Công Tước

Yến Đại Bảo vẫn đang nằm bò trên đất chơi với Bộ Tiểu Bát, Bộ Tiểu Bát chơi một lúc, đến thời gian ngủ rồi, nó chổng mông nằm bò trên đất ngủ gà ngủ gật.

Cung Ngũ bế nó đặt lên sofa, Yến Đại Bảo chủ động ôm chăn dày qua, bọc1Bộ Tiểu Bát vào trong chăn.

“Này? Yến Đại Bảo, mẹ cậu đâu rồi?”

“Mami nói hôm nay là Giáng sinh, dì Mục tìm mami đi dạo phố rồi. Có lẽ phải buổi tối mới về”

Cung Ngũ mím môi: “Cơ hội tốt như vậy, cậu lại không đi Thiết Yến tìm anh Bánh Bao8của cậu à?”

“Tớ tìm cậu rồi còn gì” Yến Đại Bảo nói: “Anh Bánh Bao có cái gì hay mà tìm? Anh ấy suốt ngày đến tìm tớ”

Cung Ngũ: “.”

Yến Đại Bảo ngồi thẳng người lên nói: “Tiểu Ngũ, Giáng sinh mami tớ cũng không ở bên cạnh ba. Không phải mami2còn đi cùng với dì Mục à?”

“Bọn họ đều là vợ chồng già rồi, hơn nữa đều phải làm việc, cậu thì sao? Hôm nay cậu còn trốn học, vậy thì nên lãng mạn chút đi. Anh Tiểu Bảo không có ở Thanh Thành, nếu như anh ấy ở Thanh Thành tớ4sẽ không đưa Tiểu Bát ra ngoài ngồi đây nói chuyện với cậu đầu, nhất định tớ phải tìm một nơi thật vui đưa anh Tiểu Bảo đi lãng mạn một chút” Cung Ngũ nhướng mày với Yến Đại Bảo, “Cậu là cái đồ không hiểu tình cảm”

Yến Đại Bảo mím môi, không phục, “Ai nói tớ không hiểu tình cảm? Tớ thông minh như vậy! Đẹp như vậy! Đáng yêu như vậy! Năm nào tớ cũng đạt học bổng.”

“Dừng dừng! Mỗi lần nói tới cái này cậu đều nói đến học bổng của cậu, cậu đang cố ý kích thích tớ phải không? Biết tớ ngốc, có thể được điểm A đã mất sức ba bò chín trầu rồi. Cả đời này tớ chưa từng được học bổng, cậu còn suốt ngày nói cái này. Yến Đại Bảo, tớ nói cho cậu biết, đầu óc cậu phải gọt giũa nhiều hơn mới được, nếu không đàn ông sẽ chạy hết, cậu không gả ra ngoài được đâu.”


Yến Đại Bảo chống nạnh: “Tiểu Ngũ, cậu có tin tớ đánh cậu không hả? Sao tớ có thể không gả ra ngoài được hả?”

Yến Hồi đột nhiên xuất hiện ở tầng hai, “Yến Đại Bảo, không được lấy chồng! Nhóc xấu xí, nếu như mày còn dám nói với Yến Đại Bảo nó không gả được ra ngoài, ông đây sẽ cắt lưỡi mày!”

Cung Ngủ không chịu nổi hỏi: “Chú Yến, vậy rốt cuộc là chú bảo cháu khuyên Yến Đại Bảo gả ra ngoài, hay là bảo cậu ấy không gả ra ngoài đây?”

Yến Hồi trợn mắt, suy nghĩ hồi lâu không lên tiếng.

Cung Ngũ nhìn Yến Hồi, nói: “Nếu như chú Yến bảo Yến Đại Bảo không gả ra ngoài, cháu sẽ khuyên cậu ấy không lấy chồng. Nếu như chủ Yến bảo Yến Đại Bảo gả ra ngoài, cháu sẽ khuyên cậu ấy lấy chồng là được rồi.”

Yến Hồi trợn mắt, rất lâu sau mới nói: “Không được nói Yến Đại Bảo không gả được ra ngoài, ông đây cũng không cho phép Yến Đại Bảo kết hôn!”

“Rắc rắc” hai tiếng đạn lên nòng, Yến Hồi thù hận nói: “Kẻ nào kết hôn với Yến Đại Bảo, ông đây sẽ lấy cái mạng chó của kẻ đó!”

Cung Ngũ vui mừng, may mà cô là con gái, nếu không có mười cái mạng cũng không còn nữa rồi. Cô nhìn Yến Đại Bảo một cái, nói: “Yến Đại Bảo, sau này tớ không nói cậu nữa. Chú Yến vẫn trông chừng cậu chằm chằm, cậu có thể gả ra ngoài được mới là lạ.”

Yến Đại Bảo: “..”

Bản cô nương rất tức giận, nhưng bản cô nương lại không có lời nào để nói cả.

Không dễ dàng gì Yến Đại Bảo mới khuyên được Yến Hồi đi, Cung Ngũ và Yến Đại Bảo ngồi trên sofa nói chuyện, Bộ Tiểu Bát ngủ không biết trời đất là gì.


Nói được một nửa, điện thoại của Cung Ngũ đột nhiên vang lên.

Cô ngẩn ra, số điện thoại này cô đã không dùng mấy năm rồi, chỉ khi nào về nước mới có thể gọi được. Trừ Công tước đại nhận ra bình thường sẽ không có ai gọi điện thoại đến, mà giờ này rõ ràng không phải là thời gian gọi điện thoại của anh.

Sợ đánh thức Bộ Tiểu Bát, Cung Ngũ vội vàng nghe điện thoại: “A lô? Xin chào, xin hỏi là ai vậy...?”

Điện thoại kết nối, lúc này Cung Ngũ mới phát hiện đây là số điện thoại của ông quản gia gầy còm nhỏ bé ở nhà họ Cung.

“A? Hóa ra là chủ quản gia ạ? Xin hỏi chú có chuyện gì không?”

“Cô Cung Ngũ, tôi thông báo cho cô về thăm ông Tư một chuyến. Gần đây sức khỏe ông Tư không tốt, lớn tuổi rồi, đặc biệt nhớ mong con cháu. Biết cô về nước, không hề về qua nhà họ Cung một lần nào, lần này ông Tư bị bệnh, cô cũng nên đến thăm ông ấy chút mới đúng”

Cung Ngũ chớp mắt, “Ồ, tôi biết rồi, cám ơn”

Cô không muốn đến nhà họ Cung một chút nào. Hồi đó, ba người Cung Ngôn Bồng, Cung Ngôn Giang và Cung Ngôn Thanh liên hiệp muốn đối phó với cô, chuyện này đã để lại bóng đen tâm lý sâu sắc cho cô.

Cung Ngũ cúp điện thoại xong, Yến Đại Bảo tò mò hỏi: “Gì mà bày ra cái vẻ mặt này? Là người đáng ghét à?”

Cung Ngũ chớp mắt: “Hình như nói là ba tớ bị bệnh rồi, hy vọng tớ về thăm ông ta”


“Ông ta không thích cậu, tiền còn chẳng nỡ cho cậu, việc gì cậu phải đi thăm?” Yến Đại Bảo ghét bỏ: “Đừng có đi. Hừ, bây giờ nói nhớ, thế trước đây thì sao? Tốt nhất là để cho ông ta không gặp được cậu, để cho ông ta chết cũng không nhắm mắt, ha ha ha ha...”

“Yến Đại Bảo, cậu vừa nói vừa cười như vậy, thật biến thái” Cô chặc lưỡi, nói: “Vẫn nên đi thăm thì hơn, cho dù là vì nguyên nhân gì, lúc nên về tớ vẫn phải về, nếu không bọn họ sẽ trách móc mẹ tớ”

Yến Đại Bảo trợn mắt: “Ôi chao, phiền phức như vậy à?”

Cung Ngủ gật đầu: “Đúng vậy. Có một số đạo lý chỉ có bản thân gặp phải thì mới hiểu được. Đổi thành tờ trước kia, chắc chắn tớ sẽ không quan tâm, nhưng bây giờ không được. Mẹ tớ đã kết hôn với Bộ Sinh, còn có Tiểu Bát rồi, tớ không thể vì chuyện của mình mà ảnh hưởng đến mẹ tớ được”

Yến Đại Bảo giơ ngón tay cái lên với Cung Ngũ, nói: “Tiểu Ngũ cậu giỏi lắm!”

