Công Ty Cho Thuê Quỷ
Tác giả: Khản Không
Quyển 1: Đại thiên sư bắt quỷ
Chương 22: Huy chương màu tím.
Người dịch: chiloilk
Biên dịch: No_dance8x
Biên tập: Ksor Din
Nhóm dịch Độc Cô Thôn
Nguồn: Tàng Thư Viện
Ung Bác Văn trầm ngâm một lúc để suy nghĩ về tính khả thi để thành lập một công ty.
La Uyển Lam thấy hắn không thể đưa ra chủ kiến ngay bây giờ, bèn nói: "Nếu không thì như vậy đi. Trước tiên, ngươi kêu một con quỷ tới để đăng ký làm chứng minh cho hội viên cao cấp. Về việc mở công ty, ngươi cứ từ từ suy nghĩ. Mở hay không mở công ty đều không sao cả, nhưng việc để người nhập hội thì làm càng nhanh cành tốt, để tránh đêm dài lắm mộng. Thông qua tuyên truyền của Ngư Thừa Thế, bây giờ Hiệp hội pháp sư trên khắp toàn quốc đều biết Xuân Thành xuất hiện kỳ tài bắt quỷ, khó bảo đảm sẽ không có người chạy qua đây đào góc tường."
Sở dĩ Ung Bác Văn do dự chủ yếu không phải là vì không thể mở công ty mà là nếu phải mở công ty như vậy thì trước tiên phải được sự đồng ý của Elle Vân mới được, vì Elle Vân rất ghét hắn làm lén lút.
"Lập danh sách nhân viên không có gì khó, sẵn có danh sách rồi. Về phần mở công ty, trước tiên cần phải thương lượng cùng tiểu Vân tỷ chút, nếu nàng không chịu thì khỏi mở công ty.” Ung Bác Văn nghĩ thông suốt nên liền nói: "Được rồi, đến đâu để làm danh sách giao nộp quỷ?”
Đưa những loại quỷ nào, hắn đã suy nghĩ kỹ rồi. Thật ra mấy con quỷ hấp khí đã hoàn toàn đã mất đi lý trí, trong thân thể lại có quỷ cổ vô cùng nguy hiểm, cho dù thế nào cũng không nên để ở bên cạnh được, mà nếu hiệp hội muốn, vậy ta cứ giao thứ này cho họ.
La Uyển Lam vừa nghe Ung Bác Văn đồng ý, liền vui vẻ dẫn hắn đến trung tâm xử lý quỷ hồn để gấp rút làm tốt những việc liên quan. Chỉ là khi nghe Ung Bác Văn muốn giao ra mấy con quỷ hấp khí bị tâm thần phân liệt, hơn nữa trong người còn mang quỷ cổ thì cả trung tâm lập tức loạn hết cả lên.
Quỷ hấp khí hay còn gọi là quỷ thực khí, là một loại ác quỷ thường thấy. Dù nhân viên làm việc ở đây là hội viên trung cấp, cũng không phải chưa từng thấy loại ác quỷ này nhưng quỷ cổ thì hồi nào giờ chỉ nghe nói chứ chưa từng thấy qua. Đến cuối cùng, hơn phân nửa nhân viên làm việc ở bộ xử lý quỷ hồn đều chạy qua xem, đã vậy còn có không ít bộ khác tham gia náo nhiệt. Ngay cả Ngư Thừa Thế, sau khi nghe kể, cuối cùng cũng nhịn không được mà phải chạy qua hiện trường.
Cả quá trình giống như là đang biểu diễn vậy.
Trước mặt mọi người, Ung Bác Văn phải giao quỷ hấp khí vào bộ phận chuyên môn để nó nhốt quỷ vào lồng.
Đó là chiếc hộp chữ nhật cao bằng một người, bốn phía trong suốt, xem ra món này chỉ dùng riêng cho ác quỷ.
Ung Bác Văn đưa miệng hồ lô đưa vào lỗ hút, vốn định niệm hai câu chú ngữ để tống quỷ hấp khí ra, nào ngờ vừa mới đưa vào, liền nghe một tiếng "Vèo". Ngay sau đó, một luồng ánh sáng đen rơi vào trong cái lồng chứa, rồi từ từ dài ra, biến thành một con quỷ hấp khí có đầu thân và tứ chi thật nhỏ.
Quỷ hấp khí thấy nhiều người vây quanh mình, cũng kinh ngạc mười phần. Chỉ thấy nó nhảy loạn xạ rồi va thật mạnh vào trong lồng thủy tinh.
Nhân viên làm việc liền đẩy quỷ hấp khí đến phòng quan sát và khởi động thiết bị Scan. Lúc này, một làn ánh sáng xanh lá rơi vào trên thân quỷ hấp khí. Ngay lập tức, nó liền biến thành trạng thái nửa trong suốt, hơn nữa còn bị cố định tại giữa lồng chứa nên muốn động đậy cũng không được.
Cả người quỷ cổ cuộn trong trong bụng của quỷ hấp khí, hệt như trốn trong một cái kén, chỉ có cái xúc tu ở miệng là đang vươn dài ra và chỉ thẳng về phần cổ họng của quỷ hấp khí. Cứ như vậy, dương khí được quỷ hấp khí hấp thu đều trở thành dinh dưỡng để quỷ cổ sinh trưởng, mà quỷ hấp khí không hấp thu đủ dương khí nên đang ở trạng thái đói khát. Đến lúc đó, nó không thể không đi hấp thu dương khí ở người. Dưới tình huống như vậy, chỉ có quỷ hấp khí và ký chủ khổ sở, chỉ có quỷ cổ là sung sướng mà thôi.
Pháp thuật thần kỳ của Ung Bác Văn làm cho hiệp hội thán phục, cũng làm cho mọi người kinh hãi vì người thiết kế phương pháp dưỡng cổ độc ác. Thầm nghĩ, nếu sau này bản thân đụng phải kẻ địch ác độc như vậy, chắc chắn sẽ rất đau đầu.
Nhân viên làm việc ở hiệp hội chưa nhìn thấy qua quỷ cổ. Đến ngay cả Ngư Thừa Thế cũng đều kinh ngạc mà vây quanh phòng chứa, thỉnh thoảng còn tán thán, điều này thật giống như vào sở thú tham quan động vật hiếm thấy vậy. Chỉ tội nghiệp cho quỷ hấp khí, dầu gì cũng là một ác quỷ có danh tiếng, thế mà kết quả lại rơi vào trong hoàn cảnh bị nhốt trong lồng để mọi người tham quan, nếu thần kinh của nó còn bình thường thì chắn chắc sẽ tự sát vì xấu hổ mất thôi.
Sau khi quan sát hồi lâu, Ngư Thừa Thế mới hồi phục tinh thần. Ngay sau đó, hắn cho cấp dưới chụp hình quay phim quỷ hấp khí và liên hệ các chủ tịch hiệp hội ở khắp nơi. Bọn người Ngư Thừa Thế định biểu diễn những thông tin này trong hội nghị Quan Tấn để đồng đạo trong nước mở mắt một phen.
Ung Bác Văn không muốn tham gia những việc như vậy cho nên sau khi dặn dò Ngư Thừa Thế không nên làm bất cứ việc gì tổn thương đến quỷ hấp khí, hắn liền nhận chứng nhận tư cách hành nghề, chứng nhận hội viên cao cấp, một chiếc huy chương màu tím và một bộ đơn xin mở công ty. Đến lúc này, Ung Bác Văn mới chào tạm biệt La Uyển Lam.
Vì bận rộn quan sát thông tin hội nghị nên La Uyển Lam không giữ Ung Bác Văn ở lại. Thay vào đó, nàng chỉ dặn dò hắn suy nghĩ về đề nghị mở công ty. Đương nhiên, La Uyển Lam cũng nhắc nhở hắn, giữ nhiều quỷ như vậy mà không nhờ chúng làm gì thì rất dễ xảy ra chuyện. Việc mở công ty không phải vì kiếm tiền mà quan trọng hơn là tìm công ăn việc làm cho những con quỷ.
Ung Bác Văn vừa đi xuống lầu một, liền nhìn thấy Lưu Ý ở xa xa đang dắt bạn gái ngồi ở quán cà phê bên trái.
Lưu Ý vừa nhìn thấy Ung Bác Văn liền vẫy tay một cách nhiệt tình. Sau đó đứng dậy mời hắn đi vào. Trước tiên, Lưu Ý nhìn huy chương ở trước ngực rồi cười nói: "Lão đệ, không ngờ trong khi ta làm việc tám năm trời mới trở thành hội viên cao cấp mang huy hiệu bạc. Nào bằng ngươi, mới đến đây liền trực tiếp nhận ngay hội viên cao cấp, đã vậy còn mang huy hiệu màu tím, thật đúng là hậu sinh khả úy.”
Ung Bác Văn sửng sốt, đến khi nhìn trước ngực Lưu Ý, quả nhiên nhìn thấy một tấm huy chương màu bạc. Lúc nhận huy chương, hắn chỉ nghĩ tất cả huy chương đều có màu tím nên chẳng để ý mấy. Lúc này, nghe Lưu Ý nói vậy thì hắn liền biết huy chương của mình thuộc cấp cao hơn, đành hỏi: "Huy chương còn phân đẳng cấp sao?""
"Đây là đẳng cấp trong nội bộ hội viên cao cấp." Sau khi Lưu Ý kéo Ung Bác Văn ngồi xuống ghế trong quán cà phê, liền giải thích: "Hội viên cao cấp gồm sáu đẳng cấp, lấy màu sắc huy chương để phân biệt. Từ cao đến thấp thứ tự là tím, đỏ, lam, lục, cam, bạc. Ví dụ như ta huy chương màu bạc của ta thuộc đẳng cấp thấp nhất trong hội viên cao cấp, quyền lợi chỉ hơn hội viên trung cấp ở quyền mở được công ty mà thôi. Còn ngươi, huy chương màu tím chính là loại hội viên cao cấp nhất. Do đó, không những ngươi được quốc tế công nhận mà còn có danh hiệu là Đại Thiên Sư. Ở châu Âu, châu Mỹ, đẳng cấp này được gọi là Đại Hàng Ma Sư. Những nhân vật đứng đầu này có tư cách cạnh tranh chức chủ tịch hiệp hội, hoặc trở thành tổng thư ký IFM, quyền lợi lớn vô cùng... Tóm lại chỗ tốt rất nhiều, tạm thời chỉ nói sơ như vậy thôi. Bây giờ trên thế giới có rất ít người mang huy chương màu tím, cộng đi cộng lại cũng tầm hai mươi mấy người. Nhìn lại mới thấy lão Ngư muốn bắt ngươi trở thành ngôi sao sáng ở Xuân Thành rồi. Chậc chậc, thật là đáng bỏ đồng tiền.”
Ung Bác Văn cảm thấy kỳ quái, việc quan trọng như vậy sao mới nãy La Uyển Lam không nói với mình?
Lưu Ý nhìn huy chương màu tím trên ngực Ung Bác Văn, trong mắt tràn ngập vẻ hâm mộ, còn nói: "Lão đệ, từ nay về sau chuyện làm ăn của đại ca đều nhờ đệ chiếu cố rồi.”
Ung Bác Văn không biết nói làm sao, chỉ đành cười gượng hai tiếng.
"Ngươi cũng đừng cho là ta nói đùa, không lâu nữa ngươi sẽ hiểu." Lưu Ý nói: "Đi, chúng ta ăn cơm đã. Tiện đường lại thương lượng về việc ngày mai luôn. Dù sao Phí tiên sinh đã đặt rất nhiều hy vọng lên người chúng ta, thế nên chúng ta cũng phải làm việc này thật tốt mới được." Nói xong cũng không để Ung Bác Văn có cơ hội từ chối, mà liền kéo hắn chạy tới nhà hàng cao cấp Shangrila.
Đây là nơi tiêu pha đắt đỏ nhất Xuân Thành. Lúc bình thường, Ung Bác văn cũng chỉ đứng dưới lầu nhìn lên rồi cảm thán mà thôi. Thật nghĩ không đến có lúc bản thân có cơ hội đến đây để thể hiện sự xa hoa của kẻ có tiền.
Bước vào trong lầu, hắn hệt như một kẻ nhà quê lần đầu bước vào thành thị. Những người phục vụ qua lại thấy vậy cũng chỉ cười. May mà nhân viên phục vụ ở đây, ngoài tướng mạo xinh đẹp còn luyện được tố chất không tệ, bởi vậy những hành vi thất lễ không hề xảy ra. Do đó, sự bối rối trong lòng Ung Bác Văn dần giảm được mấy phần, thậm chí cũng chẳng thèm để ý bọn họ có cười nhạo đầy bụng hay không.
Ung Bác Văn mới vừa tốt nghiệp đại học không bao lâu, kinh nghiệm xã hội cũng khiếm khuyết. Mà Lưu Ý thì lại tận lực xu nịnh cho nên bữa cơm này khiến cho hai người cảm thấy rất vui vẻ, nói chuyện cũng cực kỳ ăn ý. Thậm chí người bạn gái của Lưu Ý đã bình hoa để trưng bày.
Phần lớn giao tình của người châu Á đều được tạo dựng tờ bàn tiệc. Tuy bữa cơm này tuy không có phần nhậu nhẹt nhưng khách chủ đều tận hứng, quan hệ tất nhiên cũng thân cận hơn nhiều. Sau khi dùng cơm xong, hai người đã bắt đầu xưng huynh gọi đệ.
Lưu Ý vốn muốn dùng xe đưa Ung Bác Văn về, nhưng bị Ung Bác Văn uyển chuyển từ chối. Gã không có cưỡng cầu.
Sau khi tạm biệt Lưu Ý, Ung Bác Văn kêu taxi, trở lại phòng làm việc, rồi sắp xếp đồ vật cùng quỷ hồn. Sau khi thay quần áo, hắn mới đi mua cánh gà và đi thăm bạn gái. Khi đến tiệm gà quay lão Triệu, Ung Bác Văn không nhìn thấy ông chủ Triệu bán hàng, nhịn không được mới hỏi thăm mấy câu.
Thì ra, lão Triệu bị hỏa khí công tâm nên ngã bệnh. Bấy giờ, Ung Bác Văn không khỏi cảm thán nhân sinh vô thường. Mới nửa đêm hôm qua, lão Triệu vẫn còn rất khỏe, ngờ đâu mới qua một đêm đã ngã bệnh, thật ưng với câu "Bệnh đến như núi đổ". Hắn nghĩ thầm trong lòng, tay cầm cánh gà nghênh ngang bỏ đi.
Lúc đến nhà họ Ngải mới ba giờ chiều, vợ chồng nhà họ Ngải không có ở nhà, chỉ có Elle Vân ôm gấu bông ngồi trên sô pha xem ti vi, con mèo đen Bông thật thà nằm cạnh.
Nhìn thấy Ung Bác Văn mở cửa bước vào, nàng vứt con gấu bông, rồi nói: "Êy, ngươi chạy đi phá phách ở đâu mà lâu như vậy mới đến? Ta còn tưởng rằng buổi trưa ngươi sẽ đến chơi.”
Ung Bác Văn đi qua, trước tiên đưa cánh gà cho nàng, sau đó ôm vai bạn gái, cười nói: "Ta đi một chuyến đến trung tâm Nhân gian tiên cảnh...”
Elle vân nghe đến tên này, trong lòng hồi hộp, thoáng nghĩ: "Đó không phải là hiệp hội pháp sư sao? Ngươi đi đến đó làm gì? Chẳng lẽ hiệp hội pháp sư tìm tới hắn rồi? Không thể nào, rõ ràng ta đã dùng pháp lực niêm phong căn phòng sau khi tiêu diệt quỷ cổ rồi mà.” Trong lòng nàng suy nghĩ vậy nhưng ngoài miệng lại nói: "Sao cơ? Nhưng đó là công ty giải trí lớn nhất tỉnh chúng ta mà, ngươi chạy tới đó làm gì?”
Ung Bác Văn do dự mà nói: "Tiểu Vân tỷ, ta nói với ngươi việc này, ngươi đừng tức giận nhé."
"Nói đê..." Elle Vân kéo dài âm thanh, trong lòng cảm thấy không ổn.
Ung Bác Văn liền đem sự việc từ lúc rời khỏi phòng làm việc đến lúc gặp Ngư Thuần Băng, La Uyển Lam. Rồi lại kẻ đến đoạn hoạt thi tập kích, đến nhà họ Phí bắt quỷ phá trận... Toàn bộ đầu đuôi ngọn nguồn, hắn đều kể hết một lượt cho bạn gái. Đương nhiên, những việc nguy hiểm thì hắn cố hết sức lướt qua hoặc là nói nhẹ nhàng hời hợt cho xong.
Tuy sự việc là vậy nhưng Elle Vân cũng cảm thấy trong lòng nhảy loạn xạ, mồ hồi lạnh trên lưng chảy ra đầy người, thầm nghĩ: "Không ngờ hôm qua lại xảy ra nhiều chuyện như vậy. Mà tại sao nhà họ Phí lại có pháp trận phong thủy? Chẳng biết ba mình có biết việc này hay không... Cũng may, pháp trận đó tự hoạt động thành hệ thống nên bên ngoài không thể tra xét. Chỉ là lúc đối phó với hoạt thi, tại sao lại không để ý đến an toàn mà đi solo với nó... Haizzz, rốt cuộc tại sao mọi chuyện lại trở nên như vậy chứ.”
Lúc nghe tới đoạn Ung Bác Văn miêu tả trang thiết bị hiện đại hóa của hiệp hội bắt quỷ, trong lòng nàng không khỏi rung động: "Có lẽ đây cũng là một biện pháp. Dù sao chuyện đến bước này, mình cũng không thể ngăn cản hắn hành nghề. Chỉ là ít nhất nên nghĩ ra cách để hắn không sử dụng sức mạnh của bản thân, mà những thiết bị bắt quỷ hiện đại vừa đúng lúc phù hợp với mục đích này.
Ung Bác Văn nói hết mọi việc thì cũng là lúc nỗi lo lắng trong lòng tăng cao. Lại thấy sắc mặt âm u của Elle Vân, đành cẩn thận hỏi: "Tiểu Vân tỷ, ngươi cảm thấy ta mở công ty thì thế nào?”
Elle Vân cầm huy chương màu tím rồi sau đó nói: "Nếu mở thì phải theo cơ cấu đầy chính quy mới được. Ta không thích thành lập tập đoàn lừa gạt."
"Tất nhiên rồi, tất nhiên rồi." Ung Bác Văn ậm ừ là thế, nhưng hắn không rõ ý Elle Vân nói cho lắm.
Elle Vân suy nghĩ một chút rồi chọn lọc từ ngữ, trầm ngâm nói: "Việc bắt quỷ quá nguy hiểm, ta không muốn ngươi làm nghề này." Trong lòng Ung Bác Văn run rẩy, thầm kêu: "Tiêu rồi, không có hy vọng."
Nhìn thấy vẻ mặt mất mác của Ung Bác Văn, Elle Vân khẽ thở dài, nàng biết nếu mình không đồng ý, chỉ sợ hắn sẽ không làm nghề này nhưng từ nay về sau cũng một mực buồn bực không vui. Nàng cũng không muốn điều này xảy ra.
"Tuy nhiên, ta cảm thấy hiệp hội pháp sư cũng đươc đấy." Lời nói Elle Vân lập tức biến đối: "Có câu "Muốn làm tốt một việc, trước tiên cần công cụ tốt", ngươi dự định làm nghề bắt quỷ, vậy...”
Ung Bác Văn vội vàng giải thích: "Không phải ta muốn bắt quỷ, mà chỉ muốn mở công ty để bọn quỷ làm công nhân. Bây giờ trong tay ta có hơn bốn trăm con quỷ đấy.”
Elle Vân trừng mắt, lời nói dần cứng rắn trở lại: "Muốn làm việc có dính dáng tới quỷ, vậy trước tiên phải làm có chuẩn bị mới được. Như vậy đi, ngày mai ngươi đi mua một bộ trang bị bắt quỷ hiện đại ở Hiệp hội pháp sư để tránh việc toàn đi tay trần để đối phó với ma quỷ. Tiền thì ngươi đừng lo lắng, trước tiên ta sẽ đưa qua, đợi khi công ty của ngươi kiếm được chút ít thì trả lại cho ta cũng được.”
Vừa nói xong, Ung Bác Văn ngẩn người, một câu cũng không nói ra.
Elle Vân bị dọa rồi. Chỉ thấy nàng vội vàng đẩy hắn một cái, rồi nói: "Tiểu Văn, ngươi bị sao vậy?”
"Tiểu Vân tỷ, ta rất cảm động.” Đột nhiên, Ung Bác Văn "rưng rưng nước mắt" rồi nhào vào trong lòng Elle Vân, rồi nói: "Ta vốn lo lắng ngươi sẽ phản đối mở công ty. Không ngờ người không chỉ đồng ý mà còn hùn vốn..."
Trong lòng Elle Vân cảm khái, nhẹ nhàng vỗ về bạn trai. Hai người không nói gì, chỉ lặng lẽ ôm nhau. Thật như câu người xưa thường nói "vô thanh thắng hữu thanh".
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...