Công Tước

Hai người ở lại nhà họ Cung ăn cơm, bàn ăn ba người. Lần này Cung Ngũ có kinh nghiệm rồi, đồ ăn vừa lên là phải ra sức ăn, nếu không chỉ một lát thôi là chẳng còn gì mà ăn nữa cả. Ba người sáu đĩa đồ ăn, nhiều hơn so với lần trước rất nhiều, trong đó còn1có một đĩa là nguyên một con gà nướng.

Tần Tiểu Ngư nhìn chằm chằm vào con gà đó, sau đó cô ta giơ đũa ra, gắp lấy một miếng thịt gà, đưa vào miệng. Sau khi nhai mấy cái, Tần Tiểu Ngư vừa khóc vừa cắn từng miếng thịt gà lớn.

Cung Ngũ nuốt nước miếng, hỏi: “Đây là gà cậu nuôi8à?”

Tần Tiểu Ngư ngẩng đầu lên, khóc nói: “Đây là Nhóc Mập!”

Cung Cửu Dương ngẩng đầu lên nói: “Đây là con gà béo nhất.” Tần Tiểu Ngư khóc nói: “Nó chính là Nhóc Mập!” Cung Ngũ vội vàng xé lấy một cái đùi gà, nói: “Ngon quá! Không hổ là gà nhà nuôi, mùi vị thật tuyệt!” Tần Tiểu Ngư vừa2ăn gà vừa khóc: “Nhóc Mập của tớ! Hu hu hu... ngon quá...” Cung Ngũ: “Cậu còn có thể ăn ra được đây là gà cậu nuôi à?”

Tần Tiểu Ngư giơ tay ra quẹt nước mắt, khóc nói: “Đương nhiên là biết rồi. Gà tớ nuôi, thịt gà nấu ra rất mềm, rất ngon.”

Cung Ngũ trợn mắt, nhất thời không biết4nói cái gì. Cô nghiêng đầu nhìn Cung Cửu Dương: “Chú Út, hình như hôm nay chú hơi hào phóng, lại mời chúng cháu ăn đồ ngon như vậy.”


Cung Cửu Dương vừa nghe thấy thế đã giơ tay ra kéo ba đĩa đồ ăn trong đó đến trước mặt mình, nói: “Ba đĩa này là của chú, mấy đĩa còn lại là của ba người chúng ta. Gà thì ăn tự nhiên!”

Cung Ngũ: “...” Sớm biết vậy đã không nói rồi, gặp phải bề trên keo kiệt thật đúng là bế tắc. Tần Tiểu Ngư dùng đũa suýt nữa chọc thủng đáy bát, căm hận nhìn Cung Cửu Dương, cướp cái đùi gà to trong tay hắn, “Đây là gà tôi nuôi! Tôi có quyền ăn đùi gà!” “Nhường cho em đấy, được rồi chứ? Sau này đừng có suốt ngày nói anh ăn gà của em nữa, em cũng tự ăn rồi đấy.”

Tần Tiểu Ngư không nói gì, ra sức ăn. Ăn được nửa bữa cơm rồi, lại nghĩ đến gà của mình: “Nhóc Mập đáng thương của mình...” Tần Tiểu Ngư khóc một trận, lại vội vàng ăn, nếu không sẽ không còn cơm mất. Người đàn ông trước mặt này là chúa keo kiệt, giàu có như vậy nhưng lần nào ăn cơm cũng chẳng có đồ ăn, khó khăn lắm mới có một đĩa, hắn ta còn đổ hết vào trong bát mình, thật quá đáng! Hai cô gái ăn ngấu nghiến như hổ đói rồi cùng trừng mắt nhìn Cung Cửu Dương ung dung chậm rãi ăn ba đĩa đồ ăn mà hắn ta bảo vệ.

Hai người đi ra ngoài đưa mắt nhìn nhau.

Tần Tiểu Ngư hỏi: “Tiểu Ngũ cậu có tức giận không?”

Cung Ngũ gật đầu: “Tức! Cậu nói xem chúng ta có cần khiến chú Út cũng không ăn nổi không?” Tần Tiểu Ngư siết tay lại: “Cần, cậu chặn anh ta, tớ cướp đĩa đồ ăn!” Cung Ngũ vội vàng lắc đầu: “Không được, không được, đó là chú Út của tớ, bị bề trên nhìn thấy tớ sẽ thảm mất. Cậu chặn chú ấy tớ cướp đĩa đồ ăn đem cho gà ăn, dù sao chúng ta cũng ăn no rồi.” Tần Tiểu Ngư suy nghĩ một lúc, quay đầu lại nhìn Cung Cửu Dương vẫn còn đang ăn cơm, gật đầu: “Được!”

Hai người cùng quay lại, Tần Tiểu Ngư đột nhiên xông qua, ôm lấy cánh tay Cung Cửu Dương, miệng còn hộ lớn: “Tiểu Ngũ mau lên mau lên!” Ba đĩa đồ ăn trên bàn bị Cung Ngũ nhanh chóng chồng lên nhau, cô bế lên chạy vào trong vườn, “Gà con ơi, cơ hội cải thiện ăn uống của bọn mày đến rồi đây!”


Nói xong cô đổ luôn đồ ăn vào cái máng.

Lúc Cung Ngũ chạy vào trong vườn, Tần Tiểu Ngư vẫn còn ôm cánh tay Cung Cửu Dương không bỏ ra: “Cho anh ăn gà của tôi này! Cho anh ăn gà của tôi này!...”

Cung Cửu Dương muốn vùng ra: “Đã nói là không nói chuyện này nữa mà... Bỏ ra, bỏ ra, em không bỏ ra anh sẽ không khách khí với em nữa đâu!”

Tần Tiểu Ngư không buông, thật sự trong lòng cũng nghĩ nhân cơ hội này cào lên mặt hắn mấy cái để báo thù cho lũ gà bị ăn mất của cô ta, “Tôi không bỏ đấy! Không bỏ đấy, anh cắn tôi đi này!”

Cung Ngũ đang ngồi xổm dưới đất, định dùng hai cây gậy giã đồ ăn trong máng ra cho bọn gà dễ ăn thì nhìn thấy Tần Tiểu Ngư quấn chặt lấy Cung Cửu Dương không buông phía sau lớp kính, miệng còn đang hét ầm ĩ.

“Cá nhỏ, anh cảnh cáo em mau buông anh ra, nếu không anh sẽ cắn em thật đấy!” Cái đũa trong tay Cung Cửu Dương cũng rơi xuống, cái tay còn lại thì vẫn đang bưng bát, chẳng có cách nào ăn nốt được.


Tần Tiểu Ngư đứng quay lưng lại với Cung Ngũ, đang cố gắng nghiêng đầu đi nhìn: “Tiểu Ngũ cậu đã xong chưa thế?”

Cách lớp kính, Cung Ngủ không nghe rõ cô ta đang nói cái gì, chỉ tự nói: “Cục to như vậy chắc bọn gà không ăn nổi, mình phải dằm nhỏ ra mới được...” “Tiểu Ngũ cậu đang làm gì thế hả?...”

Cô ta vừa mới buông tay, người còn chưa đứng vững, Cung Cửu Dương đột nhiên giơ cánh tay dài ra đỡ lấy eo cô ta, kéo vào trong lòng. Tần Tiểu Ngư ngã vào trong lòng hắn, sau đó cảm thấy mỗi đau nhói.

Tần Tiểu Ngư hoảng hốt “a” một tiếng nhảy lên, thoát khỏi lòng Cung Cửu Dương, nhìn chằm chằm hắn, dùng sức lau miệng, gào khóc tức giận: “Anh cầm tinh con chó à? Lại cắn người thật!”

Cung Cửu Dương đầu tiên là ngẩn ra, sau đó hắn ta nhún vai, cười nói: “ô, vừa nãy anh đã nhắc nhở em, nếu như còn không buông tay anh sẽ cắn em, ai bảo em không nghe?” “Ôi mẹ ơi!” Tần Tiểu Ngư không dám tin chỉ hắn, “Anh lại cắn người thật, đáng quá!” Cô ta xông ra phía sau cửa kính, hô to với Cung Ngũ: “Tiểu Ngũ, người này như con chó ấy! Lại cắn người!” Cung Ngũ đứng lên, chậm rãi đi qua đó, “A? Cắn người?” Cô nhìn vẻ mặt khó lường của Cung Cửu Dương, lại nhìn Tần Tiểu Ngư đang thở hổn hển, hỏi: “Chú Út chú cắn Tần Tiểu Ngư thật à?”

Tần Tiểu Ngư chỉ vào miệng mình, để cho cô nhìn thấy dấu vết bị cắn, tức giận nói: “Cậu nhìn đi! Đúng là tức chết mất! Cậu nói có phải là tớ nên đi tiêm vắc xin phòng bệnh dại không?” Cung Ngũ mím môi nhìn cô ta, lại nhìn Cung Cửu Dương, sau đó hỏi như xác nhận: “Chỗ cậu bị cắn là môi?”

Tần Tiểu Ngư gật đầu: “Đúng thế, cậu nói có phải anh ta bị bệnh thần kinh không?” Cung Ngũ hít mũi, họ một tiếng, liếc Cung Cửu Dương, “Chú Út, chú như vậy không đúng rồi.” Tần Tiểu Ngư tức giận: “Đúng thế, đúng thế! Như vậy là không đúng, thật quá đáng!” Cung Cửu Dương nhìn Tần Tiểu Ngư rồi từ từ đứng lên, nhìn cái bàn bừa bãi, xắn ống tay áo lên, nói: “Bị hai người gây rối, cơm cũng không ăn nổi. Đáng thương cho con gà này đã bị thành đồ ăn trong đĩa rồi còn không có ai ăn, chỉ có thể là số ném vào thùng rác...”


Tần Tiểu Ngư vừa nghe thấy, giận điên lên: “Ai nói không có ai ăn. Nhóc Mập ngon như vậy, dựa vào cái gì muốn ném vào thùng rác? Tôi ăn!”

Cung Ngủ không nói ra lời: “Cậu vẫn còn ăn được nữa hả?” Tần Tiểu Ngư gật đầu: “Đương nhiên là ăn được rồi! Sao tớ lại không ăn được chứ! Có thêm một con nữa tới cũng ăn được! Đây là gà tớ nuôi! Tức chết tớ rồi!” Cung Cửu Dương phi mông bỏ đi, để lại Tần Tiểu Ngư ngồi ở đó gặm gà. Cung Ngũ ngồi ở bên cạnh nhìn, cô nhìn Tần Tiểu Ngư, đột nhiên hỏi: “Tần Tiểu Ngư này, cậu cảm thấy chú Út của tớ thế nào?”

Tần Tiểu Ngư siết tay, nghiến răng nghiến lợi nói: “Để tiện, âm hiểm, nói không giữ lời, không bằng cầm thú!” Cung Ngũ cúi đầu xuống, nói: “Cậu ăn tiếp đi.”

Tần Tiểu Ngư đang gặm cánh gà, nói với Cung Ngũ: “Thịt trên cánh gà là mềm nhất, cậu ăn cái cánh kia đi.”

Cung Ngũ nghe thấy thế, đeo găng tay dùng một lần vào, xé cái cánh còn lại xuống ăn, vừa ăn cô vừa nói: “Tần Tiểu Ngư, cậu có còn nhớ lời tớ đã nói liên quan đến chú Út của tớ hồi tớ vẫn còn ở ký túc xá của chúng ta không?” Tần Tiểu Ngư: “Nhớ, nhớ rất rõ, may mà cậu có khả năng dự đoán, nếu không tớ đã mắc bẫy của chú Út cậu, bị vẻ bề ngoài của anh ta che mắt rồi.”

Cung Ngũ gật đầu: “Cậu nhớ là tốt rồi!”

Gia đình như nhà họ Cung để ý nhất chính là tiền và dòng dõi, nếu như không có dòng dõi thích hợp thì đừng hy vọng đạt được, nếu không đến lúc đó người bị thương bị đau khổ nhất định là phụ nữ. “Nếu không phải là vì năm mươi vạn kia, cậu tưởng tớ muốn đến đây à? Tớ cứ đến là lại nghĩ tới mấy con gà chết thảm của tớ! Đồ khốn nạn!”

Cung Ngũ cúi đầu ăn gà, không nói gì. Tần Tiểu Ngư ăn gà rất ngấu nghiến, Nhóc Mập bị cô ta ăn hết chỉ còn lại gần nửa con.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui