Bộ Tiểu Bát chạy sang, nhón chân mở cửa phòng, để lộ ra gương mặt nhỏ bụ bẫm: “Chị ơi, chị đang làm gì thế?”
Cung Ngũ quay ra nhìn cậu, cậu nhóc được Nhạc Mỹ Giảo lối đi1tắm rửa thơm phức sạch sẽ, mặc chiếc áo thun hình con vịt màu vàng, bụng in hình cái mỏ nhỏ xinh, ở mông có chiếc đuôi nhỏ. Cậu nhóc đáng yêu đi đến trước mặt Cung Ngũ:8“Chị ơi em muốn ngủ với chị.”
Cung Ngũ mỉm cười kéo cậu lên giường, “Nào, Tiểu Bát vào đây ngủ với chị, chị em mình tỉnh giấc là đến bữa ăn tôi luôn.”
Nhạc Mỹ Giáo tắm xong ra2ngoài tìm Bộ Tiểu Bát đưa đi ngủ, nhưng tìm một vòng mà vẫn không tìm thấy. Bà đẩy cửa phòng làm việc ra hỏi: “Bộ Sinh, có nhìn thấy Tiểu Bát đầu không?”
Bộ Sinh ngẩng đầu lên:4“Không, nó không đến tìm anh, sao vậy?”
Nhạc Mỹ Giảo nghi hoặc, đi kiểm tra các cửa, phát hiện đều khóa cả, tức là Tiểu Bát vẫn còn đang ở nhà, không bị bắt cóc đi mất.
Nhạc Mỹ Giảo lại đi một vòng nữa kiểm tra, cuối cùng tìm thấy Bộ Tiểu Bát ở trong phòng Cung Ngũ. Hai chị em nằm nghiêng người, quay mặt vào nhau ngủ say sưa, dưới đất còn có một cuốn sách.
Nhạc Mỹ Giảo đi tới cúi xuống nhặt rồi nhẹ nhàng đặt lên trên bàn, lại kéo chăn đắp cho hai chị em xong bèn ngồi bên mép giường ngắm nhìn một lúc, ngẩng lên đã thấy Bộ Sinh đứng ở cửa phòng. Bộ Sinh khẽ hỏi: “Tiểu Bát chạy đến đây à?”
Nhạc Mỹ Giảo gật đầu, nói: “Ừ, đến đây rồi. Tiểu Ngũ mới về nhà một tuần mà Tiểu Bát đã bám lấy nó rồi. Trẻ con dễ thích người đối xử tốt với nó.”
Bộ Sinh cười, “Cũng chưa chắc, Tiểu Bát thích chị gái đối tốt với nó, chứ không phải ai đối tốt với nó, nó cũng đều thích cả.”
Bộ Sinh vẫy Nhạc Mỹ Giảo, Chúng ta ra ngoài thôi, để cho hai đứa nó ngủ, đừng làm ồn. Hôm nay ra ngoài chơi suốt buổi sáng chắc là cũng mệt lử rồi.”
Nhạc Mỹ Giảo đứng dậy đi ra ngoài, khẽ đóng cửa phòng lại.
“Nhìn thấy Tiểu Ngũ và Tiểu Bát hòa hợp với nhau như vậy, tôi thấy yên tâm rồi.” Nhạc Mỹ Giảo không nhịn được nói: “Khi mới sinh Tiểu Bát, tôi thực sự lo Tiểu Ngũ sẽ không vui, không ngờ chúng lại hòa hợp với nhau.”
Bộ Sinh tươi cười nhìn bà không nói gì, một lúc sau mới đặt tay lên eo bà, nói, “Anh biết là sẽ không đâu. Tiểu Ngũ là một cô gái ngoan, Tiếu Bát là đứa trẻ rất được mọi người yêu thích, chúng là hai chị em, sao lại không thích nhau được chứ?”
Nhạc Mỹ Giảo nghĩ cũng thấy đúng, đều là con của bà mà, sao chúng lại không thích nhau được chứ?
Buổi chiều mùa hạ dường như dài vô tận, Cung Ngũ cảm thấy mình mới ngủ một giấc dài đằng đẵng, mở mắt ra nghe thấy hàng loạt tiếng động bên ngoài. Nhiệt độ trong phòng cao đến nỗi cô cảm thấy bí bách. Cung Ngũ lấy điều khiển chỉnh cho nhiệt độ thấp hơn một chút. Tiếng “tích tích” khiến Bộ Tiểu Bát mơ màng mở mắt ra.
Cậu lầm bầm nói: “Chị ơi... Tiểu Bát muốn uống sữa...” Cung Ngũ cười nói: “Tiểu Bát muốn uống sữa hả, vậy Tiểu Bát đợi chị nhé, chị đi pha sữa cho Tiểu Bát.”
Nói xong cô bò dậy, dụi mắt đi ra ngoài pha sữa cho Bộ Tiểu Bát. Đặt bình sữa vào máy hâm nóng bình sữa, trong bình đã có sẵn nước, nhiệt độ vừa phải. Cung Ngũ múc mấy thìa sữa bột cho vào lắc lắc, rồi đem về phòng cho Bộ Tiểu Bát.
Kết quả vào phòng đã thấy cậu lại ngủ say rồi. Cung Ngũ đặt bình sữa về vị trí cũ, rồi nằm xuống bên cạnh Bộ Tiểu Bát, thử sờ lưng cậu, cảm thấy nhiệt độ vẫn vừa phải, nên lại lấy sách ra đọc. Đèn báo sáng điện thoại sáng lên, Công tước đại nhân gửi tin nhắn đến.
[Tiểu Ngũ và Tiểu Bát đã về đến nhà chưa? Bởi vì không có số điện thoại của Tiểu Bát, cho nên anh đành phải gửi Tiểu Ngũ cho Tiểu Ngũ hỏi thôi.]
Cung Ngũ trợn mắt, Tiểu Bát mới ba tuổi, làm gì có điện thoại cơ chứ? Con người này cố ý làm vậy đúng không?
Nhìn thời gian gửi tin nhắn là lúc hai chị em vừa mới đi ngủ.
Cung Ngũ đặt điện thoại sang một bên, mặc kệ không để tâm đến nữa.
Nhưng cô nghĩ lại, Tiểu Bát không có điện thoại, cũng phải nói với anh một tiếng về Tiểu Bát chứ. Cô nhắn trả lời: [Về lâu rồi, đang ngủ.] Công tước đại nhân nhanh chóng trả lời lại: [Vậy thì tốt rồi, hy vọng không làm phiền đến Tiểu Ngũ. Tiểu Ngũ nhớ kiểm tra bụng Tiểu Bát xem có bị cháy nắng không, da trẻ con còn non, dễ bị cháy nắng lắm đấy.] Cung Ngũ vội vàng đặt điện thoại xuống, vén bụng Tiểu Bát lên kiểm tra xem có dấu vết bị cháy nắng không. Sau đó trả lời: [Không có, Tiểu Bát vẫn ổn.] Công tước đại nhân: [Ừ, vậy thì anh yên tâm rồi, làm phiền Tiểu Ngũ quá.] Cung Ngũ nhìn chằm chằm vào dòng tin nhắn, băn khoăn không biết có nên trả lời lại không. Nghĩ một lúc, cô vẫn quyết định trả lời: [Cảm ơn.]
Công tước đại nhân không trả lời nữa, cuối cùng Cung Ngũ cũng thở phào nhẹ nhõm. Bộ Tiểu Bát lại ngủ thêm bốn mươi phút nữa, cuối cùng cũng bò dậy. Cậu nhóc ngồi trên giường dụi mắt: “Tiểu Bát muốn uống sữa.” Cung Ngũ cầm bình sữa vào đưa cho Bộ Tiểu Bát, “Sữa của Tiểu Bát đây! Uống đi!” Cậu nhóc mơ màng mở mắt ra, hai tay ôm bình sữa, mắt nhắm mắt mở uống. Uống một hơi là hết, cái đầu nhỏ toàn là mồ hôi, Cung Ngũ lấy khăn lau cho cậu, “Tiểu Bát đã no chưa?” “No rồi.” Bộ Tiểu Bát dụi mắt, ôm lấy Cung Ngũ, nói: “Tiểu Bát thích chị nhất.” Cung Ngũ cười nói, “Chị cũng thích Tiểu Bát nhất.” Cô ôm Bộ Tiểu Bát cho đến khi cậu nhóc tỉnh hẳn dậy. Nhạc Mỹ Giảo nghe thấy tiếng động liền đi đến, “Dậy rồi à? Dậy hết rồi à? Hai đứa ngủ trưa lâu đấy.” “Mẹ ơi!” Bộ Tiểu Bát giơ tay về phía Nhạc Mỹ Giảo đòi ôm.
Bộ Sinh đi tới, “Lại muốn ôm vợ của ba à?”
Bộ Tiểu Bát vội rụt tay lại, chớp mắt nhìn Nhạc Mỹ Giảo. Nhạc Mỹ Giảo đã không thèm để ý đến Bộ Sinh nữa, đi tới bể Bộ Tiểu Bát: “Đi thôi, đừng có ở phòng chị con mãi như vậy, sau này Tiểu Bát phải ngủ một mình đấy, biết chưa?” “Tiểu Bát muốn ngủ với chị cơ.” Bộ Tiểu Bát không vui.
Nhạc Mỹ Giảo: “Tiểu Bát là con trai, chị là con gái, con trai với con gái phải ngủ riêng chứ.” Bộ Tiểu Bát nghe vậy liền lên án: “Ba là con trai, mẹ là con gái, nhưng ba mẹ ngủ chung với nhau đấy thôi!”
Nhạc Mỹ Giảo: “...”
Bộ Sinh nhéo má Bộ Tiểu Bát, nói: “Con vẫn còn không phục đúng không? Đó là vì mẹ là vợ của ba, sau này con tìm một cô gái lấy về làm vợ thì sẽ được ngủ cùng. Bây giờ con không có tiền cũng không có bản lĩnh thì ngoan ngoãn ngủ một mình đi.” Bộ Tiểu Bát suýt nữa thì bật khóc, “Con ghét ba!”
Bộ Sinh không để ý: “Con giành vợ của ba, ba còn đang ghét con đây!” Cung Ngũ ở phía sau không biết nói gì, thấy nước mắt Bộ Tiểu Bát rưng rưng nhìn vô cùng đáng thương. Nhạc Mỹ Giảo bể Bộ Tiểu Bát đi, Cung Ngũ cũng ra khỏi phòng, dỗ dành Bộ Tiểu Bát một lúc. Bộ Sinh bắt nạt Bộ Tiểu Bát dường như đã thành nghiện, một ngày không bắt nạt cậu bé thì sẽ thấy khó chịu. Đúng là phục cái đồ ngốc đó sát đất, rốt cuộc anh ta nghĩ thế nào vậy chứ? May mà Bộ Tiểu Bát còn nhỏ nên chỉ một lúc sau đã quên hết.
Nhạc Mỹ Giảo và Cung Ngũ dẫn Bộ Tiểu Bát đi chơi, Bộ Sinh đứng ở cửa phòng làm việc, từ trên cao nhìn xuống họ ở dưới.
Nhạc Mỹ Giảo và Cung Ngũ cùng quan tâm đến tâm trạng của Bộ Tiểu Bát, dịu dàng dỗ dành. Sự dịu dàng của bà dành cho Bộ Tiểu Bát dường như chưa bao giờ chia cho anh ta được một chút nào.
Nhưng mà dù vậy anh ta vẫn thấy rất vui vẻ!
Ăn cơm tối xong, Cung Ngũ đang xem tiếp một bộ phim thần tượng soái ca nhiều vô kể thì bỗng dưng điện thoại lại đổ chuông. Cô cầm điện thoại nghe máy, đó là một dãy số lạ, tuy tiền điện thoại thừa đủ nhưng cô vẫn chưa mở hiển thị số gọi đến.
Cung Ngũ ấn nút tắt, một lúc sau điện thoại lại đổ chuông, cô nghĩ lại, ấn nút nghe: “Alo?” “Tiểu Ngũ!” Giọng Yến Đại Bảo truyền đến qua điện thoại, giọng có vẻ nghẹn ngào, nghe vô cùng đáng thương.
Cung Ngũ đờ mắt ra, “Yến Đại Bảo, cậu sao vậy? Bị ai bắt nạt à? Sao cậu lại như sắp khóc thế?” Giọng Yến Đại Bảo nghe có vẻ vô cùng đau lòng, cô nói: “Tớ vừa bị người ta đâm trúng!” “Hả?” Cung Ngũ trợn trừng mắt, “Sao thể được? Cậu bị tai nạn à?”
Yến Đại Bảo khóa òa lên: “Ừ! Bây giờ tớ ở trong bệnh viện, hu hu hu... tớ khổ quá!”
Cung Ngũ đứng bật dậy, “Bệnh viện nào đấy? Bây giờ tớ qua đó ngay!”
Yến Đại Bảo thút thít nói: “Đây là... bệnh viện tư của bác sĩ... Hu hu hu hu...”
Cung Ngũ vội nói: “Cậu gửi địa chỉ cho tớ đi, tớ qua đó ngay đây!”
Còn gọi điện được cho cô còn có sức khóc lóc kể thì chứng tỏ không có vấn đề gì đáng ngại, nhưng Yến Đại Bảo gọi điện cho cô chứng tỏ cũng có chút sợ hãi, cô nên qua đó xem sao thì hơn.
Cung Ngũ vội vàng thay quần áo, đi tìm Yến Đại Bảo.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...