Công Tước

Người nhà họ Nhạc suốt đêm không ngủ, bởi vì lo lắng đã để lạc mất Bộ Tiểu Bát.

Nguyên nhân đám cháy ở nhà họ Nhạc đã được tìm ra, nơi bắt đầu cháy là từ nhà bếp, có một con gà đã bị cháy thành than, phía dưới tủ bếp phát hiện ra một chiếc ghế đôn nhỏ, theo suy đoán nhận thấy là có một người thấp nhỏ1định lấy ga để nướng gà cho nên mới dẫn tới hỏa hoạn. Kết luận này vừa được đưa ra, phía cảnh sát đã bắt đầu suy đoán đối tượng nghi ngờ đầu tiên chính là Lâm Tiểu Uy.

Cảnh sát thẩm vấn: “Nhà các người còn có một đứa bé nào khá thấp, cần đứng lên ghế mới với được lên trên ngọn lửa không?”

Lâm Văn Chương ngây người, ánh8mắt cứng đờ, nếu là vào lúc đó, thì rõ ràng chính là thằng nhóc mập kia! “Chắc chắn là thằng nhóc ghê gớm đó rồi!” Nhưng lại không tìm được đứa trẻ, tóm lại, hàng loạt những chuyện rắc rối nối tiếp nhau xảy ra ở nhà họ Nhạc, hết chuyện này đến chuyện khác.

Cảnh sát bắt đầu hỏi là đứa trẻ nào, bây giờ đang ở đâu, họ2không để tâm đến những thứ khác, chỉ muốn điều tra rõ ràng.


Lâm Văn Chương nói không rõ ràng, cảnh sát lại càng nghi ngờ hơn. Một căn nhà lớn như vậy bị cháy, tổn thất nghiêm trọng, nhất định phải điều tra rõ ràng.

Tối qua nhà họ Nhạc báo cảnh sát, sáng nay cảnh sát đã gọi điện cho họ, nói đứa trẻ họ nói đã được tìm thấy4rồi, phù hợp với những yêu cầu tối qua họ nói, bảo họ đến nhận người về.

Nhạc Trọng Xuân cũng lo lắng, còn cố ý đi cùng Lâm Văn Chương.

Lâm Văn Chương rất kích động, tìm được rồi, cuối cùng cũng tìm được rồi, tìm được đứa bé rồi, đồng nghĩa với việc tìm được tiền rồi!

Lâm Văn Chương vừa kích động lại vừa lo lắng, kích động là vì đã tìm thấy rồi, còn lo lắng là vì sợ không phải là Tiểu Bát, xuống xe với tâm trạng thấp thỏm, đi cùng Nhạc Trọng Xuân vào sở cảnh sát.

Vừa bước vào cửa đã nhìn thấy một cậu nhóc mũm mĩm đang chạy quanh chân một người phụ nữ, miệng vẫn còn ra sức gọi: “Mẹ ơi, Tiểu Bát nhớ mẹ quá!”.

Nhạc Mỹ Giảo quay lưng lại với họ, mái tóc uốn xoăn đẹp đẽ, dáng người yểu điệu duyên dáng, bà đang khom người cúi xuống dịu dàng trò chuyện với Bộ Tiểu Bát: “Mẹ cũng nhớ Tiểu Bát, mẹ rất lo lắng cho Tiểu Bát, nhìn thấy Tiểu Bát bình an vô sự, mẹ thấy vui lắm.” Nhạc Trọng Xuân nghe thấy cuộc đối thoại giữa họ, lập tức cứng đờ người lại. Ông cụ nhìn chằm chằm vào bóng lưng đó, khóe môi run rẩy mở miệng phát ra tiếng nói: “Mỹ... Mỹ Giảo!” Nhạc Mỹ Giảo chợt khựng lại, không quay người lại mà khom người lại, đưa tay ra bể Tiểu Bát, cất bước đi vào trong phòng. Bộ Sinh đang bàn chuyện với cảnh sát Dương Thành và cảnh sát khu vực, ngước lên nhìn thấy bà đứng ở cửa, nhìn anh ta mặt không biếu cảm. Bộ Sinh lập tức nói xin lỗi mấy người ở bên trong, sau đó đi ra ngoài, “Mỹ Giảo, sao rồi?”


Nhạc Mỹ Giảo đáp: “Tôi muốn đưa Tiểu Bát về khách sạn trước.”

Bộ Sinh nghe thấy động tĩnh bên ngoài, liền đi ra ngoài mấy bước, hiểu ra liền gật đầu: “Được, anh sẽ cho người đưa em và Tiểu Bát về khách sạn trước.”

Anh ta gọi điện thông báo cho hai người bảo vệ ở bên ngoài đi vào trong, bảo vệ Nhạc Mỹ Giảo và Bộ Tiểu Bát ra ngoài. Nhạc Trọng Xuân đi theo sau: “Mỹ Giảo! Mỹ Giảo à!” Trên mặt Nhạc Mỹ Giảo không có bất cứ biểu cảm gì, bà bể Bộ Tiểu Bát đi thẳng. Trước đây bà rất hận, bây giờ lại càng hận hơn!

Bộ Tiểu Bát phát hiện ra dường như Nhạc Mỹ Giảo đang không được vui, cậu vươn bàn tay nhỏ bé ra đặt lên mặt Nhạc Mỹ Giảo: “Mẹ ơi, mẹ giận rồi à?”

“Không đâu.” Nhạc Mỹ Giảo đè thấp giọng xuống: “Mẹ không giận mà, mẹ chỉ thấy hơi mệt thôi.” Bộ Tiểu Bát hôn một cái lên mặt bà, “Bổ sung sức mạnh cho mẹ.”. Nhạc Mỹ Giảo bật cười, quả nhiên có một thiên thần nhỏ ở bên cạnh sẽ khiến tâm trạng bà thoải mái hơn nhiều.

“Mẹ đừng mệt mà, Tiểu Bát ở với mẹ.” Suốt đường đi Bộ Tiểu Bát bị bô líu lo, trở về khách sạn cùng với Nhạc Mỹ Giảo. Cậu tự chơi một mình một lúc, rồi lại chạy đi cầm điện thoại của Nhạc Mỹ Giảo, cúi đầu xuống, nghiêm túc ấn từng số một, gọi đến số máy của Cung Ngũ. Cung Ngũ nghe máy: “Alo? Mẹ à?” Giọng Bộ Tiểu Bát vang lên trong điện thoại, tiếng cười giòn tan như pháo nổ, “Chị ơi! Tiểu Bát ở đây nè!” Cung Ngũ kinh ngạc: “Thì ra là Tiểu Bát à! Tiểu Bát của chị giỏi quá! Còn biết tự gọi điện cho chị nữa à? Mẹ đâu rồi? Tiểu Bát không ở cùng với mẹ à?” Bộ Tiểu Bát nói: “Có ạ, mẹ đang ở trong phòng, còn em đang chơi.”


Cung Ngũ nhe răng: “Tiểu Bát chơi nhớ phải chú ý an toàn nhé.”

Bộ Tiểu Bát lập tức đắc ý nói: “Tiểu Bát lợi hại lắm! Tiểu Bát không sợ nước, Tiểu Bát cũng không sợ lửa, Tiểu Bát dũng cảm nhất.”.

Cung Ngũ nghe đến mơ màng đầu óc, lơ mơ đáp lại: “Alo? À, Tiểu Bát không sợ nước cũng không sợ lửa, đúng là rất lợi hại, nhưng mà Tiểu Bát không sợ thì cũng phải để ý an toàn, đã biết chưa hả?”

Bộ Tiểu Bát ra sức gật đầu: “Em biết rồi ạ. Tiểu Bát thông minh mà.” Cung Ngũ trợn mắt, đúng là lại có thêm một kẻ tự mãn nữa ra đời rồi. Tại sao những người cô gặp ai nấy đều giỏi tự luyến như vậy cơ chứ?


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui