Công Ty Cho Thuê Quỷ


Công Ty Cho Thuê Quỷ
Tác giả: Khản Không

Quyển 2: Chuyện làm ăn duy nhất
Chương 3: Đi đêm

Người dịch: Bigcrazier (Nhóm dịch Độc Cô Thôn)
Biên dịch: No_dance8x
Biên tập: Ksor Din
Nguồn: Tàng Thư Viện


Mọi chuyện được sắp xếp xong xuôi, Ung Bác Văn mới chọn một ngày hoàng đạo để làm lễ bái sư cho Hàn Nhã. Nói gì thì nói chứ đây là lần đầu tiên Ung Bác Văn thu đệ tử, mà đã là khai sơn đại đệ tử thì không thể thu nhận một cách qua loa được.

Mặc dù đã tính toán đầy đủ nhưng Ung Bác Văn thấy Hàn Nhã vẫn còn ủ rũ, cũng biết vừa rồi nàng sợ hãi không ít. Lúc này, hắn liền vẽ cho nàng một tấm bùa an thần tráng khí. Cuối cùng, Ung Bác Văn gọi một chiếc taxi và bảo tài xế đưa nàng trở về rồi dặn nàng tranh thủ nghỉ ngơi cho tốt, chờ tới ngày bái sư thì hay quay lại.

Sau khi tiễn Hàn Nhã, Ung Bác Văn quay về công ty và xem xét một lượt thì mới phát hiện trong thời gian hắn ra ngoài, bầy quỷ đã bố trí nội thất đâu vào đấy.

Mở cửa phòng làm việc ra, hắn chỉ thấy âm khí trong phòng nổi lên từng trận, mỗi chỗ ngồi đều có một con quỷ có hình dạng rõ ràng, con thì đang loay hoay trên máy vi tính, con thì lại đang viết viết vẽ vẽ gì đó. Ở trên bàn chỗ chúng ngồi lại có một cái bảng, bên trên ghi rõ công việc lúc còn sống cũng như kinh nghiệm làm việc của bọn chúng. Mấy cái bảng tên này có tác dụng giúp khách hàng muốn thuê quỷ có thể tìm hiểu và lựa chọn loại quỷ muốn thuê một cách dễ dàng hơn.


Xem ra không có ông chủ chỉ huy, hiệu suất làm việc tăng lên không chỉ một lần.

Ung Bác Văn thấy không có việc gì cần tới mình nên liền bắt tay vào giải quyết vấn đề âm khí trong phòng quá thịnh. Cách tốt nhất để giải quyết vấn đề này chính là đuổi hết đám quỷ hồn ra ngoài, nhưng đây lại là công ty cho thuê quỷ, thế nên giải pháp này không hợp lý.

Cuối cùng Ung Bác Văn đành phải bố trí một bộ pháp trận Tụ Dương ở phòng tiếp khách dưới lầu một, nhờ vậy mới có thể đảm bảo an toàn cho người bình thường.

Muốn bố trí những loại pháp trận như thế cũng không phải là việc dễ dàng gì, nếu Ung Bác Văn làm một mình thì có bận rộn hai ba ngày cũng chưa chắc đã xong. Cũng may, Ung đại thiên sư của chúng ta đã biết đến sự hiện đại hóa trong ngành pháp thuật, thành ra hắn cũng không muốn tốn hơi tốn sức tự mình cầm bút chấm chu sa vẽ bùa bố trí trận pháp như trước kia.

Hắn ra ngoài mua về một bộ thiết bị bố trí trận pháp, thứ này tổng cộng có bốn phần, mỗi phần đều được ngụy trang thành hàng thủ công mỹ nghệ vô cùng tinh xảo. Bên trong bộ thiết bị này cài đặt chín mươi ba loại trận pháp thường dùng, sau khi lắp đặt xong chỉ cần lựa chọn loại pháp trận cần dùng để phát ra là được.

Bộ thiết bị Ung Bác Văn mua về được ngụy trang thành bốn bức tranh thủy mặc, treo lên tường quả thật tăng thêm mấy phần tao nhã.

Bố trí tất cả xong xuôi, Ung Bác Văn ngồi xuống sô pha ngắm nghía căn phòng một lượt, trong lòng cực kỳ vừa ý. Nữ quỷ chết đuối lại rất biết điều, mang lên cho hắn một ly trà nóng khiến cho hắn lần đầu tiên trong đời biết đến cảm giác được người khác hầu hạ.

Ung Bác Văn vui vẻ nhấm nháp trà vừa tám nhảm với nữ quỷ, nói được mấy câu mới biết vị mỹ nữ quỷ này tên là Hứa Khả, lúc còn sống là một diễn viên, nhưng nàng cũng chỉ là loại tiểu minh tinh làng nhàng, không nổi tiếng gì mấy. Cũng chính vì vậy, khi nàng chết đuối thì đến báo lá cải cũng chẳng buồn mà đăng tin.

Tâm trạng của ông chủ Ung đang rất tốt, lại nghĩ sau này mình cũng có thể làm dịch vụ cung cấp quỷ cho các đoàn làm phim kinh dị nên thuận miệng hứa hẹn với nàng nếu có cơ hội sẽ ưu tiên mấy vai diễn.

Tuy biết hắn chỉ nói trong lúc vui vẻ nhưng điều này cũng đủ khiến cô nàng tiểu minh tinh cảm kích tới mức lấy thân ra báo đáp. Nói chuyện phiếm một hồi, Ung Bác Văn mới nhớ ra còn phải xử lý chuyện của Ngư Thuần Băng, bấy giờ mới vội vàng hỏi Hứa Khả xem Ngư Thuần Băng đã đi đâu.

“Ngư tiểu thư nói rằng bây giờ nàng là phó tổng giám đốc công ty nên bảo chúng ta dọn một căn phòng ở bên cạnh phòng của ngài để nàng ở. Chắc bây giờ nàng vẫn còn đang ở trong căn phòng đó.” Hứa Khả trả lời.


Tiểu nha đầu đó tự bổ nhiệm làm chính mình thành phó tổng luôn, đúng là tự tung tự hứng mà không coi ai ra gì. Mà nàng trốn trong phòng làm cái gì không biết, chẳng nhẽ tối nay đỉnh ngủ ở đây luôn? Vừa nghĩ đến cô bé làm cho người khác đau đầu không chịu được này, bao nhiêu vui vẻ của Ung Bác Văn liền biến mất. Hắn vội vội vàng vàng chạy lên lầu hai, rồi rảo bước đến trước căn phòng Ngư Thuần Băng đã chọn.

Vừa đi đến nơi, thứ đầu tiên đập vào mắt hắn là một cái bảng hiệu trước cửa, trên bảng tên có viết một hàng chữ mạ vàng, cỡ lớn: “Phòng của phó tổng giám đốc”. Chỉ là bảng hiệu này còn to hơn so với bảng hiệu của tổng giám đốc hai, ba lần.

“Chẳng lẽ nha đầu này đã chuẩn bị sẵn thứ này trước khi đến đây?” Ung Bác Văn nghi ngờ trong lòng đưa tay đẩy cửa rồi bước vào.

“A…” Bỗng có một tiếng hét chói tai vang lên trong phòng.

Ung Bác Văn nhìn tiểu nha đầu đang ngồi sau một cái bàn lớn một cách khó hiểu, tại sao nàng lại kêu ầm lên như thế chứ?

“Này, đi vào khuê phòng của phụ nữ mà không biết khái niệm gõ cửa à?” Tiểu nha đầu hung hăng mắng mỏ, dường như chính nàng mới là cấp trên của Ung Bác Văn.

Ông chủ Ung thấy mình bị phê bình tới tấp thì sững người lại rồi mới ho khan giải thích: “Ngư tiểu thư, ta hình như không có…”

“Được rồi, ta là người đại nhân đại lượng, cũng không thèm chấp mấy chuyện nhỏ nhặt này.” Ngư Thuần Băng ra vẻ độ lượng phất phất tay, sau đó nàng chỉ vào máy tính trên bàn rồi nói: “Ngươi lại đây coi thử, ta mới làm cái này.”

Trên màn hình máy tính đang hiển thị một trang web mới toanh. Trang web này hiển thị một căn phòng trống trải, tối đen như mực, ở đây có một con quỷ chỉ còn có nửa thân trên, máu thịt bầy nhầy, vừa nhìn thấy Ung Bác Văn đi đến trước màn hình vi tính nó liền mở cái miệng không được trọn vẹn để cười rồi nói: “Ông chủ Ung, Muốn mướn quỷ sao? Giá cả có thể thương lượng, chủng loại đầy đủ, phục vụ chu đáo. Bổn công ty gần đây mới khai trương, không những giá cả giảm đến 50% mà còn tặng quà lưu niệm tinh xảo, tới trước thuê trước, xin đừng bỏ qua cơ hội. Liên hệ điện thoại 01231231234, công ty có quỷ cho thuê.”

Ông chủ Ung cũng nhận ra con quỷ này, đây chính là con quỷ bị chết một cách ghê rợn nhất trong đám quỷ hắn bắt được, nghe nói lúc trước tên này bị xe lửa tông chết.


“Đây là trang web quảng cáo ta mới làm xong và đã đăng ký ở server chuyên dụng của hiệp hội, chỉ cần mỗi tuần đổi một con quỷ làm nhiệm vụ tuyên truyền là được rồi.” Ngư Thuần Băng đắc ý nói tiếp: “Thế nào? Hình thức quảng cáo này chắc chắn hiệu quả hơn nhiều so với phương pháp đi phát tờ rơi của ngươi đó.”

Ung Bác Văn chặc lưỡi, tuy trong lòng rất khâm phục nhưng vẫn ra vẻ không hài lòng mà hạch sách: “Ngư tiểu thư, hình như ta còn chưa đồng ý thuê ngươi làm việc.”

“Chuyện này không có giá trị.” Phó tổng giám đốc họ Ngư dứt khoát bác bỏ suy nghĩ viển vông của tổng giám đốc họ Ung: “Chẳng nhẽ ngươi định vi phạm thỏa thuận trong hợp đồng.”

Ung Bác Văn nói không lại nàng chỉ có thể lảng sang chuyện khác, mượn cớ thời gian không còn sớm khuyên tiểu nha đầu nên nhanh chóng đi về nhà. Lúc này đã hơn mười hai giờ đêm, Ung Bác Văn vừa khuyên bảo Ngư Thuần Băng vừa lại thầm mắng lão già Ngư Thừa Thế làm cha không tốt, không biết cách quản lý con gái, nửa đêm con gái còn chưa về mà không đi tìm thử hay gọi điện thoại hỏi han.

Ngư Thuần Băng nghe hắn nói vậy, tròng mắt xoay chuyển rồi cười hỏi: “Aizzz, đã muộn như vậy, ngươi chẳng lẽ lại để ta đi về một mình.”

Ung Bác Văn cũng khá nhanh trí, không cần nghĩ ngợi gì nhiều nói ngay: “Ta gọi giùm ngươi một chiếc xe taxi.”

Hắn nói ra một câu này kết quả nhận lại được chỉ là sự khinh thường của Ngư Thuần Băng: “Cứ như vậy mà có thể đuổi ta về? Ngươi không nghe nói gần đây thường hay có thể loại taxi ác ma hay sao? Sắc lang chết tiệt, chỉ biết chiếm tiện nghi của người ta thôi, không biết thương hoa tiếc ngọc một chút hay sao? Trên đường về lỡ ta gặp phải người xấu thì biết làm sao bây giờ?”

Muốn có một tên sắc lang hộ tống để phòng ngừa gặp phải kẻ xấu? Thật không hiểu được trong lòng tiểu nha đầu này cho rằng sắc lang với người xấu cái nào mới nguy hiểm hơn cái nào nữa đây.

Ung Bác Văn thật sự không nghĩ ra được có tên khốn nào lại không có mắt đi trêu vào cô gái bạo lực này. Mà cho dù nàng có đánh không lại thì cũng không dễ bị người khác bắt nạt.

Hắn từng nghe Lưu Ý kể rằng Ngư Thừa Thế chính là nhất đại tông sư của phái Mao Sơn, từ Kỳ Môn Độn Giáp đến huyễn thuật, mê pháp... không cái nào không phải là thiên hạ vô song. Ngư đại tiểu thư sẵn có truyền thống gia đình, ở Xuân Thành lại có tiếng là một thiếu nữ thiên tài. Bởi vậy, nàng không những võ công cao cường mà còn học thuật Kỳ Môn Độn Giáp tới nơi tới chốn, cứ nhìn cách xuất hiện một cách quỷ dị cũng đủ biết thực hư rồi.

Mặc dù Ung Bác Văn suy nghĩ như vậy nhưng suy xét lại một khi nàng đã mở miệng yêu cầu mà hắn dám từ chối thì chỉ sợ rằng chuyện này cũng không kết thúc một cách đơn giản như vậy. Thà rằng bớt đi một chuyện còn hơn là nhiều thêm một chuyện, có thể không phải suy nghĩ đấu đá với tiểu nha đầu này thì vẫn hơn, thành ra hắn liền đồng ý đưa nàng về.

Hai người cùng xuống lầu, Ngư Thuần Băng đi trước ra cổng để gọi xe, còn Ung Bác Văn thì dặn dò đám quỷ một chút rồi cũng đi ra ngay sau đó.


Lúc trước hắn vừa mua được tòa nhà này đã thiết đặt một cái Tứ Tượng Kim Tỏa trận, về sau chỉ cần khởi động trận pháp thì cả tòa tửu lâu sẽ có cấm chế bảo vệ ngăn chặn không cho quỷ hồn đi ra hay đi vào, vì vậy hắn cũng không cần phải lo lắng sau khi hắn đi rồi đám quỷ sẽ chạy lung tung khắp nơi.

Ung Bác Văn dặn dò mọi chuyện xong xuôi, khi đi ra khỏi cổng đã thấy Ngư Thuần Băng đang đứng ở bên kia đường gọi điện thoại: “…Thật, không lừa các ngươi đâu, không tin thì đến nhà ta đi…”

Vừa nói đến đây, nàng thấy Ung Bác Văn đang đi tới gần nên hoảng hốt cất điện thoại, lại còn làm bộ ngó hai đầu đường tối om, trong miệng còn lầm bầm: “Làm sao mà đến một chiếc taxi cũng không thấy thế này.”

Chỗ này là ngoại ô thành phố, bình thường rất hoang vắng, bây giờ lại đã qua nửa đêm, trên đường vắng tanh chẳng có lấy một chiếc xe nào cũng là chuyện bình thường. Tuy Ung Bác Văn cũng rất nghi ngờ việc nàng lén lút gọi điện lúc nãy nhưng cũng không muốn hỏi nhiều, đứng với nàng bên đường một hồi hắn cũng hết kiên nhẫn liền đề nghị: “Ngư tiểu thư, hay là ngươi gọi điện thoại về nhà, kêu cha ngươi cho một chiếc xe đến đây đón ngươi đi.”

Trong suy nghĩ của hắn, Ngư Thừa Thế là người nổi tiếng ở Xuân Thành, phái một chiếc xe đến đón con gái cũng không phải là chuyện gì quá đáng cả.

Thế nhưng Ngư Thuần Băng lại bĩu môi nói: “Hừ hừ, ngươi cũng chẳng có thành ý gì cả, được tiễn mỹ nữ về nhà thế mà lại muốn bỏ chạy nửa chừng. Không có xe cũng không sao, chúng ta đi bộ, ta không tin trên đường lại không gặp taxi.”

Nói xong, nàng cũng không thèm chờ Ung Bác Văn đồng ý thì đã cắm đầu cắm cổ bước đi.

"Chẳng lẽ nàng chưa bao giờ hỏi ý kiến người khác?" Trong lòng Ung Bác Văn bất mãn nói thầm. Lúc này, hắn cảm thấy việc giáo dục nề nếp của Ngư Thừa Thế có vấn đề rất lớn, lại nghĩ tới hình như trong đám quỷ nhân viên của mình có một con quỷ lúc còn sống là giáo sư lễ nghi, có lẽ có thể tiến cử một chút để Ngư hội trưởng thuê về dạy dỗ cho con gái hắn.

Đúng ra mà nói thì quan hệ của hai người không thân thiết cho lắm. Đến lúc này, mỗi người lại có một tâm sự riêng cho chỉ tuy đi cùng nhau mà người thì đi trước người lại đi sau. Trong phút chốc, chẳng ai nói câu nào, vì vậy không khí có hơi ngượng ngùng.

Trong lòng Ung Bác Văn suy nghĩ liên tục, trước tiên hắn định giới thiệu cho Ngư Thừa Thế vị giáo sư lễ nghĩa làm gia sư cho Ngư Thuần Băng để mở hàng. Lơ đãng một hồi, khi nhìn lại thì Ung Bác Văn mới phát hiện Ngư Thuần Băng vốn đang đi phía trước, không biết từ lúc nào đã đổi thành sóng vai với hắn, hơn nữa thỉnh thoảng còn len lén nhìn sang khiến cho hắn không khỏi cảm thấy kỳ lạ. Trong đầu âm thầm suy đoán tiểu nha đầu lại đang có cái chủ ý xấu xa gì.

“Này… Ta có thể hỏi ngươi một vài việc không?” Ngư Thuần Băng do dự một hồi, cuối cùng đành mở miệng phá vỡ sự im lặng.

“Chuyện gì?” Ung Bác Văn nghiêng đầu nhìn nàng.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui