Bác Văn bất bình vô cùng, chợt nghe Ngư Thuần Băng thét lên: “Mau niệm xong pháp chú, ta chỉ có một băng đạn thôi!”
Ung Bác Văn bỏ qua những suy nghĩ khác mà vội vàng niệm chú cho xong rồi hét lớn một tiếng "Thần binh hỏa cấp như luật lệnh”. Đến đây chỉ nghe những tiếng nổ không dứt bên tai, từng luồng điện quang mơ hồ từ từ xuất hiện trên không rồi phóng thẳng tới phía trước, thật giống như thiên quân vạn mã giết tới một đường. Sấm chớp tràn ngập không gian, những tiếng gào thét đinh tai nhức óc, thanh thế kinh người đến cực điểm.
Bóng tối cũng bị điện quang quét qua, những chiếc vòng và quái vật đầu trâu cũng bị điện quang đánh trúng liên tục. Chẳng mấy chốc, vòng tròn nát bấy, quái vật đầu trâu văng máu thịt tứ tung, pháp trận dao động. Khoảng không gian tối tăm lộ ra khe hở vừa dài vừa hẹp to cỡ bàn tay, hoa viên rách rưới đang ở bên ngoài.
Trong chốc lát, pháp trận bị phá hủy, ba quái vật đầu trâu biến mất, không còn thấy chút tăm hơi.
Mặc dù pháp lực hao tổn rất nhiều nhưng tâm trạng của Ung Bác Văn lại rất thoải mái, nhịn không được mới hét lên một tiếng "Thật ngầu...", nhưng chưa kịp nói hết câu thì gió tanh nổi lên khắp bốn phía, một bóng xám vọt tới và tung chưởng thật nhanh.
Trong lúc cấp bách, Ung Bác Văn chỉ kịp vung chưởng đón đỡ. Và rồi hắn lập tức nhận ra một lực rất lớn truyền tới, khung xương toàn thân run lách cách, toàn thân mệt mỏi rã rời.
Sau khi Ung Bác Văn lùi về sau vài bước, lồng ngực của hắn chợt cứng lại, cổ họng có vị ngòn ngọt rồi phun ra một ngụm máu tươi.
Nạp Ba Nhân Xích đắc thủ, khuôn mặt như đầu lâu vặn vẹo một cách dữ tợn rồi lập tức bước lên tung chưởng đánh tiếp. Chỉ thấy một bàn tay vừa đỏ vừa lớn tản ra mùi hôi thối sắp chụp xuống đỉnh đầu của Ung Bác Văn.
Vì toàn thân vô lực nên Ung Bác Văn không kịp né tránh, giữa lúc nguy cấp một mũi kiếm nghiêng nghiêng bỗng đâm vào giữa lòng bàn tay của Nạp Ba Nhân Xích, giữa thân kiếm còn lập lòe điện quang.
Nạp Ba Nhân Xích thu chưởng, lui về phía sau. Thấy tay mình đang tỏa cả rất nhiều khói xanh, gã ngưng thần xem xét thì chỉ thấy lòng bàn tay cháy đen một mảng, bấy giờ không khỏi vừa sợ vừa giận: “Đây là cái gì?”
Ngư Thuần Băng cản trước người Ung Bác Văn rồi huơ kiếm một cách dương dương đắc ý, đã vậy còn nói: "Đây là Lôi Kiếm - Sản phẩm số lượng có hạn mới nhất của Công ty chế tạo pháp khí Thừa Thế. Mỗi khi kiếm chém xuống đều mang điện áp ngàn vôn. Hê hê, bấy nhiêu mà chưa biến cả thân thể của ngươi thành than thì coi như ngươi đã gặp may lắm rồi đấy!”
“Côn trùng nhãi nhép, bàng môn tà đạo, chịu chết đi!”
Nạp Ba Nhân Xích thì thào trong miệng, hệt như đang niệm kinh cấp tốc. Nhưng sau khi niệm xong, hai mắt hắn lập lòe ánh sáng đỏ, quanh người lượn lờ khí đen, không khác gì cương thi trong phim kinh dị xổng chuồng, vẻ mặt vô cùng đáng ghét.
“Phiền nhất là đám hòa thượng các ngươi, đánh thì đánh đi, lại cứ bày đặt niệm kinh, theo ta thấy chỉ toàn giả tạo cả!” Ngư Thuần Băng thoáng chuyển động thân thể rồi chui vào trong lòng đất.
Ung Bác Văn đang điều hòa khí tức, thấy Ngư Thuần Băng liều lĩnh tấn công thì vội vàng nhắc nhở: “Coi chừng!”
Suy nghĩ xong lại nói: "Gã là lạt ma, không phải hòa thượng!"
Nạp Ba Nhân Xích nhìn xuống mặt đất bằng cặp mắt đỏ rực. Sau khi cười gằn, gã phất tay đập xuống.
"Oành", khoảng đất kia bị sức mạnh của lạt ma công phá thành một hố to như chậu rửa mặt, nhưng lại không thấy bóng dáng của Ngư Thuần Băng đâu.
Nạp Ba Nhân Xích cảm thấy ngoài ý muốn, đang định truy tìm thì chợt nhận ra bàn chân có cảm giác đau nhức. Tiếp theo đó, mặt đất khẽ rung chuyển bởi lực một cực lớn đang từ dưới phóng lên trên. Gã không nghĩ ngợi nhiều mà bật nhảy ngay tại chỗ.
Khi đang ở trên không, Nạp Ba Nhân Xích lại nhoài người tung hai chưởng xuống chỗ mình vừa đặt chân. Nhưng hai chưởng này còn chưa phát huy hiệu quả thì gã đã thấy sau lưng nhói lên, hệt như đụng phải bàn ủi nóng đỏ. Cùng với nỗi đau nhức không thể diễn tả, luồng nhiệt lượng nóng bỏng khuếch tán khắp toàn thân Nạp Ba Nhân Xích, khiến thân thể của gã không khỏi co rúm lại, từ đó dẫn đến mất cân đối toàn thân và nhanh chóng ngã xuống đất.
Ung Bác Văn thấy rõ tình thế trước mắt thì chợt kinh hô, trong lòng thầm khen: "Độn thuật phái Mao Sơn thật xuất quỷ nhập thần."
Ngư Thuần Băng xoay người rồi xuất hiện trước mặt Ung Bác Văn. Chỉ thấy nàng đắc ý cầm Lôi kiếm, ôm quyền nói: "Quá khen! Quá khen! Trò hay còn ở phía sau!”
Nạp Ba Nhân Xích bị té xuống đất, đang định bật dậy thì dưới đất lại nổ tung. Sau đó cả người gã bị oanh tạc đến nỗi bay cao hơn ba mét rồi hoa chân múa tay rơi xuống một nơi cách đó không xa nhưng vừa chạm đất lại bị oanh tạc và bay lên một lần nữa!
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...