Công Tước

Giằng co một hồi, cảnh sát đến còn đòi đưa Cung Ngũ đi để lấy lời khai. Cung Ngũ khăng khăng nói không quen, dù sao tên kia vừa lưu manh lại vừa lừa cô, những cái khác thì cô không biết. Giằng co phải đến hai tiếng đồng hồ cô mới có cơ hội đi ngủ.

Sáng sớm ngày hôm sau tỉnh dậy, mắt cô vẫn còn thâm quầng. Ba người còn lại biết tối hôm qua cô gặp phải kẻ lập dị, nhưng không biết kẻ lập dị còn đuổi đến phòng của cô, bọn họ đều đi1ngủ sớm, căn bản không biết bên ngoài đã xảy ra chuyện gì.

Lúc nhìn thấy Cung Ngũ, Winnie còn bị dọa, “Tiểu Ngũ, chẳng lẽ cậu vì thua bài mà thật sự thức cả một đêm không ngủ à?”

Cung Ngũ ai oán nhìn Winnie và Crovia, đều tại hai người bọn họ nhỏ mọn, từ chối thuê chung, nếu không cô có thể bị giày vò như vậy à?

“Vậy buổi sáng chúng ta ra ngoài chơi, cậu vẫn muốn đi chứ?” Winnie hỏi. Cung Ngũ trợn mắt: “Đi chứ, tớ đã đến đây rồi, không đi thì thật có8lỗi với tiền tớ đã bỏ ra.” Cô xắn tay áo, vung tay lên: “Lên đường!”

Ba người còn lại lo lắng nhìn cô, Cung Ngũ vác vành mắt thâm sì, hùng dũng oai vệ, bừng bừng khí thế đi đầu tiên, thể hiện thể lực dồi dào.

Đang là thời gian lễ hội Hải Vương, thành phố giới nghiêm chặt đến mức cứ đi ba bước lại có một trạm gác, năm bước là có một đồn bốt. Cung Ngũ cực kỳ nghi ngờ kẻ gian tối hôm qua là tai mắt của cái tên lưu manh Tư Đồ kia2sắp xếp, nếu không kẻ gian nào to gan như vậy, dám giở trò ngay trước mắt nhiều cảnh sát đến thế? Có bài học kinh nghiệm tối hôm qua, lần này Cung Ngũ trông coi kỹ túi của mình, chẳng những nhìn túi của mình mà còn để ý túi của ba người còn lại.

Tối hôm qua là ăn, hôm nay là mua sắm điên cuồng. Cung Ngũ há hốc miệng: “Bản cô nương đây không muốn mua cái gì cả, làm thế nào đây?” “Tiểu Ngũ, cậu có phải là con gái không thể?” Crovia hỏi: “Tốt4xấu gì cũng phải mua chút quần áo hoặc là giày dép chứ.”

“Tớ có quần áo và giày để dùng rồi, việc gì còn phải mua nữa?”

Winnie lắc đầu: “Mục tiêu của con gái không chỉ là có đồ để mặc, còn phải có rất rất nhiều thứ nữa. Tớ có hai tủ quần áo, nhưng lần nào tớ cũng không tìm được quần áo tớ muốn mặc.” Cung Ngũ trợn mắt: “Nhiều quần áo quá nên chọn bị hoa mắt à?”

“Cũng còn hơn cậu chỉ có mấy bộ quần áo mặc đi mặc lại!”

Cung Ngủ không để ý: “Tớ tự do, tớ xinh đẹp.” Cô giơ tay ra chỉ Carlisle: “Cậu ấy cũng chỉ có mấy bộ quần áo mặc đi mặc lại!” “Cậu ấy là con trai, không giống nhau!” Cung Ngũ trợn mắt: “Rõ ràng mọi người đều là con người giống nhau, có cái gì mà không giống?” Winnie và Crovia đưa mắt nhìn nhau, đồng thời thở dài, “Cậu có phải con gái không?” Cung Ngũ chớp mắt: “Cần tớ cởi đồ cho hai cậu xem không?”

Winnie và Crovia ôm chầm lấy nhau, “Tiểu Ngũ, sao cậu lại biến thành lưu manh như vậy chứ?” Cung Ngũ gian xảo: “Tớ luôn kiềm chế bản tính của mình, chẳng lẽ hôm nay các cậu mới phát hiện ra à?” Nói xong cô đắc ý chống nạnh, cười lớn “ha ha ha”.

Những người khác: “...” Điều duy nhất Cung Ngũ cảm thấy hứng thú để đi lang thang chính là ăn, mà hôm nay lại đi mua đồ, ngay cả Carlisle cũng gia nhập vào đội ngũ mua đồ điên cuồng, Cung Ngũ chỉ đứng ở bên cạnh nhìn.

Carlisle mua đồ dứt khoát hơn hai người bọn họ nhiều, nhìn trúng rồi, cảm thấy được là sẽ mua luôn, hơn nữa cũng không phải mua đồ cho cậu ta mà là mua cho các em gái ở nhà, có Crovia và Winnie chọn giúp, tốc độ càng nhanh hơn.


“Tớ thích cái này! Cái này khá dễ phối đồ.”

“Tớ cảm thấy cái này cũng không tệ! Cái này có thể phối với cái váy màu hồng kia của cậu.”

“Làm thế nào bây giờ, tớ thích hết. Rốt cuộc tớ phải mua cái nào đây?” Cung Ngũ ở bên ngoài trợn mắt, trước mặt chất một đống túi đựng đồ.

Buổi trưa trở về khách sạn ăn cơm trưa trả phòng, phòng của Cung Ngũ bị tính thêm một trăm năm mươi đô. “Tại sao?” Cung Ngũ trợn to mắt, không dám tin, “Tôi đâu có làm mất đồ?” Anh trai lễ tân đen sì trợn mắt lên, trả lời: “Bởi vì nhân viên vệ sinh phát hiện rất nhiều vết máu trên sofa.”

“Đó là một người bạn của tôi bị chảy máu cam!”

“Đúng vậy, sau khi xác nhận không phải là hiện trường án mạng xong, chúng tôi mới quyết định trừ tiền. Bởi vì giặt sofa và thảm cực kỳ khó, chúng tôi chỉ tính một trăm năm mươi đô mang tính trừng phạt, trên thực tế chi phí còn nhiều hơn chỗ này nhiều.” Anh trai lễ tân cương quyết nói.

Carlisle tò mò: “Tiểu Ngũ, cậu có bạn đến lúc nào thế? Còn chảy máu cam?”

Cung Ngũ: “...” Winnie nghi ngờ nhìn cô, “Cậu chắc chắn những thứ kia không phải là máu dì cả đến chứ?” Cung Ngũ tức giận: “Máu dì cả đến của các cậu có thể nhỏ từ cửa đến sofa à?” Cô cúi đầu xuống, “Vậy... trừ tiền đi...” Anh trai lễ tân trợn mắt, không cần cô nói cũng phải trừ. Bị phạt một trăm năm mươi đô, Cung Ngũ hoàn toàn không có tinh thần đi từ khách sạn lên đến xe. Carlisle lái xe, không có thời gian để ý đến cô, Crovia ngồi ở ghế phụ, nghiêng đầu nhìn cô: “Tiểu Ngũ...”

Cung Ngũ lừ đừ nằm bò trên xe, “Đừng có nói chuyện với tớ, tâm tình không tốt...”

Winnie trợn mắt: “Không phải chỉ là một trăm năm mươi đô thôi sao? Đến nỗi như vậy à?” “Đến” Cung Ngũ cất cao giọng, không có sức mà tức giận. Nếu như do cô làm bẩn thì cũng thôi đi, quan trọng là tên biến thái lưu manh kia làm bẩn, dựa vào cái gì lại bắt cô đền tiền?

“Một trăm năm mươi đô là mẹ tớ vất vả làm ra, bây giờ tớ vẫn chưa kiếm được tiền, đồ ăn đồ dùng đều là tiền của mẹ tớ, tớ có thể không đau lòng à?” Cô quay đầu nhìn ra ngoài cửa sổ, hung hăng mắng một câu: “Cái tên khốn kiếp kia...”

“Hả? Tiểu Ngũ, tên khốn kiếp nào?” Cung Ngũ vội vàng lắc đầu: “Tớ tùy tiện nói vậy thôi, không có ai cả, ha ha.”

Nhưng trong lòng cô đã sắp tức điên rồi, cái thứ gì thế hả!

Carlisle chuyên tâm lái xe, Cung Ngũ buồn chán bồn chồn nhìn trước nhìn sau, phát hiện trên đường không có xe, cô vội vàng hỏi: “Carlisle, tớ lái giúp cậu nhé, cậu nghỉ ngơi chút đi...”


Cô còn chưa nói xong, Crovia và Winnie đã đồng loạt hô lên: “Không được!”

Winnie căng thẳng nói: “Tuyệt đối không thể để Tiểu Ngũ lái xe được! Sẽ vào Cục cảnh sát mất!” Crovia gật đầu: “Đúng thế đúng thế, tuyệt đối không thể để cho Tiểu Ngũ lái!”

Carlisle đáp lời: “Yên tâm đi, tớ cũng sợ chết, sẽ không để cho cậu ấy lái đâu.”

Cung Ngũ: “Tớ cảm thấy lần trước tớ lái rất tốt, nếu không phải là do cảnh sát đến làm tớ căng thẳng thì nhất định là rất ổn định, tớ cảm thấy tớ rất có thiên phú lái xe.”

Ba người: “...”

Winnie cúi đầu nhìn cô, nói: “Tiếu Ngũ.” “Ừm?” Cung Ngũ nhắm hai mắt đáp một tiếng. “Tớ cảm thấy ở bên cạnh cậu, ngày nào cũng có rất nhiều chuyện kinh ngạc. Mặc dù có lúc rất nguy hiểm, nhưng Tiếu Ngũ thật sự rất thú vị. Từ sau khi kết bạn với Tiểu Ngũ, tớ cảm thấy nhiều năm qua, những chuyện thú vị bên mình đều là do Tiểu Ngũ mang đến cho tới trong thời gian này.”

Cung Ngũ mở mắt ra nhìn cô ấy một cái, giơ tay sờ mặt cô ấy: “Cục cưng à, nếu như tớ là đàn ông tớ sẽ lấy cậu, đáng tiếc tớ là con gái, không lấy được cậu.”

Winnie cũng cảm khái nói: “Nếu như tớ đồng tính luyến ái thì tốt rồi, như vậy nói không chừng tớ có thể điên cuồng theo đuổi cậu nữa.”

Cung Ngũ lại nhắm mắt lại, “May mà không phải, tớ không có hứng thú với con gái!”

Crovia nghiêng đầu, cười nói: “Các cậu đang tỏ tình với nhau đấy à?” Cô ngọ nguậy, nghiêng người nhìn ra phía sau, nói: “Nhưng mà tớ cũng cảm thấy Tiểu Ngũ rất thú vị. Cậu luôn làm những chuyện chúng ta không dám làm, hơn nữa, tớ phát hiện từ trước đến nay Tiểu Ngũ hoàn toàn không tuân thủ các quy tắc. Tiểu Ngũ, sao cậu lại to gan như vậy hả?” Cung Ngũ kinh ngạc, “Đâu có đâu, tớ rất tuân thủ quy tắc mà! Đã rất lâu tớ không làm trái lại nội quy trường học rồi!”

“Đó là không bị phát hiện thôi!” Winnie trợn mắt, “Cậu nói chuyện lần trước cậu trèo lên cây hái quả xem, cái cây đó là cây ăn quả nổi tiếng ở trường, có lịch sử ba trăm năm, không dễ dàng gì mới ra được mấy quả, kết quả là bị cậu hái mất, còn không thể ăn nữa.”

Carlisle chớp mắt: “Ngày hôm sau rất nhiều người vây quanh cây mắng, nói không biết bị ai hái mất rồi.”

Crovia che miệng cười: “May mà là hái quả, trường học cũng không để ý, bởi vì mọi khi cũng sẽ có quả tự rụng xuống, nếu như trường học truy cứu thì cậu xong rồi.”


Cung Ngũ nhắm mắt: “Không phải chỉ là hái quả thôi sao, giá trị tồn tại của cây ăn quả chính là nở hoa kết trái phục vụ cho nhân loại, kết trái rồi đợi cho thối nát ở trên cây thì cũng quá ngốc rồi.” Winnie sờ đầu cô, cười nói: “Tớ luôn cảm thấy trước kia lúc ở trường học Tiểu Ngũ rất cô đơn, mặc dù nhìn rất cao ngạo lạnh lùng, nhưng không có bạn bè nên rất ít thấy cậu cười. Bây giờ thường xuyên thấy Tiểu Ngũ cười lớn, cảm thấy thật tốt. Tớ thật sự không hiểu Tiểu Ngũ tốt như vậy, tại sao lại có nhiều người không thích cậu thế chứ?”

Cung Ngũ cởi giày, đung đưa chân nói: “Tớ là một người dễ bị xui xẻo. Tớ nói thật đó, cực kỳ dễ bị xui xẻo, người bên cạnh tớ đều là người kỳ lạ... Đúng rồi, tớ có một người bạn tốt tên là Yến Đại Bảo, nếu như các cậu thích tớ, chắc chắn cũng sẽ thích cậu ấy. Đợi khi nào các cậu có cơ hội thì đến Thanh Thành chơi nha!”

Nghĩ đến Yến Đại Bảo, Cung Ngũ im lặng một lúc. Cô chưa nói gì cả, cho dù gọi điện thoại cũng giả vờ tất cả đều bình thường, không biết nếu như Yến Đại Bảo biết tin tức rồi, cô ấy có trách cô hay không. Cô nhắm hai mắt lại, không tự chủ được thở dài: “Thời gian trôi qua thật chậm!”

“Hả? Sao đột nhiên cậu lại nói như vậy?” Crovia hỏi. “Mặc dù Gaddles rất đẹp, nhưng tớ vẫn muốn trở về Thanh Thành sống.” Nơi này không có gì để mong đợi nữa, cho dù sống một trăm năm, cô vẫn cảm thấy rất cô đơn, cô muốn trở về Thanh Thành rồi.

Lời này của cô khiến cho Winnie và Crovia đồng loạt im lặng. Cô đến Gaddles là vì ngài Edward, bây giờ cô và ngài Edward chia tay, vậy thì cô không còn lý do ở lại Gaddles nữa.

“Nói ra thì...” Cung Ngũ đột nhiên lại mở miệng: “Bây giờ tớ nhập học vẫn là ngài Edward ký. Có lẽ anh ấy cũng rất phiền não, nếu như anh ấy thu lại thư đảm bảo, tớ chỉ có thể nửa đường rời đi thôi, nếu như anh ấy không thu lại, hình như đối với danh dự của anh ấy không tốt lắm...”.

“Cậu mặc kệ anh ta đi!” Winnie ngắt lời cô: “Đã chia tay rồi, quan tâm danh dự của anh ta tốt hay không làm gì!” Trên khuôn mặt nhỏ trắng nõn của cô ấy mang theo chút tức giận, Winnie nói lớn tiếng: “Người đàn ông để cho phụ nữ đau lòng đều là rác rưởi! Cho dù là ngài Edward cũng không ngoại lệ!”

Crovia và Cung Ngũ kinh hãi nhìn Winnie.

Cung Ngũ cẩn thận mở miệng: “Winnie... cậu bình tĩnh chút!”

“Tớ đang tức giận đây!” Winnie lớn tiếng nói: “Tại sao rất nhiều lúc người nói chia tay đều là đàn ông? Tại sao sau khi chia tay, người đau lòng đều là phụ nữ? Tiểu Ngũ mới vừa chuyển đến ký túc xá ba tháng, cậu ấy đau lòng như vậy, ngài Edward thì sao? Nhất định là ngày nào cũng vui vẻ ra vào cung đình tham gia yến tiệc với Nữ bá tước Catherine, chớp mắt đã quên đi Tiểu Ngũ đang đau lòng. Thật là không công bằng! Tớ thật hy vọng lời nguyền của cái gia tộc Edward đó là thật, như vậy có thể trừng phạt ngài Edward bạc tình bạc nghĩa rồi!”

Carlisle: “Phụt!”

Crovia vội vàng ngăn cô ấy lại: “Winnie, cậu đừng nói linh tinh nữa, ai nghe thấy rồi sẽ không hay đâu...”

Cung Ngũ vỗ cánh tay Winnie, “Winnie đừng kích động, bình tĩnh bình tĩnh! Không phải tớ vẫn ổn đây sao? Thất tình phải có dáng vẻ của thất tình, nếu không làm sao chứng minh tớ từng yêu được. Winnie còn chưa có mối tình đầu đúng không?”

“Tiểu Ngũ nếu như cậu như vậy tớ sẽ tức giận đấy, tớ đang bất bình thay cậu đấy nhé!” Khóe mắt Cung Ngũ giật giật, cô vội vàng chuyển chủ đề: “Gia tộc Edward còn có lời nguyền gì à? Chẳng lẽ là lâu đài cổ của gia tộc Edward có... ma quỷ lộng hành? Sẽ chết người? Hoặc là đã từng có người chết?”

“Hả? Tiểu Ngũ không biết à?” Crovia kinh ngạc: “Tớ tưởng là tất cả mọi người đều biết cái truyền thuyết này chứ.”

Cung Ngũ chớp mắt: “Lần đầu tiên tớ nghe đến.”

Winnie trợn mắt: “Cũng khó trách, loại truyền thuyết không tốt này nhất định phải giấu người khác, dù sao cũng có người rất tin vào chuyện này, còn nói chính xác là người của gia tộc Edward đều đoản mệnh, nhưng gia tộc nào không có sinh lão bệnh tử chứ? Tớ cảm thấy đều là gạt người.” Carlisle vừa lái xe vừa nói: “Cái này cũng chưa chắc. Đúng là gia tộc nào cũng có sinh lão bệnh tử, nhưng mà phần lớn người trong gia tộc chết đều có nguyên nhân. Truyền thuyết nguyên nhân tử vong của người trong gia tộc Edward đều không rõ.”


Cung Ngũ: “Làm sao có thể: Trên đời này bất cứ chuyện gì cũng đều có nguyên nhân cả. Lại không phải là quay phim ma, làm sao sẽ không có nguyên nhân được? Người sợ quỷ đều là trong lòng có quỷ. Các cậu từng thấy ai quang minh chính đại mà sợ quỷ chưa?”

Carlisle cười một tiếng: “Cái này thì tớ không rõ. Tớ cũng chỉ là nghe ba và ông nội tớ nói thôi. Bọn họ nói nhất định là gia tộc Edward bị lời nguyền gì đó, người thừa kế tước vị đời nào của gia tộc Edward đa phần cũng chết không rõ bệnh tật lúc trung niên. Loại bệnh này nghe nói các bác sĩ giỏi nhất trên thế giới, kỹ thuật tân tiến nhất trên thế giới cũng không tìm được nguyên nhân sinh bệnh. À đúng rồi, nghe nói Đại Công tước đại nhân của gia tộc Edward mỗi lần bị bệnh đến mức đều phải ngồi xe lăn.”

Cung Ngũ mở mắt ra, “Còn có chuyện như vậy à?”

Crovia giơ tay đánh Carlisle một cái: “Cậu đừng có nói linh tinh với Tiểu Ngũ!” Đã chia tay rồi, cứ nói mãi chuyện của gia tộc Edward ở trước mặt cô ấy, trong lòng Tiểu Ngũ sẽ khó chịu thế nào chứ.

Carlisle vội vàng nói: “Được rồi, gia tộc Mulder cũng có truyền thuyết tương tự, có điều nhà bọn họ bị bệnh tim di truyền, không chữa được, cho dù phẫu thuật thì tỷ lệ sống sót cũng rất thấp...”

Winnie vội vàng vỗ Cung Ngũ: “Được rồi được rồi, Tiểu Ngũ cậu ngủ đi, đến bọn tớ sẽ gọi cậu, yên tâm, sẽ đưa cậu đến ký túc xá.”

Cung Ngũ im lặng quay người, nằm nghiêng ở trên đùi Winnie, nhắm mắt lại, nhưng trong đầu vẫn là lời Carlisle vừa nói.

Thật thần kỳ, lại còn có truyền thuyết như vậy. Trong khoảnh khắc nhắm mắt lại, đầu óc cô lập tức thoáng qua vẻ mặt của cô Triển, còn là dáng vẻ mỉm cười đó. Cung Ngũ có người lại, Winnie tưởng cô lạnh, “Carlisle bật máy sưởi lên chưa? Hình như Tiểu Ngũ hơi lạnh.” “Ừ!” Carlisle vội vàng bật máy sưởi lên. Cung Ngũ nhắm hai mắt lại, cau mày, cô Triển ư?

Đó là người thông minh nhất mà cô từng gặp, còn thông minh hơn cả Bộ Sinh, Cung Cửu Dương. Bà biết anh Tiểu Bảo muốn chia tay với cô, cho nên lúc cô về Thanh Thành đã cố ý nói những lời đó sao?

Nhưng những lời đó là ý gì?

Lúc đó cô có chút căng thẳng, cho nên Triển Tiểu Liên nói gì với cô, cô chẳng hề nhớ được, chỉ nhớ bà nghiệm mặt nói chuyện của ba Công tước đại nhân với cô, ba Công tước đại nhân là bị bệnh mà chết.

Bị bệnh mà chết... bệnh rất nặng, còn là loại bệnh không có thuốc nào chữa được. Cô mím môi, lắc đầu, đừng nghĩ nữa thì hơn, dù sao cũng đã là không liên quan đến cô nữa rồi. Cô mơ mơ màng màng nhắm hai mắt lại, ngủ trên chiếc xe lắc lư. Cung Ngũ bị Winnie đánh thức: “Trời ơi Tiểu Ngũ, cậu có biết là cậu ngủ cả đường không? Đã đến nơi rồi!” Cung Ngũ dụi mắt bò dậy, “Đến rồi à?” Cô mơ màng ngồi dậy, bộ dạng ngái ngủ, một lúc lâu sau cô mới nói: “Vậy tớ về ký túc xá ngủ tiếp đây.”

“Cậu đúng là...” Cô lại dụi mắt, lấy đồ, mơ hồ vẫy tay với bọn họ: “Bye bye!” Cô quay người vào ký túc xá, nhưng chìa khóa ký túc xá để ở trong túi xách, túi và điện thoại di động đều ở trên xe.

Cung Ngũ: “...” Cô đặt túi trong tay xuống đất, ngồi dưới đất dựa lưng vào tường, ôm chân ngủ tiếp.

Carlisle về đến nhà lấy đồ của mình mới phát hiện túi của Cung Ngũ ở trên xe. Cậu ta mở túi của cô ra thấy điện thoại của cô cũng ở trong túi xách, vội vàng cầm túi lái xe quay lại đưa cho cô. Cung Ngũ được nhân viên quản lý gọi ra ngoài, Carlisle mặt không biểu cảm: “Tiểu Ngũ, cậu không có chìa khóa không biết đến chỗ quản lý ký túc xá lấy à?” Cung Ngũ: “Không cẩn thận ngủ mất.”. Carlisle thở dài, “Được rồi, của cậu hết đấy. Cậu mua tổng cộng một cái khăn, khăn không đáng tiền, túi thì cậu lại làm mất.”

“Tớ biết các cậu đáng tin mà, mất cũng không sốt ruột.” Cung Ngũ cười hì hì nói, cũng tỉnh táo hơn rất nhiều.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui