Công Tước

Với tư cách là phụ huynh có con bị lừa gạt bắt cóc, Bộ Sinh hoàn toàn phối hợp với cảnh sát để điều tra.

Lâm Văn Chương chính thức bị cảnh sát bắt giữ với tội danh lừa gạt bắt cóc trẻ em, còn những người khác trong nhà họ Nhạc cũng bị liên đới trách nhiệm. Trong đó Nhạc Dương và vợ ông ta vì1trong quá trình đã báo cảnh sát nên sau khi thẩm vấn xong được thả ra. Thảm nhất là vợ chồng Nhạc Trọng Xuân, hai người này là kiểu biết mà không báo điển hình, nhưng vì nể tình hai người này tuổi tác đã cao, Nhạc Trọng Xuân lại bị bệnh nặng sau khi trải qua phẫu thuật cho nên được bảo lãnh chờ xử8lý.

Nhạc Hân là vợ của Lâm Văn Chương, mấy ngày đó bà ta biết chuyện, lại phối hợp với Lâm Văn Chương nên cũng bị bắt với tội đồng phạm. Người nhà họ Nhạc lần này sửng sốt, Nhạc Trọng Xuân cứ ra sức thanh minh đó là con cháu của người họ hàng thân thích, không phải là bắt cóc, chỉ vì đã lâu không2gặp đứa bé nên nhớ mà thôi.


Lần này không ai phụ họa với ông ta nữa, một cảnh sát nói với ông ta nửa ngày trời ông ta mới biết hành động đó của Lâm Văn Chương là phạm pháp.

Lâm Văn Chương vẫn còn lơ tơ mơ, lặp đi lặp lại cái mà ông ta cứ ngỡ đó là chân lý, kết quả không ai để4ý đến ông ta cả. Sau đó ông ta bỗng nhiên nghĩ ra, nói: “Không đúng... thằng nhóc đó phải đền tiền! Nó thiêu rụi cả nhà chúng tôi rồi, nó không có tiền, nhưng ba mẹ nó có tiền! Họ phải đền tiền cho nhà chúng tôi, mấy triệu đấy, phải bắt họ đền...”.

Cảnh sát không chịu được nói: “Ông nghĩ cho kỹ chuyện của mình đi đã rồi hãy nói những chuyện khác!” Bộ Sinh tức đến bật cười. Ông ta bắt cóc con trai anh ta, bảo một đứa trẻ ba tuổi chạy lung tung châm lửa, thậm chí còn chạy đến cả nhà bếp châm lửa, thiêu rụi cả căn nhà. Vốn dĩ anh ta còn định tha cho Lâm Văn Chương rồi, nhưng đối phương lại sốt sắng kêu đòi tiền bồi thường. May mà Nhạc Mỹ Giảo đã nói chắc chắn rồi, hoàn toàn không cần phải nương tay với họ.

Hôm nay xem ra để khiến nhà họ Nhạc thảm hơn một chút, anh ta vẫn nên ném ra nhiều tiền hơn rồi. Lâm Văn Chương đã chắc chắn lĩnh án tù năm ba năm rồi, Bộ Sinh cảm thấy năm ba năm thôi quá ít, dù thế nào cũng phải đến mười năm. Sáng thứ bảy Yến Đại Bảo chạy đến thăm Bộ Tiểu Bát, “Tiểu Bát mập!” Bộ Tiểu Bát cũng nhào đến: “Chị Đại Bảo!” “Tiểu Bát! Tiểu Bát gầy đi rồi này.” Nhạc Mỹ Giảo: “...” Yến Đại Bảo đau lòng: “Tiểu Bát, sau này chị Đại Bảo sẽ mua cho Tiểu Bát quần áo nhỏ hơn một chút, chị thấy Tiểu Bát gầy đi rồi đấy.” Bộ Tiểu Bát chớp mắt, cúi đầu sờ cái bụng núng nính thịt của mình, nói: “Tiểu Bát gầy đi rồi, phải làm thế nào bây giờ?” Nhạc Mỹ Giảo không nhịn được nữa, nói: “Tiểu Bát không gầy đi, vẫn nặng như vậy, con lo gì chứ?” Yến Đại Bảo chớp chớp mắt, nói: “Đều là do cháu không tốt, cháu không biết. Haizz, sau này nhất định Tiểu Bát phải không được làm sao đấy nhé, sau này chị sẽ bảo vệ cho em, không cho em bị bắt cóc nữa. Đáng ghét! Lại dám bắt cóc Tiểu Bát mập của chị!” Cô đang tức giận đùng đùng thì điện thoại có chuông, nhìn thì thấy một tấm ảnh chụp đống phế tích được gửi đến, đã đen sì sì, lại còn bị sụp đổ hết.


Phía dưới có dòng chữ: [Đại Bảo, như thế này đã phù hợp với yêu cầu của Đại Bảo chưa? Đây là nhà của đám người bắt cóc Tiểu Bát, bây giờ thành đồng phế tích rồi.]

Yến Đại Bảo lập tức trả lời: [Phù hợp quá ấy chứ! Anh Bánh Bao giỏi quá!]

Lý Nhất Địch: [Đại Bảo hài lòng là được rồi.]


Yến Đại Bảo vội vàng gửi ảnh sang cho Cung Ngũ: [Tiểu Ngũ cậu nhìn đi này. Đây là nhà của đám người xấu bắt cóc Tiểu Bát, thành thế này rồi, giải hận rồi!]

Cung Ngũ nghiêm túc nhìn rồi không khỏi lẩm bẩm: “Đâu là nhà ai vậy? To đấy chứ, nhà này có tiền như vậy sao còn đi bắt cóc Tiểu Bát chứ? Đúng là đầu óc có vấn đề mà!”

Song sự việc đã qua, Bộ Tiểu Bát lại an toàn trở về, cho nên cũng không cần phải lo lắng thêm nữa. Sau này chắc chắn cần phải cẩn thận hơn nữa, sợ chẳng may lại có người bỗng nhiên nhảy ra làm chuyện xấu. Đương nhiên hậu quả trực tiếp của chuyện này là Nhạc Mỹ Giảo không còn phản đối đám vệ sĩ đó của Bộ Sinh nữa. Trước đây chỉ cần những người đó xuất hiện ở xung quanh, Nhạc Mỹ Giảo đã nhảy dựng lên, cảm thấy Bộ Sinh không hề tin tưởng bà, cho nên bất cứ nơi đâu bất cứ lúc nào cũng tìm người đến trông chừng bà. Bây giờ thì bà không còn đuổi vệ sĩ đi nữa, càng sẽ không nói là Bộ Sinh muốn trông chừng bà nữa, mà ngoan ngoãn chấp nhận sự có mặt ở mọi nơi của đám vệ sĩ đó.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui