Công Tước

Đợi hai người kia đi rồi, Cung Ngôn Đình mới không nhịn được nói: “Tiểu Ngũ, cô gái kia là bạn học của em, sao lại ở cạnh chú Út thế?”

Cung Ngũ: “Nghe nói chú Út vì có thể ăn gà sạch mà đạt được nhận thức chung với bạn học của em, định dùng bao cao su cô ấy bán làm quà tặng cuối năm cho nhân viên. Bạn học của em có thể kiếm mấy vạn, điều kiện là nuôi gà1giúp chú ấy. Lần trước lúc em đến, chú Út còn đặc biệt dọn ra một mảnh sau núi nhà họ Cung để nuôi không ít gà vịt ngan ngỗng gì đó.”

Cung Ngôn Đình: “.”

Lam Anh: “.”

Cung Ngũ khoát tay: “Ôi chao, lại không phải là chuyện liên quan đến chúng ta, bỏ đi bỏ đi. Anh Tư đã nói là sẽ mời bọn em ăn rồi, đi thôi đi thôi, đi ăn nào!”

Tìm được quán ăn, Cung Ngũ vui vẻ nói: “Hôm8nay có đồ ăn miễn phí, phải cố gắng lên”

Lam Anh ngồi cạnh Cung Ngũ, Cung Ngũ nói cái gì cô cũng chỉ cúi đầu ăn, không nói một câu nào cả.

Cung Ngũ và Cung Ngôn Đình đã rất lâu không gặp nhau. Cung Ngũ muốn biết tình hình gần đây của anh, anh cũng đang hỏi tình hình của Cung Ngũ.

Lam Anh chống cằm ở bên cạnh nhìn, trên mặt là ý cười, trong mắt lóe lên một tia hâm mộ ngay2cả bản thân cổ cũng không để ý.

Người có anh chị em thật hạnh phúc, không giống có chỉ có một mình. Cho dù bên cạnh có người gọi nhau là chị em nhưng ít nhiều đều ganh đua với nhau, không giống hai người bây giờ cô đang nhìn thấy. Cho dù xa cách rất nhiều ngày mới gặp nhau nhưng vẫn có sự quan tâm chân thành phát ra từ nội tâm, không có xung đột lợi ích, chỉ đơn thuần4muốn biết tình hình gần đây của đối phương.

Cung Ngũ đột nhiên nghiêng đầu nhìn về phía Lam Anh, “Lam Anh, có phải không?”

Lam Anh ngẩn ra, “Hả?”


Cung Ngũ trợn mắt, “Tớ nói chuyện với cậu, cậu không nghe? Tớ nói là hôm kia các cậu đã nghỉ rồi, sớm hơn hai ngày so với các trường học khác, có đúng không?”

Lam Anh gật đầu: “Ừ, đúng thế”

Cung Ngôn Đình cười: “Hóa ra là thế, anh ra trường quá lâu rồi, hoàn toàn không nhớ nữa, Tiểu Ngũ đừng cười anh.”

Hai anh em lại nói sang chuyện khác, Lam Anh thỉnh thoảng cũng nói vào mấy câu, vậy mà cũng hết một buổi chiều vui vẻ.

Cung Ngôn Đình vốn dĩ nói để mai đi thăm Tiểu Bát, nhưng buổi tối muốn đưa Cung Ngũ về nên thuận tiện vào nhà luôn, quà đương nhiên cũng tặng sớm hơn.

Bộ Tiểu Bát vừa nhìn thấy Cung Ngôn Đình, lập tức dang đôi tay nhỏ ra nhào tới: “Anh!”

Cung Ngôn Đình giơ tay ra bế Bộ Tiểu Bát, “Tiểu Bát có nhớ anh không?”

Bộ Tiểu Bát gật đầu: “Nhớ anh.”

Ôm một lúc cậu bé đã đạp lung tung muốn xuống, nhào vào đồ chơi.

Cung Ngôn Đình: “.”

Cung Ngũ ở bên cạnh cười trên sự đau khổ của người khác: “Tiểu Bát thích đồ chơi, không phải là thích anh đâu.”


Cung Ngôn Đình: “.”

Nhạc Mỹ Giảo và Bộ Sinh vẫn chưa nói gì nhưng Cung Ngôn Đình vẫn đi đến chào hỏi. Thái độ của Nhạc Mỹ Giảo mặc dù lạnh lùng nhưng Cung Ngôn Đình có thể cảm nhận rõ ràng mỗi lần anh tới, bà vẫn rất vui vẻ.

Như vậy có thể thấy những điều Cung Ngũ nói trước đó đều đúng. Đối phó với người như mẹ anh thì phải dùng đến chiều mặt dày mày dạn sống chết quấn lấy.

Nhạc Mỹ Giảo đi từ trong phòng ra, hỏi Cung Ngôn Đình: “Nghỉ rồi à?”

Cung Ngôn Đình cười: “Vâng nghỉ rồi, bảy ngày ạ.”

“Cũng nên nghỉ rồi, nếu không ông chủ này thật là thất đức” Nhạc Mỹ Giảo ngồi lên sofa, Bộ Tiểu Bát chạy đến ôm lấy chân bà: “Mẹ..”

Sau đó lại chạy đi chơi.

Nhạc Mỹ Giảo vẫn chưa nói chuyện với Bộ Sinh, cũng không nhìn thẳng anh ta. Chuyện hợp tác đã bị anh ta làm loạn lên rồi, bà không định tha thứ cho anh ta. Bà lại còn phải gọi điện thoại cho đối phương xin lỗi, trên chuyện làm ăn có một số đạo lý vẫn phải nói, Bộ Sinh biết hết nhưng vẫn làm khó bà. Đúng là đồ thần kinh!

Sắc mặt Bộ Sinh cũng không tốt, bởi vì Nhạc Mỹ Giảo lại liên lạc riêng với Thường Huy của Thiên Luần. Đừng tưởng anh ta không biết.

Cung Ngũ không tham gia vào chuyện này.


Hiếm khi thấy người một nhà sum họp như vậy, bầu không khí rất hài hòa. Phòng khách ấm áp luôn có cảm giác hạnh phúc khiến người ta mơ màng buồn ngủ.

Bộ Sinh đột nhiên nói với Cung Ngũ: “Tiểu Ngũ qua đây, tôi có chuyện muốn hỏi em”

Cung Ngũ chớp mắt không hiểu là chuyện gì, vẫn ngoan ngoãn đứng lên cùng anh ta đi đến phòng sách. Bộ Sinh đóng cửa lại, Cung Ngũ khó hiểu nhìn anh ta: “Chuyện gì thế?”

Bộ Sinh chỉ vào ghế: “Ngồi xuống đi. Tôi hỏi chút chuyện của Tiểu Bát.”

Anh ta đẩy mấy tờ giấy ghi chú liên lạc có viết chữ dán lên của mấy hôm nay đến trước mặt cô, “Nếu như tôi nhớ không nhầm, tôi đã từng thấy giấy ghi chú này, Tiểu Bát lấy từ phòng em ra chơi”

Cung Ngũ: “.”

“Nói xem là chuyện gì đi” Bộ Sinh ngồi xuống đối diện cô, “Có phải Tiểu Ngũ biết mỗi tối Tiểu Bát đi đâu không?”

Cung Ngũ bĩu môi nhìn Bộ Sinh, trả lời: “Tôi biết nó bị ba của Yến Đại Bảo sai người đưa đi, sau đó lại đưa về. Còn đưa đi làm gì, cụ thể thể nào thì tôi không rõ lắm. Nhưng mà tôi đã nghe mấy người nói rồi, có lẽ Tiểu Bát rất khổ, nhưng sau này có thể sẽ khá tốt với nó”

Cô có chút khó xử gãi đầu, “Thật ra tôi từng đưa Tiểu Bát đi tìm ba của Yến Đại Bảo, nhưng chú Yến nói chú ấy thích thế, tôi cũng không có cách nào khác cả. Cuối cùng, tôi bảo chủ ấy dán cái giấy ghi chú này lên trên cửa, để cho mẹ tôi nhìn thấy sẽ yên tâm một chút. Chính là như vậy?

Bộ Sinh khó mà tin nổi, “Yến Hồi sai người đưa trộm Tiểu Bát đi? Chính là vì chơi vui?”

Cung Ngũ chớp mắt: “Không khác ý này là bao. Còn có một điểm nữa là vì Yến Đại Bảo và cô Triển đều rất thích Tiểu Bát, cho nên chủ Yến mới muốn trộm Tiểu Bát”

Bộ Sinh suýt nữa nhảy lên, nghiến răng nói: “Ông ta muốn có con trai sao không tự sinh đi? Cướp con trai của tôi làm gì?”

Cung Ngũ đảo mắt: “Có lẽ là lớn tuổi rồi không sinh được nữa. Nhưng mà tôi cảm thấy chú Yến không có ác ý. Chú ấy trộm Tiểu Bát, nhưng thật ra là hy vọng sau này Tiểu Bát có thể giỏi hơn một chút, có thể sống lâu trăm tuổi, như vậy Yến Đại Bảo và dì Triển nhìn thấy Tiểu Bát bình an khỏe mạnh lớn lên sẽ vui hơn”


Bộ Sinh giơ tay lên: “Ý của Tiểu Ngũ là Yến Hồi trộm Tiểu Bát, là vì để cho nó giỏi hơn, dỗ cho vợ và con gái ông ta vui vẻ à?”

Cung Ngũ gật đầu: “Gần như vậy. Nói trắng ra là, Tiểu Bát chính là công cụ để chú ấy dỗ cô Triển và Yén Đại Bảo vui vẻ, bởi vì bọn họ thích Tiểu Bát. Chủ Yến theo ý thích của bọn họ, nhưng tôi cảm thấy chú Yên tự thấy thú vị hơn.”

“Tiểu Bát là đồ chơi à?” Tâm trạng Bộ Sinh càng lúc càng không tốt.

Cung Ngũ nhìn anh ta một cái: “Bộ Sinh, tôi nghĩ rằng anh vẫn nên nhìn một chút đi. Nếu như anh đi tìm chú ấy làm ầm ĩ lên thì có khi chú ấy còn bắt đầu hành hạ Tiểu Bát”

Bộ Sinh: “Tôi tự có tính toán. Đúng rồi, đừng nói với mẹ em không cô ấy lại lo lắng”

Ngoài cửa truyền đến tiếng gõ nhỏ xíu: “Chị”

Cung Ngũ cẩn thận mở cửa ra, thấy Bộ Tiểu Bát cầm súng, ngước khuôn mặt nhỏ nhắn lên nhìn cô: “Chị chơi với em.”

Cung Ngũ quay đầu nói với Bộ Sinh: “Tôi chơi với Tiểu Bát đây” Cô bế Bộ Tiểu Bát về phòng khách: “Tiểu Bát nhà chúng ta đẹp trai nhất”

Bộ Tiểu Bát toét miệng cười chảy cả nước dãi xuống.

Nhạc Mỹ Giảo liếc Bộ Sinh đứng ở cửa phòng sách: “Tiểu Ngũ đừng nói nhiều với anh ta, tránh cho anh ta làm hư con, nói gì con cũng đừng nghe”

Bà đang nghĩ rằng Bộ Sinh nhờ Cung Ngủ khuyên bà điều gì đó, hai người đã ngủ riềng ba buổi tối rồi.

Cung Ngũ chớp mắt, “Anh ta chỉ hỏi con ở trường học có thiếu tiền không thôi, không có chuyện gì khác.”

Tối hôm đó Bộ Sinh giữ Cung Ngôn Đình lại. Nhạc Mỹ Giảo tuy chưa nói có đồng ý hay không nhưng thái độ bền ngoài chính là thầm chấp nhận. Nhà có sẵn phòng cho khách, ở đó là được.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui