Bộ Tiểu Bát vừa nhìn thấy Yến Hồi, lập tức dán vào lòng Cung Ngũ. Cung Ngũ ôm chặt lấy nó dỗ: “Tiểu Bát không sợ, chủ Yến là người rất tốt. Em nhìn đi, chú Yên thật là đẹp trai. Sau này nếu như em thường xuyên gặp chủ Yến, lớn lên cũng sẽ đẹp trai như chú ấy”
Yến Hồi đang trừng Yến Đại Bảo: “Yến Đại Bảo, con lại ở cùng tên đàn ông này rồi”
“Ba, Tiểu Bát vẫn còn là trẻ con, mới hai tuổi, làm sao lại là đàn1ông được?”
Yến Hồi cười lạnh, “Cắt rồi mới không tính”
Cung Ngũ vội vàng nói: “Cháu bé Tiểu Bát, không cho Yến Đại Bảo bế”
Yến Đại Bảo chống nạnh, nhìn chằm chằm Yến Hồi: “Ba, ba như vậy, con thật sự sắp tức giận rồi!” Yến Hồi rung chân: “Ông đây lại chưa nói nhất định sẽ cắt”
Yến Đại Bảo thở hổn hển nói: “Con phải cáo trạng với mami ba như vậy là không đúng!”
Cung Ngũ dè dặt bế Bộ Tiểu Bát ngồi xuống, ngồi chếch Yến Hồi. Cô nói với Yến Đại8Bảo: “Yến Đại Bảo, cậu tìm một cái ô tô đồ chơi cho Tiểu Bát có được không?”
Yến Đại Bảo lập tức nói: “Được, tớ có rất nhiều mô hình ô tô, Tiểu Bát đợi chị nhé!”
Một lúc sau cô xách một cái giỏ xuống, “Tiểu Bát, chơi đi!”
Bộ Tiểu Bát lập tức đứng lên chạy qua, ngồi xổm một mình dưới đất chơi.
Cung Ngũ nhìn lén Yến Hồi một cái: “Chủ Yến
Yến Hồi khẽ liếc con người sang bên này một chút, không lên tiếng, nhưng ánh mắt rất rõ ràng: Có2gì nói mau.
“Chú Yến, cháu biết chú là một người rất tốt. Trong những người cháu quen biết, chú là người đặc biệt nhất cũng đẹp trai nhất. Cháu còn nghe anh Tiểu Bảo nói chú rất nhiệt tình, biểu hiện việc yêu thích cũng không giống với người khác.” Cô mím môi, nhìn qua phía Bộ Tiểu Bát, nói: “Tiểu Bát bị người ta đưa đi hai đêm liên tiếp đến sáng hôm sau mới đưa về. Chú Yến, thật ra lúc trẻ con còn nhỏ, ngủ là việc quan trọng nhất.4Tiểu Bát mới hai tuổi, cháu cảm thấy đợi Tiểu Bát lớn thêm một chút sẽ tốt hơn. Chú nghĩ xem, lúc đó Tiểu Bát không những có thể quang minh chính đại không về nhà, còn hiểu chuyện, còn có thể mua đồ ăn ngon đồ chơi hiểu kính chú Yến nữa. Chú Yến, chủ nói có đúng không?”
Con ngươi Yến Hồi “lăn” trở lại, mặt đầy vẻ vô vị nói: “Lớn quá rồi, chơi không vui”
Cung Ngũ khó khăn nói: “Chú Yến, Tiểu Bát thật sự vẫn còn nhỏ. Nhỡ không cẩn thận làm nó bị thương thì phải làm thế nào đây?”
“Chữa khỏi không phải là được rồi à?” Yến Hồi nhìn Cung Ngũ giống như nhìn kẻ ngớ ngẩn, mặt đầy vẻ chê ghét.
Cung Ngũ mím môi: “.”
“Nhưng chú Yến, ngộ nhỡ Tiểu Bát bị thương, mẹ cháu chắc chắn sẽ đau lòng chết mất.”
Còn chưa nói hết câu, Yến Hồi đã trả lời: “Quen rồi sẽ ổn thôi.”
Cung Ngũ: “...”
Tại sao chú Yến không trả lời như người bình thường? Tại sao chú Yến không ngoan ngoãn nghe cô nói chuyện? Quả nhiên anh Tiểu Bảo nói đúng. Trên đời này có rất nhiều người, không phải ai cũng cho người khác cơ hội khai thông. Nếu như chủ Yến là kẻ thù của cô, có lẽ bây giờ cô cũng giống như người bạn kia của anh Tiểu Bảo, bị người ta bắn gục rồi.
Cung Ngũ hít sâu một hơi, nhìn Tiểu Bát mập mạp đáng yêu, lại nhìn Yến Hồi, lần nữa mở miệng: “Chú Yến cảm thấy Tiểu Bát rất đáng yêu sao? Hay là cảm thấy Tiểu Bát rất đáng ghét? Bởi vì Yến Đại Bảo thích Tiểu Bát, cho nên chú Yến rất ghét em ấy?”
Con ngươi Yến Hồi lần nữa nhìn vào Cung Ngũ: “Đáng ghét, khó coi, hay khóc, hừ! Yến Đại Bảo của ông đây đáng yêu nhất! Xinh đẹp nhất!”
Cung Ngũ chớp mắt: “Chắc chắn rồi, nhưng trong đám trẻ con hai tuổi, nhất định là Tiểu Bát đáng yêu nhất. Trong các cô gái cùng tuổi với Yến Đại Bảo, Yến Đại Bảo chắc chắn là người xinh đẹp nhất đáng yêu nhất. Chú Yến, chú đang thu thập trẻ em xinh đẹp à? Chủ Yến, vậy có phải là chú cũng nên thu thập cháu không? Cháu cảm thấy cháu cũng đáng yêu như Yến Đại Bảo!”
Yến Hồi lập tức ghét bỏ dịch sang bên cạnh, “Xấu!”
“Chú Yến, Tiểu Bát là em trai cháu, theo lý mà nói cũng không đẹp, tại sao chú lại muốn tìm một đứa bé xấu xí lén đưa đi, rồi lại lén đưa về?”
Yến Hồi liếc mắt nhìn cô, “Ông, đây, thích!”
Cung Ngũ phì cười: “Chú Yến, cháu cảm thấy chú vẫn nên tìm một đứa bé xinh đẹp thì hơn, nếu như tìm một đứa bé xấu xí, nhìn sẽ bị đau mắt”
Yến Hồi hếch cằm lên, trả lời: “Thử hai ngày rồi, không bị đau mắt”
Cung Ngũ: “.”
Không còn cách nào để nói chuyện với nhau, chủ Yến hoàn toàn không trả lời như người bình thường, không có cách nào mà sống nổi những ngày tháng này được. Tiểu Bát đáng thương!
Cô buồn rười rượi, nhỏ giọng hỏi: “Chủ Yến, nếu chú đã nói như thế, vậy cháu cũng hết cách rồi. Chỉ là... ừm, cháu có thể có một thỉnh cầu không ạ?”
“Nể tình mày xấu như vậy, nói đi” Yến Hồi rung chân, mặt đầy vẻ không kiên nhẫn, muốn đứng lên rời đi rồi.
Cung Ngũ nói: “Chú Yến, mỗi ngày lúc chú cho người đưa Tiểu Bát đi, có thể để lại một tờ giấy ở trên cửa không, nói rõ là mấy giờ đưa về. Ngộ nhỡ ngày nào đó có chuyện gì không đưa về được, như vậy mẹ cháu còn có thể ngủ được. Chủ Yến, thỉnh cầu này thật sự không quá đáng một chút nào.”
Nói rồi, Cung Ngũ thò tay vào túi xách, cuối cùng móc một xấp giấy ghi chú hình lá cây ra, giơ đến trước mặt Yến Hồi: “Chú Yến, cái này là mới. Buổi sáng lúc viết cháu đeo găng tay, bên ngoài cháu đã bọc màng sạch sẽ rồi. Chỉ cần mỗi lần lúc đưa Tiểu Bát đi thì dán nó lên cửa, như vậy mẹ cháu nhìn thấy sẽ biết là mười hai giờ đêm Tiểu Bát đi, năm giờ sáng sẽ trở về. Chú thấy có được không?”
Yến Hồi liếc xấp giấy ghi chú trên tay Cung Ngũ, qua một lúc lâu mới miễn cưỡng gật đầu, giơ tay cầm một góc giấy, ghét bỏ ném lên bàn: “Ông đây nhớ rồi, sẽ sai người dán”
“Cám ơn chủ Yến, cháu biết chú Yến là một người ngầu nhất thế giới này mà, Tiểu Bát ở bên cạnh chú Yến cháu cũng rất yên tâm. Mặc dù mẹ cháu rất lo lắng, ngoài miệng cháu cũng nói lo lắng, nhưng cháu nghe được từ chỗ anh Tiểu Bảo, chủ Yến lợi hại như vậy, trừ phi Tiểu Bát là một đứa nhóc ngốc nghếch, nếu không chắc chắn nó sẽ không dễ dàng bị thương. Tiểu Bát nhà cháu rất thông minh!”
Yến Hồi ghét bỏ trợn mắt, đứng lên đi hai bước, lại quay đầu lại cầm lấy giấy ghi chú: “Coi như mày có mắt nhìn”
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...