Thứ bảy, Cung Ngũ và Winnie, Crovia cùng với Carlisle hẹn nhau đến thành phố hiện đại nhất của Gaddles chơi. Carlisle lái xe, cậu ta là cậu con trai duy nhất trong nhóm bốn người này, cũng là một trong những học sinh môn tiếng Trung của Cung Ngũ, hiện giờ1lại tham gia vào nhóm phụ đạo.
Cung Ngũ hiện giờ kiếm được tiền từ ba người bọn họ. Mọi người đi cùng nhau, cố gắng dùng hết khả năng để nói tiếng Trung. Tuy nói vô cùng thê thảm nhưng Cung Ngũ vẫn luôn cổ vũ.
Suốt đường đi mọi người vui vẻ8nói chuyện, Cung Ngũ đột nhiên nói: “Tớ cũng muốn học lái xe! Tớ không biết lái!”
Carlisle nhìn trước nhìn sau, thấy đoạn đường này hoàn toàn không có ai, lập tức nói: “Nào, tớ dạy cậu. Crovia ngồi ra sau đi, tớ ngồi ghế phó lái”
Cung Ngũ vừa nghe thấy liền2hào hứng, lập tức ngồi vào ghế lái.
Carlisle nhắc nhở: “Bước đầu tiên khi lên xe, thắt dây an toàn?
Cung Ngũ: “Sau đó thì sao?”
Winnie và Crovia ngồi sau tim sắp văng khỏi cổ họng, “Nên, nên, nên để Carlisle lái đi.”
“Tớ phải học! Không học thì làm sao biết lái?” Cung4Ngũ thúc giục Carlisle: “Sau đó làm gì nữa?”
Trong tình trạng Winnie và Crovia đều lo lắng sợ hãi tay đổ đầy mồ hôi, Cung Ngũ bắt đầu lái xe lắc lư trên đường. Sau mười mấy phút lê lết như ốc sên, xe được cô lái nhanh hơn, cô cảm thấy bản thân đã hoàn toàn tìm được cảm giác, lái xe không thua kém bất kỳ ai.
Winnie và Crovia ngồi sau hoảng sợ khóc lóc gào thét: “Tiểu Ngũ, cậu đang mưu sát người khác đấy, cậu có biết không? Aaaaaaa...”
Vì cô vẫn chưa cầm vững được bánh lái nên chiếc xe đi trên đường theo hình chữ “S” mà tiến về phía trước. Tuy đường rất rộng, hầu như không hề có chiếc xe nào, nhưng vẫn khiến mọi người hoảng sợ.
Crovia vô tình liếc nhìn ra đằng sau, vội vàng nhắc nhở: “Tiểu Ngũ đằng sau có xe kìa aaaaaa...”
Cung Ngũ mím môi, trừng mắt nhìn về phía trước, nói: “Tớ biết, chiếc xe đó lúc nãy đã đi phía sau rồi, có lẽ cũng là người mới biết lái, tớ thấy họ đi cũng chậm như ốc sên.”
Carlisle lau nước mắt, “Có phải người ta thấy cậu lái xe thế này nên không dám vượt qua mặt không?”
Cung Ngũ vừa nghe, liền đạp ga: “Nếu đã như vậy, chúng ta không cần nhường nữa, xuất phát!”
“Aaaaaa!!!”
Người ngồi trên xe gào thét điên cuồng, ai cũng hoảng sợ nước mắt nước mũi tung tóe, chỉ có mình Cung Ngũ là cảm thấy vui vẻ.
Sau khi lái xe được hai mươi phút, cô vẫn chưa thấy thỏa mãn, cả người đều ướt đẫm mồ hôi.
“Mọi người ngồi vững, tớ sẽ tăng tốc độ!”
“Aaaaa... Còn tăng tốc độ à! Tiểu Ngũ cậu mới biết lái mà.” Chân Cung Ngũ đã đạp ga, đột nhiên nghe thấy sau lưng có tiếng còi “tin tin tin” vô cùng lớn, Carlisle hét to: “Tiểu Ngũ giảm tốc độ lại, cảnh sát đến rồi!”
Cung Ngũ vừa nghe có cảnh sát, lập tức hoảng loạn, cố vốn định đạp phanh xe, kết quả lại đạp nhầm chân ga.
Xe “vụt” lên xông về phía trước, xe cảnh sát lập tức đuổi theo.
Carlisle hết to: “Tiểu Ngũ giảm tốc độ lại, không phải đạp chân ga!”
Cung Ngũ: “Aaaaa... quên mất làm sao đạp phanh xe rồi!”
Carlisle hét to: “Phanh xe lại!”
“Tớ đạp rồi mà!”
“Cậu đạp chân ga đấy!”
“Aaaaaa, tớ không tìm thấy phanh xe đâu cả!” Xe cảnh sát phía sau bắt đầu sốt ruột: “Xe phía trước mau giảm tốc độ lại, tốc độ của các người rất nguy hiểm, mau giảm tốc độ lại!”
Cung Ngũ có cảm giác bản thân bị truy đuổi: “Aaaaaa, có bắt tớ vào tù không vậy?”
“Cậu còn không giảm tốc độ, cảnh sát sẽ căn cứ vào tội lái xe nguy hiểm, còn không có bằng lái mà bắt cậu ngồi tù đấy! Mau giảm tốc độ đi!”
“Aaaaaa...”
Cung Ngũ rít lên, “Làm sao đây?”
Carlisle hết cách, vội vàng đẩy chân sang một bên, giơ chân ra đạp vào phanh xe, tốc độ xe cuối cùng cũng giảm dån.
Xe dừng lại, cảnh sát cũng đuổi tới kịp.
Hai vị cảnh sát xuống xe: “Bằng lái, giấy chứng nhận mau lấy ra hết!”
Cung Ngũ: “.”
Sau cùng, không có bằng lái, lái xe với tốc độ nguy hiểm, cả bốn người đều bị đưa đến đồn cảnh sát.
Cung Ngũ gào khóc thảm thiết, rõ ràng đằng sau chỉ có một chiếc xe, chẳng biết từ đầu chui ra một chiếc xe cảnh sát, tức chết cô rồi.
Cô cúi đầu, không nói câu nào, người ta nói gì cô cũng nhận sai.
Vì hai người còn lại là người ngồi sau, còn Carlisle là chủ xe nên Carlisle có trách nhiệm, sau khi bị cảnh sát giáo huấn một trận, sau cùng thì yêu cầu gọi điện thoại.
Cậu ta định liên lạc với luật sư trong nhà, nhưng cảnh sát lại thả bọn họ đi.
Carlisle sững sờ: “Có thể đi rồi?”
“Đúng, có thể đi rồi”
Carlisle ù ù cạc cạc đi ra ngoài.
Winnie và Crovia ngồi bên ngoài đời, nhìn thấy cậu ta đi ra liền rất kinh ngạc, “Tiểu Ngũ đầu?”
“Thả tớ rồi, Tiểu Ngũ còn bị giam à?”
Cậu ta vội vàng quay lại hỏi, nhưng người ta không thèm quan tâm.
Cung Ngũ bị giữ lại một tiếng rưỡi đồng hồ, cuối cùng cũng bước ra với gương mặt u ám.
Ba người bọn họ vây quanh cô, “Tiểu Ngũ!”
Cung Ngũ ngẩng đầu, “Đi thôi.”
“Thả chúng ta đi à?” Ba người bọn họ cùng kinh ngạc, “Không cần nộp tiền bảo lãnh? Không cần ghi biên bản mà thả chúng ta đi rồi?”
“Giáo huấn tớ cả một tiếng rưỡi, nói tớ không có tiền án lại phạm tội lần đầu nên thả tớ đi, còn nói tớ muốn học lái xe thì nên chọn người có kinh nghiệm để dạy, sau đó đi thi bằng lái rồi mới được lái, nói tớ lại như vậy sẽ rất nguy hiểm, hại người mà còn hại cả bản thân. Xem ra cảnh sát ở Gaddles cũng rất thấu tình đạt lý”
Ba người bọn họ: “.”
Không hiểu sao đã bị bắt rồi, lại không hiểu sao mà được thả ra, sau khi bị giáo huấn, Cung Ngũ cuối cùng cũng ngoan ngoãn.
Cung Ngũ mím môi, xoay đầu lại nhìn ra phía sau xe. Bây giờ cô đang nghi ngờ chiếc xe âm hồn bất tán đi theo sau xe bọn họ là xe của một kẻ thù chính trị nào đó của Công Tước đại nhân phái tới, mục đích là muốn gây phiền phức cho bọn họ.
Thấy cô cứ xoay đầu lại nhìn, Winnie cũng xoay đầu lại theo: “Tiểu Ngũ cậu sao thế?”
“Nhìn thấy chiếc xe đó không? Từ lúc sáng sớm chúng ta xuất phát đến giờ nó vẫn chạy theo chúng ta!”
Carlisle: “Khác với chiếc xe lúc sáng sớm, tuy màu sắc giống nhau nhưng hiệu xe và biển số xe khác nhau.”
Cung Ngũ mím môi: “Vậy sao?” Cô nhìn lại lần nữa, là do cô nghĩ nhiều rồi sao?
Sau lộ trình ba giờ đồng hồ, cuối cùng bốn người cũng đến thành phố đó. Bọn họ mang hành lý đến khách sạn đã đặt trước, sau đó thu dọn đồ đạc rồi ra ngoài dạo phố.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...