Cô đi ở phía trước, vừa đi còn vừa băn khoăn, đến nỗi cô căn bản không phát hiện ra Công tước đại nhân đi theo phía sau. Đợi lúc sắp đến ký túc xá, cô đột nhiên nghĩ ngộ nhỡ có người theo dõi thì sao,
vừa quay đầu lại... Cung Ngũ bị dọa giật1nảy mình, không tự chủ được lui về phía sau mấy bước, cô mím môi, vẻ mặt từ từ nghiêm túc lại.
“Ngài Edward, anh có ý gì?”
Bạn trai cũ đã chia tay không phải kẻ thù thì cũng na ná thế. Những người sau khi chia tay còn có thể bình tĩnh hòa nhã làm8bạn, hoặc là trái tim thật sự rất rộng lớn, hoặc là vẫn giữ suy nghĩ muốn mập mờ với nhau. Dù sao cô cũng tuyệt đối sẽ không làm bạn với bạn trai cũ!
Tuyệt đối sẽ không!
Ánh mắt đầy cảnh giác và phòng bị của cô khiến Công tước đại nhân hơi ngẩn ra,2“Tiểu Ngũ.”
“Cái gì hả?” Cung Ngũ giống như một con gà trống nhỏ bị rút lông, dang hai cánh ra, lập tức muốn xông lại mổ chết anh, cô nghiêm túc hỏi: “Rốt cuộc anh muốn làm gì? Bây giờ ở đây không có ai khác, anh có thể nói rõ ràng một mạch luôn4rồi đấy!” Công tước đại nhân nhìn cô, anh muốn làm gì? Trong đầu anh mù mịt, anh muốn làm gì?
Trong tầm mắt của Công tước đại nhân, cô gái vừa xinh đẹp vừa đáng yêu đó đang dùng đôi mắt xinh đẹp hung ác trừng anh, giống như anh là kẻ thù của cô.
“Tôi không muốn nhìn thấy anh một chút nào cả! Ngài Edward, rốt cuộc anh muốn làm gì?” Lời chất vấn của cô mang theo chỉ trích và phiền chán, cố gắng hết sức muốn nhanh chóng thoát khỏi anh. Cô nói cô không muốn nhìn thấy anh một chút nào, cô còn nói anh là người đàn ông đáng ghét không có liên quan gì...
Dáng vẻ cô vẫn tràn đầy sức sống như thế, nhưng từng lời nói từng hành động của cô đều cực kỳ bài xích anh.
Công tước đại nhân lui về phía sau một bước, từ từ nhìn xuống đất, giống như đột nhiên tỉnh táo lại, lại giống như bị người ta hung hăng đánh cho một gậy, anh đã làm cái gì thế này?
Anh đã từng hung hăng đẩy cô gái nhỏ vây quanh anh, lắc đầu vẫy đuôi giống như một con cún nhỏ để lấy lòng anh ra ngoài bờ tường. Anh nhìn cô kêu rên ở góc tường, nhìn cô dùng móng vuốt nhỏ liều mạng cho vào vách tường vững chắc, muốn đâm thủng mặt tường kia, muốn lần nữa tiến vào thế giới của anh. Nhưng anh từ chối rồi.
Anh đích thân đẩy cô ra.
Tự anh đẩy cô ra, nhưng anh lại nhu nhược muốn biết tất cả mọi thứ về cô. Anh thấy có mấy ngày làm tổ ở ký túc xá không ra ngoài, thầy cô mỗi ngày chỉ ăn một chút xíu, nhưng anh vẫn không đi tìm cô. Lúc đó anh hy vọng biết bao cô mau chóng đứng dậy, mau chóng phấn chấn lại, mau chóng khôi phục lại thành cô gái nhỏ vui vẻ trước kia.
Đột nhiên có một ngày, cô thật sự đứng lên. Sau ba tháng tự chữa thương, cuối cùng cô cũng chủ động nói chuyện với bạn cùng lớp, cuối cùng có thể cười với bạn bè bên cạnh, lúc đó anh rất vui vẻ yên tâm, cảm thấy cuối cùng cô đã biến thành dáng vẻ mà anh mong muốn.
Nhưng sau đó thì sao?
Cô thật sự quên anh rồi.
Cô lén lén lút lút hái đủ loại hoa trong vườn hoa mang về ký túc xá cắm. Sau đó người làm vườn ở trường học phát hiện ra, bắt được cô, cô vì chuộc tội mà nhận nhiệm vụ sửa sang lại vườn hoa giúp người làm vườn, lúc này người làm vườn mới đồng ý không tố cáo với trường học.
Cô còn lén trèo lên cây cổ thụ trong trường học hái quả xuống, quả vừa chua vừa chát, cắn một cái liền nhổ ra, lãng phí quả trên cây. Cuối tuần cô buồn chán sẽ còn đùa dai nhét giấy vào phòng của từng người, hy vọng có thể quên được một người bạn tốt ở ký túc xá, mặc dù cuối cùng thất bại còn bị quản lý ký túc xá cảnh cáo không được quấy rối người khác.
Cô không ngoan ngoãn một chút nào, trước đây khi ở phủ Công tước, vì anh mà cô yên tĩnh lại, cô sợ làm chuyện xấu sẽ ảnh hưởng đến danh tiếng của anh.
Anh hiểu tất cả, chính vì vậy nên anh mới lựa chọn buông tay.
Nhưng bây giờ, anh không chịu nổi bên cạnh cô xuất hiện một người đàn ông mới. Anh hy vọng cô bắt đầu tình yêu mới, nhưng quá nhanh rồi, anh căn bản không thích ứng được. Cung Ngũ thấy anh đứng ngẩn người tại chỗ, mím môi, lui về phía sau một bước, nhanh chóng xông vào ký túc xá hồ lớn một câu: “Không được đi theo tôi! Hừ!” Cung Ngũ quan sát trước sau trên hành lang, lớn tiếng hát: “Hai con hổ hai ông cụ chạy thật nhanh, chạy thật nhanh...”
Mở cửa ra đi vào đã thấy ngay Tư Đồ đứng ở bên tay vịn cạnh giường, bày ra tư thế kỳ cục, một chân chạm đất, một tay dang ra, mặt đầy vẻ thần thánh và khoan thai.
Cung Ngũ vội vàng khóa vào, cô nuốt nước miếng, nhìn Tư Đồ, hỏi: “Anh làm cái gì thế hả? Sao tôi lại cảm thấy như đức mẹ Maria hạ phàm thế này?”
Tư Đồ phỉ nhổ: “Cái gì mà đức mẹ Maria hạ phàm? Tôi đang tập yoga!” Khóe mắt Cung Ngũ giật giật, “Ồ, tập yoga à, chẳng trách về mặt y như sắp tiến vào thiên đường.”
Cô đi đến bên tủ, mở ngăn kéo ra, cầm bức thư còn chưa kịp bóc lên nhét vào trong túi.
Tư Đồ nhìn thấy thế hỏi: “Cô làm gì thế hả? Không xem xem bên trong viết cái gì, đút vào trong túi làm gì?” Cung Ngũ hung hăng trừng anh ta một cái: “Anh nói xem? Đều là do anh lại hết, đưa thư tử tế thì không đưa, lại cứ muốn làm thành ầm ĩ như vậy, anh là đồ có bệnh biết không hả? Trở về mau đi chữa đi còn kịp!” Tư Đồ trợn mắt: “Đồ hung dữ, buổi sáng vứt bỏ người ta, bây giờ còn chạy đến hung dữ với người ta, người ta không dám nữa!” “Nói chuyện tử tế đi! Tôi dùng bức thư này đổi lấy việc bọn họ không được lục soát ký túc xá. Anh cảm kích tôi đi biết chưa!” Tư Đồ ngẩn ra, “Ý gì thế? Dùng thư đổi lấy không lục soát ký túc xá? Có người muốn tới lục soát ký túc xá à?”
Cung Ngũ gật đầu: “Không sai. Hoặc là bắt tôi giao thư ra, hoặc là cho người tới lục soát ký túc xá của tôi, chính là kiểu đến cả nắp bồn cầu cũng phải lật lên tìm người! Anh nói anh có mấy cái mạng cho bọn họ lục soát hả?”
“Mẹ kiếp!” Tư Đồ hơi ngây ra: “Đây là có thù oán với tôi lớn thế nào hả? Tôi chỉ đưa một bức thư, lại còn định nhổ cỏ nhổ tận gốc nữa. Đầu tiên là buổi tối bắn tôi, sau đó muốn lục soát ký túc xá, đây là muốn ép tôi không có chỗ trốn phải ra ngoài để bị bắn thành tổ ong vò vẽ à?”
Cung Ngũ khinh thường: “Anh nói xem làm người tử tế anh không làm, sao lại cứ muốn chọc vào nhiều người như vậy, kết nhiều kẻ thù như vậy?”
“Cô tưởng là tôi muốn thể à? Vậy cũng phải xem xem số tối là gì, nếu tôi đã lựa chọn đi theo anh tôi, vậy thì phải đi đến cùng con đường này. Cho dù chết không yên lành, tôi cũng không còn đường quay đầu nữa rồi. Tuy nhiên, người có kẻ thù là anh tôi, tôi chỉ là một người đưa thư, tôi trêu chọc vào sát thần lúc nào chứ?”
Cung Ngũ nhún vai: “Anh tự hỏi mình đi.”
Tư Đồ lo lắng nói: “Cái trường học nát này bây giờ là tình hình thế này, tôi luôn cảm thấy không thể đi ra được.” Cung Ngũ quay đầu nhìn anh ta một cái, “Sẽ đi ra được, yên tâm đi, tôi tuyệt đối sẽ không bán đứng anh đâu.” Tư Đồ ngẩn ra, “Tại sao? Hình như cô không có nghĩa vụ bảo vệ tôi.” Cung Ngũ trả lời: “Anh chỉ là một người đưa thư, nhưng lúc tôi ở Tam Giác Vàng, anh Chiêm cũng không để cho ai làm hại tôi, coi như là có qua có lại đi. Tôi trả lại mạng anh cho anh Chiêm, như vậy sau này tôi sẽ không nợ anh chiêm nữa.” Tư Đồ ngẩn ra, sau đó anh ta đột nhiên cười nói: “Ha, nói như vậy hình như cũng đúng. Ôi chao, không nhìn ra cô lại tốt như thế đấy!”
Vừa mới dứt lời, Tư Đồ đột nhiên giơ tay mò mẫm trên nóc tủ, thuận tay sờ được một khẩu súng, một tay kia làm dấu im lặng với Cung Ngũ.
Cung Ngũ ngẩn người, muốn hỏi sao thế, tuy nhiên thấy dáng vẻ Tư Đồ, cô không mở miệng, mím môi nhìn Tư Đồ rón rén đi đến phía cửa.
Cung Ngũ nhìn thấy điệu bộ anh ta như vậy cũng căng thẳng theo, cô móc điện thoại ra khỏi túi, chuyển thành kiểu súng, giơ lên hướng về phía cửa. Ngoài cửa đột nhiên vang lên tiếng Công tước đại nhân, “Tiểu Ngũ.” Cung Ngũ khựng lại, nhìn về phía Tư Đồ Tư Đồ mù mờ: Ai thế? Quản lý ký túc xá à? Giọng không giống.
Cung Ngủ không lên tiếng.
Giọng Công tước đại nhân lại vang lên, “Tiểu Ngũ, tôi biết mọi người đều có ở đây.” Cung Ngũ trợn to hai mắt, đưa mắt ra hiệu với Tư Đồ.
Tư Đồ tiếp tục mờ mịt: What? Cung Ngũ nhìn khắp nơi rồi nhẹ chân nhẹ tay đi qua, giơ tay vén chăn lên, chỉ chỉ giường. Tư Đồ trợn mắt: “...” Anh ta chỉ súng trong tay mình, có thứ đồ chơi này rồi, còn sợ cái gì nữa? Cung Ngũ suýt nữa muốn bóp chết anh ta, có súng coi là cái gì chứ? Người bên ngoài là tổ tông của súng! Nói không chừng cây súng trong tay Tư Đồ chính là người bên ngoài thiết kế cũng nên.
“Tiếu Ngũ, em mở cửa ra đi.” Công tước đại nhân nói: “Tôi có thể giúp em.”
Cung Ngũ trợn mắt với Tư Đồ, lại chỉ tủ âm tường phía trên, lần trước nhìn anh ta nấp ở phía trên rất tốt.
Tư Đồ suýt nữa ói máu, lần trước suýt nữa anh ta bị chết ngạt, đánh chết anh ta cũng không vào. Cung Ngũ rón rén đi qua đó, đẩy đệm ra một nửa để Tư Đồ nằm vào mặt trống dựa vào tường, còn cầm đồ chơi bằng bông phủ lên chỗ không che hết được cho Tư Đồ, sau đó cố gắng đặt cốc chén lên trên, trừ đệm giường cao hơn một đoạn, nhìn dày hơn ra, thật sự là không nhìn ra được người nào.
Sở dĩ Cung Ngũ nghĩ ra cách này là bởi vì có một lần Winnie làm tổ ở đây, đột nhiên nhảy ra dọa cho cô giật mình, lúc đó cô thật sự tưởng là không có ai.
Không ngờ lúc này lại có tác dụng. Sau khi sắp xếp xong, Cung Ngũ mới đi về phía cửa, trước khi mở cửa cô còn cố ý họ một tiếng nhắc nhở Tư ĐỒ.
cửa được kéo ra, Công tước đại nhân đứng một mình ngoài cửa, Cung Ngũ cảnh giác nhìn hai bên, đứng ở giữa cửa và tường, một tay vẫn nắm lấy chốt cửa, hỏi: “Ngài Edward rốt cuộc muốn làm gì? Anh bây giờ như vậy là theo dõi, biết không hả? Tôi có thể tố cáo anh!”
Công tước đại nhân vẫn đứng ở cửa, vẻ mặt vô cùng u ám, “Tiểu Ngũ, tôi không có ác ý, tôi chỉ muốn giúp em.”
“Không cần!” Cung Ngũ kiên quyết trả lời, “Tôi rất tốt, có cái gì cần giúp? Tôi lấy thư rồi, tôi phải đi tìm hiệu trưởng Page đây!”
“Tiểu Ngũ!” Công tước đại nhân mở miệng: “Ngày nào trường học chưa hủy bỏ canh gác thì ngày đó hắn sẽ không đi được. Em chắc chắn muốn để cho người đó ở ký túc xá của em mãi à? Canh gác dài nhất của học viện quý tộc là nửa năm, ngắn nhất là một tuần, bây giờ mới tăng lên báo động màu đỏ, ít nhất cũng phải ba tháng.”
Cung Ngũ: “...” Thật sự không nghĩ là sẽ lâu như vậy, cô do dự một chút, hỏi: “Ngài Edward muốn làm gì?” “Em chắc chắn muốn tôi nói ở đây à?” Công tước đại nhân hỏi. Cung Ngũ im lặng một lúc, sau đó cô mở cửa lớn ra một chút, còn dịch băng ghế kéo cửa ra, vẫn cảnh giác nhìn anh như cũ. Công tước đại nhân bước vào ký túc xá của cô, nhìn thấy điện thoại trong tay cô đang ở trạng thái súng. Anh ngẩn ra, từ từ ngước mắt lên nhìn về phía Cung Ngũ, “Tiểu Ngũ, em đang phòng bị tôi ư?” Dùng đồ anh đưa đối phó với anh sao?
Cơn sóng cuồn cuộn trong lòng lập tức đập lên người anh, anh kinh hãi nhìn Cung Ngũ. Cung Ngũ cúi đầu nhìn thấy điện thoại trong tay mình, cô do dự một chút, sau đó cúi đầu khôi phục cây súng thành điện thoại, cúi đầu nói: “Không phòng bị ai cả, thời điểm đặc biệt, tôi cũng sợ chết, ngộ nhỡ người đến là nhân vật khả nghi thì tôi phải làm thế nào? Tôi cũng hết cách rồi, không phải là nhắm vào ngài Edward đâu, xin thứ lỗi.”
Từ nãy giờ, cô đều gọi anh là ngài Edward, vẻ mặt xa cách lại phòng bị, giống như sợ anh sẽ làm hại cô.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...