Cung Ngũ: “Chuyện này có cái gì mà giỏi chứ?”

Yến Đại Bảo: “Nếu như đổi thành tớ, tớ chẳng thèm quan tâm đầu! Dám lắm lời với tớ, tớ sẽ đánh bọn họ!”

Cung Ngũ: “.”

Bộ Tiểu Bát đột nhiên rỉ khóc hai tiếng, mơ mơ màng màng mở mắt ra. Cậu ngẩng đầu lên nhìn thấy Cung Ngũ, lập tức bò vào trong lòng cô, cơ thể nhỏ mềm mại ấm áp cứ thế nằm trong lòng Cung Ngũ ngủ.

Cung Ngũ ngẩng đầu nhìn về phía Yến Đại Bảo, hai người cùng cười: “Tiểu Bát thật đáng yêu”

Cô chỉnh lại tư thế thoải mái cho nó, ôm nó vào trong lòng.

Yến Đại Bảo trong Bộ Tiểu Bát đơn thuần là vì cậu bé có đôi môi đỏ hồng chúm chím, hàm răng trắng như bắp, mắt to như hai hòn bi ve và gương mặt tròn trịa bụ bẫm.

Mặc dù có cảm giác an toàn, nhưng loại cảm giác an toàn này không giống với cảm giác Cung Ngũ đem lại cho Bộ Tiểu Bát.


Lúc nào Cung Ngũ cũng lo lắng cho sự an toàn của Bộ Tiểu Bát, luôn suy nghĩ đến sinh hoạt thường ngày của cậu nhóc, nghĩ cho cậu ăn món gì ngon, làm thế nào mới có thể trao đổi tình cảm với cậu. Cô có trách nhiệm, không đơn thuần là bởi vì mẹ cô, còn bởi vì Bộ Tiểu Bát là em trai cố. Trạng thái tâm lý của Cung Ngũ lúc trông Bộ Tiểu Bát hoàn toàn khác với Yến Đại Bảo.

Cho nên cậu nhóc này cảm nhận rất rõ ràng, giữa Yến Đại Bảo và Cung Ngũ, cậu sẽ theo bản năng thân thiết hơn với người có thể khiến cậu cảm thấy hòa hợp và có cảm giác an toàn hơn.

Cung Ngũ bế Bộ Tiểu Bát, Yến Đại Bảo ở bên cạnh lúc thì chọc chọc cái má bánh đúc của cậu, lúc thì nhéo cái tay mập mạp của cậu. Hai người cứ nói chuyện mãi cuối cùng Bộ Tiểu Bát cũng tỉnh giấc.

Bộ Tiểu Bát đang ngủ ở nhà mà tỉnh giấc sẽ khóc một lúc. Tuy nhiên, cậu bé rất thức thời, sau khi thức dậy nhìn cảnh vật xung quanh một lượt, không khóc, chỉ ii một tiếng nằm trong lòng Cung Ngũ, mở to mắt ôm cổ cổ.

“Chị..” Bộ Tiểu Bát nói nhỏ: “Muốn về nhà...”

Cung Ngũ gật đầu: “Được, đợi nhiệt độ trên người Tiểu Bát bình thường rồi sẽ về nhà nhé”

Mới bò ra khỏi chăn nên người cậu bé vẫn rất ấm, bấy giờ đi ra ngoài sợ cậu sẽ bị cảm.

Bộ Tiểu Bát vặn người, “Về nhà”

“Chị biết là về nhà rồi.” Cung Ngũ cười, cầm một miếng bánh ngọt nhét vào trong miệng mình, nói: “Nhưng chị muốn ăn hai miếng bánh ngọt rồi mới đi.”

Bộ Tiểu Bát lập tức ngẩng đầu nhìn về phía đĩa bánh ngọt: “Chị, Tiểu Bát cũng muốn.”

Yến Đại Bảo suýt nữa cười ra tiếng, vội vàng bê đĩa dịch đến: “Ăn hoa quả, bánh ngọt đi!”

Cuối cùng cũng thành công khiến Tiểu Bát không ầm ĩ đòi về nhà nữa.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui