Công Ty Cho Thuê Quỷ
Tác giả: Khản Không
Quyển 2: Chuyện làm ăn duy nhất
Chương 12: Phi vụ đầu tiên
Người dịch: Dosuke
Biên dịch: No_dance8x
Biên tập: Ksor Din
Nhóm dịch Độc Cô Thôn
Nguồn: Tàng Thư Viện
Trên thực tế, nguyên nhân Lưu Ý giới thiệu đơn hàng cho Ung Bác Văn xuất phát từ tư tâm.
Sơn trang âm u nọ là một nơi nằm trong sơn cốc Hồng Diệp, thuộc núi Tịnh Nguyệt và cách phía bắc Xuân Thành khoảng tám mươi dặm, người đầu tư là thương nhân bất động sản họ Triệu tên Đại Anh, tới từ Thân Thành. Quê quán của Triệu Đại Anh là thôn Hà Tử, Xuân Thành. Năm sáu tuổi, hắn rời khỏi quê hương và xuôi nam theo cha. Đến lúc lăn lộn đến thân mang trăm triệu, Triệu Đại Anh mới hồi hương rồi kiến thiết nên sơn trang rất ghê gớm nhằm đem lại vẻ phú quý cho quê hương.
Lúc đó, hắn có chọn mấy chỗ khác để xây dựng sơn trang nhưng không hề xem trọng sơn cốc Hồng Diệp, bởi vì giao thông ở đây khá bế tắc. Chẳng qua, người này tin vào phong thủy và mệnh số nên tìm tới người xem phong thủy giỏi nhất Xuân Thành tên là Lưu Ý để nhờ gã coi thử phong thuỷ nơi nào mới tốt.
Lưu Ý thu đủ tiền tài, tất nhiên phải làm việc. Tốn ba ngày tham quan những địa điểm dự tuyển, gã phát hiện nơi có phong thuỷ tốt nhất là sơn cốc Hồng Diệp thuộc núi Tịnh Nguyệt.
Địa thế nơi này Tam Phong Hoàn (Ba cơn gió xoay tròn), bên trong có suối nước nóng. Lại nói hễ vào mỗi lúc chính ngọ, ánh nắng đều chiếu xuống thượng nguồn con suối, điều này trong phong thuỷ được gọi là Thiên Long Điểm Tình (Vẽ mắt Thiên Long) và cũng là một trong những nơi phát tài tốt nhất.
Triệu Đại Anh nghe lời nói của Lưu Ý, lại thấy hai năm nay Xuân Thành đang cố gắng tuyên truyền để sơn cốc Hồng Diệp trở thành điểm du lịch mới, vì vậy lập tức khởi công một sơn trang nghỉ mát âm u tại đây.
Bởi phía sau sơn cốc có hai khe gió nên cứ về đêm, sơn cốc Hồng Diệp sẽ có những âm thanh rất đáng sợ, đã vậy khi cây cỏ xao động lại hệt như có dã thú hay cô hồn hiện về khóc lóc nỉ non. Theo góc độ này, sơn trang đã chiếm được địa lợi, hơn nữa Xuân Thành dốc sức tuyên truyền sơn cốc Hồng Diệp, đây chính là thiên thời. Vì vậy sơn trang này không thể không kiếm được tiền.
Nhưng vấn đề chủ yếu là u ám.
Đã là nhà ma thì phải có thứ dọa người mới được, nếu chỉ dựa vào mấy cơn gió đêm thì sợ rằng chẳng hù được cả mèo chó, huống chi là người hiện đại, vốn đã quá quen với các âm thanh, hình ảnh kinh khủng? Triệu Đại Anh vốn dựa vào gợi ý từ những ngồi nhà ma ám ở nước ngoài và chỉ áp dụng những phương pháp đơn giản này nên chẳng những không dọa được người dân mà mỗi tháng còn chẳng kiếm được tiền, thậm chí còn lỗ không ít.
Điều này không thể khiến Triệu Đại Anh bằng lòng. Đương nhiên, với bất kỳ người làm ăn nào khác, nếu chẳng thể kiếm được tiền đều rất nôn nóng, chỉ là ông chủ Triệu lại không tìm ra nguyên nhân, trái lại cho rằng Lưu Ý xem phong thủy không chuẩn nên hắn mới bị thua lỗ. Sau ba, bốn lần gây phiền phức cho Lưu Ý, họ Triệu còn đòi gã phải bố trí pháp trận phong thủy để nâng tài vận.
Phong thuỷ ban đầu ở đây đã đủ tốt, cho dù bố trí thêm pháp trận phong thủy cũng chẳng thể mang tới thêm tài vận. Vì vậy, Lưu Ý không thể bố trí pháp trận, lại sợ Triệu Đại Anh nói lung tung phá hỏng tên tuổi nên gấp đến mức muốn nhảy cầu tự sát. Đến khi dạo quanh sơn trang một vòng, Lưu Ý liền hiểu rõ nguyên nhân, nhưng gã cũng không nói thẳng cho Triệu Đại Anh biết mà chuyển ánh mắt về phía Ung Bác Văn.
Có thứ nào dễ dọa người hơn quỷ thật? Chỉ cần thuê mấy con quỷ thật vào trong sơn trang rồi nửa đêm bảo chúng nhảy ra hù dọa. Đến khi tên tuổi truyền ra, tiền bạc không muốn tới cũng không được.
Đương nhiên, Ung Bác Văn chẳng biết suy nghĩ của Lưu Ý. Thay vào đó, hắn rất cảm kích việc gã giới thiệu mối làm ăn cho mình, mặc dù đây chỉ là mối làm ăn nhỏ, nhưng chỉ cần khởi đầu tốt lành là được.
Việc này không nên chậm trễ, Ung Bác Văn nhận được lời khuyên của Lưu đại sư nên lập tức mang bốn con quỷ, cùng những người thích xem náo nhiệt là Elle Vân và Ngư phó tổng lên xe của Lưu Ý để đến sơn cốc Hồng Diệp, núi Tịnh Nguyệt.
Toàn bộ hành trình chỉ mất hai giờ đồng hồ, trên đường không ai nói chuyện, không xảy ra tai nạn, xe cũng chẳng lật xuống mương, tóm lại là cả đoạn đường đều bình an.
Núi Tịnh nguyệt là một ngọn núi nhỏ thuộc dãy Trường Bạch, dù độ cao không chênh lệch so với mực nước biển nhưng cũng cao ngất ngây. Mà mặc cho sơn cốc Hồng Diệp dài đến năm mươi dặm, thế mà những nơi có thể trở thành điểm du lịch lại không nhiều như vậy. Mùa ngắm lá đỏ tốt nhất là vào mùa thu, mỗi khi đến tháng chín và tháng mười, rừng được nhuộm cả một màu đỏ, lá phủ đầy núi. Khi lá rơi hệt như những đám mây rơi xuống, đồ sộ đến cực điểm. Mà càng tuyệt hơn là trên núi chẳng những có lá đỏ, mà còn có lá xanh, lá vàng, cho nên cũng có người gọi nơi đây là núi Ngũ Hoa.
Lúc này đang là mùa hạ, sơn cốc Hồng Diệp không hề giống cái tên của mình. Thay vào đó, khi quét mắt nhìn mới thấy núi non xanh biên biếc, đôi khi chen lẫn những màu trắng. Màu xanh biếc của lá và cây cỏ thì chẳng có gì để nói, nhưng màu trắng xuất phát từ thân cây bạch dương, nhờ vậy mới mang một chút đặc sắc cho nơi đây.
Bãi đỗ xe cách chân núi khá xa, phải đi dọc bờ thềm được ghép lại từ những tảng đá xanh khổng lồ hơn hai mươi phút mới có thể nhìn thấy những khoảng ngói xanh gạch đỏ ẩn hiện trong rừng rậm.
Xuyên qua rừng rậm, trước mắt là một trang viên rất lớn, hình thức giả trang cổ đại, thế dựa núi, riêng phòng xá trong sơn cốc Hồng Diệp đã chiếm hơn phân nửa diện tích sơn trang.
Bên cạnh những bức tường vàng, từng lớp ngói xanh và cánh cửa lớn sơn son, trên cửa còn có treo một tấm biển "Sơn trang Hồng Diệp". Hiện một gã béo trung niên ăn mặc đường phục đang đứng ở trước cửa và vươn cổ nhìn quanh. Người này cao một mét tám, mày rậm mắt to, đầu cạo láng o, trên cổ treo một vòng vàng to bằng đầu ngón tay, bàn tay ú nu ú núc đang đeo năm chiếc nhẫn vàng. Dáng đứng bệ vệ cộng với phong thái nhà giàu mới nổi được miêu tả rất sinh động và không kém phần thô tục.
Lưu Ý rất mập, nhưng gã béo trung niên này còn hơn Lưu Ý hai ba vòng, có lẽ do phát triển theo xu hướng chiều ngang hơn chiều cao.
Sau lưng gã béo có một hàng người gồm sáu bảo vệ mặc âu phục màu đen, mặt mày bặm trợn, nhìn sơ qua thật chẳng khác sáu cây cột là mấy.
Vừa thấy bóng dáng đoàn người xuất hiện, khuôn mặt đầy mỡ của gã béo lộ ra vẻ tươi cười rồi bắt chuyện ngay từ xa: "Lưu đại sư, sao giờ này mới tới? Ta đã chờ ở đây từ sáng sớm chờ tới bây giờ đấy."
Lưu Ý cười nói: "Lão Triệu, chuyện tốt chẳng sợ muộn! Ngươi thấy ai không? Ta đã mời cho ngươi cao thủ đứng đầu trong giới pháp thuật chúng ta, Ung Thiên Sư! Sơn trang của ngươi có thể thành công hay không, còn phải coi Ung Thiên Sư trợ giúp ngươi ra sao đã." Nói xong, gã quay sang nói khẽ với Ung Bác Văn: "Đây là ông chủ sơn trang, Triệu Đại Anh! Thằng cha này là một người thô kệch, bây giờ thân phận của ngươi đã khác xưa rất nhiều. Vì vậy phải oai phong lên, hắn là loại người chẳng cần khách khí, thậm chí còn cho rằng người thường lên mặt với đời là người không có bản lĩnh thì cũng có thân phận. Nếu ngươi quá khách khí với hắn, không chừng hắn sẽ coi thường ngươi."
Còn có loại người này?
Ung Bác Văn lắc đầu ngán ngẩm.
Triệu Đại Anh vừa cười hì hì vừa vươn hai bàn tay gấu ra: "Ung Thiên Sư, ngươi khỏe chứ? Ta tên là Triệu Đại Anh, chủ tịch kiêm tổng giám đốc Hồng Diệp sơn trang, mong ngươi chiếu cố nhiều hơn."
Ung Bác Văn nghe theo lời khuyên của Lưu Ý bằng cách làm bộ tạo dáng vẻ ngạo mạn, đồng thời chỉ hơi gật gù, lỗ mũi thở phì, coi như ậm ừ cho xong. Sau đó, hắn mới nắm tay Triệu Đại Anh một cách rụt rè.
Thấy cử chỉ của Ung Bác Văn, Triệu Đại Anh lại càng tỏ ra cung kính, đến khi nhìn thấy hai vị mỹ nữ đứng trái phải, hắn mới cẩn thận hỏi: "Hai vị này là..."
"Bọn họ là trợ thủ của Ung Thiên Sư." Lưu Ý đáp lời, sau đó nói: "Có chuyện gì vào trong rồi nói."
"Vâng, vâng, ta thật hồ đồ." Triệu Đại Anh vỗ cái đầu bóng loáng rồi nói liên thanh: "Mời vào trong, mời vào trong." Nói xong liền chạy trước dẫn đường.
Mặc dù Triệu Đại Anh là người thô kệch nhưng sơn trang được thiết kế khá tao nhã. Nơi đây chẳng những được kiến tạo nghiêm ngặt theo cách thức giả cổ với đình đài lầu các và những ngọn giả sơn mà còn có cầu hình vòm lẫn suối phun. Trang viên thuần một sắc hồng, từ những đỉnh ngói lưu ly đến những lầu nhỏ ba tầng. Ấy thế mà đa số cửa phòng lại đóng chặt, chỉ có một số khách ở lại. Điều này khiến xung quanh khá quạnh quẽ, cũng khó trách vị ông chủ Triệu lại gấp như con kiến chạy trên chảo nóng.
Ung Bác Văn vừa đỡ Elle Vân, đã cảm thấy mệt mỏi, vừa hết nhìn đông tới nhìn tây để nhìn ngắm phong cảnh. Đột nhiên, hắn nhìn thấy góc trái của trang viên có một tòa lầu, trước cửa có một thiếu nữ rất sang trọng. Thiếu nữ kia trên dưới hai mươi tuổi, do mặc một bộ quần áo bó sát màu trắng nên không thể che dấu được những đường cong hoàn mỹ của mình. Tóc nàng đen nhánh, mặc dù rất dài và buông thỏng tùy ý nhưng người khác lại không thấy ngổn ngang hay rối rắm mà có vẻ biếng nhác hàm súc hơn. Lúc này, thiếu nữ đang kiễng đôi chân trắng như tuyết để nghịch ngợm chiếc chuông gió treo trước cửa lầu, trên khuôn mặt lộ ra một nụ cười ngây thơ.
Ung Bác Văn như đang ở trong một giấc mộng ly kỳ, rõ ràng thiếu nữ tóc dài mặc quần áo màu trắng làm hắn có cảm giác hoảng hốt.
Dường như cảm giác được điều gì đó, thiếu nữ xoay đầu liếc mắt nhìn đám người Ung Bác Văn. Khi nhìn thấy một chàng trai đang nhìn mình bằng ánh mắt mông lung, nàng liền mỉm cười thân mật về phía hắn, sau đó xoay người bước vào trong lầu. Động tác của nàng rất mềm mại, thoạt nhìn như gió thổi mây bay.
Trong nụ cười kia chan chứa rất nhiều dụ ý khó tả, Ung Bác Văn cảm thấy trong đầu trống rỗng, cả người lâng lâng, có cảm giác như muốn bay theo chiều gió. Nhưng đáng tiếc là chẳng đợi Ung Bác Văn bay đi, hắn đã cảm thấy đau đớn, cảm giác kỳ dị kia cũng biến mất không còn một chút. Khi Ung Bác Văn nhe răng nhếch miệng nhìn lại, hắn nhìn thấy hai ngón tay trắng noãn đang bấu véo da thịt hắn và xoay trái ngoặt phải không ngừng.
Elle Vân cũng nhìn thấy thiếu nữ kia nhưng điều nàng để ý chẳng phải là thiếu nữ kia rung động lòng người như thế nào, mà là bạn trai của mình nhìn người con gái khác rồi đờ đẫn trước mặt mình, điều này tuyệt đối không thể khoan dung được! Vì vậy Elle Vân không cần khách khí mà dùng thần công "Nhị chỉ thiền" để hoàn hồn cho bạn trai.
Ung Bác Văn cười gượng hai tiếng cho đỡ ngượng. Nhưng đột nhiên, trong lòng hắn có một cảm giác xúc động và muốn biết kia thiếu nữ là ai! Vì vậy, hắn mặc kệ đến nỗi căm tức của bạn gái đang ở bên cạnh, Ung Bác Văn cất lời hỏi thăm Triệu Đại Anh. Và không thể không nói, cử động này chỉ đổi lại thêm nỗi đau khổ về mặt thể xác.
"Thiên Sư cao quý đã mở miệng hỏi, chắc chắn muốn câu trả lời tỉ mỉ!" Triệu Đại Anh liếc nhìn xung quanh rồi mới trả lời: "À, đó là đoàn du khách đến từ nước Mỹ, tổng cộng có sáu người, dẫn đầu là một thiếu nữ người Hoa, khoảng hai mươi tuổi, thoạt nhìn là kẻ có tiền. Thiếu nữ đó có lá gan rất lớn, khi nghe nói nơi này có nhà ma, nàng liền tìm tới đây và xin ở lại." Hắn là chủ tịch, tất nhiên chẳng thể nhớ kỹ khách khứa ở lại bằng nhân viên quản lí, có lẽ nguyên nhân là vì quán xá ế ẩm mà ra.
Ung Bác Văn không thoả mãn với số lượng tin tức ít ỏi này, và hắn muốn biết rõ càng, tỉ mỉ hơn một chút. Nhưng xét thấy hai đầu ngón tay bấu vào da thịt ngày càng dùng nhiều sức hơn, Ung Bác Văn mới đành buông tha suy nghĩ này một cách rất "thức thời".
Elle Vân thừa dịp người khác chẳng chú ý, mới nhẹ giọng hỏi: "Cô gái kia đẹp quá, chắc là con lai nhỉ?"
Con lai ư? Điểm này Ung Bác Văn lại không chú ý đến, nhưng có một việc hắn có thể xác định, đó là tâm tình của vị tỷ tỷ bên cạnh đang rất khó chịu. Bấy giờ, Ung Bác Văn mới vội vàng cười bồi rồi kìm giọng để trả lời khẽ: "Ta chỉ là cảm thấy có điểm kỳ quái mà thôi. Bởi vì động tác cô gái kia rất nhẹ nhàng, rõ ràng đã luyện qua công phu nội gia. Mà ngươi cũng biết đấy, hiện thanh thiếu niên chịu khó luyện công phu này mỗi ngày một ít."
Điểm ấy Elle Vân cũng nhìn ra, nhất là những động tác liên tiếp của thiếu nữ đã là bằng chứng tốt nhất, chỉ cần là người trong nghề thường thường sẽ nhìn ra môn đạo ở trong đó. Dĩ nhiên hai người đều là người trong nghề nên không thể không nhìn thấu động tác xoay người vào phòng của thiếu nữ tự nhiên và liên tục như mây trôi nước chảy, từ đó có thể chắc chắn đây là một cao thủ luyện võ nhiều năm.
"Đúng vậy! Cô gái này còn là Hoa kiều nước Mỹ nên càng hiếm thấy hơn nữa." Elle Vân tán thành ý kiến bằng cách gật đầu.
Thấy mình đã dẫn dắt lực chú ý thành công, Ung Bác Văn âm thầm toát mồ hôi lạnh. Ngay sau đó, hắn tiếp tục nỗ lực đông kéo tây xả, cuối cùng trải qua mấy chục phút mới làm bạn gái tạm thời quên mất chuyện này.
Ung Bác Văn cũng không biết, cùng thời điểm hắn dò hỏi lai lịch thiếu nữ áo trắng từ miệng Triệu Đại Anh, bên trong lầu nhỏ cũng có vài ánh mắt rơi xuống trên người hắn và cả đoàn người.
Khi thiếu nữ áo trắng đi vào trong lầu nhỏ thì phòng khách đã có ba người.
Ngồi cạnh cửa là một người phụ nữ hơn đeo kính mắt gọng vàng, khoảng ba mươi tuổi. Cộng với bộ đồ trên người, thoạt nhìn thì người phụ nữ này rất giống thành phần tri thức thành công.
Ngồi bên nàng là một chàng trai trẻ tuổi có bộ mặt như quan ngọc, mày kiếm mắt tinh, sống lưng ưỡn thẳng, cứng cáp. Hắn cùng tuổi tác với thiếu nữ và hiện đang mặc một bộ âu phục màu trắng. Cho dù xét từ kiểu dáng quần áo đến tướng mạo cá nhân, hai người đều xứng trở thành một cặp.
Người còn lại không ngồi, mà đứng phía sau cửa.
Đó là một người đàn ông cao hơn hai mét. Kẻ này ăn mặc áo sơ mi ngắn tay, vì cổ áo mở rộng nên cơ bắp cứng rắn như nham thạch của gã đều để lộ ra ngoài.
Gã đang khoanh tay và dùng ánh mắt vừa quan tâm vừa cảnh giác để nhìn chăm chú vào thiếu nữ đứng trước cửa. Với thân thể có khuynh hướng chồm về trước, ai cũng có thể nhận bộ dáng chuẩn bị lao ra bất cứ lúc nào của gã khá giống loài báo đang vận sức chờ phát động.
Lúc thiếu nữ vào trong lầu, hai người đang ngồi lập tức đứng lên.
Cô gái đeo gọng kính bằng vàng quan sát thiếu nữ bằng ánh mắt thân thiết rồi thấp giọng hỏi: "Tiểu thư, có phải hay không?"
"Không phải." Thiếu nữ lắc đầu, giọng nói có vẻ thất vọng: "Hắn chẳng hề có bất cứ phản ứng nào đối với nụ cười của ta."
"Thế nhưng... pháp lực của hắn rất cao thâm." Thiếu niên vuốt ve một món đồ hệt như kính viễn vọng khổ nhỏ, trong lòng không hề yên tâm một chút nào.
Thiếu nữ mỉm cười, nói: "Pháp lực cao thâm cũng chẳng thể nói lên điều gì. Nếu ta đoán không sai, hắn hẳn phải là cao thủ pháp thuật Đạo giáo... Ưm, đã lâu ta chưa gặp một cao thủ như vậy, hy vọng sẽ có cơ hội giao đấu một phen."
"Tiểu thư..." Gã đàn ông to cao cất lời, dường như đang muốn nói gì nhưng cố nén xuống.
Thiếu nữ thở dài: "Ta biết! Ta sẽ không chủ động tìm hắn để gây phiền phức. À, Bát Bộ Chúng có truyền tới tin tức gì chưa?"
Cô gái đeo gọng kính vàng trả lời bằng giọng điệu lo lắng: "Hiện chẳng có bất cứ một tin tức nào. Có phải chúng ta đã nhầm phương hướng rồi hay không?"
"Không!" Thiếu nữ nói tiếp: "Càng đến gần Xuân Thành, ta càng cảm giác được một sự tồn tại cường đại ở đây. Dường như "nó" đang ở bên cạnh ta và chỉ ta nhẹ nhàng vươn tay là có thể chạm đến! Ta nghĩ nếu theo chỉ dẫn của Ngô tiên sinh và phối hợp với kỹ thuật hiện đại là vệ tinh cự ly xa mà vẫn không tìm thấy thì chỉ có thể nói tổ 7 cố ý lừa chúng và chẳng hy vọng chúng ta phát hiện chân thân của "nó" mà thôi."
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...