Công Tước

Cô trở lại lớp học, sinh viên trong lớp nhao nhao nhìn cô, Winnie thì nghiêm túc quan sát vẻ mặt cô. Cung Ngũ bình tĩnh ngồi xuống, nhanh chóng tập trung tinh thần vào bài giảng của giáo viên, hoàn toàn không có biểu hiện đau lòng buồn bã gì, cũng không có bất an và thận trọng do bị tra hỏi một1mình. Cô giống như chưa từng xảy ra chuyện gì.

Ít nhất thì biểu hiện ngoài mặt chính là như vậy. Nhưng trong lòng Cung Ngũ ít nhiều vẫn có chút không ổn định. Bây giờ cô có một tâm nguyện, chính là đừng nhìn thấy Công tước đại nhân nữa, như vậy, cô sẽ vui vẻ hơn một chút. Quay lại không bao lâu8đã tan học, Winnie và Crovia lập tức vây lấy cô: “Tiểu Ngũ, đội trưởng David tìm cậu có chuyện gì thế?”

“Bọn họ cho rằng tớ quen với người đưa thư lần trước nên tìm tớ hỏi, còn bắt tớ giao bức thư ra nữa, nói là muốn căn cứ vào bức thư để tìm manh mối.”

Winnie trợn mắt, hỏi: “Chỉ thế thôi à?”2Cung Ngũ hỏi ngược lại: “Nếu không thì sao chứ?” Winnie giơ tay nện lên mặt bàn: “Cậu đừng có lừa tớ!” Cung Ngũ chỉ đành nói: “Đúng rồi, còn gặp Công tước đại nhân Edward nữa.” Winnie lập tức căm hận hỏi: “Cậu có đấm cho anh ta mấy phát không?” Cung Ngũ trợn mắt: “Đó là hoàng thân quý tộc, tớ đánh4anh ta có thể có kết quả tốt à?” Winnie thở phào nhẹ nhõm, lại hỏi: “Vậy cậu có nói gì khác với anh ta không? Ví dụ như không biết xấu hổ nói muốn quay lại?”.

Cung Ngũ vẫn trợn mắt như cũ, hỏi: “Cậu nhìn mặt tớ không tự trọng như vậy à? Đàn ông đá tớ rồi tớ lại còn đi tìm anh ta, tớ chê chưa đủ ngược à?”


Winnie lại thở phào nhẹ nhõm, giơ ngón tay cái lên: “Tiểu Ngũ giỏi lắm!” Crovia cũng gật đầu: “Tớ cũng cảm thấy Tiểu Ngũ rất giỏi!” Carlisle ngồi ở bên cạnh Crovia, giơ tay đỡ trán nói: “Đây là chuyện riêng của Tiểu Ngũ, các cậu đừng có truy hỏi mãi nữa.” Winnie hung dữ nghiêng đầu nói một câu: “Cậu hiểu cái gì chứ? Tiểu Ngũ ở Gaddles chỉ có mấy người bạn tốt là chúng ta, nếu như chúng ta không quan tâm cậu ấy, không phải cậu ấy sẽ đau lòng chết đi được à?” Carlisle không nói lại nổi, rất lâu mới gật đầu: “Được rồi, các cậu nói đúng, mấy người chúng ta chính là hậu thuẫn của Tiểu Ngũ.” Cung Ngũ trợn mắt: “Này, đừng có lụy tình như vậy được không hả? Các cậu coi tớ là cái gì hả? Gặp phải bạn trai cũ là muốn sống muốn chết, ngu xuẩn biết bao.”

Winnie siết tay lại: “Tiểu Ngũ, cái xã hội bây giờ nhiều người ngu xuẩn lắm. Người ta cắm sừng rồi đòi chia tay, phụ nữ còn sống chết đòi cứu vãn cuộc tình. Cứu vãn xong rồi lại bị cắm sừng, lại níu kéo. Tiết mục níu kéo cứu vãn bốn năm lần cũng có. Thật không biết trong đầu những người đó có phải là phân không nữa!” Cung Ngũ vỗ vai Winnie: “Winnie bình tĩnh, bình tĩnh. Cậu kích động như vậy làm gì chứ? Đầu óc tớ có phải là phân hay không tớ cũng không biết, nhưng mà tớ không phải người như vậy. Treo cố chết hai lần trên cùng một cái cây, chuyện ngu xuẩn như vậy ai làm chứ?”

Winnie giơ ngón tay cái lên: “Tiểu Ngũ giỏi lắm!”

Cung Ngũ chắp tay hếch cằm lên: “Đương nhiên!”


Carlisle trợn mắt, mặt đầy vẻ không chịu nổi. Crovia nghiêng đầu nhìn cậu ta một cái, cậu ta lập tức ngồi ngay ngắn lại, “Tiểu Ngũ nói đúng!” Mấy người họ nói chuyện vui vẻ chẳng mấy chốc đã hết giải lao, tâm trạng xấu của Cung Ngũ do Công tước đại nhân mang đến cũng chuyển biến tốt.

“Đúng rồi Carlisle, gần đây tớ muốn làm thủ công, nhà cậu có đồ cũ hoặc quần áo không muốn mặc nữa không, buổi chiều mang cho tớ một bộ?” Cung Ngũ đột nhiên nhớ ra cái gì hỏi.

Carlisle chớp mắt: “Có đấy, nhưng mà lần đầu tiên nghe nói cậu biết làm thủ công.”

Cung Ngũ cười khan: “Tớ nhất thời dâng trào cảm hứng ấy mà, có thể làm thành hay không thì còn chưa chắc, đừng kỳ vọng, làm xong sẽ cho các cậu xem!”

Carlisle gật đầu: “Được, buổi chiều tớ mang đến cho cậu.”


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui