Cung Ngũ nằm nhoài trên giường, gửi tin nhắn cho Công tước đại nhân: [Anh Tiểu Bảo năm mới vui vẻ! Em vừa ở bên ngoài xem Tiểu Bát đốt pháo bông, giờ mới nhìn thấy tin nhắn của anh. Anh đốt pháo hoa
chưa? Có phải năm mới không có em đốt pháo hoa cùng anh Tiểu Bảo, anh Tiểu Bảo thấy rất cô đơn có đúng không?
Phía sau còn thêm biểu tượng mặt cười.
Lần này, Công tước đại nhân trả lời tin nhắn1rất nhanh: [Tiểu Ngũ hôm nay vui không?
Cung Ngũ lập tức trả lời: [Rất vui. Anh Tiểu Bảo hôm nay không bận, cuối cùng cũng có thời gian liên lạc với em rồi.]
Cô đá giày xuống, nhanh chóng vùi vào trong chăn: [Anh Tiểu Bảo trước đó anh vẫn luôn rất bận không quan tâm đến em, em rất đau lòng, em còn nghĩ anh không thèm để ý tới em nữa. Nhưng bây giờ thì em rất vui.]
(Anh Tiểu Bảo động tác của8anh thật chậm. Anh mà còn chậm chạp như vậy, em sẽ gọi anh là Mr. Con Lười đấy!]
Đến khoảng nửa tiếng sau mới thấy Công tước đại nhân trả lời: [Tiểu Ngũ anh xin lỗi]
Đến dấu chấm cậu cũng không có, cô bĩu môi, tức giận hừ một tiếng: [Anh Tiểu Bảo là con ốc sên, là Mr. Con Lười chậm chạp. Em đợi suốt cả buổi, anh chỉ trả lời lại đúng năm từ, đổ heo lười!]
Cô lại ôm điện thoại chờ2anh trả lời. Nhưng lần này cô đợi mãi, đợi mãi, đợi đến khi cô nằm ngủ quên đi mất, đến khi giật mình thức dậy vì tiếng đốt pháo của các nhà khác, anh vẫn chưa trả lời lại.
Cung Ngũ dụi mắt, mở tin nhắn ra, thấy có rất nhiều bạn bè gửi tin nhắn chúc mừng năm mới cho cô, trong số những tin nhắn chưa đọc, không hề có tin nhắn của anh.
Cung Ngũ tự nói với mình đừng đau lòng,4có lẽ là vì anh buồn ngủ nên ngủ quên rồi, nhất định là như vậy, nhưng cô vẫn rất đau lòng.
Gửi một tin nhắn “ngủ ngon” cũng không được sao? Chỉ có hai chữ là cô biết cuộc trò chuyện kết thúc, như vậy cũng không được sao?
Cô lặng lẽ đặt điện thoại lên tủ, quấn chặn cuộn tròn trên giường, đau lòng mà nhắm mắt ngủ thiếp đi.
Có lẽ anh Tiểu Bảo thật sự đã thay đổi, thay đổi không còn giống như trước nữa.
Sáng sớm ngày mùng một, Cung Ngũ dậy rất sớm. Đây là lần đầu tiên trong đời cố mất ngủ vì có chuyện không vui. Trước kia bất luận xảy ra chuyện gì, cô đều có thể tự chăm sóc mình rất tốt, ăn uống đầy đủ ngủ đủ giấc.
Cô không thích cảm giác thấp thỏm thế này, thích thì thích, không thích thì thôi, tại sao lại đối xử với cô như vậy?
Cô cố kiềm chế không để mình động vào điện thoại, mùng một mà cãi nhau là không may mắn. Cô nhất định phải cố nhịn trở về Gaddles đến trước mặt anh hỏi rõ, tại sao, nếu không thích nữa thì cứ nói rõ với cô, cô tuyệt đối sẽ không làm phiền đến anh, anh không cần phải như vậy.
Sáng sớm cô đã tỉnh dậy, thấy bên ngoài có tuyết rơi, trên trời từng bông tuyết thật to đang rơi xuống, trước mắt là
một màn trắng xóa. Cung Ngũ chậm rãi mặc quần áo vào, kéo cửa chạy ra ngoài, “Tiểu Bát, dậy đắp người tuyết thôi! Mau lên! Tiểu Bát, chị đắp người tuyết thật to cho em này!”
Bộ Tiểu Bát ngủ như heo, hoàn toàn không nghe thấy. Đối với một cậu nhóc bị người ta đánh cắp trong đêm, đến tối ba mươi tết cũng không được buông tha như Bộ Tiểu Bát mà nói, ngủ chính là chuyện hạnh phúc nhất trên đời.
Nhạc Mỹ Giảo không yên tâm, đặc biệt đi qua xem, thấy cậu nhóc ngủ không biết trời đất là gì, bà vỗ vỗ lên mặt mập của Bộ Tiểu Bát.
Cung Ngũ ở bên ngoài bận rộn cả buổi sáng, khó khăn lắm mới đắp được hai quả cầu tuyết, xếp chồng lên nhau.
Cô chạy vào nhà, nhìn thấy Nhạc Mỹ Giảo từ phòng của Bộ Tiểu Bát đi ra, cô hỏi: “Mẹ, Tiểu Bát đâu?”
“Đang ngủ, gần đây Tiểu Bát thiếu ngủ, đặc biệt là buổi sáng, cứ phải ngủ đến trưa mới được.”
Cung Ngũ chạy vào phòng, “Tiểu Bát! Đắp người tuyết thôi!”
Bộ Tiểu Bát giật mình thức dậy, mếu môi muốn khóc. Cung Ngũ chạy qua, trèo lên giường, hét to: “Tiểu Bát năm mới vui vẻ!”
Bộ Tiểu Bát lẩm bẩm: “Chị, năm mới vui vẻ..”
“Tiểu Bát, chị đắp người tuyết cho em rồi, mau dậy xem đi, đừng ngủ nữa. Con heo lười, sau này em đi nhà trẻ thì phải làm sao!” Cung Ngũ vỗ mông cậu.
Bộ Tiểu Bát vốn định gào khóc một trận, nghe thấy đắp người tuyết, đành phải trở mình trèo dậy, “Muốn xem người tuyết!”
Cung Ngũ lấy quần áo choàng qua đầu cậu nhóc: “Bên ngoài lạnh, muốn xem người tuyết thì phải mặc quần áo nhiều một chút. Giơ tay lên!”
Sáng sớm mùng một tết là ngày đầu tiên của năm mới, mọi người đều vui vẻ gửi đến nhau những lời chúc.
“Mẹ năm mới vui vẻ, Bộ Sinh năm mới vui vẻ!” Cung Ngũ hét xong thì nhìn Bộ Tiểu Bát.
Bộ Tiểu Bát lập tức học theo cô: “Mẹ năm mới vui vẻ, ba năm mới vui vẻ!”
Nhạc Mỹ Giảo và Bộ Sinh còn chưa làm hòa, nhưng ngày đầu của năm mới không hẹn mà gặp quyết định không cãi nhau, ít nhất thì đợi hết tết rồi sẽ tính tiếp.
Cung Ngũ gắn hai mảnh giấy tròn màu đen làm mắt cho người tuyết, nhét một củ cà rốt làm mũi. Bộ Tiểu Bát cầm tờ giấy hình cái miệng, cứ muốn tự mình gắn lên. Cung Ngũ bế cậu, Bộ Tiểu Bát dùng cánh tay mũm mĩm của mình gắn miệng vào cho người tuyết.
“Chị, Tiểu Bát giỏi!”
“Thiếu một cái khăn choàng!”
Cô chạy vào phòng lấy một chiếc khăn quàng cổ cũ trước kia của mình ra, quấn khăn choàng lên người tuyết, Bộ Tiểu Bát hoan hô: “Chị cũng giỏi!”
Cung Ngũ nhoẻn miệng cười: “Tiểu Bát cũng rất giỏi!”
Cung Ngũ lấy điện thoại ra: “Tiểu Bát đứng yên nào, chị chụp ảnh cho em!”
Nhạc Mỹ Giảo, “Hai đứa đủ chưa, rốt cuộc là muốn chụp bao nhiêu tấm? Tiểu Bát có lạnh không, mau vào đây, đừng học theo chị con”
Bộ Tiểu Bát không nghe, cứ muốn chơi cùng Cung Ngũ. Rất may lúc ăn sáng cậu rất ngoan ngoãn, Bộ Tiểu Bát còn nói: “Mẹ, Tiểu Bát thích chị”
Bộ Sinh nói: “Ngày mai về nhà họ Bộ, phải trang điểm đẹp một chút.”
Cung Ngũ ngẩng đầu, “Tôi không cần đi đúng không?”
Bộ Sinh nhìn cô, “Sao lại không cần, em không đi thì ai dẫn Tiểu Bát đi chơi?”
Bộ Tiểu Bát vừa nghe, lập tức nói: “Chị đi!”
Cung Ngũ: “Đó là nhà họ Bộ, không liên quan đến tôi. Dù có phải trở về cũng phải trở về nhà họ Cung, ít nhất tôi cũng mang họ của nhà đó”
Bộ Sinh: “Sao lại không liên quan, mẹ của Tiểu Bát không phải là mẹ của em à? Em đi cùng mẹ thì có vấn đề gì?”
Cung Ngũ: “.”
Nhạc Mỹ Giảo: “Tiểu Ngũ đi đi, dù sao cũng có đồ ăn, đồ uống, đồ chơi, đừng để tâm đến lời những người đó nói là được.”
Cung Ngũ mím môi: “Con biết rồi.”
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...