Công Tước

Mấy người tìm một quán bánh ngọt vào ngồi, gọi mấy miếng bánh ngọt. Bộ Tiểu Bát ngồi trên ghế, Yến Đại Bảo đang đút bánh ngọt cho nó, Cung Ngũ nhắc nhở cô: “Yến Đại Bảo, cậu đút chậm thôi, nó ăn no rồi là không ăn cơm trưa nữa đâu.”

Bạn bè một thời gian dài không gặp nhau, sau khi gặp lại đương nhiên sẽ nói chuyện về tình hình của hai bên, nói đi nói lại lại nói đến Đoàn1Tiểu.

Cung Ngũ chu môi: “Tớ không dám nhắn tin cho cậu ấy, sợ bạn gái cậu ấy nhìn thấy sẽ không vui, nếu như hai người bọn họ cãi nhau vì tin nhắn của tớ thì không hay lắm. Dù sao tớ cũng là con gái, chắc chắn rất dễ khiến người khác nghĩ linh tinh.”

La Tiểu Cảnh nhìn Cung Ngũ, “Cho dù cậu là con trai thì cũng thế thôi. Sau khi cậu nhắn tin cho tớ, tớ biết chắc chắn cậu8sẽ không nhắn cho cậu ấy cho nên tớ đã nhắn. Đợi mãi không thấy trả lời, đến tận tối cậu ấy mới nhắn cho tớ một tin, nói trước đó bạn gái cậu ấy nhìn thấy, cãi nhau với cậu ấy, nói sau này tớ đừng có nhắn tin cho cậu ấy nữa, cậu ấy sẽ liên lạc sau với tớ, đến bây giờ vẫn chưa liên lạc” Cậu ta thở dài: “Bỏ đi, không cưỡng cầu được”

Cậu ta còn tiện thể2khen An Hổ Phách: “Vẫn là Hổ Phách nhà tớ tốt nhất, biết chúng ta đều là bạn tốt.”

An Hổ Phách: “Hai chúng ta vì có Tiểu Ngũ nên mới quen nhau, Tiểu Ngũ là bà mối đó, không giống đầu”

Cung Ngũ lập tức trợn to mắt: “Hả? Tớ là bà mối á? Tớ thật sự là bà mối hả? Woa, tớ thật vĩ đại!”

La Tiểu Cảnh không chịu nổi nói: “Vốn dĩ còn muốn khen cậu thay đổi rồi không giống trước4kia nữa, nhưng mấy cầu này đã để lộ bản chất của cậu rồi, vẫn y như xưa”

Yến Đại Bảo ở bên cạnh chen vào: “Tiểu Ngũ chẳng thay đổi một chút nào cả?

Ngũ Cung trợn mắt: “Cần cậu nói à.”

Mấy người đang nói chuyện thì Lam Anh theo địa chỉ An Hổ Phách gửi đẩy cửa bước vào. Hình như Lam Anh trắng lên không ít, xinh xắn hoạt bát hơn trước kia nhiều, lúc bước đi cũng rất có khí chất.

Cô nhanh chóng đi qua tới ngồi xuống bên cạnh Yến Đại Bảo, rất tự nhiên nhận lấy cái thìa Yến Đại Bảo đang cầm để đút cho Bộ Tiểu Bát, vừa đút bánh ngọt vào miệng Bộ Tiểu Bát, vừa hỏi: “Đứa bé này là con nhà ai thế? Sao lại mập thế này?”

Bộ Tiểu Bát ngẩng đầu nhìn cô một cái, còn chưa kịp phản kháng, cái miệng nhỏ đã bị nhét một thìa bánh ngọt rồi.

Cung Ngũ vội vàng nói: “Lam Anh, đây là Tiểu Bát em trai tớ. Tiểu Bát, chào chị Lam Anh đi rồi chị ấy đút bánh ngọt cho em ăn”

“Chị Lam Anh...” Cái miệng nhỏ của Bộ Tiểu Bát vẫn còn dính đầy kem, ngoan ngoãn gọi một tiếng.

Lam Anh nhìn cậu bé, nói: “Rất đáng yêu”

Cung Ngũ phụ họa: “Đúng thế, đúng thế, em trai tớ đáng yêu nhất”

Bộ Tiểu Bát sửa lại: “Đẹp trai nhất”

Lam Anh vừa đút cho Bộ Tiểu Bát, vừa hỏi Cung Ngũ: “Ở nước ngoài thế nào? Nhìn cậu rất tốt, xinh đẹp hơn, khí chất cũng xuất chúng hơn”

Đây là sự thật. Khí chất của Cung Ngũ khác nhiều so với trước kia, dung mạo cũng mang đến cảm giác dễ chịu và tự tin hơn rất nhiều.

Cung Ngũ cười: “Lam Anh, có phải là cậu thấy tớ xinh đẹp kinh thiên động địa quỷ khóc thần sầu không?”

La Tiểu Cảnh: “Ộe...”

An Hổ Phách lại đánh cậu ta một cái, “Anh làm gì thế hả? Không được bắt nạt Tiểu Ngũ, Tiểu Ngũ vốn dĩ đã xinh đẹp rồi!”

La Tiểu Cảnh: “Trong lòng anh, Hổ Phách là xinh đẹp nhất”

Một câu dỗ ngọt đã khiến cho An Hổ Phách đỏ mặt lên.

Cung Ngũ cảm thấy mình bị đả kích, cổ ngẩng đầu lên nhìn thấy Yến Đại Bảo đang ôm bánh ngọt ăn, cổ trợn mắt lên: “Yến Đại Bảo!”

Yến Đại Bảo ngẩng đầu: “Hả?”

Cung Ngũ hỏi: “Cậu không cảm thấy gì à?”

“Cảm thấy cái gì?”

Cung Ngũ: “Không chịu được cậu nữa, hoàn toàn không hiểu biết!”


Yến Đại Bảo đần mặt ra, đột nhiên không phục: “Ai nói tớ không hiểu gì hả? Tớ thông minh lắm đó!”

Cung Ngũ ngẩng mặt lên trời thở dài một tiếng, sau đó hỏi: “Tớ hỏi cậu, đêm giáng sinh ngày mai, cậu muốn ở cùng với ai?”

“Cùng cậu!” Cô vui vẻ nói, còn rất đắc ý.

Cung Ngũ lại hỏi An Hổ Phách: “Hổ Phách, đêm mai cậu sẽ đón giáng sinh với ai thế?”

An Hổ Phách áy náy nhìn Cung Ngũ, nói: “Xin lỗi nhé Cung Ngũ, tớ đã nói với Tiểu Cảnh là ở cùng anh ấy rồi”

Cung Ngũ lập tức nói: “Yến Đại Bảo cậu nhìn đi, đây là giác ngộ cậu biết không hả? Nếu như tớ ở bên anh Tiểu Bảo, chắc chắn tớ sẽ đón giáng sinh với anh Tiểu Bảo. Cậu nhìn cậu đi, cậu thì sao hả?”

Yến Đại Bảo chớp mắt, ngây thơ vô số tội nói: “Nhưng mà, nhưng mà lâu lắm cậu mới về một lần, tớ không ở bên cậu. Anh tớ lại không về, cậu sẽ buồn!”

Cung Ngũ: “Tớ đón giáng sinh với Tiểu Bát là được rồi, cậu không cần ở bên tớ, tớ cũng không buồn đâu?

Yến Đại Bảo mím môi, “Nhưng tớ buồn!”

Lam Anh lập tức nói: “Hay là tớ đón Giáng sinh với Yến Đại Bảo nhé?”

Yến Đại Bảo trừng cô ấy, “Ngày nào cũng nhìn thấy Lam Anh rồi, bao nhiêu ngày Tiểu Ngũ mới về một lần, có thể so sánh được à?”

Cung Ngũ thật sự không biết nói gì mới đúng. Đây chính là hoàn toàn không coi đối tượng của cô ấy ra gì, nghĩ như vậy, cảm thấy làm người yêu của Yến Đại Bảo thật là chua xót.

Có một đối tượng vô tâm đáng lo như Yến Đại Bảo thì cũng thôi đi, điều quan trọng nhất là, đằng sau Yển Đại Bảo còn có một... người ta thường xuyên vác súng nữa!

Thật là thảm!

Bộ Tiểu Bát bị xao nhãng, cậu bé há to cái miệng ra, “A... muốn ăn nữa...”

Lam Anh đút một miếng bánh ngọt vào miệng cậu, Bộ Tiểu Bát mới tiếp tục ngoan ngoãn.

Chương 217.4 KHOẢNG CÁCH

Mấy người bạn học cũ đang nói chuyện sôi nổi thì chuông gió ở cửa vang lên, lại có hai người nữa đi vào. La Tiểu Cảnh vô tình ngẩng đầu lên, ngẩn ra, là Đoàn Tiêu và Tào Thiện Thiện.

Tình huống này hơi khó xử. La Tiểu Cảnh gọi Đoàn Tiêu cũng không được, không gọi cũng không được. Suy nghĩ một lát, cậu ta vẫn quyết định không nên gọi thì hơn, ngộ nhỡ khiến đôi tình nhân nhà người ta cãi nhau, vậy cậu ta sẽ lớn tội rồi.

La Tiểu Cảnh thấy rất lạ, có bạn gái rồi cũng có thể tụ tập với bạn cũ mà. Nếu như để ý Tiểu Ngũ thì cậu ta có thể hiểu được, Tiểu Ngũ xinh đẹp, tính tình hiền lành, lại là bạn chơi từ nhỏ đến lớn. Vậy còn cậu ta thì sao? Cậu ta là Con trai mà!

Tào Thiện Thiện bên kia đã gọi bánh ngọt xong, cô ta lớn tiếng gọi: “Phục vụ!”

Phục vụ đang chăm sóc những khách khác không thể kịp thời qua đó. Tào Thiện Thiện có chút không vui, người bên này đều có thể nghe thấy tiếng cô ta: “Phục vụ ở đây làm ăn thế nào thế hả? Gọi cả nửa ngày trời còn chưa có ai đến!”

Vốn dĩ trừ La Tiểu Cảnh ra, không có ai biết bọn họ ở đây, nhưng Tào Thiện Thiện cất giọng lập tức thu hút sự chú ý của mấy người Cung Ngũ. Lúc này bọn họ mới phát hiện Đoàn Tiêu và Tào Thiện Thiện ngồi ở bên kia cửa sổ.

Cung Ngũ suy nghĩ một lúc, cũng cảm thấy coi như không nhìn thấy vẫn tốt hơn, tránh cho lại khó xử.

Ngộ nhỡ Đoàn Tiêu hỏi cô tại sao lại không liên lạc với cậu ta, cô cũng không biết nói thế nào cả.

Bộ Tiểu Bát đập bàn: “Muốn ăn...”

Lam Anh lại đút cho cậu bé một miếng, Cung Ngũ vội vàng ngăn lại, “Đừng cho nó ăn nữa, lát nữa không ăn được cơm trưa đầu”

Cô giúp việc vẫn đứng đợi ở bên cạnh, luôn muốn khuyên vậy lại sợ tổn thương lòng tốt của mấy người bạn học này, may mà Cung Ngũ lên tiếng. Bà ấy cũng vội vàng đi qua: “Đúng, còn ăn nữa thì đến trưa sẽ không ăn được nữa.

Bộ Tiểu Bát có chút không vui, đá lung tung: “Muốn ăn, muốn ăn...”

Cung Ngũ chớp mắt: “Tiểu Bát ngoan, ăn xong cơm trưa nếu như em vẫn muốn ăn thì chị sẽ cho em ăn. Lúc đưa em ra ngoài, em đã đồng ý với chị thế nào rồi?”


Tiểu Bát chớp mắt, sau đó không lên tiếng. Một lúc lâu sau, cậu bé nhoài người ra chỗ Cung Ngũ: “Chị bế!” Cung Ngũ đi qua, giơ tay ôm nó vào lòng, còn xoa cái bụng nhỏ của nó, cười nói: “Ôi chao, hình như cái bụng nhỏ của Tiểu Bát to lên rồi!”

Bộ Tiểu Bát bị dọa sợ: “Không muốn, không muốn...”

Cung Ngũ cười: “Không muốn bụng nhỏ thành bụng to, vậy thì em xuống chạy đi”

Vậy là Bộ Tiểu Bát chủ động yêu cầu được xuống, đi lại quanh quẩn. Cô giúp việc đi sau trông chừng cậu bé, cho bọn họ cơ hội nói chuyện tiếp.

“Phải rồi Tiểu Cảnh, cậu và Hổ Phách chọn trường nào thế? Học hai năm à?” Cung Ngũ tò mò, lại cười nói: “Thật ra tớ rất ngưỡng mộ hai cậu. Ba mẹ hai cậu đã đồng ý rồi, thật tốt!”

Yến Đại Bảo cũng gật đầu: “Đúng thế, đúng thế, tớ cũng cảm thấy tốt”

Lam Anh chống cằm, nhìn An Hổ Phách nói: “An Hổ Phách rõ ràng càng ngày càng tươi tắn hơn, quả nhiên yêu đương giúp phụ nữ nâng cao nhan sắc!”

Yển Đại Bảo vừa nghe thấy thế đã vội vàng nâng mặt cô ấy lên hỏi: “Thật vậy sao? Vậy còn tớ thì sao? Có phải là tớ cũng xinh đẹp hơn không?”

Lam Anh liếc cô ấy một cái, trả lời: “Không thay đổi, vẫn như cũ”

Cung Ngũ mím môi, “Yến Đại Bảo, tớ cảm thấy cậu phải tốt nghiệp đại học xong rồi mới mở mang đầu óc được”

Yến Đại Bảo tức giận: “Tớ sớm đã mở mang đầu óc rồi! Tiểu Ngũ, không cho phép cậu nói như vậy, tớ sắp tức giận rồi đó!”

Nói xong, cô đứng lên, đuổi theo Bộ Tiểu Bát, không thèm để ý đến Cung Ngũ nữa.

La Tiểu Cảnh cười ha ha nói: “Ba mẹ tớ vốn dĩ là người tiến bộ, ba mẹ Hổ Phách cũng là người thấu tình đạt lý, hai nhà đều nói đạo lý nên việc gì cũng dễ xử lý thôi.”

Cung Ngủ không chịu được than phiền một câu: “Nói như vậy, có phải là mẹ tớ tương đối khó đối phó không?”

Vừa nghĩ đến lúc nào đó mẹ cô làm người xấu phá hoại hạnh phúc của cô và Công tước đại nhân, Cung Ngũ đã run cầm cập. Cô hi vọng mẹ cô cũng sẽ là người tiến bộ thấu tình đạt lý.

Đáng tiếc năm nay Công tước đại nhân không về, cho dù mẹ có tiến bộ cũng không làm sao được.

Bộ Tiểu Bát chạy một vòng quanh tiệm bánh ngọt. Lúc Yến Đại Bảo đuổi theo vừa vặn nhìn thấy Đoàn Tiêu, cô ấy liếc Đoàn Tiểu một cái, giơ tay ra bế Bộ Tiểu Bát lên: “Tiểu Bát, chúng ta đi.”

Đoàn Tiêu nhìn Yến Đại Bảo, “Này..”

Sau đó nghe kỹ hơn, cảm thấy chỗ bị bình phong che khuất có người quen nói chuyện, nghe giọng giống như La Tiểu Cảnh, Đoàn Tiêu đứng lên vòng qua xem: “Tiểu Cảnh? Ở, Ngũ? Cậu về lúc nào thế?” Trong lòng cậu ta có chút hụt hẫng: “Sao không nói với tớ một tiếng?”

Cậu ta đi qua đó, ngạc nhiên: “Tớ cứ bảo sao nghe thấy giọng rất giống người quen”

Cung Ngũ gãi đầu: “Vốn định liên lạc với cậu, nhưng sợ làm chậm trễ việc của cậu nên không liên lạc nữa.”

La Tiểu Cảnh nhìn cậu ta một cái, “Tối qua tớ nhắn tin cho cậu, không phải cậu nói không tiện à?”

Đoàn Tiêu ngẩn ra, “Hả?” Dừng lại một lúc, cậu ta lại đáp: “Ôi. Cái trí nhớ này của tớ...”

La Tiểu Cảnh hiểu rồi, chắc chắn tin nhắn trả lời tối qua căn bản chính là Tào Thiện Thiện gửi, còn diễn hai bè, giả vờ là cãi nhau, còn mạo danh Đoàn Tiếu gửi tin nhắn đi nữa.

Tào Thiện Thiện ở bên kia thấy kỳ lạ, gân cổ gào lên: “Đoàn Tiếu, anh làm cái gì thế? Có ăn nữa không? Đã nói là đi ăn với em rồi mà! Rốt cuộc là ăn cùng em hay cùng người ngoài thế hả?”

Đoàn Tiểu có chút khó xử, cậu ta vội vàng nói một câu: “Chờ một chút, tớ sẽ quay lại ngay”

Cậu ta vội vàng qua nói với Tào Thiện Thiện một tiếng: “Tiểu Ngũ từ nước ngoài về rồi, mấy người bạn đang tụ tập, chúng ta qua đó cùng ăn đi, em không cần nói chuyện, chỉ cần ăn là được.”

Tào Thiện Thiện lạnh mặt nói một câu: “Em không đi đâu, em không thích chỗ đông người. Em ở đây ăn, anh đi đi.”


Đoàn Tiêu gật đầu: “Vậy được, em ăn đi, anh nói chuyện với họ mấy câu rồi về”

Sau đó cậu ta thật sự đi qua bên kia, Tào Thiện Thiện tức đến nổ phổi.

Cung Ngũ áy náy: “Tớ thật sự sợ ảnh hưởng đến cậu nên mới không thông báo, xin lỗi nhé!” Đoàn Tiêu chặc lưỡi: “Tớ hiểu mà. Không sao, thật ra đã rất lâu không gặp rồi, đột nhiên nhìn thấy nên giật mình”

Mặc dù gần nhà La Tiểu Cảnh nhưng hai người đều đi học, hơn nữa ai cũng có bạn gái rồi, cho nên cũng đã rất lâu không gặp nhau. Vừa nhìn thấy La Tiểu Cảnh và Cung Ngũ, Đoàn Tiểu cảm thấy hai bọn họ thay đổi rất nhiều.

Cung Ngũ thì xinh đẹp hơn, thanh lịch hơn. La Tiểu Cảnh thì thời thượng và khí chất hơn rất nhiều.

Thật ra dáng vẻ Đoàn Tiêu cũng đã thay đổi, chỉ là không biết ăn mặc cho lắm, quần áo cũng phối không đẹp, chỉ mặc quần áo bình thường của con trai, giày bóng rổ quần bò áo phông. So với La Tiểu Cảnh mặc áo sơ mi màu lam nhạt phối với quần dài màu đen, đi giày da màu đen sạch sẽ, thật sự khác nhau như tinh anh và kẻ nghịch ngợm.

Đoàn Tiểu cũng tự cảm thấy vậy, cậu ta gãi đầu: “Sớm biết hôm nay mọi người đến, tớ cũng chỉn chu hơn rồi. Tới vừa từ nhà tới đây, lôi tha lỗi thối”

“Không sao, chúng ta là ai chứ? Để ý những cái này làm gì?” La Tiểu Cảnh cười nói: “Dạo này thế nào rồi?”

Đoàn Tiêu thở dài: “Vẫn vậy thôi.”

Quán ăn của nhà họ Đoàn không được bày bán nữa, thành phố có kế hoạch biến khu đó thành trọng điểm quy hoạch. Nghe nói vài khu vực gần đây đều phải di dời, vị trí nhà La Tiểu Cảnh cũng ở trong phạm vi di dời, đến lúc đó nói không chừng còn nhận được một khoản đền bù di dời lớn. Nhà Đoàn Tiểu không ở gần đây mà chỉ buồn bản thôi nên không được nhận tiền đền bù. Quán ăn không được bày bán nữa, chỉ có thể thuê mặt tiền mở quán. Cuối cùng sau khi khảo sát, thấy lượng khách ở siêu thị nhà họ La nhiều nhất, cho nên thuê một gian hàng ở khu ăn uống tầng một, bán tôm hùm đất.

Hai nhà vốn dĩ có hoàn cảnh tương tự như nhau, bây giờ khoảng cách kéo ra xa rồi, trong lòng người rơi lại phía sau dù sao vẫn sẽ không thoải mái.

Đây cũng là nguyên nhân rất lâu rồi Đoàn Tiểu không liên lạc với La Tiểu Cảnh.

Quanh đây đều nói nhà họ La phát tài rồi, La Tiểu Cảnh cũng trở thành con nhà giàu, tìm được bạn gái còn là con nhà làm cán bộ.

Hai người học cao đẳng, năm ba tốt nghiệp, năm nay phải thực tập. Đoàn Tiêu đã tìm được công việc rồi, nói là thiết kế mô hình xe hơi, nhưng trên thực tế lại là nhân viên kinh doanh. Tuy nhiên thu nhập so với sinh viên mới ra trường cũng khá ổn, còn được cùng thực tập với Tào Thiện Thiện.

“Tiểu Cảnh thì sao? Cậu tốt nghiệp rồi có dự định gì không? Đã đi thực tập chưa?” Đoàn Tiểu hỏi.

La Tiểu Cảnh: “Không định thực tập. Ba tớ chế trường tớ không tốt, muốn để tớ ra nước ngoài một chuyến, nói là lấy tiếng, về sẽ là Koa kiều. Sợ người ta nói tớ là nhà giàu mới nổi”

Yến Tiểu Bảo cười khanh khách: “Chú La là nhà giàu mới nổi, Tiểu Cảnh là con trai ngốc của nhà giàu, Hổ Phách là vợ ngốc của con trai ngốc nhà giàu...”

Sau đó, ấy cười lăn cười lộn.

Cung Ngũ ở bên cạnh, cùng Lam Anh chống cằm nghe bọn họ nói chuyện.

Đoàn Tiếu nghe La Tiểu Cảnh nói, nhất thời không nói được gì. Ra nước ngoài du học à, ai không muốn đi chứ? Nhưng nhà bình thường không có tiền đi du học, chỉ biết ngưỡng mộ thôi. Cậu ta đột nhiên nghĩ đến cái gì, lại nói: “Cậu đi rồi, bạn gái cậu làm thế nào?”

An Hổ Phách ở bên cạnh điềm đạm nho nhã nói: “Tớ đi cùng với anh ấy, mẹ tớ và chú La, dì La sợ ảnh hưởng đến tình cảm nên bọn tớ sẽ cùng đi”

Đoàn Tiêu gật đầu: “Vậy thì tốt quá rồi”

Cung Ngũ chống cằm, cười híp mắt nói: “Tớ cũng thấy rất tốt. Tiểu Cảnh và Hổ Phách, cậu và bạn gái của cậu, hình như đều có thể kết hôn sau khi tốt nghiệp”

Đoàn Tiêu gật đầu: “Tớ định chờ đến khi tớ và cô ấy lấy được bằng tốt nghiệp rồi sẽ kết hôn”

La Tiểu Cảnh cười nói: “Tớ và Hổ Phách đã bàn bạc rồi, đợi bọn tớ từ nước ngoài về mới kết hôn, thật ra chỉ muộn một năm, không vội lắm”

Bên này nói chuyện sôi nổi, Tào Thiện Thiện bên kia sắp tức chết rồi, ăn xong cô ta không nói gì với Đoàn Tiêu, đi thẳng luôn.

Yến Đại Bảo bể Bộ Tiểu Bát đi một vòng về, cười trên sự đau khổ của người khác nói với Đoàn Tiêu: “Này, bạn gái cậu giận bỏ đi rồi kìa.”

“Hả?” Đoàn Tiêu đứng dậy nhìn về phía sau, sau đó lại ngồi xuống, nói: “Kệ cô ấy đi, tính cô ấy hơi kỳ cục. Không chiều cô ấy được”

Cung Ngũ liếc cậu ta: “Không đuổi theo thật à? Cẩn thận tối phải quỳ trên miếng giặt quần áo đấy”

La Tiểu Cảnh cũng đùa: “Quỳ trên bàn phím, cậu xong rồi”

Nói chuyện đến giờ ăn trưa, Bộ Tiểu Bát kêu gào đòi ăn thịt, Cung Ngũ chỉ có thể đứng lên: “Chúng ta tìm một nơi có thịt để ăn trưa đi, Tiểu Bát đói rồi là không được.”

La Tiểu Cảnh lén hỏi Đoàn Tiêu: “Cậu có đi không? Bạn gái cậu thật sự không vui rồi, đừng miễn cưỡng, bọn tới không trách cậu đầu”

Đoàn Tiểu lắc đầu: “Không sao, tật xấu thì phải trị, đều do nuông chiều quá”

Cậu ta và Tào Thiện Thiện, hai người bọn họ tan tan hợp hợp rất nhiều lần. Tính tình Tào Thiện Thiện không được tốt, lúc nhỏ Đoàn Tiểu rất nghịch ngợm, sau khi gặp được Tào Thiện Thiện đã bị cô ta trị. Điều này cũng chỉ có thể nói là một người nguyện đánh thì một người nguyện chịu đánh thôi.

Yến Đại Bảo nôn nóng tìm chỗ ăn thịt, đặc biệt gọi thịt cho Bộ Tiểu Bát. Lúc này Đoàn Tiểu mới biết cậu nhóc mập mạp này là em trai của Cung Ngũ.


Cậu ta mắt chữ A mồm chữ O, “Ngũ à, cậu không lừa tớ đấy chứ? Cậu... lại có em trai nhỏ như vậy à? Ai không biết còn tưởng là con trai cậu nữa đấy”

Cung Ngũ trừng mắt: “Tớ già như vậy à? Mẹ tớ trẻ như vậy, sinh em trai cho tớ không phải là rất bình thường sao? Hu!”

Liên quan đến sức ăn thịt của Bộ Tiểu Bát, cả đám người đều tỏ ra rất bái phục. Cậu nhóc ăn nhiều bánh ngọt như vậy rồi còn có thể ăn được thịt nữa, ăn đến bảy miếng thịt kho tàu, còn đặc biệt chọn miếng mỡ ăn, vì thịt nạc bị dính rằng nó.

Nhạc Mỹ Giảo không yên tâm gọi điện đến, Cung Ngũ trả lời: “Vẫn ổn ạ. Tiểu Bát ăn một miếng bánh ngọt, bảy miếng thịt kho tàu và nửa bát cơm, tuyệt đối không để con trai mẹ bị đói.”

Nhạc Mỹ Giảo: “...”

Một lúc lâu bà mới nói một câu: “Đừng có chiều nó”

Thằng bé nghịch ngợm này, lần nào ra ngoài cũng đều như đói ăn, người nào không biết, nói không chừng còn tưởng là nhà nó rất nghèo nữa.

Ăn cơm xong, mấy người bàn bạc xem đi đầu nghỉ ngơi. Yến Đại Bảo đột nhiên giơ tay, lớn tiếng nói: “Đến nhà tớ đi! Tớ muốn dẫn Tiểu Bát đến nhà tớ làm khách! Tớ muốn mời các cậu đến nhà tớ làm khách, ha ha ha!”

Cung Ngũ chớp mắt: “Ba cậu có nhà không?”

Yến Đại Bảo cười, lắc đầu: “Hôm nay ba tớ đi ăn tiệc rồi, nói là đi tìm chú Lý nói chuyện, không có ở nhà!”

Cung Ngũ vừa nghe thấy ba cô ấy không ở nhà, lập tức nói: “Vậy chúng ta đi thôi! Mami của Yến Đại Bảo cực kỳ tốt, để các cậu gặp máy tính sống luôn” Cô nhướng mày, nói: “Cô Triển mami của Yến Đại Bảo từ lúc nhỏ đã được người ta gọi là thần đồng rồi, các cậu không tò mò à?”

Mọi người bàn bạc, quyết định đi đến đó.

Yến Đại Bảo rất đắc ý.

Đoàn Tiêu nhìn đồng hồ, “Tớ không đi đâu, tớ về xem vợ tớ đây. Đúng là thiếu dạy dỗ mà”

Cung Ngũ gật đầu: “Được, vậy cậu mau đi đi. Đúng rồi Đoàn Tiêu, nếu như cậu có việc gì nhớ gọi điện thoại cho Tiểu Cảnh, gọi điện cho tớ không tiện”

Đoàn Tiêu ngẩn ra một lúc, sau đó mới gật đầu: “Ừ, tớ biết rồi”

Vậy là một đám người bị theo Bộ Tiểu Bát, đi xe đến nhà Yến Đại Bảo.

Không thông báo trước, cho nên lúc cả đám người đến khiến Triển Tiểu Liên giật mình, “Đại Bảo, con dẫn bạn về nhà sao không gọi điện báo trước, may mà mami còn kêu người dọn dẹp rồi, bừa bộn hết cả lên, xấu hổ lắm đấy. Mọi người mau vào trong đi, đừng khách sáo, ở đây bừa bộn quá...”

Bộ Tiểu Bát được đặt xuống đất, cậu bé đi đôi giày nhỏ, nhìn thấy mọi người đều cởi giày, cậu cũng bắt đầu cởi giày, miệng còn nói: “Tiểu Bát ngoan...”

Cởi xong giày, Tiểu Bát quay người, giơ hai tay nhỏ về phía Triển Tiểu Liên, “Bế bế!”

Triển Tiểu Liên rất yêu thích cậu bé, nhỏ xinh lại còn biết nịnh nọt nữa.

Bà ngồi trên sofa, nhìn mấy khuôn mặt xa lạ: “Mấy bạn này mami chưa gặp bao giờ.”

Yến Đại Bảo lập tức trả lời: “Đây là Lam Anh, bạn ở cùng ký túc xá với con. Đây là An Hổ Phách, cũng là bạn cùng ký túc xá với con. Đây là bạn trai của An Hổ Phách, bạn tốt của Tiểu Ngũ! Ten ten ten ten! Hoàn mỹ!”

Triển Tiểu Liên nhìn An Hổ Phách, bà hỏi: “Cô bé này tên là gì nhỉ? An Hổ Phách An trong an toàn a?”

An Hổ Phách vội vàng gật đầu: “Dạ vâng cổ, an trong an toàn ạ”

Triển Tiểu Liên cười nói: “Ừm, Hổ Phách rất đáng yêu, là một tiểu mỹ nữ đó.”

An Hổ Phách cười có chút ngượng ngùng, “Cảm ơn cô”

“Đây là bạn trai cháu à?” Triển Tiểu Liên nhìn về phía La Tiểu Cảnh, lại nói: “Mắt nhìn không tệ, cậu bé này rất tốt”

Một cậu bé mang nụ cười đúng mực, khéo léo cầm tay bạn gái lại còn rất cẩn trọng, bề ngoài ưa nhìn, thật sự là không tệ.

La Tiểu Cảnh vội vàng đáp: “Cảm ơn cô.”

Triển Tiểu Liên đột nhiên đứng dậy, cười nói với An Hổ Phách: “Cô thích tên của cháu, Hổ Phách. Cháu qua đây”

An Hổ Phách ngẩn ra, sau đó cô ấy ngoan ngoãn đứng dậy: “Sao thế cô?”

Triển Tiểu Liên dẫn cô ấy vào một gian phòng, lấy một mặt dây chuyền hổ phách từ trong một cái hộp ra, ướm lên cổ cô ấy, nói: “Cô vẫn luôn cảm thấy cái dây chuyền hổ phách này không dễ đeo, cháu có một cái tên hay, cho nên cô sẽ tặng cái dây chuyền hổ phách này cho cháu. Đây là duyên phận của cô và cháu, không đáng tiền, chỉ là cảm thấy ngụ ý hay thôi. Cháu không được từ chối đâu đấy”

An Hổ Phách ngẩn ra nhìn bà, ngỡ ngàng, “Dạ? Cháu cảm ơn cô ạ”


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui