Công Tước

“Tiểu Ngũ! Tiểu Bát!” Yến Đại Bảo hết sức phấn khởi chạy qua đây, “Tớ quay lại rồi!”

Quà trong tay không còn nữa, chắc chắn là tặng rồi.

“Tặng quà rồi à?” Cung Ngũ hỏi, “Anh Bánh Bao của cậu có thích không?”

Yến Đại Bảo gật đầu: “Anh Bánh Bao vui lắm!” Cô còn nhấn mạnh: “Quà của tớ nhất định là thứ đẹp nhất trong tất cả các món quà!”

Cung Ngũ kinh ngạc: “Ô, anh Bánh Bao của cậu còn nhận được không ít quà khác nữa à?”

Nhắc đến cái này, Yến Đại Bảo lập tức1thở phì phì, khoanh tay, trợn trừng mắt lên nói: “Hừ! Quá đáng hận rồi, lại còn có người tặng quà cho anh Bánh Bao, tớ rất tức giận!”

Cung Ngũ lập tức lên tinh thần: “Yến Đại Bảo, hóa ra cậu có đối thủ cạnh tranh hả?”

Yến Đại Bảo: “Nhất định là những người phụ nữ kia tình nguyện một phía, anh Bánh Bao mới sẽ không cần quà của bọn họ đầu!”


Cung Ngũ chớp mắt: “Cái này thì chưa chắc”

“Tiểu Ngũ!” Yến Đại Bảo giậm chân “bịch bịch” xuống đất, “Cậu còn không đứng về8phía tớ hả!”

Cung Ngũ lập tức nói: “Tớ kiên quyết đứng về phía Yến Đại Bảo, những người phụ nữ khác đều là tiểu yêu tinh!”

Cuối cùng Yến Đại Bảo cũng hài lòng, cổ kéo Bộ Tiểu Bát: “Tiểu Bát, đi, chị Đại Bảo dẫn em đi ăn ngon, chúng ta mặc kệ Tiểu Ngũ”

Bộ Tiểu Bát lập tức dắt tay Yến Đại Bảo, vui rạo rực đi theo cô.

Cung Ngũ bị vứt bỏ: “.”

Tên nhóc Bộ Tiểu Bát mập thấy ăn quên chị này!

“Cố Cung”

Cung Ngũ ngẩng đầu lên, thấy là Lý Nhất Địch.

“Anh Lý?2Chào anh, Yến Đại Bảo nói hôm nay là sinh nhật anh nên đưa em cùng đến đây. Xin lỗi, em không nhận được thiệp mời còn mặt dày đến đây ăn chùa”

Lý Nhất Địch cười nhã nhặn, “Đại Bảo chính là thiệp mời, mời cô ngồi”

Cung Ngũ ngồi xuống, Lý Nhất Địch giơ tay ra ra hiệu, “Có tiện nói chuyện không?”

“Có thể, mời anh ngồi”

Lý Nhất Địch duy trì khoảng cách giữa hai người, ngồi xuống bên cạnh Cung Ngũ, Cung Ngũ đặt bánh ngọt đang ăn dở xuống, có chút tò mò hỏi:4“Không biết anh Lý muốn nói chuyện gì với em?”


Lý Nhất Địch cúi đầu, cười, “Muốn xin cô chỉ giáo, là chuyện liên quan đến Đại Bảo. Đồng thời cũng muốn nhờ cô có thể giúp một tay”

“Ồ, anh nói đi.”

“Cố Cung là bạn tốt của Đại Bảo. Trước đó, Đại Bảo chưa từng được hưởng thụ tình bạn bình thường mà các cô gái vẫn có” Xem ra Lý Nhất Địch vô cùng hiểu Yến Đại Bảo, ngay cả cái chi tiết nhỏ này anh ta cũng biết rõ.

Cung Ngủ không lên tiếng, vẻ mặt đợi tiếp tục nghe chuyện.

“Cho nên ở trong mắt tôi, cố Cung nhất định rất đặc biệt, nếu không, cô sẽ không được nhận sự yêu mến đặc biệt của Đại Bảo. Đối với người ngoài, Đại Bảo là một cô gái vô cùng mâu thuẫn. Cách dạy dỗ của chủ Yến với Đại Bảo chính là không dạy dỗ, chủ ấy dung túng tất cả thói quen của em ấy, áp đặt toàn bộ hiểu biết của chú ấy về cái thế giới này lên người Đại Bảo, nếu như chỉ như vậy, có lẽ bây giờ Đại Bảo sẽ là một... ừm, cô gái giống như chủ Yến. Nhưng cô ấy lại là sự kết hợp hoàn mỹ đặc điểm của chủ Yến và dì Triển”

Cung Ngũ gật đầu đồng ý: “Anh Lý nói đúng. Yến Đại Bảo đơn thuần nhưng lại cực kỳ lão luyện ở một số phương diện, ừm, ví dụ như lúc đánh nhau”

Lý Nhất Địch không nhịn được cười, “Đúng thế, cô ấy đúng là một cô gái ngốc khiến người ta đau đầu. Bởi vì chú Yến cố ý can thiệp, cho nên trên phương diện nam nữ Đại Bảo không biết gì cả. Di Triển đối với phương diện nam nữ của Đại Bảo thì lại rất thoáng, yêu cầu của dì ấy đối với Đại Bảo chính là nếu như tình cảm đến lúc sâu đậm thì có thể lên giường, còn chú Yến lại trăm phương nghìn kế khống cho cô ấy tiếp xúc với người khác phái.”

Cung Ngũ ho một tiếng: “Em hiểu rồi.”

Yến Đại Bảo chính là cô Công chúa tóc dài bị ba nhốt vào lâu đài cao.


Công chúa tóc dài người ta tốt xấu gì cũng có Hoàng tử đến đợi dưới lâu đài, Yến Đại Bảo thì thảm rồi, còn có một người ba ngày ngày vác súng đuổi hết tất cả người khác phái muốn đến gần Yến Đại Bảo đi, cho dù Hoàng tử có đến cũng bị dọa cho chạy mất.

Cung Ngũ hỏi: “Em rất hiểu Đại Bảo, cậu ấy là một cô gái vô cùng tốt. Vậy thì em có thể làm gì giúp anh Lý đây?”

Lý Nhất Địch: “Tôi thấy Đại Bảo vô cùng sẵn lòng dốc bầu tâm sự với cô. Điều này chứng minh Đại Bảo rất tín nhiệm cô, đồng thời Đại Bảo cũng sẵn lòng tiếp thu đề nghị của cô. Tôi mong sau này lúc cô nói chuyện với Đại Bảo sẽ nói tốt vài câu về tội với cô ấy hơn”

Cung Ngũ nghiêm túc nhìn Lý Nhất Địch, “Anh Lý, thứ cho em nói thẳng, em cảm thấy anh rất ưu tú, không cần em phải khen thêm thì rất nhiều người cũng thấy vậy rồi”

Lý Nhất Địch cười nói: “Chỉ có cô nói, Đại Bảo mới tin. Có thể không cần gọi khách sáo là cô Cung nữa không?” Trên mặt anh ta vẫn mang theo nụ cười như cũ: “Tôi có thể gọi cô là Tiểu Ngũ giống như Đại Bảo không?”

Cung Ngũ gật đầu: “Có thể, mọi người đều gọi em như vậy, anh không cần khách sáo”

“Cám ơn em. Nếu như Tiểu Ngũ có yêu cầu gì hoặc là nguyện vọng gì, Tiểu Ngũ cũng có thể nói với tôi, chỉ cần tôi có thể làm được, tôi nhất định sẽ đáp ứng”

“Em có một đứa em trai tên là Tiểu Bát, tên thật là Bộ Cảnh Thiên, ba nó là Bộ Sinh, chính là tổng giám đốc của Bộ Bộ Hữu Sinh, mẹ nó là mẹ em. Em muốn nhờ anh Lý bảo vệ em trai em an toàn trong phạm vi có thể


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui