Công Tước

Cung Cửu Dương đang chống cằm ngồi trong phòng làm việc, hai người đứng trước mặt đang báo cáo tình hình bộ phận của mình. Hắn ta ngồi dựa vào ghế, hai chân bắt tréo, tùy tiện lật tập tài liệu trên tay, đợi một người trong số đó nói xong thì đóng tập tài liệu lại, ném ra trước mặt người đó: “Anh chỉ đọc lại mọi thứ trong đây thôi, lãng phí thời gian lại chẳng có ý nghĩa gì.1Đi tìm những thứ có ích đến đây, tôi đề bạt anh làm giám đốc bộ phận không phải là để nghe anh nói những lời vô nghĩa này.”

Vào đúng lúc này, điện thoại vang lên, hắn tiện tay cầm qua nhìn một cái, trực tiếp trả lời: [Bao nhiêu bạn học? Nhân tiện chuẩn bị cơm trưa.] Cung Ngũ nhận được tin nhắn, trả lời: [Có ba người bạn học, bà giúp việc của nhà họ Bộ dẫn theo Tiểu Bát8và cháu.]

Cung Cửu Dương nhìn chằm chằm vào con số ba một hồi, trả lời: Vào đi.]

Sau đó, hắn ta gọi điện thoại cho phòng bảo vệ để bọn họ cho phép Cung Ngũ vào, lại thông báo cho phòng thư ký cho người xuống đón bọn họ lên, để tránh việc bọn họ không tìm được chỗ.

Thường ngày quần áo mà Cung Cửu Dương mặc vô cùng xa hoa, tuy mỗi lần mời khách đều nhỏ mọn, nhưng cách trang hoàng2của tòa nhà tổng bộ tập đoàn nhà họ Cung đã thể hiện rõ tính cách xa hoa của hắn ta. Khắp nơi đều tràn đầy màu sắc và đồ trang trí khoa trương, rất nhiều hoa văn và hình thái kiến trúc còn mang phong cách nước ngoài mà người trong nước không thưởng thức được. Tần Tiểu Ngư lần đầu tiên đến đây. Cô ta há hốc mồm, lẩm bẩm: “Dáng vẻ không giống như sắp sập tiệm sao nợ4tớ năm mươi vạn không chịu trả nhỉ?”

Lam Anh nói, “Nên Tiểu Bát mới nói cậu trông rất ngốc, dễ bị ức hiếp.” Tần Tiểu Ngư mím môi, nhìn Lam Anh: “Đừng có quá đáng! Ức hiếp người khác mà!” Yến Đại Bảo để Bộ Tiểu Bát xuống, dắt tay cậu đi, tham quan tòa nhà kiến trúc xa hoa lộng lẫy của nhà họ Cung, biểu cảm của Bộ Tiểu Bát bình tĩnh hơn Tần Tiểu Ngư rất nhiều.

Cung Ngũ đến cả Cung điện cũng đã từng đến, đối với những thứ này ngoài việc tự mắng thầm trong lòng một câu phá gia chi tử thì thật sự chẳng còn cảm xúc gì khác. Lam Anh trời sinh vốn là người vui buồn không bao giờ tỏ rõ ra ngoài, nên trong mấy người bọn họ, người không có khí chất nhất chính là Tần Tiểu Ngư chưa bao giờ nhìn thấy thế sự, thấy những thứ gì trông có vẻ đắt tiền, cô ta đều không kìm được mà giơ tay sờ thử.

Cung Ngũ nhìn dáng vẻ của Tần Tiểu Ngư cứ như nhìn thấy bản thân mình trong quá khứ. Tuy bây giờ vẫn như vậy nhưng cô đã khống chế được cảm xúc đó.

Tần Tiểu Ngư sờ vào viên ngọc màu xanh nhạt có giá niêm yết tám mươi vạn tệ đặt ở giữa trung tâm đại sảnh, giá trị chủ yếu có lẽ là hoa văn thần tài được điêu khắc bên trên. Dù sao thì ngọc tốt cũng khó tìm, người bình thường sẽ không bày một viên ngọc quý giá như vậy ở chổ người khác dễ dàng nhìn thấy thế kia, chủ yếu vẫn là để trang trí và mang lại may mắn.

Nhưng Tần Tiểu Ngư không hề biết điều đó, vừa nhìn thấy giá mắt liền biến thành vô số tờ một trăm tệ, “Cái này thật là đáng giá! Một viên đá đểu điêu khắc thành thần tài lại đáng giá tám mươi vạn! Ôi trời ơi! Tớ rất muốn đem viên đá này về nhà.” Cô ta đưa tay sờ, kích động: “Tớ đã sờ thần tài, ngày mai nhất định tớ sẽ phát tài!”

Xung quanh có người nhìn qua, Cung Ngũ vội vàng bước tới kéo cô ta đi: “Đi thôi, đi lên lầu!”


Bộ Tiểu Bát chán ghét nói: “Chị gái xinh đẹp, chị làm thế thật là mất mặt.” Tần Tiểu Ngư khóc lóc: “Chị biết mà, nhưng chị không cầm lòng được!” Cung Ngũ ngẩng đầu nhìn trời, quyết định không đi cùng một nhóm với Tần Tiểu Ngư nữa. Nữ thư ký dẫn đường thuộc tuýp phụ nữ xinh đẹp vòng một to vòng ba đẫy đà, dáng đi vô cùng uyển chuyển sexy. Yến Đại Bảo nhìn đến mức mắt sững sờ. Cô nhìn đối phương, rồi nhìn lại bản thân, đi theo sau nữ thư ký, học theo dáng đi của cô ta, đang cảm thấy bản thân xinh đẹp như tiên nữ giáng trần thì Cung Ngũ vội vàng kéo cô lại, “Yến Đại Bảo, đừng có học theo!”

Yến Đại Bảo trừng mắt: “Tại sao?”

Cung Ngũ: “Là vấn đề của trang phục, vì quần áo của người ta như vậy nên lúc bước đi nhìn lắc lư, phong cách của cậu không giống, dù cho cậu có học theo cách đi đó thì cũng không được như đối phương.”

Yến Đại Bảo suy nghĩ, gật đầu: “Tiểu Ngũ nói hình như rất đúng.” Cô quyết định trở về sẽ mua quần áo đẹp giống như vậy. Cô còn cúi đầu nhìn vào vòng một của mình, dùng tay nâng nâng lên, xoay đầu sang hỏi Cung Ngũ: “Tiểu Ngũ, tớ thế này nhìn có to được như cô ta chưa?”

Cung Ngũ nói: “Cô ta nhất định đã dùng thứ gì đó độn lên nên mới trông to như vậy.” Yến Đại Bảo lại gật đầu: “Tớ lại học được điều mới rồi!” Lam Anh: “Đại Bảo cậu như vậy đã xinh đẹp lắm rồi.” Yến Đại Bảo: “Tớ còn muốn đẹp hơn nữa!” Nữ thư ký đi đến cửa văn phòng, gõ cửa, yểu điệu nói: “Anh Cung, khách đã đến rồi.” “Vào đi.” Giọng của Cung Cửu Dương vang lên. Nữ thư ký mở cửa, õng ẹo bước vào bên trong, “Mời vào.”

Cung Cửu Dương cười híp mắt nhìn nữ thư ký, “Cát Na hôm nay trông đẹp hơn bình thường đấy.” Nữ thư ký vẫn đang đứng mở cửa với dáng khêu gợi, liếc mắt nhìn Cung Cửu Dương, dịu dàng mỉm cười nói: “Tối nay có hẹn.”

Cung Cửu Dương mỉm cười: “Ừ.”

Lúc nãy Cung Ngũ đã phát hiện phong cách ăn mặc của phụ nữ tầng này đều chẳng khác gì phong cách của nữ thư ký kia. Nhớ lại lúc trước, mẹ nhỏ của Cung Cửu Dương cũng là loại người như vậy. Người ta biết được vị chú Út này thích con gái đẹp nên ra sức trang điểm ăn mặc theo phong cách đó.

“Chú Út.” Cung Ngũ bế Bộ Tiểu Bát lên cho hắn ta xem: “Đây là em trai Bộ Tiểu Bát của cháu. Tiểu Bát, chào chú đi nào.”

Bộ Tiểu Bát: “Chào chú Út.” Cung Cửu Dương nhéo lỗ tai cậu bé: “Nó tên là gì thế?” Cung Ngũ ác ý nói: “Tiểu Bát đấy. Cháu là Tiểu Ngũ, cháu muốn may mắn nên đặt tên cho nó giống âm của từ “phát, gọi là Tiểu Bát.” Cung Cửu Dương vò đầu, “Tiểu Bát à...” Cung Ngũ lại nhe răng: “Chú Út, lần trước anh Lý tặng quà gặp mặt cho Tiểu Bát là được miễn phí ở Tuyệt Địa. Tiền phí ở một đêm trong Tuyệt Địa là ba vạn đấy. Lần thứ hai gặp mặt người ta tặng cho Tiểu Bát một chiếc đồng hồ trị giá sáu mươi vạn tệ. Chú Út có cần phải suy nghĩ một chút không? Đây là con trai của Bộ Sinh đấy!”

Bộ Tiểu Bát nghe thấy tên của Bộ Sinh, trực tiếp nói: “Bộ Sinh là ba cháu.” Cung Cửu Dương dựa ra đằng sau, nói: “Cháu gái này, chú đã nhìn ra rồi nhé, cháu đang cố ý vòi tiền chú có đúng không?” Hắn ta vẫy tay với Bộ Tiểu Bát: “Nào, Tiểu Bát qua đây nào.”


Cung Ngũ để Bộ Tiểu Bát xuống, Bộ Tiểu Bát chẳng chút sợ hãi, chậm rãi chạy qua: “Cháu chào chú Út.”

Cung Cửu Dương dùng một tay bế cậu nhóc lên, chuyện khác không nói, chỉ nói đến thân phận là con trai của Bộ Sinh, quà gặp mặt thật sự không thể thiếu. Hắn ta mở tủ sách sau lưng ra, lấy ra một chiếc hộp to như một quyển sách, nhét vào trong tay Bộ Tiểu Bát, nói: “Đây là quà gặp mặt tặng cho Tiểu Bát.”

Cung Ngũ nhìn chằm chằm vào chiếc hộp đó, không biết bên trong có thứ gì, đến giờ cô vẫn còn nhớ lúc đầu chú Út Cung Cửu Dương tặng quà gặp mặt cho cô là một bao lì xì với số tiền là mười chữ số, đúng là chú Út keo kiệt! Tần Tiểu Ngư trốn phía sau, Yến Đại Bảo thì đã ngồi trên ghế sofa, trên bàn trà có vài món ăn vặt, cô ngẩng đầu hỏi: “Tớ có thể ăn đồ ăn này không?” Cung Ngũ: “Yến Đại Bảo, cậu đói rồi à?” Cung Cửu Dương nghe thấy, Yến Đại Bảo? À, nhớ ra rồi, đó là con gái bảo bối của lão sát thần Yến Hồi kia.

“Ăn đi, vẫn còn rất nhiều. Cát Na, đi lấy những món có thời gian sản xuất mới nhất cho cô Yến, cô ấy là khách quý đấy.” Cung Cửu Dương cười híp mắt nói, “Muốn ăn bao nhiêu thì cứ ăn, mọi người đều có thể ăn.” Sau đó cố ý ngước quai hàm nhìn Tần Tiểu Ngư một cái, “Ngoại trừ con Cá Nhỏ kia.” Tần Tiểu Ngư: “...”

Bộ Tiểu Bát chân đạp lung tung đòi xuống. Cung Cửu Dương vừa đặt cậu xuống, cậu đã vội vàng xông đến, tham gia vào đội quân ăn đồ ăn vặt, “Tiểu Bát cũng muốn ăn!” Yến Đại Bảo và Lam Anh cùng với Bộ Tiểu Bát ngồi xuống cùng ăn, bà giúp việc ngồi bên cạnh giúp Bộ Tiểu Bát xé bánh ra.

Tần Tiểu Ngư một mình đứng cạnh cửa, Cung Ngủ gọi cô ta: “Tần Tiểu Ngư cậu đừng đứng đó. Chú Út, Tần Tiểu Ngư đến cùng bọn cháu, chú đừng có bên trong bên khinh như thế.”

Giờ phút này Tần Tiểu Ngư cảm thấy toàn thân Cung Ngũ phát ra một tầng ánh sáng rực rỡ của đức mẹ Maria. Cô ta thật sự không tìm được ai giúp đỡ nữa, chỉ có Cung Ngũ mới có thể giúp đỡ cô ta. Cung Cửu Dương ngồi xuống ghế, bắt tréo hai chân, hỏi: “Cá Nhỏ, tìm anh có việc gì? Đòi tiền à?” Hắn ta lại giơ tay khều lỗ tai, rõ ràng là chẳng móc ra được thứ gì, nhưng lại cứ tạo dáng đang ngồi móc lỗ tai, “Bị người ta mắng té tát, tâm trạng bây giờ vẫn chưa hồi phục lại, số tiền kia sao anh có thể cam tâm tình nguyện trả được chứ?”

Cung Ngũ đành phải mở miệng: “Chú Út, số tiền đó là của tết năm ngoái, Tần Tiểu Ngư sắp bị gia đình ép chết rồi, ít nhiều gì cũng phải trả một ít để cậu ấy còn ăn nói với ba mẹ mình, bằng không cậu ấy sẽ bị ép đến mức nhảy lầu đấy.”

Tần Tiểu Ngư vội vàng gật đầu: “Đúng vậy, nếu tôi còn không đưa tiền cho ba mẹ tôi, tôi không nhảy lầu thì bọn họ cũng sẽ giết chết tôi!”. Cô ta bước đến trước một bước, vẻ mặt đau khổ, suýt chút nữa thì rớt nước mắt, “Anh Cung, người lớn như anh đừng chấp nhất người nhỏ tuổi, anh trả tiền lại cho tôi đi. Sau này tôi sẽ nuôi gà, cho gà ăn mỗi ngày có được không? Anh ăn hằng ngày, mỗi ngày ăn một con tôi cũng không quan tâm. Tóm lại, đó vốn dĩ là gà của anh, không liên quan gì đến tôi. Trước đó đúng là do tôi vô lý làm ầm ĩ, huhuhu, tôi đã biết sai rồi! Anh Cung, anh hãy chừa cho tôi một con đường sống đi!”

Cung Ngũ rất hài lòng, đây mới đúng là dáng vẻ cầu xin người khác, cầu xin người ta thì phải hạ giọng. Sống chết cãi nhau nhất định là không ổn.


Tròng mắt của Cung Cửu Dương lướt qua người Tần Tiểu Ngư đang đứng trước mặt, hỏi: “Có thật là sẽ nuôi gà của anh không?”

Tần Tiểu Ngư nghiêm túc gật đầu: “Có! Tôi bảo đảm.” “Thế này, cháu gái của anh dẫn theo Tiểu Bát đặc biệt đến đây nói chuyện với anh, cô Yến cũng đã đến, anh cũng phải nể mặt một chút. Vì thế, anh quyết định trả cho em trước bốn mươi vạn, mười vạn còn lại, phải xem em chăm sóc gà của anh như thế nào rồi tính.” Cung Cửu Dương chống cằm, cười híp mắt hỏi: “Cá Nhỏ này, làm như vậy, em có ý kiến gì không?”

Cung Ngũ vội vàng nháy mắt ra hiệu cho cô ta, mau nói không có ý kiến gì cả, trả bốn mươi tệ đấy, vẫn tốt hơn so với việc không có đồng nào! Tần Tiểu Ngư suýt chút bật khóc, mười vạn đó là tiền lãi của cô ta, hắn ta trả tiền vốn lại cho cô ta, còn tiền lãi thì lại trừ đi mất!

Cô ta định phản bác, kết quả nhìn thấy Cung Ngũ nháy mắt ra hiệu, liền giật mình, lập tức trả lời: “Không có ý kiến!”

“Thật không?”

Tần Tiểu Ngư gật đầu: “Hoàn toàn không có ý kiến! Anh Cung anh thật là tốt, tôi bảo đảm sẽ nuôi gà của anh trắng trẻo mập mạp, ăn vào mùi vị sẽ khác xa một trời một vực so với gà bình thường.”

Lúc nói lời này, ánh mắt Tần Tiểu Ngư sáng rực lên, tay nắm lại thành nắm đấm, dáng vẻ “tôi toàn tâm toàn ý muốn nuôi gà của anh cho thật mập”. Cung Cửu Dương vẻ mặt cười như không cười nói, “Ừ, như vậy nhé. Vậy chuyện trước kia em ăn gà của anh thì nói thế nào?”

Tần Tiểu Ngư sững sờ: “Tôi ăn gà của anh lúc nào chứ?”

Cung Cửu Dương ngồi dựa ra sau, “Là lần trước, em đi cùng với Tiểu Ngũ đấy, con gà đó gọi là gì nhỉ?” Cung Ngũ nhắc nhở: “Gọi là Nhóc Mập. Vì nó là con gà mập nhất.”

Cung Cửu Dương gật đầu: “Tiểu Ngũ nhắc rất đúng, tên là Nhóc Mập. Em nói xem em có ăn không? Ngày hôm sau, anh còn muốn tìm một chút còn sót lại, kết quả chỉ còn sót lại xương đầu gà, em nói xem có phải là em ăn không?”

Tần Tiểu Ngư ngẩn người ra: “Nhưng... nhưng anh Cung và Tiểu Ngũ cũng ăn mà!”

Cung Cửu Dương lập tức nói: “Tiểu Ngũ là cháu gái anh, anh là trưởng bối anh mời nó ăn, không phải rất bình thường sao? Còn em là người nuôi gà, một mình ăn hết Nhóc Mập kia mà được sao?” “Vậy... vậy phải làm sao?” Tần Tiểu Ngư hỏi. “Còn có thể làm thế nào? Trừ tiền chứ sao!” Cung Cửu Dương nói. Tần Tiểu Ngư lắp ba lắp bắp hỏi: “Trừ bao nhiêu?” “Một con gà giá gốc là mười nghìn, tính em tám nghìn thôi.” Khi Cung Cửu Dương nói, biểu cảm trên mặt dường như đang thật lòng muốn giảm giá cho Tần Tiểu Ngư.


Tần Tiếu Ngư lập tức xù lông: “Gà nhà ai mà một con giá mười nghìn, tám nghìn chứ?”

Cung Cửu Dương: “Gà của nhà anh nuôi để làm thú cưng. Cá Nhỏ, em không phải vẫn không nỡ ăn sao? Đồ không nỡ tức là đồ quý. Em xem anh ăn có mấy con gà của em, em liền muốn liều mạng với anh, tức là trong mắt em, mấy con gà đó và giá trị con người anh chẳng có gì khác biệt. Nhưng dĩ nhiên anh không thừa nhận giá trị của anh chỉ bằng mấy con gà đó nên anh mới giảm giá cho em. Nể tình em là người chăm sóc gà của anh, anh tính em tám nghìn, nếu thật sự tính theo giá trị con người anh, có bán mười con Cá Nhỏ như em cũng không đủ tiền bồi thường. Em nên vui mừng vì anh không muốn so với mấy con gà kia, có hiểu không?”

Tần Tiểu Ngư bị hắn ta tính toán đến tức nổ đom đóm mắt, nói: “Nhưng nhưng mà... đó là gà tôi nuôi mà!” “Chính là vì gà của em nuôi, nên mới càng đáng giá.” Cung Cửu Dương nói khoác mà không biết ngượng: “Gà của người khác nuôi, nhiều nhất là mười, hai mươi tệ là có thể mua được một con, nhưng gà mà em nuôi thì rất đắt.” Khí thể trước đó của Tần Tiểu Ngư hoàn toàn biến mất, ánh mắt có chút tan tác: “Vậy... tính cho tôi một con hai mươi tệ không được sao?” “Sao có thể được? Giá trị của Cá Nhỏ rất cao, nên giá của gà mà em nuôi đương nhiên cũng sẽ cao.” Tần Tiểu Ngư đã bị làm cho choáng váng, “Nhưng mà...” Cung Ngũ thật sự phục, chỉ có mấy câu đã Cung Cửu Dương khống chế được như vậy. Nhưng Cung Ngũ cảm thấy nghe hai người bọn họ nói chuyện thật sự rất thú vị, những người ngồi bên cạnh xem kịch xem rất nhiệt tình. Sau đó nghe Tần Tiểu Ngư ngốc nghếch thảo luận với Cung Cửu Dương biến thái chuyện gà mà cô ta nuôi rốt cuộc đáng giá bao nhiêu.

“Giá trị của tôi đâu có cao! Tôi chỉ là người bình thường thôi.”

“Lẽ nào em rẻ tiền? Em hạ tiện?”

“Tôi không hề hạ tiện! Nói chuyện kiểu gì thế?”

“Vậy thì đúng rồi.”

“Nhưng mà một con gà mà giá đó thì quá đắt rồi!”

“Đã tính rẻ cho em rồi đấy.”

“Rẻ hơn một chút nữa đi...”

“Nể tình em thay anh nuôi gà, anh sẽ giảm giá thêm cho em năm mươi tệ.”

“Chỉ giảm có năm mươi tệ, vẫn còn đắt!”


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui